Vương Phong, không biết còn ai nhớ người này không nhỉ.
Nhưng là Vương Phong cũng chẳng hy vọng có người nhớ đến hắn. Sau khi đuổi ‘bao cỏ’ về căn cứ vì hành trình tiếp theo cần an toàn bí ẩn, có điều mọi chuyện cho tới bây giờ không hoàn toàn được như ý.
Nhiệm vụ lần này dọc theo đường đi đều rất suôn sẻ, ngoại trừ một lần bị cướp. Lần đó tổn thất mất hai người bình thường và một xe lương thực. Sau vụ đấy hắn nâng cao đề phòng, rốt cuộc cũng không gặp khó khăn gì.
Thẳng đến nơi làm nhiệm vụ, Vương Phong mới ngửi thấy mùi nguy hiểm. Nơi này tang thi không phải loại cường hãn bình thường, làm bọn hắn gặp rất nhiều rắc rối.
Cuối cùng bọn hắn cũng đến đích.
Chỉ là… ai có thể nói cho hắn biết đống phế tích đổ nát kia là mục đích cuối cùng của bọn hắn?
Đừng đùa chứ, này rõ ràng có người viếng thăm rồi thuận tiện hủy diệt, vậy mà đám giáo sư nói nơi này bí ẩn không ai biết?
Nha, làm ơn đừng có nói mấy câu lừa gạt kiểu này được không, đến con nít còn chẳng tin.
Nên làm gì bây giờ? Vương Phong chỉ có thể đem về một ít hàng mẫu tỷ như mấy mảnh vụn còn sót lại sau vụ nổ để chứng minh bọn hắn đã từng đến đây.
Vương Phong biết nơi này không thể ở lâu, lập tức mang theo những người còn lại về căn cứ.
Khi vừa nhìn thấy bóng dáng căn cứ, Vương Phong gặp được ngừoi của viện nghiên cứu.
Sau đó hắn cùng đồng đội được mời đến viện nghiên cứu.
Nói là mời, kỳ thật chính là uy hiếp nha.
Vương Phong ngồi trên ghế, bất đắc dĩ ngửa đầu ra sau, nhắm mắt.
Từ khi tiếp cái nhiệm vụ kia chẳng hiểu sao làm gì cũng không thuận lợi.
Aizz.
Chỉ hy vọng lần này có thể sống sót.
Quan sát kỹ căn phòng nhìn qua giống như mật thất này, Vương Phong chỉ có thể cười khổ.
“Cạch!” cửa bị mở ra.
Vương Phong quay lại nhìn chỉ thấy tà áo dài màu trắng. Bởi vì tầm mắt bị che khuất, hắn chỉ có thể nhìn đến bụng người nọ.
Chậm rãi ngẩng đầu, Vương Phong nhìn người che mặt kia, không nói gì.
Bọn họ rốt cuộc định làm cái gì vậy?
Tuy nói nhiệm vụ lần này là viện nghiên cứu giao cho, nhưng bởi vì đội ngũ chỉ còn mấy người sống sót trở về, cho nên cấp trên của căn cứ đối nhiệm vụ lần này thực để ý, hiện tại đội ngũ của hắn hầu như là cấp dưới của đám người kia, nếu đoán không nhầm thì viện nghiên cứu không được nhúng tay vào vụ này.
A, không biết mấy người này rốt cuộc muốn làm gì?
“Vương Phong, bọn tôi hỏi cậu mấy câu, chỉ cần cậu trả lời chi tiết, bọn tôi tuyệt đối không làm khó dễ cậu!” gã áo trắng kia kéo ghế dựa ra ngồi đối diện với Vương Phong.
Nhìn người che mặt phía trước, Vương Phong thầm cười khổ.
Xem tình huống có lẽ nhiệm vụ lần này thật sự có rất nhiều bí mật đâu.
“Mấy người muốn biết điều gì?” Không làm khó dễ? Đó là vì ta không có gì uy hiếp, các người muốn moi tin thì phải có điều kiện trước đã.
Tuy nói nơi này giống căn mật thất nhưng Vương Phong không bị trói, cho nên Vương Phong hắn tứ chi vẫn được tự do.
Tay phải nâng lên, Vương Phong nhìn bàn tay mình, chờ bọn họ đặt câu hỏi.
Trong lòng bàn tay đều là vết thương, hắn không đau vì vết thương đã lên vảy.
“Đồng đội của cậu nói nơi các cậu làm nhiệm vụ đã bị phá hủy.” Người kia ngừng một chút. “Tôi muốn biết cụ thể!”
“Cụ thể gì? Tôi nghĩ mấy người đã biết hết rồi?” Cười khẽ hai tiếng, Vương Phong hai tay che mắt. “Các người vẫn là nói trọng điểm đi, tôi biết gì nói đó, tuyệt đối không nói dối.”
Ha ha, vừa rồi đó là kiểm tra xem hắn nói chân hay không sao? Đúng là quá đa nghi rồi.
“Có hai người chết giữa đường. Tôi muốn biết bọn họ chết như thế nào. Cụ thể.” Không tiếp tục dong dài, người kia trực tiếp hỏi chuyện bọn họ muốn biết nhất.
Chỉ cần sáng tỏ được chuyện này, bọn họ có thể đoán ra vấn đề. Đến lúc đó đám người ở căn cứ còn dám kiêu ngạo nữa không?
Hừ! Tất cả đều đi tìm chết đi.
“Đúng vậy, hai người chết, có điều hai người đó chỉ là người bình thường.” Vương Phong duỗi tay, chống cằm, mắt không hề chớp chăm chú nhìn biểu tình người đối diện.
Hai người kia chết thực kỳ quái, lúc đầu hắn còn tưởng là người trong đội hạ thủ nên đề phòng vài ngày, thế nhưng sau đó xảy ra chuyện gì nữa.
Chẳng lẽ nhân viên nghiên cứu này biết điều gì?
Vương Phong có thể nhận ra người đối diện sau khi nghe hắn nói xong, trong nháy mắt đó biểu thay đổi, ánh mắt hơi hơi nheo lại.
Gì đây? Này là mỉm cười à?
“Nói tiếp đi, tôi muốn biết bọn họ chết như thế nào.” Người đối diện mặc kệ Vương Phong có nhìn ra cái gì không, dù sao những người này sẽ đoán không ra.
“Là bị bóp chết, nhưng tôi không biết ai làm.” Vương Phong quyết định không nói chuyện lương thực biến mất. Chuyện này chỉ có vài người biết, mà những người biết chuyện hầu như đều chết hết rồi, chỉ còn lại hắn và người lái xe.
Như vậy không cần báo lên cấp trên nữa đúng không?
“Ha ha.” Người đối diện trực tiếp cười rộ lên, sau đó thực vui vẻ rời đi.
Nhìn mấy người nối đuôi nhau mà ra, khi đi còn không quên đóng cửa lại, Vương Phong cúi đầu khẽ cười.
“Ha ha.” Xem ra làm nghiên cứu đôi khi rất đơn thuần. Nếu bọn họ một mực ép hỏi, làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn đến khi nào chịu khai mới thôi! Không cần nghĩ cũng đoán được!
Không lâu sau Vương Phong được thả ra.
Nhìn lên bầu trời, âm thầm thở dài một hơi.”Aiz!”
Người nọ sau khi có được tin tức mình muốn liền thả Vương Phong, sau đó vào phòng họp.
Trong phòng toàn là nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng giống nhau, đang châu đầu ghé tai thảo luận.
Thời điểm thấy người kia đi vào, tất cả mọi người kích động đứng lên. Vẻ mặt kia có thể hình dung bằng hai chữ ‘điên cuồng’.
“Ha ha.” Ngồi vào vị trí của mình, người nọ cao hứng cười hai tiếng.
Những người khác nhìn hắn vẻ mặt như thể được vui lây, mọi người đều vui vẻ tươi cười.
“Bị bóp chết.” Khi nói câu này, mặt nạ của hắn đã được gỡ ra, hắn cười thực chói mắt.
“Phải không? Đúng là quá tốt!” Người kia vừa dứt lời, những người khác liền vui vẻ nói chuyện với nhau.
“Đúng vậy, đúng là quá tốt, ngày tốt của chúng ta đã đến rồi, ha ha ha!”
“Ừ, chúng ta nhanh chóng bắt【 cô 】 về thôi!”
“Không thể được, còn chưa khẳng định chính xác, chúng ta trước tiên phải quan sát đã.”
Nhìn mọi người hỗn loạn một mảnh, người kia ho hai tiếng.
“Khụ khụ.”
Chờ mọi người yên lặng lại, người kia mới chậm rãi mở miệng.
“Bây giờ vẫn chưa xác định được có đúng là【 cô 】không, cho nên chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”
Nghe nói như thế, mọi người phía dưới như có điều suy tư. Bọn họ hứng thú với【 cô 】, nếu người kia không phải, vậy cố gắng của bọn họ tất cả đều uổng phí. Phải thận trọng.
“Vậy làm sao bây giờ?” Sau một lúc lâu không có ai lên tiếng, một lão già đứng tuổi mở miệng.
“Chúng ta chỉ có thể bắt người bên cạnh【 cô 】về áp chế hắn. Mặc kệ có phải hay không, chỉ cần chúng ta kiểm tra qua là có thể biết được.”
Kỳ thật hắn cũng không muốn dùng loại phương pháp kích động này, nhưng trước đó đã tổn thất rất nhiều dị năng giả, còn cả một số nhân viên của viện nghiên cứu nữa dù không phải người quan trọng. Hiện tại lực lượng của bọn họ có điểm yếu đi, còn phải đối phó với lãnh đạo của căn cứ, mặt khác còn có cả【 cô 】nữa.
Lúc trước mời chào dị năng giả quá khoa trương, lãnh đạo căn cứ đã phát hiện. Bây giờ vừa vặn phát hiện tung tích của【 cô 】, bên trọng bên khinh không cần nghĩ cũng biết.
Buồn bực nhất là phế phẩm thất bại khi thí nghiệm cư nhiên vây công căn cứ!
Tuy đó chỉ là người thí nghiệm, nhưng là khi hắn triệu hồi các tang thi khác sẽ rất nguy hiểm.
“Chúng ta không thể bắt người dễ dàng như vậy.” Phương pháp này nghe thì dễ, bắt tay vào hành động lại khó.
“Cho nên chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch thật tốt, có thể lợi dụng tang thi vây thành lần này.” Suy nghĩ một lát, người kia nói.
Bọn họ phải thành công, bằng không về sau càng gian nan hơn, hiện tại có rất nhiều dị năng giả bất mãn với bọn họ.
Bọn họ phải có quyền khống chế tuyệt đối.
“Dư Hàng nói cái người tên Tiêu Văn kia khá thân với Ngụy Minh, chúng ta muốn bắt được Tiêu Văn thì chỉ có thể thừa dịp hắn một mình, dị năng tiêu hao không.” Người này lúc trước phụ trách nhiệm vụ mời chào nhưng thất bại, lần này có thể lấy công chuộc tội, hắn thực vui vẻ.
“Cậu nói thật?” một người khác nghe vậy thì vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ bàn.
“Rầm!”
“Cứ làm như thế đi, chúng ta có thể bài trí cho đám dị năng giả đến chỗ phế phẩm kia, còn người bên ta sẽ ẩn núp cạnh Tiêu Văn, thỉnh thoảng dồn một ít tang thi đến chỗ hắn, làm hắn tiêu hao dị năng.”
“Quyết định vậy đi.” Nói xong không đợi những người khác thảo luận, chính hắn tự mình trả lời. Xem ra hắn rất kích động.
“Đúng vậy, như vậy chúng ta có thể nhất cử lưỡng tiện. Ha ha ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đến lúc đó chúng ta có thể tùy ý làm nghiên cứu!”
“Đến lúc đócó nên mở tiệc ăn mừng không?”
Bọn họ cao hứng phấn chấn trò chuyện như thể bọn họ đã thành công.
————
Tang thi đột nhiên vây công vào nửa đêm.
Người kia ngồi trong phòng họp, phiền não gõ gõ bàn.
Sự việc đảo lộn hết lên. Tang thi đột nhiên vây thành, kế hoạch của bọn họ còn chưa kịp thực thi.
“Chỉ có thể làm theo kế hoạch.” Sau một lúc lâu hắn mới đưa ra quyết định.
“Mấy người đi xuống chuẩn bị một chút, chúng ta làm theo kế hoạch! Chỉ cần nắm được đại cục trong tay, chúng ta sẽ không thất bại!”
“Được, tôi đi thông báo cho mọi người.” Một người đứng dậy vội vàng rời đi, tuy tang thi đột nhiên vây thành phá hủy kế hoạch của bọn họ, nhưng nhìn chung thế cục không thay đổi, sẽ không sao.
“Tôi đi chuẩn bị đã.” Một người khác cũng đứng dậy, hắn cần chuẩn bị bắt người, có một số chuyện cần phải làm, thời gian rất gấp gáp.
Người kia nhìn phòng họp trống không, nở nụ cười, chỉ là một chút tiểu tiết, sẽ không phá hỏng kế hoạch của bọn họ.