Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 132

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Những người quen Tống Nghiễn lâu đều biết hắn có người bạn thân tên là Lâm An, cùng với vợ của Lâm An là Tô Huy, họ từng được mệnh danh là ‘Ba kiếm khách’ của đại học Y. Tấm gương của bọn họ thậm chí trong mắt sinh viên trên dưới mấy khóa cũng có thể coi là nhân vật làm mưa làm gió, Lâm An công tử như ngọc, Tống Nghiễn hào hiệp, cô gái Tô Huy nhẹ nhàng thanh cao cơ hồ đều được đàn em khóa dưới thậm chí cả những thầy cô quý mến bàn luận say sưa, truyền qua truyền lại, sắp đến mức bị thần thánh hóa.

Đương nhiên, có thể được đông đảo thầy cô chú ý thì trước hết thành tích của họ nhất định phải thật xuất sắc, mà có thể được đàn em khóa dưới ngay cả mặt mũi bọn họ đều chưa thấy qua nhưng vẫn biết rõ, lại là vì chuyện tình cảm rắc rối tay ba. Hai thanh niên xuất sắc hơn người cùng thích một cô gái xinh đẹp, hai người lại là bạn thân đến không thể thân hơn, quả thực không có câu chuyện nào ‘máu chó’ hơn chuyện này. Nghe nói, sau này Lâm An vì không muốn bạn tốt phải đau khổ mà lựa chọn rút lui, ngược lại kết quả cuối cùng lại ôm được mỹ nhân về, Tống Nghiễn nhận thất bại ấy đương nhiên là ảm đạm buông tay, nhập ngũ, hình như sau này còn ra nước ngoài du học. Thế nhưng tình bạn của ba người cũng không bị ảnh hưởng, mà khi câu chuyện bị đồn thổi ra ngoài theo đủ chiều hướng thì chẳng qua nó cũng chỉ trở thành một việc vui thôi.

Điều tất yếu là người bên cạnh Tống Nghiễn hiểu biết tỉ mỉ về chuyện này hơn một chút. Những thứ khác không nói, chuyện ba người là bạn thân thì là sự thật. Cho nên sau khi tận thế đến, bởi vì Lâm An đến tỉnh khác tham gia một hội thảo chuyên ngành mới không ở nhà, may mắn là vợ con anh ta không bị biến thành zombie, sau đó Tô Huy đưa con trai lái xe lao ra ngoài khu nhà tìm được Tống Nghiễn, kể từ đó vẫn luôn được hắn bảo vệ. Tống Nghiễn vốn dự định đến thủ đô là đại bản doanh nhà mình, sở dĩ đi vòng qua Đông Châu chính là vì tìm kiếm Lâm An, không ngờ chưa tìm được người đã xảy ra mưa to, cuối cùng bởi vì thực vật biến dị chặn đường mà kẹt lại tại nơi đây.

“Ý anh là Ngụy Kinh Trì trở mặt, cầm tù anh Tống và mẹ con chị Tô sao?” Tiêu Thắng nhíu mày, mắt nhìn Lâm An đang được người dị năng hệ trị liệu chữa thương, trầm giọng hỏi Vân Tắc. Nhóm họ có ba dị năng trị liệu, trừ Long Hạ thì chỉ có một người đến đây, một người khác đã phản bội. Lần này Tống Nghiễn diễn thật thật giả giả, một là vì mượn cơ hội rời khỏi căn cứ, hai là muốn loại bỏ những người không đủ trung thành. Trong tận thế, nếu không thể có năng lực thần sầu, thế lực dù có cường thịnh thế nào cũng có thể sụp đổ, Tống Nghiễn dù không cản đường sống của ai nhưng loại người gió thổi cỏ lay liền dao động, hắn tuyệt đối không cần, còn như người trong đội dụ zombie thì đương nhiên là không tính. Chẳng qua tính kế người khác, kết quả không cẩn thận tự mình lại dính bẫy, vậy chẳng phải chuyện tốt gì. Hơn nữa, Lâm An này là xảy ra chuyện gì, lúc trước vì sao làm cách nào cũng không tìm thấy người, đến thời khắc mấu chốt này lại xông ra?

“Lúc trước đến Đông Châu tham gia hội thảo nghiên cứu của khoa thần kinh, người sống sót đều bị Ngụy Kinh Trì khống chế, bị bắt phải nghiên cứu phương pháp khiến người thường thức tỉnh dị năng cho hắn.” Lâm An nhìn ra nghi ngờ trong mắt Tiêu Thắng, biết điều mà chủ động giải thích “Đã lâu lắm rồi tôi không thấy được ánh mặt trời, vẫn luôn bị giam trong phòng thí nghiệm. Lần này căn cứ loạn trong giặc ngoài, lực chú ý của Ngụy Kinh Trì đều đặt ở nguyên nhân khiến zombie và sinh vật biến dị bạo động, cũng vì Đại Tống nữa, việc giám thị chúng tôi bị thả lỏng, tôi mới tìm được cơ hội trốn ra. Cũng là khi đó mới biết được Đại Tống và vợ con tôi đều ở trong căn cứ…” Nói đến đây, anh ta cười khổ, sắc mặt tràn đầy chua xót “Tôi không phải người thức tỉnh, bằng năng lực bản thân không thể thoát khỏi căn cứ, cho dù trốn ra được cũng không có biện pháp sinh tồn ở bên ngoài, cho nên khi biết Đại Tống ở trong căn cứ, việc đầu tiên nghĩ đến chính là đi tìm cậu ấy… Tìm cậu ấy và vợ con tôi, không ngờ rằng vì thế mà khiến bọn họ gặp phiền toái.” Sắc mặt anh ta tái nhợt, một phần là vì mất nhiều máu, nhưng nguyên nhân chính là do lâu không tiếp xúc ánh mặt trời, gián tiếp chứng minh tính chân thực trong lời nói.

“Tôi mang theo tư liệu nghiên cứu quan trọng, khi Đại Tống biết được, lập tức để Vân Tắc đưa tôi đi, bản thân cậu ấy thì ở lại đó giữ chân Ngụy Kinh Trì, tranh thủ thời gian cho chúng tôi, nào biết Ngụy Kinh Trì phản ứng nhanh như vậy, chúng tôi còn chưa ra khỏi căn cứ đã bị phát hiện, khổ chiến một phen mới có thể thoát ra.”

Lúc anh ta nói chuyện, Vân Tắc vẫn luôn thấp cúi thấp đầu, không mở miệng, như thể phẫn uất tự trách đến cực điểm vì mình không làm tròn chức trách bảo vệ Tống Nghiễn, đôi tay buông xuôi nắm chặt thành đấm, gân xanh đều nổi lên.

“Vân Tắc cậu làm việc kiểu gì vậy? Việc này rõ ràng không che giấu được, vì sao không khuyên ngài Tống cùng đi? Ngài ấy không phải đã chuẩn bị tốt khi đối phương không buông tha sẽ trực tiếp đánh trả sao?” Một quân nhân cao lớn đột nhiên đập bàn lớn tiếng chất vấn.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi. Bởi vì tư liệu tôi mang theo và cái này…” Lâm An chỉ đầu óc của mình, sắc mặt áy náy “Thứ tôi mang theo rất quan trọng với Ngụy Kinh Trì, nếu mọi người cùng đi, Ngụy Kinh Trì nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, không quan tâm lưỡng bại câu thương cũng sẽ phái người truy sát, các cậu chưa dàn xếp xong, nếu bị đánh sẽ trở tay không kịp, chỉ sợ sẽ thương vong thảm trọng, cho nên Đại Tống… Ai… Cậu ấy… Đều tại tôi! Nếu tôi không đi…” Anh hung hăng mà đập ngực mình một cái, miệng vết thương chưa hoàn toàn lành lại nứt ra, người đang trị liệu cho anh ta tức giận hừ một tiếng.

Mọi người lặng im, một lát sau, anh ta mới lại thở dài một tiếng, mở miệng lần nữa “Cũng may thứ Ngụy Kinh Trì muốn ở trong tay tôi, hắn sợ ném chuột vỡ đồ, hẳn là sẽ không dám làm gì Đại Tống… và vợ con tôi.” Nói đến vợ con, hầu kết anh lên xuống một cái, khó nén bi thương, giống như lầm bầm lầu bầu thì thào một câu “Đi quá gấp, chưa có cơ hội gặp họ…”

Nói đến đây, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, những người có thể đi vào phòng này cũng đã hiểu, nhưng Lâm An là ai, anh ta mang theo bảo bối gì, cũng không phải chuyện bọn họ quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm an nguy của Tống Nghiễn, mà người hẳn phải ở bên cạnh Tống Nghiễn không rời nửa bước – Vân Tắc lại lạc mất hắn, cho nên không ai có thể tỉnh táo lại, nhất thời đã có người đấm cho Vân Tắc vốn bị thương không nhẹ một quyền, tiếp đó lại thêm người gia nhập. Vân Tắc cũng không đánh trả, đến khi bọn họ trút giận xong, Vân Tắc mới trầm giọng nói ra một câu “Ngài Tống bảo mọi chuyện chúng ta đều phải nghe anh Lâm.”

“Anh ta là ai, dựa vào cái gì bảo chúng tôi phải nghe lời!” Phòng cách vách, Long Hạ đá lên tường một cước, phẫn nộ nói.

Không phải chưa ai từng nghĩ trong này có gì ẩn khuất hay không, nhưng lời này do chính Vân Tắc tự nói ra, bọn họ phải nghe theo. Bởi vì nếu bàn về độ trung thành, ngay cả chính Long Hạ cũng không dám nói có thể so sánh được với Vân Tắc. Vân Tắc sẽ không phản bội Tống Nghiễn, cho nên anh nói gì bọn họ cũng sẽ làm theo, cho dù trong lòng có bất mãn. Huống chi vợ con Lâm An cũng bị nhốt trong căn cứ, không phải do hắn không dốc hết toàn lực cứu người, nói vậy đầu óc người này có vẻ cũng không tệ lắm.

Chuyện Tống Nghiễn bị nhốt rất nhanh đã được Tiêu Thắng báo cho Lý Mộ Nhiên, cũng không phải chuyện bí mật, sớm muộn gì mọi người cũng biết, cho nên muốn báo cho cô trước một tiếng, dù sao quan hệ giữa cô và Tống Nghiễn không giống với người khác.

“Anh Lâm đang suy nghĩ biện pháp cứu anh Tống.” Trước khi rời đi, anh để lại một câu như vậy, giọng nói bình tĩnh, khiến người nghe không đoán được anh có lòng tin với Lâm An hay không.

Không nghĩ tới mọi chuyện lại biến chuyển như vậy, đám Hoàng Hải không liên quan gì tới Tống Nghiễn, hơn nữa sẽ sớm rời đi, cho nên chỉ cảm thấy Tống Nghiễn thật xui xẻo chứ cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lý Mộ Nhiên lại lo lắng. Cô vốn định sau khi gặp Tống Nghiễn sẽ đưa bọn nhỏ rời đi… Có khả năng còn thêm một Quỷ Bệnh đi cùng, xem ra hiện giờ tạm thời không đi được.

“Chị Mộ Nhiên, làm sao đây?” Trừ Dương Dương, mấy đứa nhỏ đều nghe hiểu chuyện gì đã xảy ra, Phó Đam bất an hỏi.

Lý Mộ Nhiên cúi đầu ngẫm nghĩ nửa ngày, sau đó lắc đầu “Chờ vài ngày nữa xem sao.” Cấp dưới của Tống Nghiễn nhiều kẻ mạnh như thế, muốn cứu người hẳn cũng không khó. Bản thân cô cũng là… Bản thân… Cô đột nhiên nhớ tới dị năng của mình, ánh mắt sáng lên nhưng không lập tức đi nói với Tiêu Thắng. Cô vẫn chưa có lòng tin với việc sử dụng dị năng.

“Anh… Bệnh, sử dụng dị năng Vực có hạn chế gì không?” Cô nhìn về phía Quỷ Bệnh ngồi trong góc hoàn toàn không có cảm giác tồn tại. Đối phương còn chưa nói yêu cầu, hẳn là sẽ không trơ mắt nhìn mình đi chịu chết. Ngay khi có suy nghĩ này trong đầu, cô đột nhiên cảm thấy, nợ người một yêu cầu cũng không phải chuyện xấu.

“Muốn cứu người thì chuẩn bị nhiều tinh hạch vào.” Đáp án Quỷ Bệnh cho có lẽ chẳng bao giờ liên quan đến vấn đề muốn hỏi, nhưng lại cho đáp án cần thiết nhất.

Mộ Nhiên sửng sốt “Tinh hạch ấy ạ?” Nghe được hai chữ này, không hiểu sao cô lại cảm giác bất lực như thể cầm di động xịn nhưng hết pin cũng không có cách nào để sạc “Anh nói tinh hạch Vực sao, nhưng lâu như vậy tôi mới gặp được một con, chỉ sợ không tìm được, hơn nữa…” Hơn nữa hiện tại cho dù dị năng của cô có thể sử dụng thì vẫn chưa có năng lực giết chết Vực để lấy tinh hạch, chẳng lẽ còn nhờ gã hỗ trợ?

“Tinh hạch zombie.” Quỷ Bệnh lãnh đạm đáp.

Lý Mộ Nhiên hơi nhẹ nhàng thở ra, vốn định hỏi tiếp tinh hạch Vực và tinh hạch của zombie có lợi gì cho dị năng của cô, nhưng nhìn sắc mặt của gã lại biết điều mà nuốt xuống. Cô vẫn nên tự mình tìm hiểu từ từ thì hơn.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm An không để ý trạng thái tinh thần còn chưa khôi phục đã nhanh chóng phát ra vài mệnh lệnh, dù là nhân vật cấp cao trong đoàn như Long Hạ hay Tiêu Thắng cũng gần như đều bị phái ra ngoài, dẫn người dùng chiến thuật luân phiên tập kích căn cứ Đông Châu, cần phải để Ngụy Kinh Trì mệt mỏi, cuối cùng không thể không ngồi xuống đàm phán với bọn họ. Mặt khác, lại để bốn tổ dị năng tìm cách lẻn vào căn cứ, chưa nói đến việc cướp người ra, nhưng ít nhất có thể có tác dụng bảo vệ. Hai việc cùng làm, có khả năng bảo đảm an toàn cho Tống Nghiễn lớn nhất. Bởi vì trọng điểm đều là vì cứu Tống Nghiễn, cho nên ngay cả Long Hạ không phục nhất cũng chưa dị nghị gì. Hơn nữa phong độ của Lâm An này rất tốt, xử sự lại thành khẩn khiêm tốn, rất dễ dàng đạt được thiện cảm của không ít người. Mà ngay cả đám Lý Mộ Nhiên, anh cũng rút ra chút thời gian tự mình đến gặp một lần, chỉ vì cô là người quen cũ của Tống Nghiễn. Cho dù trừ Lý Mộ Nhiên, bọn họ đều không phải người thức tỉnh, hơn nữa có ốm yếu và trẻ nhỏ, anh cũng không hề có chút khinh thường nào.

“Người họ Lâm kia hóa ra rất dễ chịu.” Đám người đi rồi, Dư Kiến Quân chợt cảm khái. Bọn họ đã lâu không được người dị năng đối đãi ngang hàng thân thiết như thế, nếu nói không cảm động thì là giả. Về phần Lâm An không phải người dị năng, anh nghĩ rằng chuyện này là không có khả năng, dù sao để một người chưa thức tỉnh lãnh đạo nhiều người dị năng mạnh mẽ ngoài kia, chuyện này có lẽ càng vớ vẩn hơn tận thế đến. Huống chi, không thấy khi người đàn ông kia tiến vào, Ú Ú lại trốn rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment