Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 94

Lão giả tiện thể liếc nhìn thằng cháu mình một cái. Hừ, so với cháu trai nhà mình tốt hơn nhiều. Có điều thiếu niên kia là ai?

Hửm?

Bộ dạng không tồi, chỉ hơi gầy chút.

Bất quá có vẻ giống nam hài?

“Lão Trương, lấy kính lão cho tôi một chút.” Hiện tại không ai sản xuất kính mắt, cặp kính này của ông trở thành trân bảo nha.

Người phía sau cẩn thận đưa mắt kính cho lão giả.

Tiếp nhận kính, lão giả nhẹ nhàng đeo lên, sau đó…

Yên lặng gỡ xuống.

Tuy rằng mặc váy, nhưng rõ ràng là con trai mà.

“Ha ha, em trai nhóc con bộ dạng cũng thật là lanh lợi.” Lão giả ha ha cười vài tiếng, sau đó dùng khóe liếc Lê Diệu một cái.

Lê Diệu không hiểu ra làm sao, hắn cảm thấy tự nhiên không được thoải mái, nhìn vẻ mặt của ông vừa rồi… hắn không dám nghĩ nữa.

“Đúng vậy.” Lanh lợi? Mặt liệt mới đúng. Tiêu Văn vừa đi vừa trò chuyện.

Phía sau bốn tang thi đi theo Văn Hàn, còn thiếu niên chạy tới nói chuyện phiếm với Lê Diệu, đối với bốn con tang thi kia Lê Diệu rất bình tĩnh, có lẽ thiếu niên đã nói cho hắn rồi.

Tiêu Văn vốn định nói thiếu niên thả mấy con tang thi này đi, còn chưa mở miệng, lão giả nói.

“Tiểu tử này, bốn tang thi kia là của nhà cậu sao?”Ánh mắt lão giả làm Tiêu Văn thực buồn bực.

Như thế nào lại thành của nhà cậu rồi, đó là của thiếu niên, cậu chỉ có một con là đại boss thôi, còn lại không có.

“Không phải, bọn chúng sẽ không đả thương người, chỉ cần để chúng ở ngoài căn cứ là được.” Tiêu Văn hiện tại chỉ hy vọng căn cứ không cứng rắn đòi giết tang thi. Nửa đường nghe được nội dung một số người nói chuyện nhưng Tiêu Văn vẫn không đảm bảo căn cứ sẽ cho tang thi đi vào.

“Không phải sợ, đối với tang thi bọn ta có hai phương pháp, muốn ăn bọn ta, bọn ta liền chém chết, không muốn ăn vậy bọn ta giữ lại nuôi.” Nhìn thấu nghi ngờ của Tiêu Văn, lão giả cười vỗ vỗ bờ vai cậu.

Bọn họ vốn không tiếp nhận, nhưng gần đây luôn có người thành đôi với tang thi, ông cũng dần quen rồi.

Hiện tại đám người trong căn cứ hễ nhìn thấy vị cấp trên tang thi là lại hưng phấn, muốn nhìn một chút xem tang thi với nhân loại có gì bất đồng. Ông có nên cảm thấy nên may mắn vì trong căn cứ không có mấy người điên rồ thích nghiên cứu không?

Cũng không phải là không có tang thi có chút linh trí muốn trà trộn vào căn cứ, nhưng cấp trên tang thi của bọn họ cũng không phải kẻ ăn chay. Không một ai có thể thoát được pháp nhãn của hắn, bởi vì hắn là tang thi, ánh mắt rất lợi hại.

“Thật sao? Đúng là thần kỳ.” Tiêu Văn vốn cho rằng chỉ có tang thi huynh với thiếu niên là đặc thù, không nghĩ tới trong căn cứ này cư nhiên còn có tang thi biến dị khác. Có thể nguyên nhân là vì nơi này cơ bản đều là quân nhân cùng quân nhân đi.

“Vậy các ngài nhận biết như thế nào? Nếu người hoặc thi nào muốn trà trộn vào không phải là nguy hiểm sao?”

Tiêu Văn nhìn bốn tang thi không hề bị gây khó dễ, cứ thoải mái mà vào căn cứ như vậy.

Trong lòng giống như nổi bão, rất hỗn độn.

“Ha ha, yên tâm, ban đầu, trước nay bọn ta đều nhốt bọn họ bên ngoài, từ khi tên kia xuất hiện sẽ không sợ nữa.” Nói tới đây lão giả cố ý tạm dừng một chút, sau đó ánh mắt tò mò nhìn Tiêu Văn, nửa ngày không nói gì.

Những người khác thấy lão giả hiếm khi có hứng thú như vậy, chỉ yên lặng quay đầu đi, không hề hé răng.

Tiêu Văn đối với người kia có điểm tò mò, nhưng từ khi cậu gặp tang thi huynh, những tang thi khác trong mắt cậu có kỳ quái thế nào chăng nữa đều trở nên rất bình thường. Cậu chỉ tò mò quá trình người kia biến dị.

Lý do của thiếu niên Tiêu Văn đại khái có thể đoán được, còn tang thi huynh nguyên nhân cũng rất phức tạp. Người mà lão giả nhắc đến có khả năng biến dị sau thiếu niên, có lẽ thân thể thiếu niên không thuộc loại cường hãn, nhưng tinh thần lực của cậu rất mạnh.

Tang thi kia có khả năng đọc được suy nghĩ? Hoặc là đại loại như vậy?

“Được rồi được rồi, không vòng vèo với cậu nữa. Cái tên kia sau khi biến thành tang thi vẫn luôn nhớ thương một người, sau đó liền biến dị, dần dần so với người bình thường không khác biệt lắm. Bây giờ có nhiệm vụ giúp bọn ta thủ vệ căn cứ.” Nói tới đây lão giả cảm khái một chút, tuy người kia như bây giờ cũng tốt lắm, nhưng lão vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Đang tốt đẹp lại biến thành như vậy. Nếu cuối cùng hắn không biến dị có lẽ bọn họ sẽ phải tự tay giải quyết.

Khi nào mới có thể bình yên đây.

Lão không khỏi nhớ lại một số chuyện xưa, lão sống cả đời này cũng thấy nhiều rồi, thế nhưng vẫn không chịu nổi đả kích.

“À, Lê gia gia, đã đến nơi chưa?” Nhìn lão giả có chút thương cảm, Tiêu Văn vội nói sang chuyện khác. Con người dù có sắt đá đến đâu cũng không tránh khỏi có lúc yếu mềm.

“A, đúng vậy, nào, vào đi.” Lão giả ngẩng đầu, phát hiện đã đến nơi.

Bởi vì lão nhiều người nhà, lại không muốn tách ra, những người khác ở căn cứ coi lão trụ cột, cho nên phân rất nhiều phòng ở cho bọn họ.

Hiện nay không đơn thuần chỉ có người nhà của Lê Diệu, còn có cả một số cảnh vệ của ông hắn cũng ở nơi này.

Lão giả nhiệt tình lôi kéo Tiêu Văn đi vào tòa nhà.

Căn nhà có tầm bảy tám tầng, ở căn cứ này xem như rất cao.

Bước vào lầu một, Tiêu Văn nhìn thấy đầu tiên là người nhà của Lê Diệu đang ngồi nghiêm chỉnh, bởi vì bọn họ ít nhiều có nét giống hắn.

Lê Diệu vốn ở đằng sau cùng thiếu niên tán gẫu vui vẻ, bỗng nhiên cảm giác được toàn bộ căn phòng trở nên im lặng.

Nghi hoặc ngẩng đầu, Lê Diệu cứng người.

Hắn… hắn chẳng qua chỉ để lại tờ giấy rồi trốn đi, không… không cần nghiêm trọng như vậy chứ? Cả nhà đều ở đây sao.

Nhìn người nhà ngồi nghiêm chỉnh, Lê Diệu rất muốn khóc, hắn thật sự rất muốn chạy a. Đúng là khủng khiếp mà, đến bà nội cũng xuất động.

Tiêu Văn thấy Lê Diệu gặp được người nhà liền nói với lão giả một câu, sau đó lôi kéo Văn Hàn, dẫn ngũ chích đứng sang một bên. Nga, thuận tiện khi Lê Diệu chưa kịp phản ứng cũng kéo thiếu niên qua.

Còn chưa có gả cho hắn đâu, sao có thể cùng nhau bị phạt được.

Những người khác chứng kiến cảnh tượng này, ai có việc thì rời đi, không có việc thì lưu lại xem diễn.

===

Không hề biết mình với thiếu niên bị ghép thành một đôi, Lê Diệu hiện tại thầm nghĩ chạy trốn, nhất định hắn sẽ phải chịu gia pháp. Hắn… hắn có thể nói là trên đường bị thương không?

Lão giả ngồi xuống vị trí bên cạnh bà nội Lê Diệu, cùng bạn đời của mình nói thầm vài tiếng.

“A, cháu ngoan của ta còn biết đường trở về à!” bà nội Lê Diệu nghe bạn già nói xong, gật gật đầu, sau đó nhìn thằng cháu nhà mình cười đến là hiền lành.

“Nãi, nãi, bà nội, sao mà cháu lại không trở lại được chứ. Ha ha!” Vụng trộm lau mồ hôi trên mặt, Lê Diệu hiện tại tâm muốn chết đều có. Hắn nào biết vừa về đến chính chính là tam tam đường hội thẩm.

Nếu mà biết, hắn trước tiên phải tìm đứa em trở về đã. Bây giờ người không tìm được, hắn lại một người trở về, kết cục sẽ rất thảm a.

“Ồ? Bà nội đã biết, cháu ngoan của ta đúng là rất ngoan, cho nên bà nội nói gì Diệu nhi đều đồng ý đúng không?” bà nội Lê Diệu đối với cháu trai nhà mình rất hiểu rõ, sẽ không dễ dàng bị lừa dối như vậy, hơn nữa lý do lừa gạt rất vớ vẩn.

Một đứa ra ngoài bà đã lo lắng lắm rồi, nhưng biết bạn già nhà mình có phái người đi theo nên cũng an tâm, kết quả đứa cháu nhìn có vẻ ổn trọng này cư nhiên để thư lại trốn đi!! Nó cảm thấy mình sống quá nhàn nhã sao?

“Bà nội~” làm nũng gì đó, chỉ cần có thể thoát được gia pháp, khụ khụ, ngẫu nhiên dùng một lần cũng được.

“Được rồi được rồi, bà nội chỉ là lâu rồi không thấy gia pháp, có hơi quên, con giúp bà nội nhớ lại là được.” Làm nũng, ai u, bây giờ làm nũng cũng vô dụng. Ta chỉ muốn nhìn gia pháp thôi.

Bà nội Lê Diệu đứng dậy, khoát tay: “A, già rồi, gân cốt đau nhức, ta đi tản bộ trước, mấy đứa làm gì thì làm đi, còn phải chiêu đãi khách khứa, a, giải tán đi.”

Lê Diệu nhìn bà nội lôi kéo ông nội bỏ đi, sau đó Tiêu Văn và Hồng Kỳ được đại ca mang đi. Những người khác cũng giải tán, ba mẹ hắn cư nhiên cũng đi rồi, cùng bác cả vừa nói chuyện vừa lên lầu.

Mắt thấy tất cả mọi người đều đi, không đúng, chỉ còn lại hắn… với bác hai, ô ô. Bác hai là người chính trực nhất, người khác còn có khả năng thủ hạ lưu tình, bác hai thì sao? Không đánh thêm mấy cái đã là tốt lắm rồi.

Hắn… hắn có thể ngất xỉu được không?

“Đi thôi.” Bác hai nhìn biểu tình của thằng nhóc Lê Diệu liền cảm thấy buồn cười, đứa cháu này tuy là đứa lớn nhất nhưng lại là đứa nghịch ngợm nhất, không ít lần bị gia pháp hầu hạ.

“Bác hai, chúng ta có thể… có thể đi ăn một bữa cơm trước không?” Vẫn là ăn no rồi hãy phạt, trên đường đi lương thực cũng đủ để ăn no, nhưng vì để quá lâu, hầu hết bị cứng đơ.

“Có thể.” Đi thôi, bác hai nhìn Lê Diệu hai má gầy gầy, gật đầu đồng ý, dù sao ông cũng đói bụng.



Thiếu niên bị lôi đi rất kỳ quái quay lại nhìn Lê Diệu, sau đó kéo kéo ống tay áo Tiêu Văn.

“Làm sao vậy?” Hình như Lê Diệu ca có vẻ sợ hãi?

“Hắn không ngoan, đang bị ông bà nội, ba mẹ, anh chị giáo huấn.”

“Ồ, đúng rồi, Tiêu Văn ca ca, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi ở đâu, còn bốn tiểu đệ làm sao bây giờ?” Nghe thấy chỉ là giáo huấn, thiếu niên lập tức không thèm để ý, cậu chỉ quan tâm xem bọn họ nghỉ ngơi ở đâu, còn cả bốn người hầu này nữa.

“Không đúng, tại sao người hầu của em vào được?” Từ nãy đến giờ Lê Diệu nói chuyện với thiếu niên, hoàn toàn không nghe được lời Tiêu Văn và lão giả nói, thấy bốn tang thi đi theo phía sau mới có phản ứng.

“…” bình tĩnh nhìn thiếu niên, Tiêu Văn xác định trong ánh mặt thiếu niên đều là mê mang mới chậm rãi mở miệng: “Căn cứ này cũng có tang thi, là tang thi tốt giống cậu, cho nên đều vào được.”

Tuy lão giả có giải thích nhưng không rõ ràng, chỉ biết được đại khái, cho nên cậu chỉ có thể nói như vậy.

“À, vậy chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

“Các cậu đi theo tôi, tôi là anh họ của Lê Diệu, để tôi đưa các cậu về phòng.” Anh của Lê Diệu- Lê Tiêu vừa vặn ở phía sau đi tới, cảnh vệ của ông nội nói với hắn an bài cho những người này.

Thật ra hắn chỉ chú ý đến năm con mãnh thú đi theo bọn họ. Năm con thú này hắn đã chú ý ngay từ đầu, không hề phát ra một chút tiếng động, nhẹ nhàng tiến vào, ngoan ngoãn đi theo phía sau chủ nhân, không hề có một chút sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment