Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 199

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Sự thật chứng minh chạy trốn là điều không thể, mà đồ ăn còn lại cũng không đủ duy trì đến khi họ đào thêm một đường hầm khác. Bởi vì ban đầu đám La Hắc Tử không mang theo nhiều thực phẩm lại để mất hầu hết, thành viên cũng tổn thất hơn một nửa, vậy nên mới miễn cưỡng đủ cho một hai ngày. Bây giờ hi vọng của mọi người đều đặt lên vai Nam Thiệu, mà trong suy nghĩ của nhiều người, có lẽ sự lựa chọn này cũng không thể xem là hi vọng nữa rồi.

“Trương Dịch, tôi muốn nói với anh mấy câu!” Sau khi đối mắt với Trương Dịch, người phụ nữ kia thì thầm vài câu với La Hắc Tử, thấy gã gật đầu mới đứng dậy đi tới, lạnh lùng cất tiếng. Cho dù là trong thời điểm này, tóc cô ta vẫn chải bóng mượt, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, đối lập hoàn toàn với bộ quần áo rách nát trên người.

“Không có gì để nói hết! Cút ra, đừng làm phiền anh Dịch!” Trương Dịch còn chưa mở miệng, Cục thịt Trần đã nhảy ra chắn phía trước, vẻ mặt giọng điệu ác liệt mà người trong đội trước nay chưa thấy bao giờ. Nhóm của họ đều tập trung chú ý, nếu thấy tình huống không ổn thì sẽ lên tiếng hoặc là ra tay trợ giúp.

Người phụ nữ kia trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, đang muốn nói gì đó liền thấy tiếng Trương Dịch truyền tới: “Tránh ra đi tiểu Trần.”

“Anh Dịch, con đàn bà này là đồ kỹ nữ máu lạnh, anh không thể mềm lòng, nếu không sẽ có lỗi với anh Thiệu.” Cục thịt Trần quơ tay phẫn nộ ồn ào.

“Nói bậy gì đấy, ra chỗ khác đi!” Giọng Trương Dịch hơi trầm xuống, thể hiện anh đang không vui.

“Dạ.” Cục thịt Trần không dám chọc tức Trương Dịch, tuy không cam lòng nhưng vẫn lùi sang bên cạnh, chẳng qua mắt vẫn trừng người phụ nữ kia như hổ rình mồi, như thể sợ cô sẽ làm gì Trương Dịch vậy.

Người phụ nữ nọ liếc Cục thịt Trần như thể đang nhìn chó mèo hoang, hừ lạnh một tiếng rồi không để ý tới y nữa, cô quay qua nhìn Trương Dịch đang đứng trước mặt mình, không bảo ra góc khác nói chuyện riêng mà trực tiếp hỏi bằng giọng lạnh như băng: “Con trai anh đâu?”

Nghe thấy vấn đề của cô, trong mắt Trương Dịch chợt lóe lên sự đau lòng, nhưng khuôn mặt không hề thay đổi, chỉ tựa như sự mỏi mệt và chết lặng trong ánh mắt những người sống sót khác, “Gặp phải đàn chim chuột biến dị, bị lạc, tôi vẫn đang tìm.”

“Chuyện khi nào?” Người phụ nữ biến sắc.

“Gần nửa năm.” Trương Dịch lặng một chút mới đáp. Anh vẫn tránh nhớ tới việc Dương Dương đã biến mất bao lâu, như thế thì sẽ không cần đối mặt với những suy đoán đáng sợ và anh vẫn sẽ có dũng khí kiên trì tiếp tục tìm kiếm.

“Gần nửa năm?” Giọng người phụ nữ lập tức trở nên chói tai, nháy mắt hấp dẫn không ít sự chú ý, “Anh làm ba như thế à? Đến con trai cũng không bảo vệ được! Trước kia anh cũng thế, cả ngày bận rộn công việc, trừ khiến người nhà lo lắng thì chẳng được tích sự gì cả! Tôi mắt mù mới có thể…”

“Ê, đủ rồi đấy, Miêu Tuyết Mạn, đừng để tôi phải đập nát cái mặt đĩ của cô! Mẹ nó chứ, cô thì làm gì có tư cách nói anh Dịch? Hả? Sau khi cục cưng ra đời cô đã ôm nó lần nào chưa? Cô đã cho nó bú bữa nào chưa? Đừng nghĩ mọi người là thằng ngu! Đừng giả vờ giả vịt ở đây, nếu cô lo thật thì bỏ đi sớm thế làm gì? Cưới loại đàn bà như cô, còn không bằng tìm người đẻ thay, ít nhất cũng không cần chùi đít cho thân thích nhà cô. Cô tự hỏi kĩ lương tâm mình đi, anh Dịch có lỗi gì với cô? Nếu lúc trước không phải tại cha mẹ khốn khiếp nhà cô nhận thứ không nên nhận, anh Dịch là người cẩn thận như thế lại có thể bị lừa sao? Lúc đấy cô đang làm cái gì, cô nhớ không? Thế mà dám ở đây sủa bậy bạ? Được nhường quen rồi! Lại nghĩ mọi người đều tốt tính như anh Dịch chắc? Phi! Cút đi đồ kỹ nữ, nhìn cô tôi đã thấy tởm rồi! Mẹ nó, muốn giả mù cũng không được…” Cục thịt Trần không nhịn được, đẩy Trương Dịch ra, hét một tràng với người phụ nữ. Có lẽ do nghẹn cơn tức lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội thì sao y nhịn tiếp được, Trương Dịch mấy lần muốn ngăn lại đều không được.

Hóa ra người phụ nữ này tên là Miêu Tuyết Mạn, là vợ trước của Trương Dịch, mẹ đẻ của Trương Duệ Dương, mà bây giờ lại là một thành viên trong hậu cung của La Hắc Tử. Bởi vì sau tận thế mọi người đều thay đổi rất nhiều, khi đoàn xe của La Hắc Tử vừa đến khách sạn, Cục thịt Trần từng đi làm quen nhưng để tránh hiềm nghi nên đâu dám nhìn kĩ đám đàn bà của gã, bởi vì thế nên lúc ấy không nhận ra cô ta. Nhưng sau đó bị kiến cánh đột kích, mọi người đều tập trung một chỗ, mắt y lại không thành thật, lập tức liền phát hiện sự tồn tại của cô, nhưng thấy Trương Dịch có vẻ không chú ý lại thêm tình cảnh không ổn, không muốn chọc La Thành cho nên y coi như mình không phát hiện, nào biết cô ta còn dám tìm tới, y không mắng một trận thì quá có lỗi với chính mình, có lỗi với cả anh Dịch rồi.

“Trương Dịch, anh để kệ thằng béo lưu manh này bắt nạt tôi đúng không?” Miêu Tuyết Mạn giận run người, lại vẫn cố giữ thái độ thanh cao, phẫn nộ hét lên với Trương Dịch.

Trương Dịch ấn xoa thái dương đau nhức, vỗ vai Cục thịt Trần một cái, lại không mắng mỏ như người phụ nữ kia nghĩ, khuôn mặt nghiêm nghị, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tiểu Trần là em trai tôi.” Chỉ có anh em mới có thể bức xúc đau lòng vì anh như vậy, cho nên dù Cục thịt Trần nói rất khó nghe, anh cũng sẽ không vì một người phụ nữ chẳng còn liên quan đến mình mà trách móc người anh em dám đứng ra vì mình.

“Dương Dương còn sống. Nếu cô lo cho nó đến thế, vậy sau khi bình an rời khỏi đây, cũng tìm nó đi.” Trước khi người phụ nữ kia phát cáu lần nữa, Trương Dịch nói luôn. Anh nghĩ, dù thế nào thì Miêu Tuyết Mạn vẫn là mẹ ruột của Dương Dương, với một đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi mà nói có thêm một người thân vẫn tốt hơn, đó cũng là lí do vì sao anh có thể bình tĩnh nói chuyện với cô ta.

“Còn sống?” Có lẽ là vì lời Cục thịt Trần nói, hoặc do thái độ bình thản của Trương Dịch hoàn toàn chọc tức Miêu Tuyết Mạn, cô cười lạnh, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ mãnh liệt là muốn đối phương phải thống khổ, giọng điệu chói tai chất vấn: “Anh nghĩ zombie hay sinh vật biến dị tốt đến mức kính già yêu trẻ chắc? Hay là nghĩ người sống sót bây giờ vẫn tràn ngập tình yêu? Dù con trai anh có may mắn nhất đi chăng nữa thì nó cũng chỉ mới bốn năm tuổi, anh…”

“Câm miệng! Dương Dương chắc chắn vẫn còn sống, Dương Dương mất tích cùng một người bạn của tôi, tôi tin tưởng em ấy sẽ bảo vệ được nó.” Sắc mặt Trương Dịch âm trầm, lớn tiếng quát Miêu Tuyết Mạn. Nếu ban đầu anh vẫn còn hi vọng cô sót lại chút tình mẫu tử với Trương Duệ Dương, đến lúc này đã hoàn toàn thất vọng. Anh hiểu lí do khi trước cô rời đi, thậm chí trước giờ chưa từng quy kết những việc ba mẹ cô làm liên quan đến cô, dù sao khi anh và cô kết hôn, cô vẫn là cô gái hồn nhiên thuần túy, cô trở thành loại người như bây giờ cũng có trách nhiệm của anh, nhưng anh không thể tha thứ việc cô ta lạnh lùng với Dương Dương.

“Cô đi đi, chúng ta không có gì để nói.”

“Trương Dịch, anh…”

“Cút!” Trương Dịch lạnh lùng bỏ lại một chữ, không định tiếp tục lãng phí thời gian với người phụ nữ này nữa. Nếu cô ta đã chẳng có tình cảm gì với Dương Dương, vậy cô ta cũng chẳng là gì của anh hết.

“Trương Dịch! Anh giỏi lắm… Anh nhớ đấy!” Trước nay Miêu Tuyết Mạn chưa từng thấy Trương Dịch như vậy, tức sắp nổ phổi, lại cảm thấy chột dạ cùng sợ hãi khó hiểu, nhất thời cũng quên luôn mục đích chính đến đây, để lại mấy lời vô nghĩa liền xoay người nện bước oán hận rời khỏi.

“Hỏi thăm thế nào?” Rõ ràng xem hết toàn bộ quá trình, thấy cô nổi giận đùng đùng trở về, La Hắc Tử vẫn nhẹ nhàng hỏi một câu. Hiển nhiên, gã vô cùng bất mãn việc cô đắc tội với mấy người Trương Dịch.

Miêu Tuyết Mạn rất thông minh, sắc mặt tồi tệ nháy mắt càng khó nhìn hơn. Hóa ra cô thức tỉnh dị năng hệ thủy ngay từ khi tận thế mới bắt đầu, lúc đó từng oai phong một thời, cùng thời điểm đó cô gia nhập đoàn xe của La Hắc Tử, cuối cùng bị La Hắc Tử tán đổ, trở thành một thành viên trong hậu cung của gã. Nhưng từ sau trận mưa to, sinh vật biến dị, tuyết tan và nước sông có thể dùng trực tiếp, dị năng hệ thủy liền biến thành vô dụng, huống chi trong đoàn xe không phải chỉ mình cô có dị năng ấy. Vì thế thái độ La Hắc Tử đối với cô cũng gần như khinh thường, bắt đầu liên tiếp nhận phụ nữ xinh đẹp về, mà cô không còn trẻ, sao tranh được với các cô bé mười mấy hai mươi tuổi kia, bởi vậy đã sắp bị bỏ rơi.

Cô hiểu, nếu thực sự rơi vào tình trạng ấy, khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên La Thành vứt bỏ sẽ là cô. Cho nên cô cấp thiết phải làm gì đó để đề cao địa vị của mình, mà Trương Dịch xuất hiện chính là cơ hội, bởi vì năng lực của Nam Thiệu. Cô nghĩ nếu có thể thăm dò năng lực của Nam Thiệu thông qua Trương Dịch, thậm chí lôi kéo Nam Thiệu vào đoàn bọn họ, La Hắc Tử đương nhiên sẽ lại coi trọng cô lần nữa. Nếu kết quả tệ hơn, dù địa vị của cô trong đoàn xe không tăng lên, nhưng với sự hiểu biết của cô về Trương Dịch, đến thời khắc sống còn, anh ta sẽ không bỏ mặc cô.

Cô ta tính toán rất hay, đáng tiếc lại không thể khống chế cảm xúc, đương nhiên cũng đánh giá chỉ số thông minh của mình quá cao, thậm chí vẫn giữ thái độ khi sống chung với Trương Dịch ngày trước, lại quên rằng mối quan hệ giữa hai người đã không còn như xưa. Tóm lại, tính cách cô vẫn giữ sự ngây ngô một cách khó hiểu, cho dù tận thế đã qua một năm. Có thể nói, cô có thể sống đến bây giờ là vì gặp được La Hắc Tử, bằng không dù cô thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng khó mà sống lâu được. Có lẽ cô ta cũng hiểu điều đó, mới có thể cố gắng nâng cao vị thế của mình trong lòng La Hắc Tử. Không ngờ lại bị Cục thịt Trần ngắt lời, giận quá mất khôn quên luôn mục đích, bây giờ hối hận thì đã không kịp.

“Ngu xuẩn!” Thấy cô ta lâu không đáp, La Hắc Tử mất kiên nhẫn, mắng một câu xong không để ý tới cô nữa. Trên thực tế, gã không coi trọng Nam Thiệu như cô ta nghĩ, trừ khi Nam Thiệu bình an trở về, nếu không dù bây giờ lôi kéo được đám Trương Dịch cũng có ích lợi gì? Nhưng dầu sao làm quen trước, tiện cho việc thâm giao sau này, gã mới cho phép cô ta qua đó, nào biết việc nhỏ như thế mà ả đàn bà này cũng không làm được, đương nhiên gã sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt.

Mấy cô gái khác lộ ra nụ cười châm chọc, bởi vì thân phận nên các cô là đối tượng được chú trọng bảo vệ trong đoàn xe của La Hắc Tử, chính mình cũng có chút năng lực cho nên toàn bộ đều trốn về được, chỉ có vẻ ngoài hơi chật vật một chút. Nhưng bởi vì mọi người đều như nhau, chẳng có tư cách giễu cợt ai hết, tất nhiên điều ấy không có nghĩa là các cô hòa hợp với nhau, lúc này thấy Miêu Tuyết Mạn bị mắng, sao lại không sung sướng khi người gặp họa cho được. Các cô nghĩ, bà cô già này nên sớm đi đi cho khuất mắt, vừa đần vừa ngu, còn muốn tranh đua với các cô, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Hiện tại Miêu Tuyết Mạn không dám động đến các cô, chỉ có thể nén giận đứng một bên, nhưng ánh mắt nhìn Trương Dịch lại tràn ngập oán độc, hiển nhiên cô ta quy mọi khó khăn mà mình gặp phải là do Trương Dịch. Con người đôi khi chính là như vậy, không dám làm gì người thực sự tổn thương mình, lại phát tiết tất cả oán hận lên người luôn dễ dàng tha thứ cho mình, nhưng lại không biết, lòng khoan dung cũng chỉ có hạn mà thôi.

Khi cô ta quay người đi khỏi, Trương Dịch liền rời sự chú ý sang điều khác, nhẫn nhịn sự lo lắng với Dương Dương đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng vì cuộc đối thoại kia, lại thêm nỗi lo khi không biết Nam Thiệu hiện tại thế nào, cảm xúc xoắn lại làm trái tim anh đau đớn, nào còn rảnh để ý đến tâm tình của người phụ nữ kia. Khoảnh khắc quay lưng bước đi, bóng dáng cao ngất của anh như bị đè nặng đến gù lại.

Không đủ năng lực. Đối với một người đàn ông muốn bảo vệ người thân, bảo vệ người yêu mà nói, chỉ sợ đó là chuyện đáng buồn nhất.
Bình Luận (0)
Comment