Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Chương 8

Nhan Hàn cho xe dừng trước cổng lớn E thị, vốn ở đây từng tấp nập người qua lại giờ không có một bóng người, cảm giác hoang vắng làm người ta khó tưởng tượng, bên trong rốt cuộc còn có người tồn tại hay không?

Nhan Hàn mở cửa xe, bỏ ghế điều khiển tòa đi đến trước mặt Nhậm Quảng Bách, “Tới rồi, đi thôi.” Nói xong, kéo Nhậm Quảng Bách xuống xe.

Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi đi theo muốn xuống xe, lại bị  những người cầm súng ngăn lại. 

Trong đó có một người mặc áo đen đứng ở phía trước cũng cầm súng nói: “Mọi người trước đừng vội, chúng tôi có súng nên sẽ xuống trước, xử lý tốt bên ngoài rồi mọi người hãy xuống sau.”

Mọi người gật gật đầu, nhóm người cầm súng tầng thứ nhất từng bước từng bước xuống xe, cũng đứng chung quanh xe, bảo hộ mọi người an toàn, tránh cho xác sống đột nhiên xuất hiện, không kịp ứng đối.

Thật ra bọn họ không rõ vì sao mà ngoài cửa lớn như vậy lại không bị vây bởi cái xác nào. 

Nhậm Quảng Bách bị Nhan Hàn lôi kéo đi tới trước cổng lớn, trên cổng lớn có cái màn hình, bọn họ đem màn hình mở ra, xuất hiện khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. 

Người đàn ông trung niên nhìn thấy bọn họ thì rất kinh ngạc: “Ôi! Mau tiến vào mau tiến vào đi!” Ông ta đứng lên, xem ra là muốn ra tiếp bọn họ.

Nhậm Quảng Bách cùng Nhan Hàn liếc nhau, đưa những người này đi vào E thị, sau đó bọn họ sẽ đi đến khu 11. 

Lúc này, những người khác đã lục tục xuống xe, Quách Tuấn Kỳ pử tầng thứ ba cũng đi đến trước mặt bọn họ, bội phục nói: “Các cậu thật quá trâu bò! Chúng ta thế mà có thể sống sót!”

Thấy cậu ta vui vẻ, Nhậm Quảng Bách cũng rất vui, Quách Tuấn Kỳ là người tốt, anh hy vọng cậu ta có thể vui vẻ mỗi ngày, cho nên để cậu ta ở đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhan Hàn vẫn như cũ cũ làm lơ Quách Tuấn Kỳ, nhìn về phía cổng lớn đang chậm rãi mở ra.

Cổng lớn màu xám bạc mở một khe hở nho nhỏ đủ để cho ba cái người trưởng thành đi vào. Người đàn ông trung niên ở trên màn hình đi ra, mặc một thân quân phục màu lam, xem ra là trông coi cổng. 

Người nọ đi đến trước mặt Nhan Hàn, ngữ khí ôn nhu, hiền lành mà nhìn bọn họ: “Các cậu là ai? Tới nơi này để tị nạn?”

Ba người gật đầu, phía sau một đám người cũng đi theo đó mà gật mạnh đầu.

Một đám người lục tục tiến vào E thị, Nhậm Quảng Bách cũng đem chuyện gặp nạn của những nười ở khu 9 nói với ông ta, ông ta kinh ngạc một hồi, lấy ra máy truyền tin thông tri thông tri với câp trên.

Xem ra chính phủ đã bắt đầu hành động. 

Được người đàn ông trung niên đồng ý, người người từng bước từng bước có trật tự tiến vào E thị, không dám ngươi tranh ta đoạt.

Vương Cường đã đi tới, vỗ vỗ bên vai Nhậm Quảng Bách, vẻ mặt vui mừng: “Ồ, Nhậm Quảng Bách đã trưởng thành rồi!”

Nhậm Quảng Bách vì chuyện nhắc nhở nên đề phòng Vương Cường của Nhan Hàn, cười cười gật đầu, Vương Cường đi vào.

Người đàn ông mặc áo hồng nói gì với bọn họ, chỉ nhìn Vương Cường và bọn họ trầm tư, tiếp bước  bước chân đi vào đi, nhất cử nhất động vô cùng cao ngạo.

Hội trưởng Lưu Triệu cũng đi tới, hỏi bọn họ tại sao không đi vào: “Các cậu còn đứng ở ngoài cửa làm gì?”

Nhậm Quảng Bách đối hội trưởng cũng không có ấn tượng gì tốt, tùy tiện có lệ vài câu: “Chúng tôi còn có chuyện muốn cùng ông ấy nói một chút, mọi người đi vào trước đi.”

‘Ông ấy’ ở đây chính là người đàn ông trung niên này. 

Lưu Triệu nghe ngữ khí của bọn họ cũng biết bọn họ đuổi gac đi, vẫn ưu nhã cười, gật gật đầu, đi vào E thị.

Chỉ chốc lát, một đám người đều đi vào, còn lại ba người Nhậm Quảng Bách và mười lăm người cầm súng.

Người quân nhân trung niên cười cười: “Muốn nói với tôi cái gì nào?”

Nhan Hàn cùng Nhậm Quảng Bách liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Nhậm Quảng Bách mở miệng: “Chúng tôi muốn mượn một chiếc xe có tốc độ cao, không biết ở đây có phương tiện ấy không?.”

Xe tốc độ có tốc độ cao lại nhẹ nhàng, quan trọng nhất không có tạp âm, bọn họ đi xe tốc động tiến vào khu 11 là an toàn nhất, lại dễ dàng né tránh xác sống. 

Quân nhân kinh ngạc: “Xe tốc động? Các cậu muốn xe tốc động làm gì?”

Không chỉ người quân nhân, ngay cả Quách Tuấn Kỳ và mười lăm người kia đều rất kinh ngạc, đặc biệt là Quách Tuấn Kỳ: “Uy, các cậu muốn xe tốc động làm cái gì, chúng ta vào E thị nào yêu cầu dùng đến?”

Nhan Hàn trừng mắt liếc mắt một cái Quách Tuấn Kỳ làm cho cậu ta câm miệng. Quách Tuấn Kỳ sợ tới mức ngậm miệng.

Nhậm Quảng Bách cười cười: “Chúng tôi muốn đi tìm cha mẹ.”

Nhan Hàn đối với câu ‘ chúng ta ’ của Nhậm Quảng Bách vô cùng vừa lòng, ở một bên gật đầu, Quách Tuấn Kỳ mới vừa ngậm lại miệng lại mở ra, còn nous vô cùng lớn, “Cái gì? Cậu muốn đi chỗ nào tìm cha mẹ?!”

Nhậm Quảng Bách chuyển hướng nhìn nhau: “Khu 11.”

Khu 11?!

Hai người kia muốn đơn thương độc mã mà đi chịu chết sao?

Quách Tuấn Kỳ sợ tới mức lời nói đều không rõ: “Khu, khu 11…… Các cậu đừng có giỡn! Nơi đó, nơi đó đã là nơi ở của xác sống rồi biết không?!”

Nhậm Quảng Bách  : “Biết là như thế, nhưng tớ vẫn muốn đi, tới phải biết cha mẹ hiện tại đang như thế nào.”

Nhan Hàn ở một bên gật đầu: “Ừ, tôi cùng anh ấy đi, Quách Tuấn Kỳ cậu ở lại.”

Cái gì?!

Quách Tuấn Kỳ lại một lần bị dọa, lần này không chỉ là kinh ngạc, còn mang theo tức giận, hai người này chuẩn bị mà không mang cậu ta đi theo?!

“Như vậy sao được! Chúng ta là một nhóm không phải sao? Tóm lại, tớ phải đi cùng các cậu, các cậu đừng mong ném tớ ra.” Quách Tuấn Kỳ quay mặt đi, bày ra bộ dạng tức giận.

Nhậm Quảng Bách thở dài: “Tiểu Quách, chúng tớ không phải đi chơi, cậu cũng nói đó là thành xác sống rồi đấy, rất nguy hiểm, cậu vẫn nên đừng đi sẽ tốt hơn, nếu có cái vạn nhất…….”

Không đợi Nhậm Quảng Bách nói xong, Quách Tuấn Kỳ đáp lại: “Mặc kệ, tớ phải đi theo các cậu.”

Cái người này.

Nhậm Quảng Bách thực bất đắc dĩ, Nhan Hàn nhìn Nhậm Quảng Bách, biết anh cũng muốn để Quách Tuấn Kỳ đi, chẳng qua lo lắng cậu ta sẽ xảy ra chuyện, rũ xuống mắt tự hỏi một hồi, nắm tay của Nhậm Quảng Bách: “Dẫn cậu ta đi, không có việc gì đâu.”

Nhậm Quảng Bách kinh ngạc nhìn Nhan Hàn  “cậu đồng ý?”

Nhan Hàn gật gật đầu, “Ừ, dẫn cậu ta đi.”

Một bên Quách Tuấn Kỳ vui vẻ không thôi, “Mang tớ đi mang tớ đi!”

Trên mặt người khác đều nổi đầy hắc tuyến nhìn ba người trẻ tuổi, bọn họ…… Không bệnh đi?

Người đàn ông trung niên cau mày: “Các cậu thật sự muốn đi? Đây cũng không phải là nói giỡn hay là chơi trò chơi, một giây sẽ mất mạng, không thể lấy ra làm trò đùa.”

Quách Tuấn Kỳ nhìn người đàn ông trung niên,  ông bác này còn nghiên cứu sao?

Nhậm Quảng Bách kiên định gật gật đầu, một đôi mắt nghiêm túc nhìn người đàn ông trung niên: “Chúng tôi biết rõ có bao nhiêu nguy hiểm, chúng tôi phải trải qua mới đến được tận đây. Ta vô cùng muốn đi cứu ta cha mẹ, nếu không đi, ta nhất định sẽ hối hận cả đời.”

Người đàn ông trung niên thấy anh nghiêm túc như vậy, lại thấy nam sinh năm tay anh đứng bên cạnh thoạt nhìn không đơn giản, cũng liền buông mày, “Được rồi, bên trong có không ít xe tốc động, tôi cho các cậu lấy. Nếu các cậu có ba người, vậy thì lấy hai chiêc là ổn.”

Ba người gật đầu, người đàn ông trung niên đi vào.

Ngoài cổng lớn còn lại ba người và mười lăm người, người đàn ông trung niên yên tâm mở cổng đi vào cũng là vì có mười lăm người cầm súng ở đây. 

Ba người nhìn về phía người cầm súng, không rõ bọn họ vì sao lại không đi vào.

Nhậm Quảng Bách khó hiểu: “Mấy người…… Không đi vào sao?”

“Chẳng lẽ mọi người muốn ở lại bảo vệ chúng tôi? Thật là cám ơn mọi người! Mọi người thoạt nhìn thật soái nha! Đặc biệt là anh đấy!” Quách tuấn kỳ cười nói, còn chỉ về phía một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở tầng ba. 

Mười lăm người không nói gì, một người cường tráng đi tới, nhìn Nhan Hàn: “Tôi có thể cùng đi với các cậu không?”

Nhậm Quảng Bách nghe xong có chút đau đầu, trời ạ, bọn họ không phải đi dạo chơi ngoại thành, vì sao mỗi người đều muốn theo chứ?

Nhan Hàn làm lơ người đàn ông cường tráng, nhìn xe ngựa không nói lời nào.

Người đó thấy y không có đáp lại, đầy mặt thất vọng, lẩm bẩm mở miệng: “tôi cũng không được sao……”

Nhậm quảng bách kinh ngạc rồi, không được? Không được cái gì? Còn có, gã ta khổ sở mất mát cái gì a!

Như vậy rõ ràng là gã ta hứng thú với Nhan Hàn, Nhậm Quảng Bách đương nhiên sẽ không cho gã cơ hội, cầm tay Nhan Hàn, cũng đem y kéo gần mình, cười nói: “Thật ngại quá, hai chiếc xe tốc động ra vẻ không thích hợp với dáng người quá cường trán của anh?!”

Nhậm Quảng Bách nói, khiến cho gã ta bất mãn, Nhan Hàn vừa mới đang ngẩn người, Nhậm Quảng Bách nắm chặt tay y thit y mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy động tác đầy chiếm hữu của Nhậm Quảng Bách, y tỏ vẻ mình vô cùng thích, biểu cảm cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

Người đàn ông xường tráng tức giận: “Cậu nói cái gì!”

Mặt khác mười bốn người chạy lại kéo người đàn ông cường tráng, một người khác mặc áo sọc xanh xen trắng cảnh sát mở miệng: “Chúng tôi không thể đi theo cậu sao? Chúng ta sẽ sử dụng súng, sẽ nghe mệnh lệnh của cậu, sẽ không cho các cậu thêm phiền toái.”

Lời nói của người này, càng làm cho Nhậm Quảng Bách khó chịu, gã ta lại có thể nói như vậy với Nhan Hàn! Hoàn toàn làm lơ anh!

Hơn nữa, lời nói ái muội là sao thế?

Nhan Hàn cuối cùng không làm lơ gã nữa, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc áo sọc xanh xen trắng: “Không cần, chúng tôi có ba người, đủ rồi.”

Đúng vậy, đủ rồi, đối với lời nói của Nhan Hàn, không cần cái gì lợi hại trợ giúp, chỉ cần Nhậm Quảng Bách ở ben cạnh. Mà muốn cùng bọn họ tạo một nhóm, trừ phi đối tôn trọng Nhậm Quảng Bách, nếu không không cần bàn nữa.

Mười lăm người đều rất là thất vọng, bọn họ sở dĩ tưởng đi theo Nhan Hàn không chỉ là bởi vì y lớn lên rất đẹp, còn bởi vì y bình tĩnh mà hành động, bình tĩnh lại tràn ngập bộ dáng dũng mạng, còn có y là một chỉ huy quyết đoán.

Bọn họ đều bị mị lực của y thuyết phục, nguyện ý trở thành tùy tùng của y, vô luận có thể sống sót hay không, chỉ cần có thể ở cạnh y thì đã thỏa mãn.

Đây là một loại sùng bái đối với cường giả —— không sai, Nhan Hàn tạo cho bọn họ cảm giác chính là, cường hãn!

Rõ ràng là cái hai mươi sinh viên mới ra, vì sao lại có loại cảm giác này, chính bọn họ cũng không rõ.

Mà hiện tại, Nhan Hàn cự tuyệt bọn họ, bọn họ cũng không miễn cưỡng, nghĩ chờ bọn y đi rồi sẽ đi vào.

Lúc này, quân nhân trung niên cũng đem hai xe tốc động chạy ra, trong đó một chiếc do một thiếu niên đẩy.

Nhậm Quảng Bách cảm thấy thiếu niên rất quen thuộc, đến khi cậu đến gần anh mới nhận ra, “Em không phải cậu học sinh cao trung vừa mới ngồi bên cạnh anh sao?”

Thiếu niên gật gật đầu, vẻ mặt trấn định.

Nhậm Quảng Bách nhìn thoáng qua Nhan Hàn, hai người đối diện, đều có khó hiểu.

Thiếu niên này đi theo làm gì? Hỗ trợ ông bác này sao?

‘Ông bác’ ở một bên cười ha hả nói: “Đứa nhỏ này vừa mới nhìn thấy tôi đi đẩy xe liền tới giúp tôi, thật là một đứa nhỏ tốt. Đúng rồi, tôi có nhắc tới việc các cậu muốn đi khu 11 với cậu ấy, cậu ấy nói cũng muốn đi.”

Thiếu niên này cũng muốn đi?

Nhậm Quảng Bách nhìn về phía thiếu niên, nhíu mày: “khu 11 hiện tại đã là thành của xác sống, vô cùng nguy hiểm, chúng ta cũng không cam đoan có thể sống sót trở về?”

Vừa rồi anh thấy cậu thiếu niên nảy không ngừng nôn, khó chịu đến mức bật khóc, nhưng cũng không nháo hay làm ồn, xem ra tố chất tâm lý cũng không tồi, nhưng mà nơi bọn họ đi vô cùng nguy hiểm, không phải đùa giỡn, nếu có bất trắc gì thì phải làm sao? Cậu ấy còn  trẻ tuổi như vậy. 

Thiếu niên lắc đầu, nghiêm túc nhìn Nhậm Quảng Bách: “Em muốn đi! Em…… Tuy rằng em có lẽ sẽ kéo chân các anh…… Nhưng em muốn đi…… Người nhà của em bạn bè của em…… Bọn họ cũng đều ở  khu 11…… Ta muốn trở về tìm bọn họ…… Làm ơn, có thể em đi theo không? Em sẽ không chạy loạn! Đồ ăn em cũng có một ít, sẽ không tranh các anh!”

Nhậm Quảng Bách nghe cậu nói như vậy, dĩ nhiên hiểu cảm thụ của cậu, anh cũng như vậy, người nhà không ở bên người nên vô cùng sốt ruột, nhìn về phía Nhan Hàn, Nhan Hàn cũng hiểu anh muốn mang thiếu niên kiên cường này đi.

Đưa được thì đưa đi, dù sao xe tốc động có hai chiếc, bốn người vừa đủ.

Nhậm Quảng Bách thấy Nhan Hàn gật đầu, cười cười tỏ vẻ cảm ơn, quay đầu đi về phía thiếu niên: “Bọn anh đưa em đi. Đúng rồi, em tên là gì?”

Thiếu niên nở nụ cười, vô cùng sán lạn sáng lạn: “Thật không ạ? Thật tốt quá! Em…… Em tên là Hứa Thanh! Các anh gọi em là A Thanh là được rồi!”

Nhan Hàn lôi kéo tay Nhậm Quảng Bách, mở miệng: “Tôi đi lên xe lấy vũ khí.”

Nhậm Quảng Bách gật gật đầu, “Tôi ở đây kiểm tra một chút xe tốc động. A Thanh em cùng Hàn đi lên xe lớn đi!”

Hứa Thanh gật gật đầu.

Lúc sau cả hai chia nhóm, Nhan Hàn cùng Hưa Thanh lấy vũ khí, Nhậm Quảng Bách cùng Quách Tuấn Kỳ kiểm tra hai chiếc xe tốc động. 

Nhan Hàn và Hưa Thanh trở lại xe lớn, đem cái nắp mở ra, bên trong còn có dư lại không ít vũ khí.

Nhan Hàn chọn lấy mấy thanh súng cùng vài thanh trường đao, viên đạn cùng lựu đạn lấy đi hết, bọn họ đem viên đạn trang ở cặp sách Hứa Thanh, may mắn cặp sách rất lớn, nên đựng đủ. 

Lúc lấy, Hứa Thanh hỏi: “Vì sao trên xe lại  có vũ khí?”

Nhan hàn không có trả lời, nhưng mà động tác dừng một chút, nhìn vũ khí có chút thất thần.

Trang bị xong, Hứa Thanh xoay người thấy Nhan Hàn phát ngốc, vươn tay vẫy vẫy, “Không có việc gì chứ?”

Nhan Hàn hoàn hồn, nhìn về phía cậu, lắc đầu, tiếp theo đắp cái nắp lên, cầm lấy vũ khí, hai người một nhóm xuống xe.

Trở lại Nhậm Quảng Bách bọn họ, vừa lúc bọn họ cũng kiểm tra xong, cả 4 lên xe, Nhậm Quảng Bách cùng Nhan Hàn một chiếc, Quách Tuấn Kỳ cùng Hứa Thanh một chiếc. Tuy rằng Nhậm Quảng Bách và Nhan Hàn một người lái một chiếc xe khác thì hai người kia sẽ càng an toàn, nhưng là Nhan Hàn không muốn Nhậm Quảng Bách bị người ôm, cho nên chỉ có thể như thế.

Sau khi lên xe, ông bác quân nhân cùng mười lăm người đứng đó, bọn họ quay người vào thành
Bình Luận (0)
Comment