Mạt Thế Chi Cô Thành

Chương 17

Kiều Vũ Thần nhìn rõ người tới là ai, lập tức bỏ súng xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Sao cô lại tới đây?”

Từ Hoa bước tới vài bước, cầm áo khoác trên tay đưa tới: “Mặc vào đi, buổi đêm lạnh. Tôi lo lắng có chuyện ngoài ý muốn nên muốn ra nhìn xem.”

Kiều Vũ Thần nhận lấy áo, mặc vào, hắn quả thật cảm thấy có chút lạnh, lại còn dựa vào cánh cửa lạnh lẽo.

Nhìn một loạt vách tường kim loại, ths vẫn còn đang cảm thấy rất rung động, nếu những căn cứ bên ngoài có được phòng ngự như vậy, tỷ lệ sống sót chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều. Cũng sẽ không có nhiều người bị chết như vậy.

Vào lúc này, cô thật sự có chút muốn ở lại nơi này. Sau một lúc cô lập tức vứt bỏ, cô còn có một chuyện nhất định phải làm.

Từ Hoa nhìn Kiều Vũ Thần, nhìn bộ mặt đang tươi cười nhìn mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, cô cảm thấy nếu quả thật có thể cùng Kiều Vũ Thần và em trai ở lại đây, thật sự là cuộc sống rất hạnh phúc!

“Vũ...”

Từ Hoa vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Kiều Vũ Thần làm ra động tác im lặng, Từ Hoa dù sao cũng đã lăn lộn ở ngoài rất lâu, lập tức liền ngừng lại, khẩu MP5 sau lưng đã nhanh chóng cầm trên tay.

Thật ra Kiều Vũ Thần đã thấy được tình huống bên ngoài, chỉ là không muốn Từ Hoa nhìn ra sự khác thường, mới giả bộ như nghe được tiếng động.

Bên ngoài, Lâm Hạo đã đem theo đám đàn em xếp thành hai hàng, lúc tay hắn đụng vào cánh cửa, Kiều Vũ Thần đã nhìn thấy được rõ ràng.

Sau khi đám đàn em đã vào vị trí, Lâm Hạo mới giả vờ giả vịt đi gõ cửa.

Tiếng của Lâm Hạo vô cùng thấp, tiếng gõ cửa cũng rất nhỏ: “Xin chào, có người ở đây không? Chúng tôi là người chạy nạn, có thể cho chúng tôi vào bên trong trốn không?”

Nếu không phải Kiều Vũ Thần có nhìn thấy tình huống bên ngoài, thật sự có khả năng đã bị bọn Lâm Hạo lừa gạt rồi, khoan hãy nói, chỉ riêng thanh âm giả bộ của hắn đã thật sự quá giống rồi.

Từ Hoa đứng bên cạnh nghe được tiếng của Lâm Hạo, sắc mặt liền thay đổi, tiếng của Lâm Hạo làm sao cô không thể biết được, cô lập tức giơ khẩu MP5 chỉa vào hướng cửa. Ý bảo Kiều Vũ Thần là người truy đuổi các cô đã tới.

Kiều Vũ Thần chạy tới phía cánh cửa, ngồi xổm xuống, làm bộ như cầm đồ gì đó, nhưng thật ra là từ không gian lấy đồ ra ngoài, rât nhanh, trong tay hắn xuất ra một số pháo kép và một gói thuốc lá.

Kiều Vũ Thần ngậm điếu thuốc trong miệng, đốt lửa. Hít một hơi, chắc chắn điếu thuốc đã cháy.

Từ Hoa nhìn pháo kép trong tay Kiều Vũ Thần, lại ở đây đốt thuốc, lập tức có chút ngờ ngệch, cô không hiểu nổi Kiều Vũ Thần đang muốn làm gì. Bước nhanh qua, hạ giọng hỏi: “Anh đang làm gì đó?”

Kiều Vũ Thần ngậm thuốc cười cười, âm thanh đồng thời nhỏ xuống: “Nã phảo dụ zombie.”

Nói xong, Kiều Vũ Thần dùng điếu thuốc đốt lên ngòi pháo kép. Từ Hoa kéo Kiều Vũ Thần, cầm lấy điếu thuốc trong miệng hắn.

“Đây là kế hoạch anh nói đó sao?” Từ Hoa hỏi

Kiều Vũ Thần không rõ vì sao Từ Hoa lại cướp thuốc của mình, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi có ý định đốt vài viên pháo kép. Đem zombie xung quanh đây dụ tới, như vậy đám người bên ngài không phải bị zombie trực tiếp giết chết sao.”

Từ Hoa lấy tay đỡ trán, bây giờ suy nghĩ muốn chết cô cũng có rồi, vốn cho rằng Kiều Vũ Thần rất lợi hại, hiện tạ có thể thấy hắn cùng em trai mình cũng không khác là mấy…

“Anh cảm thấy kế hoạch này khả quan sao?” Từ Hoa cười hỏi.

Kiều Vũ Thần nói với vẻ đương nhiên: “Đương nhiên có thể rồi, cô nghĩ xem, nội thành zombie nhiều như vậy, âm thanh của tiếng pháo lớn bao nhiêu, chỉ cần nổ tung một quả, toàn bộ nội thành đều có thể nghe được, tất nhiên không ít zombie sẽ chạy tới.”

Từ Hoa cũng không nói thẳng kế hoạch này vô dụng, mà tiếp tục nói: “Vậy anh có nghĩ qua, những kẻ ngoài kia sẽ đứng một chỗ đợi zombie đến sao? Nếu bọn hắn chạy, thì đám zombie anh mang tới phải làm sao bây giờ?”

Thật ra Từ Hoa cũng chỉ lo lắng cho Kiều Vũ Thần, hai chị em cô ngày mai sẽ đi rồi, lần đi này, Kiều Vũ Thần sẽ phải sống một mình ở nơi này quả thật quá nguy hiểm, chưa nói Lâm Hạo còn rõ tình huống ở chỗ này.

Kiều Vũ Thần cười “hì hì”, nói: “Cao nhân ắt có diệu kế. Cô đi gọi Tiểu Long tỉnh dậy đi, tôi trước ngăn cản bọn họ.”

Từ Hoa tức đến dậm chân: “Anh, anh sao lại không nghe hểu câu hỏi của tôi chứ?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Từ Hoa, Kiều Vũ Thần thiếu chút nữa ngây người, hết cách mà, cái vẻ dậm chân này thật sự là quá đáng yêu, thế nhưng hiện tại chính sự quan trọng hơn, tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề đã.

Kiều Vũ Thần hạ giọng, lời nói rất ôn nhu: “Tin tưởng tôi, hôm nay một người cũng không chạy thoát.”

Còn chưa thấy Kiều Vũ Thần ôn nhu như vậy, tim Từ Hoa đột nhiên rung một chút, mặt có chút đỏ: “Thằng này, tự nhiên sao lại ôn nhu như vậy chứ?”. Trong lòng Từ Hoa âm thầm nghĩ, gật nhẹ đầu, quay người chạy vào nhà.

Cô cũng không biết vì sao khi Kiều Vũ Thần nói như vậy, cô đã cảm thấy không còn bất cứ vấn đề gì.

Lâm Hạo đợi bên ngoài đã có chút không kiên nhẫn nữa, lại hạ thấp giọng hỏi thêm một lần.

Kiều Vũ Thần cũng hạ giọng nói ra: “Người nào?”

Lâm Hạo đại hỉ, có người lên tiếng rồi, như vậy bọn hắn có cơ hội làm cho đối phương mở cửa, chỉ cần cửa vừa mở ra, cái căn cứ này là của bọn hắn rồi.

Lâm Hạo lặp lại lời nói trước đó.

Kiều Vũ Thần cũng trầm giọng nói một câu: “À, vậy các người chờ tôi một chúng, tôi đi tìm thêm người mở cửa, cái cửa này nặng quá.”

Mục đích của Kiều Vũ Thần chính là ngăn lại bọn hắn.

Nhìn mấy viên pháo kép trên mặt đất, sau lưng Kiều Vũ Thần chảy một tầng mồ hôi, những lời vừa rồi của Từ Hoa đã nhắc nhở hắn, tính toán của hắn trước đây là đốt pháo, hấp dẫn zombie, sau đó dựa vào bức tường kim loại mà dùng súng đánh lén bọn Lâm Hạo.

Thế nhưng Từ Hoa nói đúng, một khi mình tha pháo kép, bọn Lâm Hạo có thể đã bỏ chạy rồi, mà đám zombie sẽ chỉ biết tập trung về hướng tiểu khu.

Lúc này hắn muốn hai chị em Từ Hoa hỗ trợ, cố hết sức đánh gục bọn Lâm Hạo trước khi chúng chạy trốn.

Kiều Vũ Thần đến chỗ vách tường cách cưa không xa, để tay áp lên, trong đầu liền hiện lên bức tường kim loại, hắn tưởng tượng ra hình dạng thay đổi của bức tường.

Vách tường trong đầu xuất hiện một chiếc cầu thang đơn giản, gai nhọn phía trên cũng biến mất vài cái, bên trên có thể đủ một người nằm sấp. mà trong hiện thực vách tường cũng đang biến đổi thành như vậy.

“Qúa tốt. quả nhiên là có thể điều khiển.”

Kiều Vũ Thần có chút hưng phấn, lúc trước khi hắn nhìn thấy vách tường có thể tự mình kéo dài, đã nghĩ tới vấn đề này, không ngờ ại cs thể thực hiện được.

Ở phía bên kia cánh cửa, Kiều Vũ Thần cũng dựa theo phương pháp như vậy tạo thêm một chiếc cầu thang.

Đợi chuẩn bị tốt mọi chuyện, hai chị em kia cũng đã chạy tới.

“Thần ca!” Từ Long hạ giọng kêu một tiếng.

Kiều Vũ Thần gật đầu, cầm mấy quả pháo kép đưa cho hai người, đồng thời còn đưa tới hai điếu thuốc: “Nhìn thấy cầu thang hai bên không?”

Hai chị em Từ Hoa nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cầu thang, Từ Long vừa tỉnh ngủ, còn chưa kịp phản ứng với bức tường kim loại, Từ Hoa lại không giống như vậy, trước đó cô đã tìm hiểu qua bức tường này, không biết tại sao cô vừa mới đi một lát lại nhiều thêm hai cái cầu thang, cái này khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Bất quá bây giờ không phải la lúc để hỏi cái này, huống hồ Kiều Vũ Thần nếu như không muốn nói thì cô không cần hỏi, việc hắn không nói khẳng định là có ý giữ bí mật.

“Một lát khi tôi ở cửa ném pháo ra ngoài, hai người ở hai bên cũng ném, đợi đến lúc pháo nổ, các người liền bắn lén bọn hắn, có thể giết được mấy người thì giết, mục đích chỉ là ngăn chặn bọn hắn, ban đêm xung quanh đây zombie rất là nhiều, chỉ cần kéo dài tới lúc zombie kéo đến, bọn hắn nhất định sẽ chết.”

Cả hai người đều nhẹ gật đầu, ý đã hiểu rõ. Kế hoạch đã vạch tốt, có thể thực hiện hay không, bọn ho cũng không thể đoán trước được.

Đứng sau cánh cửa kim loại, Kiều Vũ Thần hít sâu một hơi thuốc, sau đó châm lên ngòi nổ của pháo kép, hai chị em cũng đồng thời châm lên.

“Vèo vèo vèo”

Ba cái pháo kép cùng lúc bay ra ngoài.

“Dông đông đông, bành bang bang”

Pháo kéo là loại nổ hai lần, ba viên cùng nổ tung bạo tạc một chỗ, âm thanh truyền đi rất xa.

Đám Lâm Hạo ở bên ngoài trực tiếp bị ba viên pháo kép bạo tạc dọa cho khiếp đảm.

“Mịa nó, thằng nào thiếu đạo đức như vậy, đem pháo đi ném loạn.”

“Hống hống hống hống”

Lâm Hạo lăn người về sau, lập tức nôi điên, cũng quên mất bây giờ đang là tình huống nào, trực tiếp gào rống lên.

Mới quát một nửa Lâm Hạo đã tịt ngòi. Bởi vì hắn nghe được tiếng rống của zombie, đây không phải là tiếng của một zombie, mà là…
Bình Luận (0)
Comment