Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 49



Không bao lâu sau, Liễu Đồng đi đến.
“Lão nô Liễu Đồng bái kiến gia chủ, bái kiến đại gia, nhị gia!” Liễu Đồng cúi đầu, tất cung tất kính hành lễ.
“Miễn lễ!” Liễu Hán Giang vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương miễn lễ.
“Tạ gia chủ!”
“Là Lão Tam bảo ngươi tới à?” Nhìn Liễu Đồng, vẻ mặt gia chủ nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy gia chủ.

Tam gia nghe nói đêm qua ngài gặp thích khách, trong lòng thập phần nôn nóng, liền bảo lão nô thăm thay!” Liễu Đồng gật đầu, nghiêm túc mà nói.
“Hừ, còn nói cái gì lo lắng cho phụ thân, sao chính hắn không tới?” Liễu Hải khó chịu mà hừ lạnh một tiếng, nhịn không được bắt bẻ Liễu Hà không phải.

“Nhị gia có điều không biết.

Thất thiếu nhà ta hiện tại vô pháp xuống giường, Tam gia không biết ngày đêm đều canh giữ bên người Thất thiếu, bảo hộ Thất thiếu an toàn, chăm sóc cuộc sống hàng ngày ẩm thực của Thất thiếu.

Thất thiếu bị thương hơn nửa tháng nay, Tam gia đã gầy ốm rất nhiều, người cũng tiều tụy hơn rất nhiều.

Nếu không phải thật sự thoát thân không được, Tam gia cũng sẽ tới thăm gia chủ!” Nói đến đây, vẻ mặt Liễu Đồng bất đắc dĩ.
“Thôi, ta cũng không có chuyện gì, ngươi trở về đi, nói với Lão Tam, không cần nhớ ta, chiếu cố Thiên Kỳ cho tốt đi!” Nghe được lão nhân gia nói như vậy, Liễu Hán Thanh tự nhiên cũng không trách cứ thêm nhiều.
“Đa tạ gia chủ săn sóc.

Nơi này là 30 vạn linh thạch, là một mảnh hiếu tâm của Tam gia đối với gia chủ, thỉnh gia chủ nhất định phải nhận lấy!” Nói rồi, Liễu Đồng lấy ra một cái túi trữ vật, tất cung tất kính mà nâng qua đỉnh đầu.
Nghe vậy, đáy mắt Liễu Giang xẹt qua một mạt ghen ghét thật sâu.

Lão Tam là Phù Văn Sư cấp bốn, bản lĩnh kiếm linh thạch lớn nhất.

Mà mình chỉ là Phù Văn Sư cấp ba, trên chuyện kiếm linh thạch này thì kém xa lão Tam.

Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy Lão Tam tùy tùy tiện tiện lấy linh thạch ra hiếu kính phụ thân, gã đều giận đến ngứa răng.


Bởi vì, Lão Tam lấy ra nhiều linh thạch như vậy, gã cũng phải lấy ra số linh thạch tương đồng, làm phụ thân cảm thấy gã cũng hiếu thuận như lão Tam vậy.

Nhưng hắn chỉ là Phù Văn Sư cấp ba, 30 vạn linh thạch lấy đâu ra dễ vậy chứ?
"Ừ, Hà Nhi quả nhiên là nhi tử hiếu thuận nhất của ta!" Liễu Hán Thanh vừa lòng gật đầu liên tục, giơ tay lên, một trận gió liền thổi bay túi trữ vật trong tay Liễu Đồng, bay xuống tay Liễu Hán Thanh.

“Đa tạ gia chủ khen ngợi.

Lão nô nhất định sẽ chuyển đạt nguyên những lời ngài nói cho Tam gia!”
“Ừ, được rồi, ngươi đi xuống đi.

Nói với Hà Nhi, không cần lo lắng ta.

Cứ chiếu cố Thiên Kỳ cho tốt là được." Thu được nhi tử hiếu kính, sắc mặt Liễu Hán Thanh rõ ràng nhu hoài hơn so với phía trước rất nhiều.

Nói chuyện với Liễu Đồng cũng nhiều thêm vài phần rộng rãi.

“Dạ, gia chủ!” Theo tiếng, Liễu Đồng khom người rời khỏi phòng khách.
Nhìn túi trữ vật trong tay Liễu Hán Giang, Liễu Giang và Liễu Hải rất có ăn ý mà đều trầm mặc.
30 vạn linh thạch, đối với Lão Tam mà nói, đó chính là số lượng vẽ mấy tấm linh phù cấp bốn là có thể kiếm về.


Nhưng đối với Liễu Giang và Liễu Hải mà nói, kia lại không phải số lượng nhỏ!
Một tấm linh phù cấp bốn cũng có thể bán mấy ngàn linh thạch.

Muốn kiếm được 30 vạn linh thạch, chỉ sợ ít nhất cũng phải vẽ năm mươi đến sáu mươi tấm, thậm chí là đến cả trăm tấm linh phù!
“Lão Đại, ngươi phái người đi điều tra một chút, kỹ càng tỉ mỉ mà tra cho ta, nhìn xem người Liễu gia chúng ta mười mấy năm nay có đắc tội đại năng Kim Đan nào hay không?”
“Dạ, phụ thân!” Theo tiếng, Liễu Giang xoay người rời đi.
“Lão Nhị, ngươi cũng đừng cả ngày sinh sự, từ việc không đâu nói nhà Lão Tam không phải, có rảnh phải tăng lên một chút phù văn thuật của ngươi.

Thực lực cũng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi, Phù văn thuật mới cấp hai, cũng không sợ nói ra bị người ta chê cười sao?”
Trong ba nhi tử, thiên phú phù văn của lão Tam là tốt nhất, đã đạt đến cấp bốn.

Lão Đại thì thực lực bình thường, phù văn thuật cũng chỉ có cấp ba, mà lão Nhị là đứa phù văn thuật kém cỏi nhất, đến nay vẫn chỉ là Phù Văn Sư cấp hai như cũ.
“Dạ, phụ thân, hài nhi cáo lui!” Liễu Hải rõ ràng, lúc này lão Tam tặng đại lễ cho phụ thân, trong lòng phụ thân đúng là đắc ý, tất nhiên là không có khả năng nghe mình nói, có nói xấu lão Tam cũng vô dụng.
“Ừ, đi đi!” Liễu Hán Thanh xua tay, ý bảo đối phương rời đi.


Bình Luận (0)
Comment