Hừ, đám người này hiệu suất cũng thật là kém.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, sắp tới mười một giờ, bên trong tiếng chém giết mới dần dần ngừng lại.
Tên đầu tiên đi ra chính là người chia bài gọi La Khải, hắn không biểu cảm gì, trái lại áo sơ mi trắng dính tảng lớn máu đen, có lẽ có hắn, nhưng mà nhiều hơn là của người khác.
Sức chiến đấu hệ sét quả nhiên không thể khinh thường, bỗng nhiên tôi có chút hiếu kỳ nếu sau khi hắn thấy Nhị Bảo, biết được có một con xuẩn cẩu vô lại nắm giữ năng lực tương tự hắn, còn có thể duy trì gương mặt lạnh băng băng này không.
Sau hắn lục tục đi ra vài tên dị năng giả, trên người đều mang theo mùi máu tanh dày đặc, sắc mặt cũng là trắng bệch, xem ra là ở bên trong đánh kịch liệt, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, có thể sống sót mà đi ra ngoài cũng là dựa vào một luồng khí phách.
Một lát sau, hai chị em Lôi Tinh hai nâng nhau đi ra, chỉ chịu chút vết thương nhẹ, đúng là ngoài dự liệu của tôi.
Nhìn thấy tôi, Lôi Tinh đỡ bé gái có ba phần tương tự nàng đến gần phía tôi, muốn nói cám ơn, tôi khoát tay áo một cái, ra hiệu các nàng cấm khẩu.
Xưa nay tôi đều không phải lòng tốt tới cứu người, không cần các nàng cảm tạ.
Lại đợi một lúc, lúc tôi kiên trì sắp khô kiệt, rốt cục đã không còn người đi ra.
Dặn dò Lôi Tinh kiểm kê nhân số một hồi, ngoại trừ thừa dịp loạn trốn ra được 123 người bị coi như hàng hóa, sáu mươi ba tên dị năng giả từ sòng bạc mang đến, còn sót lại ba mươi mốt tên, vậy mà có thể lưu lại một nửa, đủ thấy được hóa ra thủ vệ nơi này có cỡ nào không đỡ nổi một đòn.
Trong đám người sắp bị giao dịch này, ngược lại cũng có ba mươi tên dị năng giả, vừa vặn bổ sung hơn ba mươi chỗ trống này, còn lại người bình thường liền để lại thu thập tàn cục thôi.
Đến lúc tôi thương lượng với An Nhiên qua, tự nhiên sẽ sắp xếp nơi đi cho bọn họ.
"Chúc mừng các vị, thông qua vòng sơ khảo." Tự giác bố trí thích đáng tất cả mọi người thoát được, lúc bọn hắn đang bình phục hô hấp, tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, dẫn sự chú ý của bọn họ, "Như vậy, mười phút sau đó, xuất phát đi chỗ cần đến kế tiếp."
"Kính nhờ! Mới mười phút làm sao đủ nghỉ ngơi a? Cảm tình ngươi cứ ngốc ở một bên xem kịch vui, nửa phần không bị mệt? Có lòng thanh thản nói châm chọc, nếu không đổi ngươi thử xem! Mọi người chính là muốn mệt chết...!A!" Người kia tâm tình bất mãn oán giận im bặt đi, lập tức biến thành ôm vai gào lên đau đớn.
Tôi nhíu nhíu mày lại: Nếu không phải sợ An Nhiên không cao hứng, không thể ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người giết bừa, một đao này nhắm vào không chỉ là bả vai của hắn .
"Mệt mỏi liền muốn nghỉ ngơi? Ngươi cho rằng xác sống sẽ cho ngươi cơ hội nghỉ ngơi sao?" Tôi cũng không nhìn tới hắn, chỉ nhàn nhạt quét một vòng mọi người khác, ghi nhớ thần sắc của bọn họ, "Muốn thư thư phục phục sinh sống, không bằng lập tức đi chết, xong hết mọi chuyện, đỡ phải liên lụy người khác."
Liếc mắt nhìn ánh mắt hắn phẫn hận, tôi khinh thường cười lạnh, quơ quơ đao nhọn trong tay, đối hắn mềm nhẹ nói rằng: "Hoặc là, nhát gan không dám động thủ, ta cũng có thể làm giúp, đưa hắn ra đi."
Hắn biến sắc mặt, cho dù vẫn là ánh mắt phẫn hận, cũng đã cúi đầu không dám tiếp tục đối mặt với tôi, mà những người khác cũng dồn dập tránh đi tầm mắt của tôi.
"Còn có người ghét mệt sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có hoặc nhẹ hoặc trầm tiếng hít thở liên tiếp.
"Rất tốt, xuất phát." Tôi gật gật đầu, hồi tưởng địa chỉ gần nhất trong danh sách dưới đây, chậm rãi đi về phía trước.
Nếu không phải kiêng kỵ thân thể bọn họ uể oải, tôi cũng không cần cố ý chậm lại bước chân.
Con người a...!Thân thể yêu kiều gầy yếu như vậy, vẫn cứ còn kiêu căng tự mãn như thế, cứ lấy vạn vật chi linh* tự hào, thực sự là sinh vật mâu thuẫn mà buồn cười.
(*Người là vạn vật chi linh, đồng thời, người cũng là một loại động vật.
Bởi là vạn vật chi linh nên người có thể mang hình tướng của đủ mọi cầm thú.
)
Nếu như vẫn duy trì loại tự kiêu mù quáng này, chung có một ngày sẽ bị chủng tộc cao tốc tiến hóa tiêu diệt - tỷ như, xác sống.
Bỏ ra hai giờ giải quyết hai nơi trong danh sách, duy trì tốc độ này như vậy, đại khái tám giờ sáng sớm ngày mai liền có thể đem hơn một nửa thế lực dưới đất dọn dẹp sạch sẽ.
Sau đó An Nhiên biết có thể giật nảy cả mình không đây?
Chờ mong nàng có thể sẽ có phản ứng đáng yêu, bước chân tôi không khỏi nhanh hơn một chút.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh, ở bên trong lần lượt lặp lại, hoàn thành thanh tẩy ngang qua khu Bắc, không kém với dự tính bao nhiêu, đến khoảng tám giờ rưỡi sáng, đầu mục lớn nhỏ trong danh sách đã giải quyết một nửa.
Theo Lôi Tinh thống kê, tổng cộng có gần nghìn người bình thường bị thu nạp, mà dị năng giả thì lại từ đầu tới cuối duy trì trên dưới năm mươi người.
Bởi không ngừng chiến đấu, không ngừng đào thải những tên không tiếp tục chống đỡ được, rồi lại không ngừng gia nhập người mới vào, cuối cùng chỉ có bảy, tám người là ban đầu từ trong sòng bạc đi ra.
Nhưng hào kiệt không thể nghi ngờ, bảy, tám người này là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ, cũng là nhóm người bên trong có giá trị bồi dưỡng nhất.
Trải qua luân phiên ác chiến, tất cả mọi người thể lực và sức mạnh tinh thần đều đạt đến giới hạn, có thể kiên trì toàn dựa vào một luồng sức lực ý chí và dục vọng mãnh liệt cầu sinh, mà hai điều khoản này, chính là phẩm chất quan trọng hơn dị năng.
Chỉ có thông qua chọn lựa đào thải tàn khốc, những người này mới sẽ từ từ trở thành đội viên tôi cần thiết, nếu như ngay cả chút khó khăn ấy đều khắc phục không được, vậy những thứ người này căn bản cũng không có tư cách được tôi huấn luyện.
Bây giờ bọn họ như là một lưỡi dao sắc vừa đánh bóng tốt, dũng cảm tiến tới, không gì không xuyên thủng; tôi cần phải làm là biến bọn họ thành bảo kiếm phong mang nội liễm, bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân* - bọn họ sẽ là vương bài trong tay An Nhiên, bất kể là Tức Mặc tỷ muội cũng tốt, ám bộ Tưởng Thiên cũng được, đều không thể lay động vị trí tổng đội trưởng của nàng.
(*bình thường không có biểu hiện đặc biệt, nhưng khi làm sẽ khiến mọi người kinh ngạc)
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến; tôi đang suy nghĩ An Nhiên, bỗng nhiên liền cảm giác được khí thế của nàng.
Giương mắt nhìn lại, nàng một thân một mình đứng đầu hẻm, lăng lăng nhìn tôi, như con thỏ nhỏ bị dọa đến.
Lòng tôi bởi vậy mềm mại lên, ngay cả vẻ mặt cũng không tự chủ nhu hòa, bước nhanh đi tới trước mặt nàng, giơ tay xoa xoa nàng lưu hải: "Thế nào choáng váng?"
Quãng thời gian này, ban đầu tóc nàng ngắn nhỏ vụn tới tai đã dài không ít, lưu hải trên trán che khuất lông mày, cũng thường thường đồng thời che lấp vẻ mặt nàng, khiến tôi khó có thể thấy rõ ý nghĩ của nàng, khuôn mặt kia xinh đẹp đáng yêu càng ngày càng dịu dàng, rồi lại lộ ra nhàn nhạt xa cách, phảng phất không để ý liền cùng nàng cách đến xa.
"Tiêu? A, không...!không có gì." Đột nhiên trong mắt nàng chiếu ra cái bóng của tôi, cứ như dừng hình ảnh vài giây, nàng mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần nghiêng mở ánh mắt, sắc mặt lộ ra một hồi nhàn nhạt phấn hồng, "Đúng, đúng rồi, bọn họ là?" Chỉ chỉ đám người phía sau tôi, nàng tò mò hỏi.
"Bọn họ là...!đội viên Tử Bạt." Tôi tùy ý cho đội ngũ mới sắp thành lập đội một cái tên, lại suy nghĩ lời giải thích một chút.
"Tử, Bạt?" Nàng nháy mắt một cái, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Ừm, kế sau bốn phân đội Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tôi quyết định thành lập một tân đội ngũ, tên liền gọi Tử Bạt, " tôi nắm tay nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ mu bàn tay của nàng, một bên giải thích, "Nhân số không cần quá nhiều, quý ở tinh nhuệ, chủ yếu phụ trách em an toàn và xử lý một ít sự vụ bí ẩn."
"Sự vụ bí ẩn?" An Nhiên cau mày, tựa hồ rất nghi hoặc, "Tỷ như ra sao?"
Đương nhiên tôi không thể trực tiếp nói cho nàng là vì làm chuẩn bị phòng bị Tức Mặc tỷ muội thậm chí là Đàm Kiệt, nghĩ đến nàng cũng không muốn người khác vì nàng liều mạng.
"Tỷ như, đối phó con xác sống vương Lý Phàm." Tôi linh cơ hơi động, nghĩ đến người này, hắn cũng là một mầm họa lớn, một ngày chưa diệt trừ, liền một ngày bất an, cũng không biết hiện tại hắn khôi phục trở về chưa, hoặc là so với trước càng mạnh hơn ?
"Thì ra là như vậy...!xác thực là rất tất yếu." Nàng trịnh trọng gật đầu, nắm thật chặt bàn tay cùng tôi trùng điệp, "Tiêu, em sợ con xác sống vương đó sẽ không giảng hoà, đến khi hắn nghỉ ngơi lấy sức, đánh tới cửa liền gay go, chị..."
Tôi khẽ mỉm cười, đánh gãy nàng : "Không cần phải lo lắng tôi, xấu nhất tôi còn có thể về trong không gian, ngược lại em, nếu tiếp nhận chức vị tổng đội trưởng, không phải càng nên bảo trọng bản thân an toàn sao?"
Nàng chần chờ một chút, nhưng là bị tôi thuyết phục, chẳng qua lo lắng lo lắng nắm tay tôi, phảng phất một giây sau con xác sống vương kia liền muốn tìm tới cửa vậy, thật là khờ đến đáng yêu.
Vì dời đi sự chú ý của nàng ra chỗ khác, tôi cùng nàng thương lượng thu xếp công việc cho những người bình thường được cứu ra.
Nhưng mà nàng đã có an bài, cười nói: "Em xin nhờ một huấn luyện viên vật lộn rất lợi hại, không lâu nữa chị liền có thể nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy võ kỹ rất cao minh, người cũng rất tốt, chính là tính tình rất lạnh không tốt lắm tiếp cận, em thật vất vả mới thuyết phục cô ấy đáp ứng đó!"
"Ồ? Thật không..." Tôi nhíu mày, nhìn nàng mặt mày hớn hở mà hình dung dáng vẻ một người khác, không tên cảm thấy không thích.
Thấy nàng còn muốn nói nữa, giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, ăn điểm tâm chưa?"
Nàng cắn cắn môi, kéo cánh tay của tôi gật đầu, lại lắc đầu.
"Đây là ăn hay chưa ăn?" Tôi không rõ vì sao mà nhìn nàng, còn muốn hỏi lại, đã thấy phía sau nàng đang có một người nam nhân mặc tây phục đen cấp tốc chạy tới.
Tôi đem An Nhiên kéo ra phía sau, trầm giọng quát hắn dừng lại: "Làm cái gì?"
Hắn dừng bước, nhưng cũng không nhìn tôi, chỉ là vội vàng quay về An Nhiên nói rằng: "Tổng đội trưởng, Đàm đội phó phái tôi tìm đến ngài, mời ngài hoả tốc trở lại!"
"Xảy ra chuyện gì sao?" An Nhiên từ phía sau tôi vọt đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi.
"Tôi cũng không quá rõ ràng, thật giống là có một đám người đem tòa nhà văn phòng vây quanh, ồn ào làm phiền muốn gặp ngài." Hắn khó xử nắm tóc, nhưng cũng không nói ra được nhiều tin tức hữu dụng hơn.
"Được, tôi lập tức đi." An Nhiên nói muốn đi với hắn, tôi vội vàng kéo nàng, "Chờ đã."
Thở dài, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, tôi vẫy vẫy tay, đem Lôi Tinh kêu đến nhẹ giọng nói rằng: "Ghi nhớ danh sách đám đội viên này, đúng lúc này ngày mai dẫn theo bọn họ đến sòng bạc thành Bắc tập hợp...!Người đến muộn hoặc vắng chỗ, tự gánh lấy hậu quả."
Nàng gật đầu, xoay người đi thông báo đám đội viên, nữ nhân này tuy rằng thực lực không tính mạnh nhất, thế nhưng tự có một luồng sự dẻo dai, rất có tổ chức tài năng, mới có thể đảm nhiệm dẫn đầu đám người kia được.
"Đi thôi." An bài xong chuyện đám đội viên này, tôi dẫn An Nhiên bước nhanh đi về phía tòa nhà văn phòng.
Thân phận người đàn ông áo đen này cũng không có được xác thực nghiệm chứng, khó bảo toàn không phải cạm bẫy, vẫn là tôi bồi tiếp nàng tự mình đi nhìn tương đối thỏa đáng; lại nói, tôi cũng rất muốn biết, Đàm Kiệt như thiêu như đốt mời An Nhiên đi qua, là có chuyện gì.
Đến phụ cận tòa nhà văn phòng rồi, xa xa liền có thể nhìn thấy một đoàn dị năng giả sắc mặt khó coi vây tụ ở dưới lầu, đầu lĩnh của đám đó tôi nhìn cái liền nhận ra, là đầu mục trong danh sách.
Đối diện đám người kia, là Đàm kiệt dẫn một đám đội viên Duy An đội chế phục màu đen, sắc mặt hắn lạnh lẽo, nhưng không có manh động; hai phe đều rất có ăn ý yên tĩnh, tựa hồ là đang đợi cái gì.
Mãi đến tận tôi cùng An Nhiên xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, hơn nữa có mấy người chỉ vào tôi kêu gào nói: "Chính là cô ta!"
Xem ra, tựa hồ là tối hôm qua tôi huyên náo động tĩnh quá lớn, khiến những thế lực này người người cảm thấy bất an, không thể chờ đợi được nữa muốn tới đòi thuyết pháp rồi.
A, tôi còn không tìm đến cửa, trái lại chính mình tới chịu chết sao?
Tác giả có lời muốn nói: Bạt, Sơn Hải kinh bên trong một loại yêu quái, cũng là sớm nhất cương thi.
Có người nói Thiên đế có nữ Hạn Bạt, Hạn Bạt vừa ra, đất cằn ngàn dặm.
Mị mị quân gọi là ý tứ chính là, một đám màu tím cương thi ╮(╯▽╰)╭
Vốn là ngày hôm nay bởi vì chuyện nào đó rất đừng nóng giận , tức đến nỗi hận không thể tạp đồ vật, sau đó hướng về chu vi nhìn một vòng: Ta touch, ta ipad, máy vi tính của ta, ta thích nhất Mark chén, ta con nhện, ta cẩu...!Mỗi một cái quăng ngã ta đều đau lòng hơn.
Suy nghĩ một chút, ta đem mình ngã vào trong giường →_→.