Adolf trơ mắt nhìn Mai Lâm Đạt chậm rãi nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng ngực hắn không nhúc nhích.
Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách hoàn toàn không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng Nhan Hàn vân giơ tay len. Đầu súng nhắm tới Adolf không rời, rốt cuộc hắn cũng là nhân vật nguy hiểm, không đề phòng thì thật khó bảo toàn hắn sẽ không đột nhiên nhằm phía bọn họ để tập kích.
Nhậm Quảng Bách hồi thần lại liền móc lựu đạn ra ném, nháy mắt nổ tung, nổ bay xác đám xác sống đằng sau.
Adolf cúi đầu, không nói một lời.
Đang cứng còng một hồi, Adolf đột nhiên động, hắn đặt Mai Lâm Đạt trên mặt đất, rồi sau đó chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu, nhìn Nhan Hàn, sắc mặt trắng bệch, nhưng không ngừng thở gấp chứng minh sự phẫn nộ của hắn.
Hắn nâng đôi tay, hô to: “Nhan Hàn, anh sẽ không bỏ qua cho em!!”
Nói xong, bước một bước xông lên đánh úp về phía Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách, Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách liếc nhau, một trái một phái né ra, đồng thời ném bạc hàn, nhắm chuẩn Adolf, xông đến!
Adolf không hổ là một vương giả, trong nháy mắt liền né tránh bạc hàn cùng của viên đạn Nhan Hàn. Tiếp theo, xoay người, lại nhằm phía Nhan Hàn.
Nhan Hàn không ngừng đánh tới, ‘ ầm ầm ầm ‘ tiếng vang ồn ã ở trong núi. Adolf trái lóe phải tránh, hoàn mỹ tránh đi mười viên đạn, lại đột nhiên bất động. Hắn đứng tại chỗ, vẻ mặt không thể tin tưởng, hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn nơi trái tim mình, xuất hiện một lỗ hổng.
Nhan Hàn buông súng, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngời, tôi đã thành công bắn một phát ra hai viên đạn.”
Vừa rồi Nhan Hàn bắn mười lần, Adolf né tránh mười viên đạn, nhưng không ngờ cuối cùng còn có một viên viên đạn xuyên qua trái tim hắn. Hắn thật sự không biết Nhan Hàn luyện thành tuyệt kỹ của Douglas, rõ ràng giữa hắn và Nhan Hàn, súng của hắn dùng tốt hơn, ngay cả hắn luyện còn không thành, huống chi là Nhan Hàn.
Hắn còn tưởng rằng……
Adolf nhìn miệng vết thương phát ngốc, Nhan Hàn không nhúc nhích cũng không nói chuyện, Nhậm Quảng Bách đi tới bên người Nhan Hàn, nhan hàn mới mở miệng nói: “Đầu hàng đi, Adolf.”
Đúng lúc này, phía sau hai người bọn họ truyền đến rất nhiều tiếng nổ mạnh. Chỉ chốc lát, truyền đến một thanh âm quen thuộc.
“Thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Douglas, hai học trò của ông trở mặt thành thù, trong đó một người thắng lợi, ông có thể đem y bát truyền cho học trò mình đấy~” Lâm Dược vẫn thật khó biết hành tung, từ đâu bước tới.
Douglas đi ở bên cạnh hắn không nói gì, nhìn Adolf, trong ánh mắt hiện lên sự bi thống.
Adolf à Adolf, cậu chung quy vẫn đi lên con đường này sao……
Adolf đảo mắt, nhìn không trung không nhúc nhích, nhưng ở đây mọi người đều biết, hắn còn chưa bỏ mạng, hắn chỉ là…… Bản thân hắn không muốn cử động.
Nhậm Quảng Bách nhìn Adolf, trong lòng có cảm giác quái dị, Adolf đối với Nhan Hàn thật sự rất nghiêm túc……
Nhan Hàn không để ý tới tới hai vị lãnh đạo, bước một bước chân về phía trước, vòng qua Adolf nằm trên mặt đất, trực tiếp đi tới miệng núi lửa.
Đi đến trên miệng núi lửa, Nhan Hàn không chút do dự ném [ Skoda ] vào núi lửa đang hoạt động, trong nháy mắt, thủ phạm khiến cả thế giới lâm vào bi kịch cứ như vậy bị thiêu hủy, biến mất.
Adolf nằm nhìn bầu trời, đột nhiên cảm giác được nguồn năng lượng của bản thân trở nên xói mòn. Ngay sau khi hắn trúng đạn, hắn đã biết mình thua không thể nghi ngờ, hắn quá coi thường Nhan Hàn.
Hiện hồi tưởng lại, Nhan Hàn sở dĩ không thích hắn, hẳn là vì hắn ngạo mạn tự đại, hắn vẫn luôn cảm thấy chính tài năng hơn Nhan Hàn, phải bảo vệ Nhan Hàn, phải che chở và yêu thương y. Nhìn thấy Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn ở chung sau hắn mới biết mình đã sai quá sai.
Nhan Hàn và hắn vốn bất phân thắng bại.
Đúng, là người đàn ông, không chủ bảo vệ người yêu mình mà còn những kẻ yếu thế hơn.
Nhậm Quảng Bách có thể khiến Nhan Hàn động tâm, một nửa nguyên nhân là, anh đem vị trí của mình và Nhan Hàn ngang nhau.
Mà hắn, ngay từ đầu đã coi Nhan Hàn như một kẻ yếu hơn cần bảo vệ.
Cảm thụ được sức mạnh dần biến mất, thân thể càng thêm khô khốc,, hắn nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt vừa mở, nhìn thấy bóng người ai đó chắn mọi ánh sáng, người kia nói với hắn: “Kiếp sau, đừng làm như vậy nữa.”
Adolf chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại nghĩ, kiếp sau? Hắn sẽ có sao? Bất quá hắn thật sự muốn cám ơn Douglas, ông đã mang cho hắn quá nhiều quá nhiều.
Adolf nhắm mắt lại, Douglas thở dài, ngồi xổm xuống, nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của Adolf ra.
An giấc ngàn thu đi, con trai.
Đem toàn bộ thi thể xác sống đi, Nhan Hàn, Nhậm Quảng Bách, Lâm Dược đi theo Douglas rời khỏi đây, trở về O quốc.
Khi Nhan Hàn tiếp nhậm nhiệm vụ cũng là lúc, Douglas cam đoan sẽ để y thuận lợi rời khỏi đoàn bộ đội đặc chủng. Mà y cùng Nhậm Quảng Bách quay về O quốc, cũng thông báo nhiệm vụ thành công là khi, người đứng đầu O quốc đồng ý cho bọn họ rời khỏi.
Hai người cáo biệt Douglas, đi theo Lâm Dược cùng trở lại R quốc.
Lưu tại thành phố A bốn người Nhậm Từ Nhạc vẫn bận rộn với công việc của mình, về đến nhà mới nhìn thấy Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn vặt xem TV. Nhìn thấy bọn họ, bốn người vô cùng vui vẻ, sáu người rốt cuộc chính thức đoàn tụ, về sau, bọn họ chính là người một nhà, không thể thiếu đi một ai.
Quân đội ở các quốc gia bắt đầu xuất động, dùng phát minh nghiên cứu ra thuốc, khống chế phần lớn xác sống, tiêm loại thuốc này vào người chúng. Phần lớn những người tồn tại đều bị cắn thương, cảm nhiễm virus, bởi vậy sử dụng thuốc là có thể giải quyết.
Augustine nói cho Nhan Hàn và Nhậm Quảng Bách là cần đánh vỡ đầu hoặc đốt mới được, nhưng khi thuốc đã thành công nghiên cứu xong, thì cũng không cần dùng cách cực đoan như vậy để diệt trừ, rốt cuộc bọn họ vốn cũng đều là nhân loại.
Chỉ là khi họ biến trở về người, nhớ tới mấy ngày này ăn thịt người cắn người, hẳn là sẽ thống khổ không thôi đi.
Quân đội đưa toàn bộ xác sống biến trở về thành người, liền bắt đầu trùng kiến lại.
Trong R quốc, Lâm Dược phái cấp dưới thân tín hỗ trợ trùng kiến, sáu người Nhậm Quảng Bách cũng cáo biệt Lâm Dược, bọn họ phải đi về thành 11 F thị, hai anh em Nhậm Quảng Bách phải về nhà, Nhan Hàn Viên Bình cũng đi theo. Hai người Hứa Thanh đều ở thành 11, hơn nữa sáu người bọn họ đều là người một nhà, đi đâu cũng đều có nhau.
Trở lại thành 11, hiện ra trước mặt họ vẫn là phế tích ngày nào, trở lại Nhậm gia, may mắn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Sáu người nhìn phòng ở, trăm miệng một lời nói: “Chúng ta đã trở lại!”
Thế giới mà mọi người nỗ lực xây dựng, dần dần khôi phục, đương nhiên, hao tổn cũng quá lớn, muốn quay trở lại hình ảnh của mấy tháng trước cần nhiều thời gian.
Rất nhiều người trở lại thành 11, một nửa là hồi hương, một nửa là không có nơi nào để đi. Từ sau mạt thế đến bây giờ đã là nửa năm, hàng chục ngôi nhà bị phá huỷ đã dần được khôi phục, kiến trúc dần dần được sửa chữa, có thể sử dụng tài nguyên càng ngày càng nhiều, công việc cũng gia tăng rồi không ít.
Buổi sáng cuối tuần, từ trong Nhậm gia đi ra một cái người trẻ tuổi đẹp trai, anh ta cầm lấy tờ báo trên mặt đất, xoay người đi vào nhà.
Đi vào phòng khách, người trẻ tuổi nhìn thấy một đôi thiếu niên mặt đối mặt tranh cãi nhau, hai người tranh điều khiển TV từ xa, ai cũng không nhường ai. Người trẻ tuổi thấy vậy cũng không trách, hơi hơi thở dài một hơi, đi vào bên trong.
Đi qua phòng bếp, một người có diện mạo tám phần tương tự anh ta đầy mặt ý cười, tay cầm hai đĩa trứng gà, thấy anh đi qua liền nói, “Quảng Bách, bên trong còn có lạp xưởng, giúp anh lấy ra đi.”
Nhậm Quảng Bách vừa muốn gật đầu, bên cạnh liền vọt tới một cậu bé thấp nhỏ, diện mạo đáng yêu, đỏ mặt nhấc tay nói: “Để em đi lấy em đi lấy!” Nói xong, vọt vào trong phòng bếp.
Nhậm Quảng Bách nhìn bóng thiếu niên, Nhậm Từ Nhạc cũng nhìn theo, hai người liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài, từ hắn mà ra mà.
Nhậm Quảng Bách đặt báo xuống, di ra đằng sau, đằng sau còn có năm gian phòng, hai người một gian, một là phòng đọc sách, còn lại là phòng vẽ. Anh đi đến gian pjongf vẽ ở cuối cùng, mở ra, quả nhiên nhìn thấy người nào đó ghé trên bàn ngủ.
Nhậm Quảng Bách thở dài, khó trách tối hôm qua không trở về phòng ngủ. Lắc lác đầu đi đến bên cạnh người nào đó, cúi đầu nhẹ giọng đánh thức y, “Hàn, ăn bữa sáng, nên dậy thôi.”
Nhan Hàn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Nhậm Quảng Bách, còn buồn ngủ nói: “Sáng rồi à……”
Nhậm Quảng Bách xoa xoa tóc của y, dìu y lên, “Đúng vậy, sáng rồi. Đi, đi rửa mặt ăn bữa sáng.”
Nhan Hàn gật đầu, mơ mơ màng màng để Nhậm Quảng Bách kéo đi.
Chỉ chốc lát đã rửa mặt chải đầu xong, Nhan Hàn Nhậm Quảng Bách cùng ra khỏi phòng, quả nhiên, trên bàn cơm, bốn người đã ngồi chờ bọn họ.
“Nhanh lên, bụng đói sắp xẹp rồi.” Hà Cố trừng mắt bọn họ, vẻ mặt bất mãn.
Hứa Thanh ngồi ở bên cạnh cậu ta, nghe cậu ta nói không lễ phép như vậy, vươn tay gõ một gõ vào đầu, “Đừng nói hươu nói vượn!”
Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn không để bụng, ngồi xuống vị trí. Nhậm Từ Nhạc thấy mọi người đã đến đông đủ, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm.”
Dứt lời, sáu người đồng thời cúi đầu ăn cơm, hưởng thụ bữa sáng ngon lành.
Một ngày của Nhậm gia bắt đầu.
Đơn giản mà ấm áp, hạnh phúc mà tốt đẹp, trải qua nhiều mưa gió hiểm cảnh như vậy, bọn họ càng thêm quý trọng lẫn nhau, quý trọng thời gian có đươvj cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Nhậm Từ Nhạc nhìn Viên Bình bên cạnh cúi đầu ăn bữa sáng, mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
Hà Cố không ngừng mà đoạt Hứa Thanh số bàn đồ ăn trên bàn, đồng thời cũng không ngừng bắt cậu ta ăn cơm..
Nhậm Quảng Bách bất đắc dĩ nhìn Nhan Hàn bên cạnh híp mắt ăn, gắp thêm đồ ăn vào bát của y.
Hoàn truyện
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc……
Kết cục như vậy không biết mọi người thích không, nhưng truyện đến đây kết thúc rồi.
Mọi người nếu thấy có chỗ nào không hiểu cũng có thể bình luận nhắn lại, tôi sẽ hồi đáp nga!
Khai hố mới, BG nhoé, có hứng thú thì tới ngồi đi.
Cuối cùng, cám ơn đã luôn ủng hộ, mỗi bình luận của mọi người đều là động lực cho tôi, có lẽ hành văn của tôi không hoàn mỹ, nhưng tôi sẽ không ngừng nỗ lực đột phá chính mình, viết càng ngày càng tốt để cho mọi người đọc.
Vô cùng cám ơn mọi người nga!! ^^