Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 141

Chương 141: Phong cách xuất hiện


Mã Thần trầm mặt đi ra sân nhỏ ngoài cửa cổng, binh sĩ canh gác hai bên nhìn không chớp mắt, tuyệt không tò mò sao đêm hôm khuya khoắt làm sao lại đi ra một người chưa thấy qua.


Xem bộ dạng như vậy căn bản chính là đã được người phân phó qua à nha!


Mã Thần quay đầu lại nhìn tòa kiến trúc đen sì kia, mơ hồ thấy bóng dáng đang đứng trên hành lang, hắn có thể cảm nhận ánh mắt kia đang rơi trên người mình.


Mẹ nó, nhìn vẻ ngoài rất phù hợp với người chính trực, bên trong lại hắc đấy!


Ôn Minh đứng hành lang, cậu mặc trên người quân phục chiến đấu có chút nếp uốn, bên trên còn dính chút vụn băng.


Vẫn luôn chứng kiến Mã Thần đi ra cổng, cậu mới xoay người lại, bây giờ cậu cơ bản rất ít ngủ, đều là dùng minh tưởng thay thế.


Uhm, tinh thần lực vẫn rất trọng yếu đấy, thời gian còn sớm, tiếp tục tu luyện!


Mấy người Hắc Tử đứng ở cây đại thụ lúc trước nóng ruột chờ đợi đội trưởng nhà mình, đồng thời còn để cho dị năng giả hệ tinh thần luôn luôn quan sát, xem bọn họ có phải đánh nhau rồi hay không, mình cũng duỗi dài cổ nhìn qua bên kia, bọn hắn thật lo lắng đội trưởng sẽ bị chém thành than đen cuối cùng nằm đi ra!


Trước đó dị năng giả hệ tinh thần phát hiện không đúng, đoàn trưởng kia lại tỉnh đấy! Không kịp suy nghĩ, bọn hắn trực tiếp liền từ hành lang xuống, sau đó leo tường trốn thoát.


Tuy lưu lại đội trường nhà mình có chút không trượng nghĩa, nhưng bọn hắn cũng không muốn bị sét đánh, đội trưởng tốt xấu cũng là đội trưởng, dễ tha thứ hơn một chút nha!


Không bao lâu, bọn hắn liền chứng kiến một người từ góc tường rẻ đó đi ra, đó là phương hướng cửa cổng nha, xem ra đội trưởng đã an toàn đi ra!


"Đội trưởng, anh không sao chớ?" Hắc Tử dẫn đầu lao ra đánh giá Mã Thần từ trên xuống dưới, xác định trên người hắn không có một chút vấn đề, tóc cũng còn tốt, mới nhẹ nhàng thở ra.


"Đội trưởng, hắn không có làm khó dễ anh?" Đa phần mọi người đều không ủng hộ Ôn Minh làm đoàn trưởng, sau lưng cũng không gọi đoàn trưởng, đều dùng từ "hắn" thay thế.


Mã Thần âm trầm nghiêm mặt quét qua bọn hắn, đoàn người bị ánh mắt đáng sợ của Mã Thần liền rụt rụt cổ, đội trưởng đây là muốn tính sổ rồi hả? Đây không phải không có việc gì sao!


"Thông báo tất cả mọi người, tập hợp!"


Hả?


Tập hợp?


Mọi người ngẩng đầu nhìn như bầu trời đêm vẫn tối đen như mực như trước, giờ này mới khi nào à, tập hợp? Chẳng lẽ không phải trở về tiếp tục ngủ sao?


"Đội trưởng, làm gì tập hợp vậy?"


Tập hợp để làm gì? Đương nhiên là mệnh lệnh của vị đoàn trưởng kia!


Mã Thần không để ý đến bọn hắn, đi nhanh thẳng về phía trước, trong lòng của hắn bây giờ nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, chỉ có thể thao luyện thao luyện đám ranh con kia mà thôi!


Bầu trời hơi hơi sáng, khu Tân An vốn yên lặng bắt đầu huyên náo hẳn lên... nhiều đội ngũ binh sĩ mặc quân trang bắt đầu dò xét chung quanh.


Sân so tài tạm thời ở khu Tân An chỉ là một mảnh đất trống hoang vu, trước kia không có cái gì, bây giờ cũng chỉ để hai dị năng giả hệ thổ xây dựng một đài cao giản dị cùng khán đài dành cho cao tầng căn cứ.


Lực phá hoại của dị năng giả rất mạnh, bởi vậy diện tích xây dựng đài cao vô cùng lớn, bởi vì trước mắt không có biện pháp phòng ngự, vì phòng ngừa ngộ thương, chu vi chung quanh hơn một ngàn mét đều cấm dân chúng bình thường đi vào.


Lần này vấn đề bảo an chủ yếu là do quân đội phụ trách, đội tuần tra trong căn cứ chỉ cần tăng cường tuần tra khu vực khác là được.


Toàn bộ khu so tài bảo an chia làm hai bộ phận, tầng ngoài cùng là binh sĩ bình thường, phụ trách ngăn trở dân chúng bình thường.


Tầng thứ hai đều là binh sĩ dị năng giả, chủ yếu phòng ngừa dị năng giả trong căn cứ phát sinh xung đột.


Thời gian đã không còn sớm, liên tục có rất nhiều dị năng giả kéo đến, bọn họ đứng dưới đài cao thảo luận lần này người nào có thể thắng được, thậm chí có người còn mở sòng bạc ở chung quanh, nhiều dị năng giả có thực lực mạnh trong căn cứ đều có tên trên bảng.


"Xem, đây không phải là Ôn Minh sao!" Trong đám người có người la lớn chỉ vào Ôn Minh đang ở đằng xa nghe binh sĩ báo cáo công tác.


Người nào đã từng gặp Ôn Minh sẽ phát hiện cả người cậu đều mặc quân phục chiến đấu, dáng người cao ngất, khí thế khác biệt rất lớn so với lúc trước.


"Trước đó nghe nói cậu ta nhập ngũ tôi còn không tin, không nghĩ đến là thật sự."


"Làm sao lại nghĩ không thông như vậy, nhập ngũ có cái gì tốt, dị năng của hắn mạnh như vậy, nói không chừng lần này còn có thể lên làm hội trưởng đây này!"


"Các người biết cái gì!" Một người đàn ông cao gầy xem thường nói: "Làm binh lính bình thường đương nhiên không dễ làm, nhưng các người nhìn xem, hắn là binh lính bình thường sao? Bây giờ người ta đang phụ trách toàn bộ công tác bảo an đấy, không phát hiện những quân nhân kia đều nghe theo sự chỉ huy của hắn sao."


Mọi người nhìn kỹ, thật đúng là như vậy, có mấy người từng đi theo quân đội tham gia nhiệm vụ mấy lần phát hiện có người quân nhân từng chỉ huy bọn hắn đang báo cáo với Ôn Minh.


"Quả nhiên, nghe nói nhà Ôn Minh có quen biết với tư lệnh Tề, xem ra quan hệ này không nông cạn nha." Có người dám cảm thán.


"Xem ra sau này Ôn Minh một bước lên mây rồi, ai, lúc trước làm sao lại không đánh tốt quan hệ với hắn đây chứ!" Không ít người vô cùng tiếc hận.


Binh sĩ bình thường không có gì dễ làm, nhưng quân nhân có thực quyền thì không giống lúc trước, phải biết, địa vị quân đội trong cả căn cứ có chút siêu nhiên đấy, có được quyền lợi thật lớn.


Coi như là dị năng cường giả trong căn cứ, cũng không thể đơn giản xảy ra xung đột với quân đội, dị năng giả trong quân đội cũng không ít, thực lực còn càng mạnh hơn nữa.


Quan trọng hơn quân đội chính là tên điên tư lệnh Tề kia, rất nhiều chế độ trong mắt hắn vốn không đáng nhắc đến, lần trước sự kiện chuột biến dị có không ít dị năng giả dẫn đầu gây chuyện, trực tiếp bị hắn mang theo binh sĩ đã trấn áp, tại chỗ giết chết nhiều người, không thấy sau này những người đó ngay cả rắm cũng không dám thả một cái sao!


Ở trong tận thế, nắm đấm lớn có thực lực mới có lời ăn tiếng nói.


Rất nhanh, toàn bộ khu vực so tài đều đã sắp xếp tất cả nhân viên bảo an đúng chỗ, chỉ đợi đến lúc trận so tài bắt đầu mà thôi.


Khoảng tám giờ, cao tầng trong căn cứ cũng đều đến rồi, Tề Cảnh Huy cùng Triệu Khải Khang đi ở đàng trước, đằng sau đi theo một vài quan viên đến từ căn cứ Hoa Bắc, Ôn Trác và Hạ Uyển cũng đi theo bên người Hạ Thiên Dật.


"Đây là con gái của ông Hạ à, không nghĩ đến được gặp ở chỗ này, nghe nói các người đã tìm rất nhiều năm, tận thế rồi, cuối cùng có thể đoàn tụ rồi, không dễ dàng à!"


Một quan viên có hơi mập cười tủm tỉm nói với Hạ Uyển.


Hạ Uyển cười cười hơi xấu hổ, không nói chuyện, Hạ Thiên Dật nghiêng qua liếc nhìn hắn: "Liên quan cái rắm gì đến mày!"


Suốt dọc đường từ căn cứ Hoa Bắc đến căn cứ Hoa Nam này Hạ Thiên Dật phiền chết đám người này rồi, đám người làm chính trị này đều là thành tinh, không có việc gì cứ thích châm ngòi, thật muốn đem bọn hắn ném thẳng vào đống xác chết để cảm nhận một phen.


Quân viên kia sờ lên đồng hồ trên cổ tay, cũng không tức giận, quay đầu lại hỏi Triệu Khải Khang một vài vấn đề.


Lên khán đài chuyên biệt ngồi xuống, Hạ Y Huyên nhìn trái nhìn phải, tiến sát vào nói nhỏ bên tai Hạ Uyển: "Cô ơi, em gái nhỏ đâu rồi?"


"Không biết, đứa nhỏ này rất có tự chủ, cũng không biết ở đâu." Hạ Uyển bất đắc dĩ nói, hiện tại chị đã quản không được con gái rồi, cũng quyết định giống như trước cũng buông tay.


Hạ Y Huyên còn muốn nói thêm gì nữa, chỉ nghe thấy bên dưới khán đài truyền đến không ít tiếng kinh hô.


Nhìn sang tiếng vang, chỉ thấy em gái nhỏ nhà cô ngồi trên lưng hổ biến dị cao lớn uy vũ đi về hướng đài cao, khí thế mười phần, người xung quanh nhao nhao né tránh.


"Được rồi, rất có phong cách xuất hiện nha..." Hạ Y Huyên lẩm bẩm nói, trong lòng vô cùng hâm mộ.


Đại Hoàng mang theo Ôn Dao dưới sự nhượng bộ của mọi người thông suốt đi trên đường tiến đến phía trước nhất, sau đó tìm được một nơi có vị trí tầm mắt nhìn tốt nhất, tùy ý nằm sấp trên mặt đất.


Dù cho như vậy, Ôn Dao trên lưng nó cũng cao hơn một đoạn so với người bình thường.


Chương 142: Không có so sánh thì không có thương hại


Toàn bộ hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều bị trấn trụ, trong lòng đám người từng gặp qua Ôn Dao đang gào thét, trước đó cô bé này không phải có một con rắn biến dị bên người sao, làm sao mới qua một tháng đã đổi thành hổ biến dị rồi hả?


Đại Hoàng cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, trong lòng vô cùng đắc ý, hừ, đám thú hai chân không kiến thức, bị Hoàng đại gia uy vũ bá khí chấn trụ à nha.


Đại Hoàng chuẩn bị, ngẩng đầu lên hé miệng chuẩn bị hét lớn một tiếng hiển lộ khí thế sâm lâm chi vương của nó.


"Bốp~."


Phát giác được ý đồ của Đại Hoàng, Ôn Dao trực tiếp tát lên trên đầu Đại Hoàng, đem tiếng rống một trận của nó bóp chết từ trong trứng nước.


Đại Hoàng có chút ủy khuất vỗ vỗ cái đuôi, phủi lên một mảnh bụi đất, chân trước bên trái cũng không tự chủ được mà cong lại.


Ôn Dao lạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, đem đặt ở trên đầu chân trước cong lên của Đại Hoàng, chen vào bộ lông dày đặc của nó chải vuốt vài cái.


Được chủ nhân thuận lông Đại Hoàng thoải mái hừ hừ nheo lại con mắt, đặt đầu ở tại chân trước, cả thân thể đều trầm tĩnh lại, cái đuôi cũng quét tới quét lui trên mặt đất.


Mà ngay cả Ôn Dao dừng tay nó rầm rì hai tiếng, ra hiệu chủ nhân nhà mình tiếp tục.


Mắt thấy tất cả, đám người lại một thoáng xôn xao ồn ào... bọn hắn vừa châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, vừa mịt mờ ném ánh mắt nhìn về hướng Ôn Dao, có người hâm mộ có người cảm thán cũng có người khinh thường.


"Ôi chao, tôi thế này thật đúng là lần đầu tiên được nhiều người nhìn chăm chú như thế đấy, quả thật giống như minh tinh đi trên thảm đỏ, vạn chúng chú mục à!"


Lâm Khê mang theo đội viên đi theo đám bọn hắn cùng đến có chút hưng phấn hô bên tai Từ Dương.


Từ Dương móc móc lỗ tai bị Lâm Khê nói lớn chấn động có chút ngứa, hừ nhẹ một tiếng sau lại dương dương đắc ý nói: "Đúng thế, cũng không nhìn một chút đi theo ai vào, em gái Ôn chúng ta là người bình thường sao?"


Thần thái giọng điệu kia cứ như em gái ruột của cậu ta không bằng.


"Không tầm thường không tầm thường!" Nói xong Lâm Khê trông mà thèm nhìn hổ biến dị nằm sấp ở phía trước, nhịn không được liếm liếm bờ môi.


Ah ah ah! Hồ biến dị khí phách như thế, cô cũng muốn có một con!


Ở trước mặt em gái Ôn lại nhu thuận như vậy, thật giống như một con mèo lớn nha ~


Chà xát hai tay, Lâm Khê lặng lẽ vươn tay trái muốn sờ vào bộ lông lộ ra ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Trên đường gặp được bọn họ, lần đầu tiên nhìn thấy Đại Hoàng cô đã muốn sờ rồi, xúc cảm kia nhất định rất tốt!


Đáng tiếc bị nó tránh qua, tránh né, lần này có thể thành công?


Bàn tay Lâm Khê chậm rãi tới gần, vào lúc đầu ngón tay chạm vào bộ lông mềm mại kia của Đại Hoàng, một đầu đuôi dài đen vàng giao nhau đánh về phía cô.


Dù cho Lâm Khê rất nhanh thu tay lại cũng nhảy sang một bên, trên cánh tay trần vẫn bị hung hăng sướt một cái, lập tức đỏ lên một đường.


Lâm Khê đau đến nhe răng nhếch miệng, lay cánh tay kéo tới bên miệng dùng sức mà thổi.


Mẹ ơi, chẳng phải chỉ sờ một cái thôi sao, ra tay ác như vậy?!


Đại Hoàng mở con mắt híp híp lườm Lâm Khê, hừ, con nhóc, móng vuốt mi dám đến gần ta sao, bộ lông xinh đẹp của đại gia cao quý như ta mà đám thú hai chân ngu dốt các ngươi có thể tùy tiện sờ loạn được à? Chỉ có chủ nhân mới có thể sờ!


Trên khán đài mọi người đều chú ý đến tình huống bên dưới, Giang Nguyên Vĩ híp nửa mắt đánh giá cô bé ngồi ở trên lưng hổ biến dị, cười ha hả quay đầu hỏi Triệu Khải Khang: "Căn cứ trưởng Triệu à, quả nhiên căn cứ Hoa Nam tàng long ngọa hổ, một cô bé chưa đến mười tuổi đã có thể chinh phục hổ biến dị, thật sự là hậu sinh khả uý! Không biết đây là cô bé nhà ai?"


Triệu Khải Khang còn chưa kịp nói chuyện, Tề Cảnh Huy đã hừ lạnh một tiếng: "Đây là cháu gái lớn của tôi! Như thế nào, đỏ mắt à?"


"Ah? Lúc nào tư lệnh Tề lại có cháu gái lợi hại như vậy rồi?" Giang Nguyên Vĩ hơi mập tiếp tục cười tủm tỉm hỏi.


Lần này, không đợi Tề Cảnh Huy mở miệng, Hạ Thiên Dật ngồi ở bên kia liền không vui: "Cái gì gọi là cháu gái của ông? Rõ ràng là cháu ngoại gái của tôi, đừng nhận loạn thân thích!"


"Làm sao không phải cháu gái của tôi rồi hả? Dao Dao gọi tôi là bác cả đây này!"


"Ha ha." Hạ Thiên Dật trực tiếp trả lại hắn: "Ông xác định Dao Dao gọi ông?"


"Không gọi tôi chẳng lẽ gọi ông?" Tề Cảnh Huy không phục.


"Cho dù không gọi như vậy cũng không thay đổi được huyết thống ràng buộc giựa chúng tôi!"


Nhìn hình ảnh hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi giống như trẻ con tranh chấp vấn đề ngây thơ như vậy, người chung quanh đều đầy hắc tuyến rồi.


Giang Nguyên Vĩ đem ánh mắt quăng hướng Triệu Khải Khang, Triệu Khải Khang nhẹ ho khan vài tiếng, cố gắng bỏ qua tranh chấp bên cạnh hắn "Hạ ba tuổi" cùng "Tề năm tuổi", nở nụ cười chính thức, dùng giọng điệu đàng hoàng chính chắn giới thiệu với Giang Nguyên Vĩ: "Hai vị này chính là cha mẹ của cô bé dưới đài kia, ngài Ôn Trác cùng bà Hạ Uyển."


"Ah ~" Giang Nguyên Vĩ kéo dài âm điệu, gật gật đầu về phía Ôn Trác: "Nếu như ông Thịnh biết mình có cháu gái ưu tú như vậy, nhất định sẽ vô cùng vui mừng đấy!"


Mặc dù Giang Nguyên Vĩ chưa từng quen biết Ôn Trác, nhưng hắn cũng từng nghe qua không ít sự tích sáng ngời của Ôn Trác:


Gì mà năm mười tuổi ông Thịnh mang vè nhà họ Thịnh đổi sang họ Thịnh, mười bảy tuổi dùng thành tích ưu dị thi đậu đại học đế đô, lại vi phạm ý nguyện của Lão thái gia học chuyên ngành y;


Năm hai mươi hai tuổi phát biểu nhiều hạng mục nghiên cứu y học, vốn tiền đồ đang rộng mở sáng ngời lại mất tích, hai mươi bốn tuổi xuất hiện lần nữa, không chỉ thoát ly nhà học Thịnh mà còn bắt cóc đại tiểu thư nhà họ Hạ.


Năm đó tên tuổi Thịnh Cẩn Du tiếng tăm lừng lẫy trong hội, chỉ từ tên có thể chứng kiến sự yêu thích của Thịnh Lão thái gia dành cho anh, nghe nói năm đó Thịnh Lão thái gia còn muốn cho anh ta kế thừa nhà họ Thịnh, nhưng bị chính anh ta từ chối.


Tuy nhiên gia tộc của anh ta không đủ trình độ lên trên, tiếp xúc không vào được

Bình Luận (0)
Comment