Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 42

Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…

Không khí dần căng thẳng. Trương Duệ Dương phát hiện không ai đoái hoài tới nhóc, ngay cả chú béo cũng vậy, vì thế chạy tới chỗ ba lô của Trương Dịch lấy ra bộ Ngũ Cầm hí mà nhóc lén nhét vào, một mình một người chơi tiếp.

Không ai biết tiếp xúc nguồn nước bị ô nhiễm sẽ xuất hiện cái gì, ít nhất người ở trấn Vọng Dương không biết, từ sau khi xuất hiện chuyện uống nước sông bị biến thành zombie mọi người liền không dám uống nước chưa được tinh lọc nữa, ngay cả đụng chạm cũng không dám, ai biết dính tới nó có bị biến dị hay không, hay trong bao lâu sẽ phát sinh biến dị.

Không xác định trước thời gian mà phải chờ đợi thật sự là giày vò.

Đây là lần thứ hai Nam Thiệu gặp phải sự uy hiếp đến từ cái chết, nhưng cảm giác ở mỗi lần lại hoàn toàn khác nhau. Lần đầu tiên, hắn trơ mắt nhìn bạn bè và Nam Duy bỏ đi, cả người bị tuyệt vọng cùng bi thương bao phủ mà sinh ra ý niệm cam chịu, rõ ràng nhận thấy thân thể biến hóa nhưng ngay cả việc nâng tay tự sát đều lười, thậm chí hắn còn có suy nghĩ cứ vậy biến thành zombie cũng tốt. Mà lúc này đây hắn không phải chờ đợi một mình, bên cạnh hắn có bốn người, một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu và ba người bạn, ba người đồng đội mới chỉ quen biết nửa tháng.

Mới chỉ nửa tháng.

“Anh Dịch, tôi hơi căng thẳng.” Hắn đột nhiên mở miệng, nửa đùa nửa thật nói với người ngồi bên đang trầm mặc dùng khăn nóng đắp chân. Trên thực tế hắn không thật sự lo lắng đến mức ấy, kỳ thực hắn không quá để ý, chỉ là lúc này tâm huyết dâng trào nên hắn muốn biết Trương Dịch sẽ có phản ứng như thế nào mà thôi.

Nghe vậy, Trương Dịch quay đầu qua, sau đó vỗ vỗ vai hắn, thuận thế không hề kiêng kị nắm lấy tay hắn, anh không hề nói bất cứ câu an ủi nào, quay người khom lưng đặt khăn mặt đã lạnh lên bếp lửa rồi cầm lấy một tấm khăn khác đã hơ nóng tiếp tục đắp vào chân. Không có áy náy không có thương hại, càng không có sợ hãi hay chán ghét, thái độ của anh hoàn toàn giống như bình thường.

Nam Thiệu không biết nên vui vẻ hay là nên thở dài, ngược lại cục thịt Trần ở đối diện chen vào “Anh Thiệu, anh đừng hoảng, dù sống hay chết thì chúng ta cũng sẽ cùng nhau.”

Nam Thiệu mất hứng trừng mắt với y một cái, cục thịt Trần chẳng hiểu ra làm sao đành sờ sờ mũi, cười gượng hai tiếng, không nói gì nữa.

“Tiểu Trần nói không sai.” Trương Dịch vẫn không ngẩng đầu lên “Nếu ông trời không cho đường sống, lần này chúng ta ai cũng không trốn được.” Khi nói chuyện, anh đắp khắn lên chỗ chân đau, lưng thẳng như tùng như bách, ánh mắt nhìn về phía con trai đang học động tác của hổ, trong nháy mắt cảm giác động tác kia có loại linh hoạt kỳ dị nói không nên lời, đợi khi nhìn kỹ thì loại cảm giác này lại biến mất. Anh lắc lắc đầu sau đó dựa lưng vào sô pha.

Lý Mộ Nhiên lại lui vào trong ổ chăn, không tham gia nói chuyện.

Ánh sáng vẫn mờ mờ ảo ảo như cũ, Nam Thiệu nhìn về phía khuôn mặt nhu hòa của Trương Dịch bỗng nhiên hắn nhớ tới Nam Duy. Hắn không biết tại sao khi mình nhìn Trương Dịch lại nhớ tới Nam Duy, thế nhưng hắn phát hiện tựa hồ đã rất lâu rồi hắn không nhớ đến em trai. Cái loại si mê, cái loại không chán ghét không hối hận khi phải trả giá, cái loại dũng khí cho dù bị chê cười cũng không chùn bước khi ấy, bây giờ nghĩ tới lại tựa như chỉ là một giấc mộng. Hắn sẽ không nói thứ cảm tình kia chỉ là ngộ nhận của bản thân hay là nó chưa từng tồn tại, nhưng cho dù tình cảm đó từng sâu đậm đến đâu cũng không chịu nổi sự ăn mòn. Sau khi bị ăn mòn hầu như không còn thì cái gì cũng đều tan biến chứ đừng nói tới khắc cốt ghi tâm. Có lẽ, hắn nghĩ, sau khi Nam Duy biết mình bị cắn, cậu chỉ cần lộ ra chút xíu lo lắng thôi, hoặc dù không lo lắng nhưng chỉ cần cậu đừng lộ ra biểu tình nhẹ nhõm khi được giải thoát thì hắn vẫn sẽ không tỉnh ngộ.

“Cậu sao vậy?” Phát hiện hắn nhìn chằm chằm mình, Trương Dịch thu hồi ánh mắt không biết dừng ở nơi nào, ngạc nhiên hỏi.

“Không, chỉ là nghĩ tới em trai của tôi.” Nam Thiệu cười tự giễu, chuyển ánh mắt đi.

“Em trai cậu?” Trương Dịch ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nghe Nam Thiệu nhắc tới người nhà của mình, vốn muốn hỏi em trai cậu ở đâu lại đúng lúc ngừng kịp. Sau khi tận thế phát sinh, hỏi về tình huống của người thân đã trở thành một loại cấm kỵ.

Nhận thấy được suy nghĩ của anh, Nam Thiệu bật cười “Không có gì không thể hỏi, nó còn sống rất tốt… Ít nhất khi tôi bị cắn nó vẫn còn rất tốt.” Về phần sau này thế nào hắn đã không muốn quản nữa.

“Nếu cậu muốn đi tìm em trai…” Trương Dịch cho rằng Nam Thiệu vẫn còn canh cánh trong lòng, thế nên sau khi trầm ngâm tính toán liền định nói nếu bọn họ bình an thoát khỏi chỗ này thì có thể giúp hắn đi tìm em trai. Lại không ngờ bị Nam Thiệu ngắt lời.

“Thật ra tôi không nhớ nó.” Nam Thiệu quả quyết “Nó là con trai riêng của ba, rất ghét tôi, tôi từng… từng rất thích nó. Chỉ là hiện tại đều không quan trọng nữa rồi, nó khẳng định sẽ không vui khi nhìn thấy tôi nên không cần phải đi tìm đâu.”

Nghe đến đó mọi người đều có thể đoán ra Nam Thiệu và em trai nhất định xảy ra chuyện gì đó mới khiến cho hai người trở mặt với nhau. Đây là chuyện riêng tư, cho nên không ai tiếp tục hỏi.

“Ba và mẹ ly hôn khi em đang học tiểu học, ba không muốn nuôi em nên để em sống với mẹ. Kỳ thật mẹ cũng không cần em, bởi vì mang theo em bà sẽ không thể tái giá.” Im lặng trong chốc lát, Lý Mộ Nhiên đột nhiên mở miệng. Họ ở cùng một chỗ đã nửa tháng, hợp tác ăn ý với nhau nhưng cũng chưa từng nói về thân thế cá nhân, thế nhưng lúc này Nam Thiệu mở đầu, nhất thời khiến những người khác cũng muốn dốc hết tâm sự của mình. Không ai biết trận mưa này kéo dài tới khi nào, cũng không biết bọn họ còn có thể sống được bao lâu, những tâm sự trước tận thế bất chợt muốn nói ra cho nhẹ lòng.

“Sau này bà tìm được một người đàn ông lớn hơn bà mười tuổi. Bà rất yêu người kia, không chỉ sinh cho ông ta ba đứa trẻ, chịu đựng ông ta ở bên ngoài lăng nhăng với người khác, thậm chí biết rõ ông ta ôm ý niệm xấu xa với em mà bà cũng giả vờ như không.” Nhớ tới khi tắm, cô nhận thấy từ khe cửa hoặc là một nơi nào đó có ánh mắt tràn đầy dâm tà theo dõi mình, cùng với đủ thứ lý do được đưa ra hòng muốn tiến vào mà đập cửa rầm rầm, cô không tự chủ được rùng mình, bọc chăn trên người càng chặt. Dù tình thế đã khác nhưng khi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu như nuốt trúng ruồi bọ.

“Mẹ nó, nếu mà anh gặp được thằng dê già đó, nhất định đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra.” Cục thịt Trần nhịn không được chửi ầm lên. Chân của y trên cơ bản là do Lý Mộ Nhiên chữa khỏi, xuất phát từ cảm kích y đã coi Lý Mộ Nhiên là em gái của mình, cho nên nghe được chuyện này phản ứng của y càng kịch liệt hơn so với người khác.

“Khi em lên trung học thì chuyển ra ngoài ở, thế nhưng mãi đến khi vào đại học mới tìm được cơ hội hoàn toàn thoát ly cái nhà đó.” Nước cất tí ta tí tách chảy ra chậu, bên ngoài mưa to đập lộp bộp vào cửa sổ, tâm tình Lý Mộ Nhiên giờ khắc này lại bình tĩnh vô cùng, phảng phất như những oán hận, bất bình, phẫn nộ kia đều theo lời nói chậm rãi biến mất trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối này.

“Khi tận thế bùng nổ, em đang ở trường học. Em gọi điện cho mẹ thì bà bảo đang cùng chồng đi đón ba anh chị em kia của em, sau đó họ sẽ rời khỏi thành phố trở về căn nhà cũ của người đàn ông kia ở nông thôn. Bà thậm chí không để em kịp nói gì, chỉ dặn một câu bảo em tự mình cẩn thận liền cúp máy. Em vẫn luôn nghĩ tại sao mẹ em lại không giống những người mẹ khác, vào giây phút đó em mới biết được, hóa ra chỉ là đối với em mà thôi.” Nói tới đây, cô nặng nề thở ra một hơi giống như là muốn phun hết toàn bộ khó chịu trong lòng, sau đó khẽ cười nói một câu cuối cùng “Tựa như anh Thiệu nói, không quan trọng nữa rồi.”

Trước mặt thần chết, rất nhiều chuyện quá khứ không thể hiểu thấu lập tức đều trở nên rất rõ ràng.

“Xem ra vẫn là em tốt, không cha không mẹ không anh chị em, một thân một mình chẳng có gì vướng bận, tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu.” Cục thịt Trần vẫn lấy chuyện không biết cha mẹ là ai để mà canh cánh trong lòng, thế nhưng hiện tại nghe được bọn họ nói, đột nhiên cảm giác như vậy kỳ thật cũng không tệ. Ít nhất y còn có thể giữ lại ảo tưởng của bản thân mà không phải bị hiện thực ăn sạch những tình cảm tốt đẹp hướng tới người thân.

Ba người đều nói, cũng chỉ còn lại Trương Dịch đang trầm mặc. Đợi nửa ngày, không đợi anh mở miệng, cục thịt Trần đã nhịn không nổi.

“Anh Dịch trước kia là đội trưởng đội cảnh sát, em quen anh ấy cũng rất lâu rồi. Tìnhc ảm giữa hai người chúng em có thể nói là so với núi còn cao hơn, so với biển còn sâu…”

Nam Thiệu hừ một tiếng “Nhiều lời vô nghĩa!”

Cục thịt Trần cười hì hì, trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên đoán được Nam Thiệu hẳn là ghen tị mình và Trương Dịch có cảm tình tốt, cho nên mới không cho mình sắc mặt hoà nhã. Trong lòng y đắc ý lắm nhưng mà lại không có can đảm nói thẳng ra.

“Tôi từng ngồi tù, khi mãn hạn tù thì tận thế đã xảy ra.” Trương Dịch cảm giác chuyện quá khứ của mình không có gì đáng nói, mà dẫu có thì hiện tại cũng không tiện nhắc lại, ví như chuyện mẹ chết. Về phần những chuyện khác thì anh đã sớm không để trong lòng, dĩ nhiên càng cảm thấy không cần nhắc tới.

“Nói chuyện của chị dâu đi.” Nam Thiệu thấy anh tựa hồ lại muốn trầm mặc, vội vã xen vào, sau đó ngượng ngùng bổ sung “Rất muốn biết người phụ nữ như thế nào lại có phúc mà sinh ra đứa trẻ ngoan ngoãn như Dương Dương, đợi về sau muốn kết hôn thì có thể tham khảo.” Hắn cũng biết yêu cầu này quá mức đột ngột, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị cự tuyệt, thế nhưng vẫn khống chế không được muốn tìm hiểu thế giới tình cảm của Trương Dịch.

“Thích? Kiểu phụ nữ như vậy? Anh Thiệu, em thấy còn không bằng trực tiếp cưới anh Dịch đâu!” Cục thịt Trần không cho là đúng mà xen mồm.

Rõ ràng là thuận miệng vui đùa, Nam Thiệu nghe mà tim lại muốn nhảy dựng, khóe mắt bất giác liếc về phía Trương Dịch.

“Tiểu Trần!” Trương Dịch trầm giọng, trong thanh âm mang theo mùi cảnh cáo.

“Ấy, xem như em miệng thối.” Cục thịt Trần vội nâng tay lên làm vẻ tự vả miệng hai cái, rồi lại híp mắt cười “Em không nói nữa là được mà anh Dịch.”

Trương Dịch đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà tức giận với cục thịt Trần, chung quy đối phương không có ác ý, vì để ngăn ngừa y lại nói ra mấy lời không tốt, anh quyết định tự mình kể ra thì hơn.

“Tôi và cô ấy được mai mối mà quen nhau. Tôi là cảnh sát, công việc rất bận rộn, thời gian cũng không cố định mà lại có tính nguy hiểm cao, loại nguy hiểm này đôi khi thậm chí sẽ liên lụy người nhà. Từ khi đi coi mắt đến khi kết hôn là ba năm, tôi và cô ấy gặp mặt lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô ấy vẫn không hề oán giận, cô ấy nói cảm thấy chồng của mình làm cảnh sát là chuyện hết sức đáng tự hào.”

Nói đến đây, Trương Dịch cười nhẹ một tiếng, thanh âm chậm rãi mà thong dong không có chút phẫn nộ, oán hận “Có lẽ cô ấy là người phụ nữ tràn ngập khí khái anh hùng. Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, khi biết được tôi sẽ ngồi tù, dù biết rõ tôi oan uổng thì cô ấy vẫn lựa chọn bỏ rơi Dương Dương, lập tức ly hôn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, tôi không trách cô ấy, chỉ là hơi tiếc nuối…” Khi nói đến hai chữ ‘tiếc nuối’ ánh mắt anh hướng về Trương Duệ Dương đang chơi đùa chỗ nền đất trống. Điều anh tiếc nuối nhất chính là con trai từ nhỏ đã không được cảm nhận tình yêu của người mẹ.

“Anh còn thích cô ta?” Nếu nói trước kia còn hơi ghen tị với người phụ nữ này thì hiện tại Nam Thiệu đối với cô ta đã là triệt để khinh thường. Loại phụ nữ này sao có thể xứng với Trương Dịch.

Trương Dịch lắc đầu, chỉ cười không nói gì. Nếu không phải bị hỏi, anh thậm chí lười nhắc lại, chuyện của anh và vợ cũ đã sớm chấm dứt không còn chút liên quan vào cái khoảnh khắc anh ký đơn ly hôn, vào cái lúc mà vợ anh vứt bỏ Dương Dương ngây thơ mới chỉ ba tháng tuổi.
Bình Luận (0)
Comment