Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 76

“Ừ, các cậu cẩn thận một chút, đêm qua căn cứ có gì đó không bình thường, cụ thể thế nào bọn tôi không rõ lắm.” Suy nghĩ một lát, Lâm Nghiêm quyết định nói ra sự kiện kia.

Trùng hợp là khi xảy ra chuyện, Văn Hàn và Tiêu Văn buổi tối không trở về. Ai cũng bắt đầu nghi ngờ bọn họ, mặc kệ bọn họ có liên quan gì đến chuyện đó hay không, trước hết cứ thông báo một tiếng đã.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu Văn nhìn lướt qua Văn Hàn, có vẻ đám người chết đêm qua đã bị phát hiện. Cũng đúng, nhiều người đột nhiên biến mất như vậy khẳng định sẽ có người tra ra. Không biết bọn họ có tra được cái gì không, không biết Văn Hàn đã thủ tiêu dấu vết hôm qua chưa.

“Chuyện này thật ra bọn tôi không rõ ràng lắm, nhưng nghe lão đại nói có vẻ rất nghiêm trọng, phỏng chừng căn cứ bắt đầu thắt chặt giới nghiêm, không biết giới nghiêm là bộ dáng gì nữa.” Không nhận ra vẻ mặt Tiêu Văn có gì đáng ngờ, Lâm Nham đối với ý tưởng có thể Tiêu Văn là thủ phạm phai nhạt đi rất nhiều.

Khả năng là trùng hợp thật, Tiêu Văn đúng là không may, ở bên ngoài một đêm liền dính phải chuyện lớn như vậy.

“Cám ơn mọi người, đến lúc đó bọn em gặp người đưa ra nghi vấn sẽ có chuẩn bị trước, sẽ không nói năng lộn xộn.” Nhún nhún vai, Tiêu Văn dời đề tài.

Bây giờ để xem căn cứ có tra ra cái gì không đã, hy vọng cái gì cũng tra không ra.

“Ha ha, Tiêu Văn a, dù sao bây giờ cũng không đi làm nhiệm vụ được, hay là chúng ta so tài một chút?” Nghiêm Lâm không ý tứ gãi đầu, mang theo chờ mong nhìn Văn Hàn. Hắn muốn đánh một trận với Văn Hàn từ lâu rồi, bây giờ không phải cơ hội rất tốt sao? Đánh một trận a đánh một trận, tay hắn bắt đầu ngứa ngáy.

Lâm Nham chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn trộm Nghiêm Lâm, người này khó trách vừa rồi tích cực nhận việc này như vậy, làm hắn tưởng hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng, nguyên lai mục đích chính cư nhiên là đánh nhau. Xem ra lâu rồi hắn không bị ăn đòn nên thân thể khó chịu đây mà.

Cao thấp đánh giá Nghiêm Lâm một phen, Lâm Nham suy nghĩ xem khi về nên dùng phương pháp nào đánh hắn thống khoái một trận.

Bị ánh mắt Lâm Nham nhìn đến tê dại, Nghiêm Lâm không tự chủ được run lên một cái. Nhưng là sau khi nhìn trái nhìn phải không phát hiện ra ai đang nhìn mình, hắn nghi hoặc nghiêng đầu.

“Vậy đánh một trận đi, buổi sáng vô tình nghe lão đại nói từ trưa hôm nay căn cứ không cho người ra vào.” Không thèm nghĩ ngợi nữa, Nghiêm Lâm còn nhớ kỹ chuyện đánh nhau đâu.

Đã sớm quay đầu đi, Lâm Nham liếc liếc nhìn Nghiêm Lâm một cái, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn rất muốn đập cho người này không dậy được mới thôi.

“Không được ra vào?” Tiêu Văn nghe lời này không khỏi quay lại nhìn Văn Hàn.

Không được ra vào, không biết căn cứ đang làm cái quỷ gì. Chẳng lẽ thật sự tìm ra manh mối gì?

Văn Hàn nhìn Tiêu Văn dáng vẻ lo lắng, lắc đầu. Ý bảo đừng nói.

“Đúng vậy, không được ra vào. Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, a, gần nhất có vẻ không được thái bình a.” Không để ý đến Nghiêm Lâm đang mê muội nữa, Lâm Nham lắc đầu cảm khái một câu. Gần đây căn cứ thực không yên ổn, bên trong lẫn ngoài đều là phong ba bão táp a. Bọn họ chỉ là con tôm nhỏ, chỉ hy vọng không bị cuốn vào là tốt rồi.

“Chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi. Chỉ không biết căn cứ giới nghiêm bao lâu?” Suy nghĩ một chút, Tiêu Văn quyết định chờ Lâm Nham hai người đi rồi mới bàn bạc với Văn Hàn sau. Nếu không tính toán tốt, bọn họ chịu không nổi a.

“Mặc kệ đi, dù sao chúng ta không quyết định được, đánh một trận đi.” Nghiêm Lâm không sao cả phất phất tay, trực tiếp đi đến trước mặt Văn Hàn, dùng giọng điệu khẩn cầu cùng ánh mắt chờ đợi chăm chú nhìn Văn Hàn.

“Đi chết đi!” Lâm Nham không thể nhịn được nữa một cước đem Nghiêm Lâm đá vào góc.

Tiêu Văn cảm thấy tuy Nghiêm Lâm là người bị đá, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy đau xót thay. Này nhất định rất đau, lần sau tốt nhất không nên chọc Lâm Nham, không biết mạt thế rốt cục là thế nào, hiện tại mọi người thực bạo lực.

Chính cậu đôi khi cũng vậy.

“A, đau, đau.” Kêu thảm, Nghiêm Lâm rụt người tránh trong góc, hắn sợ Lâm Nham lại đến một cước nữa.

Hắn thực oan a, hắn cũng không biết sao lại làm Lâm Nham tức giận rồi. Hắn thật là vô tội.

“Đau chết ngươi cũng đáng!” Nhìn Nghiêm Lâm trốn trong góc phòng, biểu tình đáng thương. Lâm Nham chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán, hắn bị làm sao vậy, như thế nào lại gặp gỡ cái tên Nghiêm Lâm đầu rút gân này.

Văn Hàn và Tiêu Văn ở bên ngoài một đêm đến sáng mới trở về. Cho dù không gặp phải chuyện gì cũng sẽ mệt nhọc, thế đạo này trừ bỏ những nơi như căn cứ, còn chỗ nào an toàn?

Vừa rồi bọn họ gõ cửa nửa ngày không thấy ứng, chẳng khó để đoán ra hai người bọn họ đang nghỉ ngơi, quấy rầy bọn họ đã là không hay rồi, tên ngốc này cư nhiên còn muốn so tài với Văn Hàn, hắn có đầu óc không a?

“Tiêu Văn, bọn tôi không quấy rầy các cậu nữa.” Liếc liếc mắt nhìn Nghiêm Lâm một cái. “Người kia để tôi xách về.”

Lâm Nham nói xong bước đến góc nhà, một phen túm cổ áo Nghiêm Lâm kéo đi. Nghiêm Lâm vóc dáng cao lớn lẽo đẽo theo Lâm Nham ra ngoài. Thời điểm đi ra còn không quên quay lại nhìn Văn Hàn, kia gọi là lưu luyến không nỡ chia tay.

Đợi Lâm Nham mang theo Nghiêm Lâm đi xa, Tiêu Văn mới co rút khóe miệng đem cửa đóng lại.

Này không phải mấu chốt dở hơi hay không, đây là thế giới quan vấn đề.

“Văn Hàn, bọn họ… ngươi có cảm nghĩ gì.” Quyết định dẹp tâm tình không tốt sang một bên, hiện tại có chuyện trọng yếu muốn nói.

“Rất mĩ mãn.” Mắt sáng rực một chút, sủng vật không xù lông nữa, chủ động nói chuyện làm hòa với hắn.

“…” mỹ mãn? Tang thi huynh, ngươi không dùng sai từ đấy chứ.

Đi đến bên giường, ngã xuống giường, tứ chi giang rộng.

“Ngươi nói xem chúng ta bây giờ nên làm gì?” Căn cứ phát động giới nghiêm, không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nếu căn cứ thật sự có tin tức gì khác, vậy bọn họ chính là cá trong chậu. Nếu không bọn họ tạm thời có thể an toàn.

Nói cách khác, hết thảy đều chưa xác định được.

Aiz ~~~ cậu chán ghét loại cuộc sống không rõ ràng này.

“Yên tâm, không sao.” Ngồi bên giường, cầm lấy tay Tiêu Văn, Văn Hàn chỉ nói một câu như vậy. Hắn biết, không có khả năng căn cứ biết được cái gì, như bây giờ bất quá chỉ là một loại chiến tranh tâm lý mà thôi.

“Được rồi, ta tin ngươi, nhưng còn chưa xác định được gì, chúng ta vẫn là nhanh giải quyết đám người đó, sau đó rời khỏi nơi này đi, không cần liên lụy đến những người khác.” Bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẫn là nhanh chóng giải quyết chuyện của bọn họ, sau đó rời đi thôi.

“Ừ, yên tâm, ta sẽ giải quyết, còn ngươi…” Hắn tuyệt đối an toàn, còn sủng vật không chắc được, căn cứ nhiều người như vậy, nếu vây công hắn hoàn toàn không sợ, nhưng sủng vật lại không giống vậy, cậu sẽ bị thương, năng lượng của cậu chỉ có giới hạn.

Có nên đưa sủng vật vào không gian không? Trong không gian tuyệt đối an toàn.

Nhìn thoáng qua Tiêu Văn đang ở trên giường lăn qua lăn lại, Văn Hàn nhớ lại chuyện ngày hôm qua, không biết đem sủng vật vào không gian xong sẽ như thế nào.

“Ngươi có muốn vào không gian không?” Chần chờ một lúc vẫn là hỏi ra, có lẽ có thể lừa dối sủng vật một chút? Vào không gian chờ mọi chuyện giải quyết xong sẽ đem sủng vật phóng xuất?

“Ngươi muốn làm gì!” Nghe thấy phải vào không gian, Tiêu Văn có loại dự cảm bất hảo, vội vàng ngồi dậy cách Văn Hàn xa một chút.

Nhìn Văn Hàn cái dạng này không phải là muốn thu cậu vào không gian sau đó không thả cậu ra đấy chứ.

Gật gật đầu, rất có khả năng, Văn Hàn có lẽ đang nghĩ như vậy.

Không ngờ sủng vật sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, Văn Hàn dừng một chút: “Bên ngoài rất nguy hiểm, ta không muốn ngươi bị thương.” Vẫn là nói rõ đi, có lẽ như vậy sủng vật sẽ nguyện ý đi vào?

“Nguy hiểm, bây giờ bên ngoài có lúc nào mà không nguy hiểm?” Hừ hừ, xem ra tang thi huynh thật sự định đưa cậu vào không gian, hoặc có thể nói, hắn lừa dối dụ cậu vào?

“Ta không vào, nều vào thì cùng nhau vào.” Ngươi không thể như vậy được, vừa mới phát hiện bản thân thích ngươi, ngươi liền được một tấc lại muốn tiến một thước. Ta vào, ngươi ở ngoài còn không phải làm ta lo lắng sao. Ngươi biết lo lắng, ta cũng biết a.

“Được rồi, vậy ngươi không được cách ta quá xa.” Vậy chỉ có thể tận lực không cho sủng vật rời khỏi hắn.

“Hình như từ lúc mạt thế đến nay chưa bao giờ ta cách ngươi nửa bước.” Đen mặt một chút: “Chúng ta tốt nhất nên giải quyết sớm, có thể rời đi sớm .” Bất quá nên theo sát tang thi huynh, bên cạnh hắn chính là an toàn nhất.

“Ngươi có biết địa chỉ cụ thể của viện nghiên cứu không?” Muốn giải quyết sớm một chút, sẽ biết hết thảy sự thật, tỷ như chuyện chỗ viện nghiên cứu, số lượng dị năng giả vân vân.

“Biết, nhưng không rõ phạm vi cụ thể bên trong, lần ta đến chỉ đứng bên ngoài.” Văn Hàn từ trong đầu nhân viên nghiên cứu kia chiếm được một ít tin tức hữu dụng, nhưng không được đầy đủ, bởi vì người kia ở viện nghiên cứu không phải đại nhân vật gì.

Công việc quan trọng nhất bây giờ là tất cả thông tin có liên quan đến viện nghiên cứu.

“Ngày mai bắt đầu hành động đi, bây giờ chúng ta không thể có động tác gì quá lớn, nếu như bị lãnh đạo của căn cứ chú ý sẽ không tốt lắm.” Suy tư một chút, Tiêu Văn chậm rãi nói.

Vốn chỉ có một địch thủ là viện nghiên cứu, không nên đối địch với toàn bộ căn cứ, bọn họ cho dù có cường hãn hơn nữa cũng ngăn không được a, sao lại phiền toái như vậy đâu? Không biết phiền toái bắt đầu quấn thân từ lúc nào cho tới tận bây giờ.

“Được. Đúng rồi, thương thế của ngươi thế nào?” Đêm qua vốn muốn hỏi nhưng bị sủng vật đuổi ra. Buổi sáng muốn hỏi, nhưng sủng vật xù lông.

“Không có việc gì.” Văn Hàn vừa hỏi, Tiêu Văn mới nhớ đến chuyện cậu thử chữa bệnh hôm qua. Cậu thật là quá lớn mật, nếu thất bại có khi tay sẽ bị phế.

Nghe được trong lời nói của hắn sự lo lắng, Tiêu Văn không khỏi mặt đỏ, sao cái người này lại lo lắng như vậy. Đánh bậy đánh bạ thành công là may, nếu thất bại, này không phải chuyện cậu có thể thừa nhận.

Thích, quả nhiên làm người ta không có đầu óc.

“Thật sự không sao, dị năng hẳn là có thể chữa trị vết thương.” Giải thích một chút, thuận tiện đung đưa tay trái tỏ vẻ hoàn hảo không tổn hao gì.

Văn Hàn bây giờ mới hoàn toàn yên lòng, sủng vật không có việc gì thì tốt rồi.

“Thôi, ngủ đi.” Tiêu Văn nằm xuống, lăn một vòng vào trong, gùng chăn che mặt lại.

A, trước kia ngủ cùng Văn Hàn không có cảm giác gì, vì sao lúc này lại thẹn thùng?

Nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Bình Luận (0)
Comment