Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 207

Edit: Yến Phi Ly

Tốc độ của người dĩ nhiên sẽ chậm hơn xe, thế nhưng nhóm của Lý Mộ Nhiên lại phải vừa dọn dẹp mặt đường vừa phải chạy thẳng về trước, chính bởi việc này nên đã trì hoãn không ít thời gian. Hơn nữa ban ngày họ chỉ lo thu thập lương thực chứ không chuẩn bị xăng, trên đường thỉnh thoảng lại phải dừng để soát chút xăng dự bị, tránh cạn kiệt nhiên liệu thì sẽ xong đời, cứ như vậy nên lộ trình của họ liền chậm lại. May mà đám Kha Trường Phong đều được huấn luyện chuyên nghiệp về lần theo dấu vết và che giấu tung tích, thừa dịp thu thập vật tư hoặc là thanh lý mặt đường họ sẽ động tay động chân trên các ngã rẽ, cố gắng bố trí thêm nhiều vị trí tung hỏa mù, cũng tăng thêm không ít phiền phức cho Viên Tấn Thư nên mới có thể không để gã đuổi kịp.

Lần này bọn họ ngày đêm gấp rút lên đường, chỉ dừng lại vào những khi thật cần thiết, mọi người thay phiên lái xe, bất kể là ăn uống hay ngủ nghỉ thì đều thực hiện hết trên xe, chỉ cầu mong có thể dựa vào máy móc không biết mỏi mệt mà bỏ rơi cái gã theo sau bằng hai chân. Dù kết quả không tốt lắm thì cũng muốn kéo giãn khoảng cách đôi bên, tranh thủ càng nhiều thời giờ. Lý Mộ Nhiên không biết lái xe nhưng cô có năng lực đặc biệt nên được giao phụ trách giám sát đối phương.

Trong vòng hai mươi mấy ngày kế đó, bọn họ đều trôi qua trong tình trạng chạy trốn. Số lần Tống Nghiễn tỉnh lại càng ngày càng ít, thời gian cũng càng ngày càng ngắn, mỗi lần tỉnh lại đều muốn ăn rất nhiều nhưng may mà không cáu kỉnh hoặc nói lời khó nghe nào nữa. Mãi tới khi họ tiến vào địa phận thành phố Nhân Hoài tỉnh Bắc Châu. Hơn 1000 km ngày đêm không ngừng bỏ chạy, mọi người hầu như đều sắp chịu không nổi, cho nên dứt khoát thừa dịp lần nữa bỏ xa Viên Tấn Thư khỏi phạm vi cảm giác của Lý Mộ Nhiên mà tìm một xưởng sửa xe nghỉ chân, đồng thời sửa chữa lại chiếc xe đã bị đâm cho sứt mẻ, thay lốp mới chuẩn bị cho chặng đường dài tiếp theo. Trải qua quãng thời gian này, trừ Tống Nghiễn ra thì những người khác đều được Hà Nhữ An chữa cho khỏi hẳn, chỉ cần không gặp lại kẻ biến thái như Viên Tấn Thư thì chuyện an toàn hội họp với đoàn xe của Tống Nghiễn hẳn sẽ không có vấn đề gì.

“Một đám vô dụng!” Ngay khi biết được mọi người còn đang bị gã Võ tông kia đuổi giết, Tống Nghiễn gần như ác độc phun ra mấy chữ này. Không, phải nói lúc trước tỉnh dậy hắn từng nói qua một lần, một là hỏi “Đây là đâu?” cùng với “Xử lý nó!”, rồi ăn vào một đống đồ hộp, hoa quả, thịt cá rau dưa, sau đó hắn chưa kịp làm gì đã ngủ thiếp đi. Chỉ là lúc này đây hắn chưa ngủ bao lâu liền tỉnh lại trước sự ngạc nhiên của mọi người, còn chưa đợi tất cả vui mừng thay hắn thì đã tung ra một câu đắc tội toàn bộ những người có mặt.

Da đầu Lý Mộ Nhiên run lên, biết rằng Tống Nghiễn lại bắt đầu không kiểm soát được chính mình, có điều lúc này muốn cách ly khỏi người khác thì đã muộn, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng chẳng biết phải giảng hòa như thế nào nữa.

“Đậu má, nhóc nhà cậu nói tiếng người đấy à? Nếu không phải vì cậu thì chúng tôi bị đuổi như chó nhà có tang chắc?” Bởi vì câu nói kia, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, tính tình Kha Trường Phong nóng nảy nhất, tức giận mắng rất to.

“Tống nhị, cậu nhớ cho kỹ, chúng tôi chỉ tới hộ tống cậu, không phải cấp dưới để cậu có thể tùy ý vũ nhục quát mắng!” Ngay cả người bình tĩnh nhất như Hà Nhữ An cũng nổi giận, trầm giọng nhắc nhở.

Người khác không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Nghiễn đều trở nên không mấy thân thiện, chỉ có Tần Tổ Vinh là cúi thấp đầu, bởi vì nguyên nhân của toàn bộ sự việc đều xuất phát từ hắn, cho nên hắn cho rằng mình căn bản không có tư cách nổi nóng.

Tống Nghiễn phì cười, trong mắt bắn ra vẻ khinh thường quái dị, tựa hồ còn muốn nói gì đó, sắc mặt phút chốc hơi khựng lại, giãy giụa một lát sau đó cực kỳ không cam tâm mà lần nữa chìm vào giấc ngủ.

“Tên khốn kiếp này!” Lệ Thanh mắng một câu, không chỉ anh ta mà những người khác đều có loại cảm giác khó chịu khi bị người ta tọng cho một đấm, đang định đánh trả thì lại phát hiện kẻ kia đã chạy trốn mất dạng.

“Khụ, trước kia anh ấy không phải như thế đâu…” Lý Mộ Nhiên lúng túng muốn giải thích, chỉ là chuyện biến dị Tống Nghiễn không muốn để ai biết, cô cũng không dám cam đoan người khác có thể chấp nhận được, ngay cả lời giải thích nói ra mà cô cũng tự thấy yếu đuối vô lực.

“Không sao, tụi anh hiểu, ai biến thành như cậu ta tính tình cũng sẽ trở nên quái gở thôi.” Khiến người ta phải bất ngờ là Kha Trường Phong vốn đang tức giận đỏ mắt thế nhưng lại mỉm cười: “Huống chi, Tống nhị nói không sai, dù chúng ta vốn không phải một đám phế vật, nhưng từ sau trận chiến với tên Võ tông kia cũng đã biến thành đồ vô dụng rồi… Một đám vô dụng bị dọa sợ vỡ mật, không thì khi nghe thấy gã đuổi theo làm gì có chuyện ngay cả chút ý tưởng chống cự đều chẳng có đã lo chạy trối chết thế này.”

Nói đến đây anh ta tự giễu mà lắc lắc đầu, xoay người đi về một góc ngồi ngốc trong đó. “Mẹ nó, thật mất mặt!”

“Đúng vậy.” Hà Nhữ An thấp giọng đồng ý, trong lòng anh như có điều suy nghĩ. “Không thể tiếp tục trốn nữa.”

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, cuối cùng tất cả mọi người họp lại với nhau bắt đầu bàn bạc phương pháp đối phó Viên Tấn Thư, súng thật đạn thật không thắng nổi người ta thì lo động não đi, ít nhất lần này, bọn họ chiếm lợi thế chủ động và còn có cả thời gian nữa. Mà Lý Mộ Nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ lại xem xét thân thể Tống Nghiễn một lát, phát hiện quả như Tống Nghiễn từng suy đoán, lúc này cánh tay trái giấu trong quần áo của hắn lại tăng thêm tình trạng hóa sừng, hơn nữa tình huống còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước, ngay cả cổ và lồng ngực bên trái đều có xu thế biến đen, mà phần hóa đen dưới eo bụng cũng đã vượt qua phạm vị bao bọc của lớp vải thưa. Cô chợt thấy lo lắng, chẳng biết cứ tiếp tục như vậy liệu hắn có bị hóa thú hoàn toàn, cuối cùng triệt để đánh mất lý trí hay không nữa.

******

Đuổi theo hơn hai mươi ngày mà chưa bắt được mục tiêu, Viên Tấn Thư không phải không khó chịu, càng khó chịu thì cơn phẫn nộ gã dành cho đám người Tống Nghiễn càng lớn, gã đã suy nghĩ ra một trăm biện pháp tra tấn bọn họ. Bản tính gã thích hành hạ kẻ khác đến chết cho nên vừa nghe nói bên chỗ Lữ Lân gặp chuyện với những kẻ lạ mặt thì liền chủ động ôm việc này, chẳng qua là muốn kiếm vài tên về chơi. Chỉ là không ngờ trong đội của đối phương có người có khả năng dịch chuyển khiến cho gã phải chịu thiệt. Bây giờ đã biết cô gái kia có năng lực gì, đợi đuổi kịp bọn chúng chuyện đầu tiên phải làm chính là xử lý cô ta, dù sao cũng không xinh đẹp, không có gì phải nuối tiếc. Đến lúc đó, xem bọn chúng còn chạy khỏi lòng bàn tay mình thế nào.

Chẳng qua là mấy con chuột nhắt mà lủi cũng giỏi thật, mẹ nó!

Nhìn thành phố trước mặt bị phủ bởi một tầng sương mỏng tĩnh mịch, Viên Tấn Thư phì một tiếng, phủi phủi cả người dính đầy tuyết, quyết định vào trong tìm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần rồi lại tiếp tục đuổi. Tuy rằng toàn bộ dấu vết đều chỉ ra rằng những người đó vào thành phố xong liền không đi ra, nhưng có vết xe đổ trước đây, càng rõ rệt như vậy thì gã lại càng không tin.

“Gã vào siêu thị rồi.” Trong gara xe ngầm dưới trung tâm thương mại cách đó mấy con phố, Lý Mộ Nhiên, Diệp Kiên và cả Võ Thanh Võ Lam ngồi trong một chiếc ô tô lớn, Tống Nghiễn mê man được đặt nằm trên dãy ghế sau cùng. Lý Mộ Nhiên nhắm mắt tựa lưng vào ghế, nói.

Viên Tấn Thư tới cũng nhanh, bọn họ còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong cho nên liền bố trí vài người không thể giúp được gì nấp ở trong gara tùy thời lái xe tiếp ứng, người khác thì tiếp tục bày bẫy. Lý Mộ Nhiên phụ trách giám sát Viên Tấn Thư, một khi phát hiện gã tiến về hướng họ liền để Diệp Kiên sở hữu dị năng hệ phong thông báo cho mọi người lập tức lui lại. Thà rằng từ bỏ cái bẫy đã bày sẵn chứ không thể thực hiện trong tình thế gấp gáp, để tránh gợi ra sự cảnh giác của đối phương, lần tiếp nếu muốn ra tay sẽ rất phiền toái.

“Gã ra rồi, cầm trong tay rất nhiều đồ ăn… Gã đi về hướng này…” Nhìn thấy Viên Tấn Thư xách theo một cái túi đầy thức ăn ngông nghênh đi qua hai con phố, tựa hồ đang chuẩn bị tiến về phía bọn họ, Lý Mộ Nhiên bắt đầu khẩn trương, mọi người đang nghe cô tiếp sóng trực tiếp cũng ngừng thở căng thẳng theo.

“Gã vào khách sạn rồi.” Trong xe vang lên tiếng thở phào liên tiếp, Lý Mộ Nhiên hé mắt nhìn sang bên, đối diện với ánh mắt của Võ Thanh và Diệp Kiên, sau khi ba người sửng sốt mấy giây, không hẹn mà cùng nở nụ cười, cảm giác lo âu trong lòng như được giảm bớt vài phần.

Lý Mộ Nhiên cười xong lại tiếp tục theo dõi.

“Gã đang nấu nước… Hình như là đang chuẩn bị…” Tắm! Cô lúng túng thu hồi tinh thần lực, chữ cuối cùng cảnh giác mà không phun ra để tránh người khác liên tưởng đến trên người chính họ mà sinh lòng đề phòng với cô. Trên thực tế, cũng chỉ khoảng mấy giây vừa đây thôi, cô mới ý thức được năng lực tinh thần dò xét này của mình hình như có vẻ hơi… đáng khinh.

“Gã làm gì ạ?” Võ Thanh theo bản năng hỏi tiếp một câu.

“Rửa mặt.” Lý Mộ Nhiên nhanh chóng trả lời, trong đầu hiện lên hình ảnh người nọ cởi áo, không khỏi âm thầm nhe răng làm mặt quỷ trong lòng.

Ánh mắt Diệp Kiên quái dị liếc cô một cái, không nói gì.

Cơ mặt Lý Mộ Nhiên xấu hổ mà cứng đờ, mắt nhìn phía trước vờ như không có chuyện gì. Đợi ước chừng năm phút đồng hồ, cô mới lại kiên trì chuyển lực chú ý rơi xuống phòng khách sạn xa hoa kia, xác định người còn ở trong đó liền dừng tinh thần lực ở ngoài cửa, thẳng đến khi người nọ mặc quần áo đi ra, cô mới âm thầm thở phào.

“Gã đang nấu ăn… Mì, mộc nhĩ, nấm, thịt hộp, cá hộp, rau dưa… ừm… Hình như là đang nấu lẩu…” Lý Mộ Nhiên nhìn nồi lẩu đầy màu sắc không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên thèm được cho thêm rau dưa, cải thảo, cải thìa, cải cúc, rau chân vịt, đậu Hà Lan, măng tây, khoai tây, các loại nấm tươi ngon vào trong nước dùng… Ôi, không thể nghĩ linh tinh được nữa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong gara ánh sáng rất yếu ớt, không khí phiêu đãng nhàn nhạt mùi hôi thối, còn có tiếng zombie tru lên loáng thoáng xa xa truyền đến, không có tiếng người huyên náo cũng không có thanh âm loa đài vang vọng, bóng ma tử vong đang bao phủ toàn bộ thế giới, có thể ăn no đã không tệ rồi, làm gì còn có tư cách đòi món ăn.

“Chị à, chị đừng truyền hình trực tiếp chi tiết thế được không?” Võ Thanh lấy khăn giấy xoa xoa nước miếng đang chảy ra của mình, lại thuận tiện lau luôn cho em gái trong lòng vài cái, oán giận, sau đó lại vô cùng khát vọng nói: “Đợi xử lý xong gã bại hoại kia chúng ta cũng nấu lẩu ăn đi.”

Diệp Kiên ho khụ hai tiếng, che giấu nước bọt cũng đang muốn trào ra của mình, ban đầu anh không nghĩ tham dự loại đề tài ngây thơ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà chen vào: “Phải kiếm thêm nhiều thịt bò hộp với nấm nữa. Rồi tìm ít hạt giống rau dưa, lão Tạ là dị năng hệ mộc, để cậu ấy làm ít rau xanh nhúng lẩu. Đáng tiếc không có đậu hủ nhỉ…” Giọng của anh tràn ngập tiếc nuối.

“Phải cho nhiều ớt với hạt tiêu mới đã nghiền. À, đúng rồi, rau dưa phải làm nhiều một chút, cả năm rồi chúng ta nào có được ăn rau xanh.” Võ Thanh nuốt nước miếng, ánh mắt lấp lánh bổ sung, tựa hồ đang chuẩn bị khai tiệc lẩu thập cẩm vậy.

“Thúc đẩy hạt giống sẽ rất hao tổn dị năng, phỏng chừng lão Tạ có thể làm chút ít rau cải hoặc là một hai cây cải thảo là hết mức rồi. Nhưng mà về sau có thể bảo cậu ta mỗi ngày trồng mấy cây, tích trữ vài hôm hẳn là có thể ăn thoải mái.” Diệp Kiên nghiêm túc suy xét rồi nói.

Lý Mộ Nhiên thu hồi tâm tình u ám, vui vẻ nghe hai người thảo luận cách dùng nguyên liệu có hạn mà vẫn nấu ra được một nồi lẩu thơm ngon, thỉnh thoảng cũng chen vào một hai câu tỏ ý kiến, mãi cho đến khi Viên Tấn Thư ăn xong.
Bình Luận (0)
Comment