Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 73


Không nghĩ tới, nhà kho căn cứ đã sớm đã bị người chuyển hết rồi.

Từ dấu vết bụi bám trên mặt đất, chí ít mấy ngày trước đây, nơi này nên chất đầy lương thực hàng hóa cùng dữ trữ hàng ngày, bên trong góc còn có chút bột phấn ngô ngũ cốc, cùng với linh ta linh tinh nồi nia xoong chảo hỏng hóc bị vứt bỏ, ngoài ra, hữu dụng, có thể sử dụng, một chút đều không còn, không khỏi quá sạch sẽ chút, không giống như là bị người ở trong lúc hốt hoảng thừa dịp vắng mà vào cướp sạch, ngược lại càng giống như là đều đâu vào đấy thu thập...
An Nhiên cũng không ngờ rằng sau khi mở ra nhà kho sẽ là một cái cục diện như vậy, nhìn gò má nàng khó nén kinh hoảng, tôi đột nhiên cảm thấy, đây là một thời cơ tốt thúc đẩy nàng từ bỏ chức vụ đội trưởng căn cứ.
"An Nhiên, " tôi kéo nàng lui ra nhà kho, ngược lại đưa nàng tiến vào trong không gian của tôi, lâu rồi không có đi vào, thảm thực vật bên trong đã xum xuê hơn trước, xanh um tươi tốt, chỉ nhìn thôi, tâm tình liền không tự chủ khoan khoái , "Em..."
Tôi đang muốn khuyên bảo, đã thấy An Nhiên sắc mặt nghiêm túc đánh giá nơi chất đống vật tư trong không gian của tôi, ánh mắt biến hoá thất thường, muốn nói lại thôi, trong lòng tôi nhảy một cái, liền nghe nàng thăm thẳm hỏi: "Tiêu, vì sao chị biết nhà kho sâu dưới lòng đất ?"
Đương nhiên là Tưởng Thiên nói cho tôi, có điều, về điểm này tôi tự nhiên không thể sáng tỏ nói cho nàng.
"Em biết đấy, tôi thính lực từ trước đến giờ không sai, vừa nãy mơ hồ nghe được em cùng Tống Dịch Thư đối thoại." Tôi nghĩ nghĩ, cảm thấy lời giải thích này nàng có thể tiếp nhận.
"Như vậy, trước đó, trên tay chị cũng có khung tay Tưởng Thiên cùng Bách Niên sao?" Nàng hít sâu một hơi, hỏi lần nữa.
Tôi đối diện con mắt của nàng, thuần túy màu mực bên trong rõ ràng chiếu ra dáng vẻ tôi bất ngờ mân trực khóe miệng: "...!Em hoài nghi tôi?" Ngoại trừ tức giận, chua xót không được tin tưởng ra, tôi càng cảm thấy lo sợ, nghi hoặc, xấu hổ mặt nạ bị vạch trần vài phần, điều này khiến cho mặt vẻ mặt tôi càng ngày càng lạnh lùng, dường như chỉ có xây lên tường băng lạnh lùng, mới có thể đem những tâm tình yếu đuối kia đều che lấp.
"Tiêu, em không phải ý này! Em chỉ là, chỉ là..." An Nhiên cắn cắn môi, rốt cuộc nói không được, nắm chặt góc áo tôi, lắp bắp mà nhìn tôi, nhưng tâm tôi bởi vì nàng im lặng mà một chút chìm xuống, nàng trước đây, xưa nay đều sẽ không hoài nghi tôi.
Dù cho tôi hiềm nghi to lớn hơn nữa, lại mượn cớ phủ nhận.

Liền bởi vì Ngô Thiển Ngâm và Tống Dịch Thư chết, tôi mất đi An Nhiên tin tưởng vô điều kiện.
Này đánh đổi không khỏi quá lớn.
Tôi thật hối hận, hối hận không có sớm chút xử lý xong các nàng.
Kiềm chế lại đáy lòng ý nghĩ ác độc như hắc thủy ồ ạt lộ đầu, tôi đưa nàng kéo vào trong lòng ôm thật chặt, che giấu ý lạnh trong mắt, ủy khuất cọ đầu nàng, nhuyễn âm thanh giải thích: "An Nhiên, tuy rằng tôi có không gian, nhưng không có nghĩa là người khác không có thủ đoạn chứa đồ a...! Hơn nữa em xem,đồ vật trong không gian của tôi, không phải đều là vật tư lúc trước chúng ta cùng nhau sưu tầm sao? Lại có cái nào là thêm ra ?"
"Xin lỗi, là em tưởng lầm ..." Nàng cuốn lại eo tôi, buồn buồn xin lỗi, thở ra nhiệt khí phun ở xương quai xanh của tôi, uất dính nóng lên, nhưng mà ý lạnh trong lòng lại khó có thể xua tan trong thời gian ngắn.

"An Nhiên, em không tin tôi, tôi rất khổ sở..." Tôi bình thản hô hấp, khống chế tần suất tim đập chậm một chút, "Em sờ."
Tay nàng khô ráo mềm mại, cho dù cách một tầng vải vóc, nhiệt độ lòng bàn tay như có thể tổn thương da thịt của tôi, nhưng tôi không nỡ dời đi loại ấm áp tương tự đau đớn này, tay nàng không được tự nhiên run rẩy, dường như muốn rút ra, khiến tôi vững vàng mà đặt tại ngực, tránh thoát không được.

Nàng bỗng nhiên thẹn thùng luống cuống để tâm tình tối tăm của tôi khôi phục một chút, không khỏi nổi lên một chút tâm tư trêu đùa nàng.
"Tiêu! Đừng, đừng như vậy..." Nàng thấp giọng nỉ non, tay quấn eo tôi lại chặt vài phần, lòng bàn tay tựa hồ nhu ra mồ hôi.
"Như vậy cái gì cơ?" Tôi giả vờ không biết hỏi ngược lại, tay ôm em nàng nhưng lặng lẽ thả lỏng, ngược lại ở bên tai sau của nàng vuốt nhẹ, trêu nàng nhẹ nhàng thở gấp mấy lần.
"Nha! Chị, chị mau buông tay..." Nàng kinh ngạc thốt lên một tiếng, như là con thỏ nhỏ bị xách lỗ tai, lung tung đưa tay xô đẩy tôi, theo quán tính càng thêm dùng sức mà đè lên ngực tôi, lần này thực sự dùng lực, đem tôi đẩy lùi về sau nửa phần.
"A..." Tuy rằng sức lực nàng đối với tôi mà nói không tính là cái gì, nhưng tôi vẫn phối hợp rên lên một tiếng, buông ra tay đỡ nàng, ôm ngực thoáng lui lại hai bước, vẻ mặt thống khổ ngó mặt đi chỗ khác đi.
"Tiêu? Chị sao rồi? Tiêu!" Nàng như sợ hết hồn, ửng đỏ trên mặt còn chưa rút đi, vội vội vàng vàng nhào lên kéo tay tôi, đem tôi từ đầu đến chân đánh giá một phen, chỉ là xem còn chưa đủ, lại ở ngực tôi qua lại sờ mấy cái, nếu không phải trong đôi mắt giống như hắc lưu ly kia hiện lên một tầng sương mù, tôi thật muốn cho rằng nàng là mượn cơ hội trả thù lại, "Xin lỗi xin lỗi, em không phải cố ý, có đau hay không...!Có đau hay không a?"
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng tự trách cắn môi, ảo não lại cẩn thận từng li từng tí một kiểm tra thân thể của tôi, đột nhiên dâng lên một cỗ kích động, ôm lấy đầu nàng nặng nề hôn xuống, tạm thời xem như là nhận lỗi đi.

Về phần kế hoạch lúc nãy muốn khuyên bảo nàng rời đi căn cứ, không khỏi nàng thật sự hoài nghi, còn phải tìm cơ hội khác a...
Lời chàng ý thiếp oai quấn một lúc, An Nhiên lại bắt đầu suy tính tới chuyện Ngạo Thiên căn cứ.

Mới mang theo nàng ra không gian, nhưng lại đối diện Đàm Kiệt sắc mặt trắng bệch cùng Tức Mặc tỷ muội một bộ mặt xem kịch vui vẻ.

An Nhiên cũng sắc mặt trắng nhợt theo, môi lúng túng mấy lần, nhưng không cách nào biện giải, tôi ôm vai nàng , quay về mấy người làm sáng tỏ nói: "Thời điểm chúng tôi đến chính là như vậy ."
"Cô nói cái gì?" Đàm kiệt dáng vẻ vẫn không thể tin tưởng, tầm mắt đảo quanh ở tôi cùng An Nhiên, tựa hồ có mấy phần nghi ngờ.


Tôi không có để ý đến hắn, chỉ nhìn Tức Mặc Thanh Nghi, so với mặt đơ tỷ tỷ của nàng, vẻ mặt nàng thay đổi phân rõ, càng thêm khiến người kỳ quái: Không có như Đàm Kiệt khiếp sợ, cũng không có một chút nào hoài nghi, dường như đã sớm biết nhà kho để không, dường như kết luận tôi cùng An Nhiên không phải hung phạm, nàng dựa vào cái gì có tự tin như vậy?
Có một khả năng: Nếu như nàng chính là người tiến vào nhà kho trước chúng ta đem nơi này chuyển không...
"Yêu, Tiêu bác sĩ dị năng rất đặc biệt a! Để tôi đoán xem xem, là teleport (dịch chuyển tức thời)? Hay là cái gì đó khác..." Tức Mặc Thanh Nghi không ngần ngại tôi mắt lạnh chút nào, một tay ôm vai tỷ tỷ nàng, một mặt hướng về phía tôi cùng An Nhiên quăng một mị nhãn.
"Là không gian." Thấy An Nhiên vì tôi bác bỏ, tôi lập tức chủ động nói ra đáp án, cũng miễn cho các nàng lại suy đoán lung tung, thích hợp thản trần, là vì trải đệm sau thuận lợi câu thông lương hảo, dù sau khi dị năng tôi bại lộ có thể mang đến phiền phức...!Tuy tôi chán ghét phiền phức, nhưng cũng không phải là người nào cũng đều nắm được quả hồng nhũn.
"Không gian có thể chứa đựng người sống?" Lúc này, Tức Mặc Thanh Lan thân thể thẳng tắp như cây lao bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng nói.
"Không sai." Tôi nhìn nàng khẽ mỉm cười, "Có hứng thú mà nói không ngại tự thể nghiệm một hồi?" Nếu như nàng có thể sớm hơn suy đoán ra điểm này, kia bằng chứng lúc trước tôi đặc biệt vì mình chế tạo liền xuất hiện kẽ hở, chỉ tiếc hai người kia chết đã thành chắc chắn.

An Nhiên bị ủy thác chức tổng đội trưởng thì cũng không thấy hai người phản đối, tôi nhìn các nàng vô ý vạch trần tôi hiềm nghi...!Có điều, các nàng chân chính mưu đồ lại luôn luôn để tôi nhìn không thấu.

Có lúc, không biết mới là hoảng sợ lớn nhất, vô tri mới là nguy cơ sâu nhất.
"Hay là thôi đi, ai biết đi vào còn đi ra được không? Cô nói xem đúng không, Tiêu bác sĩ ~" Tức Mặc Thanh Nghi vẫy vẫy tay, nhìn như chuyện cười, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sắc bén, có thể thấy được dưới bề ngoài nàng giả vờ phong lưu quyến rũ, cũng không kém lạnh lùng vô tình.
"Làm sao biết, cô cả nghĩ quá rồi." Tôi hướng về nàng hơi câu môi, lập tức chuyển hướng đề tài, "Hiện tại lại xoắn xuýt kết quả lúc trước đã là chuyện vô bổ, chẳng bằng ngẫm lại nên làm sao cứu vãn căn cứ tổn thất."
"Đàm Kiệt, lúc trước trong kho hàng có bao nhiêu vật tư, danh sách ở nơi nào?" An Nhiên cũng là nghĩ tới điều này, sau khi tôi nói xong lập tức hỏi.
"Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng, nhà kho là Tưởng đội trưởng, Bách đội trưởng cùng chúng tôi Tống đội trưởng trông giữ, chỉ có bọn họ ba người đồng thời ở đây mới có thể mở ra, mà bên trong đến tột cùng có bao nhiêu vật tư, chỉ có ba người bọn họ mới hiểu rõ, tôi cũng chỉ là từ trong miệng Tống đội biết được, bên trong lương thực đại khái có thể duy trì toàn bộ căn cứ ba tháng phung phí."
"Đây chính là nói, các ngươi cũng không biết rõ bên trong nguyên bản có bao nhiêu đồ vật?" Tôi nắm lấy then chốt bên trong hắn trả lời.
"...!Có thể nói như vậy." Đàm Kiệt suy nghĩ một chút, thất vọng gật đầu.

Tôi không nhịn được cười nhìn lại An Nhiên: Lần này, tôi hiềm nghi lại tẩy đi không ít.
Chỉ là, sự chú ý của nàng rõ ràng không ở trên mặt này, Đàm Kiệt tiếng nói mới dứt, nàng lập tức nói tiếp: "Vậy hiện tại trong căn cứ đồ ăn cung cấp có đầy đủ hay không? Cần dùng đến nhà kho không? Nguồn năng lượng dự trữ căn cứ tình huống thế nào?"
"Nói như vậy, vật tư nhà kho chỉ là đồ dự bị, nhưng cũng là chỗ dựa sinh tồn của Ngạo Thiên căn cứ, đầy đủ chúng tôi ở thời điểm xác sống tập kích vây thành không nỗi lo về sau...!Còn nguồn năng lượng dự trữ, bởi vì có nguồn năng lượng chuyển đổi khí, hiện tại chúng tôi đều sử dụng não tinh xác sống để thay thế nguồn năng lượng phát điện trước đây, chỉ cần có đầy đủ xác sống, nguồn năng lượng không là vấn đề, " Tức Mặc Thanh Nghi thay hắn trả lời An Nhiên, lập tức lại tung nghi vấn, "Không biết tổng đội trưởng tân nhiệm cô, đối với cục diện hiện nay, có cao kiến gì không?"
"Tôi..." An Nhiên nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không có phòng bị Tức Mặc Thanh Nghi đột nhiên hỏi, tầm mắt cầu viện nhìn về phía tôi.
"Nếu trong kho hàng vật tư đối với căn cứ hiện tại tới nói cũng không phải thiết yếu, việc kia không cần phải căng thẳng, tổ chức một nhóm tay sai đi phụ cận sưu tập là được rồi." Tôi đối với nàng động viên cười cười, cho một phương án giải quyết bảo thủ.

Thừa dịp sưu tập vật tư thì mang theo An Nhiên rời đi cũng được a .
"Muốn nói khu vực tài nguyên đầy đủ gần đây nhất, ngoại trừ Ngạo Thiên căn cứ chiếm giữ thành phố H ra, chính là hơn tám mươi km ở ngoài thành phố A.

Bất quá bọn hắn tuy rằng quy mô cùng chúng ta không phân cao thấp, nhưng các cái thế lực vẫn còn đấu đá lẫn nhau trong hỗn loạn, có một nửa người là chết ở trong âm mưu của con người, mà không phải trong tay xác sống ngoài thành." Đàm Kiệt mới từ trong khiếp sợ vừa nãy khôi phục lại, một mặt đứng đắn báo cáo tình huống mình biết.
A, đây chính là nhân tài được Tống Dịch Thư chọn sao? Cũng chỉ đến vậy.
"Thành phố A vốn là sản lương khu, căn cứ chúng tôi vốn có hơn nửa lương thực đều là mua hàng từ trong tay bọn họ, sau đó đội trưởng phái chúng tôi đi thôn xóm xung quanh thành trấn sưu tập, thu hoạch không ít, cho nên sẽ không tiếp tục cùng bọn họ trao đổi lương thực, hai bên lui tới cũng ít...!Vì thế, đối với bọn họ tình trạng gần đây không quá rõ." Hắn lại bổ sung, trong thần sắc hoặc nhiều hoặc ít có chút lúng túng.
Tôi nghĩ, hắn không có nói ra nguyên nhân: Là hai cái khu tụ tập dị năng giả to lớn gần nhau nhất, từng người đều đối với khu vực quanh thân tình thế bắt buộc, phương nào cũng đều muốn đem khối lớn thổ địa chiếm làm của riêng, phát sinh xung đột cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Chỉ là, bọn họ ngu xuẩn ở chỗ ngăn cách hai liên hệ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, bế quan toả cảng chung quy sẽ bị cường thế thay thế được.
"Thành phố A cũng sử dụng nguồn năng lượng chuyển đổi khí sao?" An Nhiên hỏi.
"Đúng, bất quá bọn hắn sử dụng chính là đồ cũ chúng ta đào thải, nhu cầu đối với não tinh phải lớn hơn nhiều." Đàm Kiệt lập tức trả lời.
"Không bằng liền đi thành phố A đổi lương đi." An Nhiên cân nhắc một lúc, nói rằng, "Chiêu mộ một nhóm dị năng giả tạo thành đội ngũ săn giết xác sống, thu thập não tinh lưu lại một nửa, một nửa cùng thành phố A trao đổi."
Tôi trước đây cũng nghe Tưởng thiên đã nói, Ngạo Thiên căn cứ đã khai phá ra có thể đem não tinh xác sống chuyển hóa thành nguồn năng lượng cơ khí, tuy rằng chi phí cực kỳ đắt giá, đối với não tinh chuyển đổi suất cùng tỉ lệ lợi dụng cũng chỉ có 50%, nhưng đối với tất cả mọi người tới nói, nguồn năng lượng gần đây không dễ sở hữu này thực sự tốt hơn nhiều, vừa có thể tiêu diệt xác sống uy hiếp sinh mệnh nhân loại còn có thể được nguồn năng lượng, sao lại không làm?
Nếu như thành phố A có chỉ là hàng đào thải, kia tỉ lệ lợi dụng hẳn là sẽ không vượt qua 30%, điều này cũng đại biểu bọn họ cần não tinh xác sống gấp mấy lần Ngạo Thiên căn cứ, dùng não tinh giao dịch, nghĩ đến bọn họ sẽ không từ chối.
Thế nhưng, đối với "Ngạo Thiên căn cứ tự chủ nghiên cứu phát minh ra nguồn năng lượng chuyển đổi khí" loại lời giải thích này hàm bao nhiêu lượng nước, tôi thủy chung bảo lưu thái độ, nhân lực vật lực đầu tư như thế, hoàn toàn không phải một tiểu căn cứ có thể gồng gánh nổi.


Như vậy, này lại sẽ là tác phẩm của thế lực nào đây?
Tôi bỗng nhiên nhớ lại bạch y nữ nhân xuất hiện trong phòng làm việc Tưởng Thiên cường đại đến mức làm người ngước nhìn, nàng đồng thời xuất hiện ở trong hai căn cứ, là vì cái gì? Lại đại biểu thế lực gì? Hắn cung kính mà xưng hô nàng "Cố giáo sư", lại nhắc tới "cấp trên", dáng vẻ quay về nàng cúi đầu khom lưng nịnh nọt, có thể thấy được lai lịch nàng nhất định không nhỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không tưởng tượng nổi thân phận của nàng.

Nhưng tôi trực giác, nhất định sẽ gặp lại được người phụ nữ kia.
An Nhiên đề nghị được tán thành, nói chuẩn xác, là Đàm Kiệt chống đỡ cùng với Tức Mặc tỷ muội không tỏ rõ ý kiến ngầm đồng ý.

Sau khi đem cái tin tức này công bố với toàn dân, ngược lại có chừng trăm cá nhân báo danh, tuy nói chỉ chiếm một phần cực nhỏ dị năng giả bên trong căn cứ, nhưng có chút ít còn hơn không, vốn là không hi vọng chiêu mộ được một nhóm lớn.

Mà ước nguyện tôi đề nghị ban đầu, cũng bất quá là hi vọng thừa dịp loạn đem An Nhiên mang đi thành phố B, rời xa cái chức vụ đội trưởng không hiểu ra sao này, nhân số như vậy, tự nhiên là càng ít càng tốt.
Chỉ là, khi chúng tôi thật sự mang theo một nhóm rất ít mấy trăm người đội ngũ "Tinh anh" này đi đến phụ cận thành phố A thì, tôi mới cảm thấy một chút hối hận, nhưng mà chậm rồi.
Tác giả có lời muốn nói: A ha ha ha ta rốt cục trốn về ! ! !
Sau đó nói cái gì đều sẽ không với bọn hắn đi trong ngọn núi tu hành !
Cho đại gia nói một chút ta nhật trình biểu: 5:30 thiện tọa nửa giờ;6:00 đánh mười bộ quyền;7:00 luyện kiến thức cơ bản;8:30 điểm tâm;9:00 lại đánh mười bộ quyền;10:30 bữa trưa;12:00 giấc ngủ trưa;14:30 kéo dây chằng;15:30 bơi;18:00 viết xuống một ngày tâm đắc cảm tưởng;18:30 bữa tối;19:00 đánh mười bộ quyền;20:30 thiện tọa nửa giờ;21:00 tắt đèn ngủ —— sau đó tuần hoàn! ! !
Chủ và thợ thực sự là chịu đủ lắm rồi! Vốn là nói là mang ta đi phao Ôn Tuyền nghỉ phép, kết quả a! Đây là quân huấn à! Quân huấn đều không mang theo như vậy a suất! Còn muốn cuộc thi, thi ngươi muội! Khí sát ta vậy!
Cuối cùng cũng coi như để ta trốn về , mạt một cái chua xót lệ...!Đi tới như thế chút thiên ta ròng rã đen một sắc điệu, không đành lòng nhìn thẳng chính mình! ! !
Nhọc nhằn khổ sở cõng lấy notebook đi, nhưng liền khởi động máy thời gian đều mộc có! Quả thực không thể càng ngược! Có điều ta đáp ứng rồi đại gia sau khi trở lại sẽ nhật càng, vì lẽ đó, ta sẽ cố gắng ríu rít anh....

Bình Luận (0)
Comment