Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 122

Thời gian trở lại sáu ngày trước, khi  B thị chưa có tuyết rơi.

Khi thấy ả đàn bà kia, Vu Đồng bình tĩnh lựa chọn đi thẳng qua, nhưng khi đi ngang qua, ả kia nâng lên khuôn mặt tiều tụy, “Vu Đồng, cứu cứu tôi ~~”

Thấy Vu Đồng một thân chế phục màu đen, nam nhân nằm trên người nữ nhân ngừng lại, buông ra nữ nhân cùng với những người khác đứng chung một chỗ, nhìn Vu Đồng có kính có sợ có ao ước có ghen tị, tuy nữ nhân này là do lão đại một đoàn săn bắn có thế lực đưa tới, nhưng Vu Đồng đại biểu cho quốc gia, đặc biệt là lúc trước Đội 7 có danh tiếng rất lớn, cho nên, bọn họ quyết định, nếu như thiếu niên này làm khó, bọn họ trước cầu xin tha thứ, cầu xin tha thứ không thành thì bỏ chạy.

Vu Đồng đảo qua đám người kia, làm nam nhân kia sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống, sau đó…

Không có gì hết.

Thấy bóng lưng thẳng tắp đi phía trước, một đám người bị lưu lại hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ kỳ thật thiếu niên kia cùng ả này không biết nhau?

Cho nên, nam nhân phát hiện mình bị lừa liền không hạ thủ lưu tình, ừ, kỳ thật vốn cũng không có tính hạ thủ lưu tình, dù sao ả này ở nội thành trộm đồ đắc tội người ta mới bị ném ra đây.

Nghe đằng sau loáng thoáng thanh âm nữ nhân cầu xin tha thứ, Vu Đồng phát hiện hắn hiện tại bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất không có một đao làm thịt ả kia, có lẽ Dịch ca nói đúng, trả thù một người cũng không phải chỉ có một con đường giết chóc.

“Vu Đồng ca ca, sao anh ở đây?” Đột nhiên xuất hiện, Trương Đại Minh cảm thấy dùng Vu Đồng làm tọa độ cho mình rất ngu ngốc, xem đi, lại hiện ra trên đường cái, sao lại không xuất hiện ở chỗ bí mật? Hoặc là nhà hàng?

Vỗ vỗ đầu nhỏ Trương Đại Minh, “Sao lại ở đây?”

“Đại Minh rất nhàm chán.” Trương Đại Minh chu cái miệng nhỏ nhắn, trải qua mấy tháng được nuôi nấng, hai gò má đầy thịt thịt nhìn rất muốn véo, thuận theo suy nghĩ trong lòng mình Vu Đồng rất lưu loát véo gò má Trương Đại Minh.

“Em…” Vu Đồng vừa mới nói một chữ đã bị ả kia đột nhiên thét lên một tiếng “A” cắt đứt, điều này làm cho tính trẻ con của Vu Đồng lập tức biến kém.

Theo thanh âm nhìn lại, Trương Đại Minh sau một khắc lại lập tức uốn éo khuôn mặt, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, tuy tận thế lâu như vậy trong lòng của nó đã hiện lên thành thục, nhưng dù sao nó cũng mới 5 tuổi, biết rõ cũng không có nghĩa là sẽ không xấu hổ.

Thú vị nhìn quả táo đỏ, Vu Đồng nghĩ đến về sau Trương Đại Minh nếu có bạn gái cũng động một chút lại biến thành táo đỏ liền không nhịn được cười ra tiếng.

Bị cười không giải thích được, bạn nhỏ mở to mắt nghiêng cái đầu nhỏ nghi hoặc nhìn Vu Đồng.

Bởi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quả thực còn kém khắc lên mấy chữ “anh đang cười gì chứ”, cho nên Vu Đồng rất ỷ lớn hiếp nhỏ cười Trương Đại Minh một phen.

Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, Trương Đại Minh xác định là do khuôn mặt của mình mới khiến Vu Đồng ca ca chê cười mình, cho nên cố gắng học Dịch Nhiên giả bộ lạnh lùng, nãi thanh nãi khí nói, “Chị hồi nãy, hình như là chị Nhan Diễm.”

Vu Đồng cười đến lau nước mắt, lại nhéo nhéo khuôn mặt bé, “Đúng, chính là cô ta.” Sau đó như nhớ tới cái gì, khiêu mi nói, “Cô ta bị người khi dễ, em muốn đi cứu không?”

Trương Đại Minh không chút suy nghĩ, lắc đầu, “Không muốn, Dịch Nhiên ca ca rất ghét chị ta.”

“Ha ha, tiểu quỷ, người hầu nhỏ này làm không tệ nha.”

“Em cũng rất thích Vu Đồng ca ca.” Trương Đại Minh giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt đứng đắn.

“Được rồi, Vu Đồng ca ca cũng rất thích Đại Minh, Liễu Hy ca ca bọn họ cũng vậy…” Còn chưa nói qua loa xong, một tiếng chuông dễ nghe vang lên.

Lấy điện thoại di động ra, điện báo là Liễu Hy, Vu Đồng ngẩng đầu nhìn động tĩnh chung quanh sau đó mới tiếp điện thoại nhỏ giọng nói, “Liễu ca, chuyện gì?”

“Ừ, được, tôi lập tức đến.”

Cúp điện thoại, Vu Đồng vỗ vỗ Trương Đại Minh còn đang hiếu kỳ nhìn điện thoại, “Đại Minh, đưa ca ca đi trung tâm chợ.”

Trước mắt nhoáng lên, đã đến trung tâm chợ, thuấn di rất tốt, có thể vượt ngục, không sợ kẹt xe không sợ tường dày, Vu Đồng đến nơi thì qua sông rút ván, xoay mặt về phía Trương Đại Minh phất phất tay, “Chơi đủ thì ngoan ngoãn thuấn di trở về đi.”

Được rồi, lại câu này, luôn bị câu ‘chuyện người lớn con nít đừng hỏi’ qua loa tắc trách, Trương Đại Minh rất có cốt khí hất đầu lên lại trong nháy mắt dời đi, chuyện con nít người lớn cũng đừng hỏi nhiều, ta mới không cần ngươi chơi với ta!

Hồng Nghê, Vu Đồng quấn quýt nhìn quán bar trước mắt, hình như mình chưa đủ 18 tuổi mà, đúng rồi, lần trước Tô Vân cũng đi từ nơi này ra, sao ai cũng thích chạy lại đây nhỉ?

“Anh đẹp trai, anh thích loại hình nào?”

Nhìn nữ nhân trang điểm đậm trước mặt, Vu Đồng càng quấn quýt, “Liễu Hy ở đâu?”

“Ha ha ~~ nguyên lai là bạn của Liễu đội trưởng nha, khó trách nhìn một người so với một người càng đẹp mắt ~~”

Rất rõ ràng là lời nói dối, cho nên Vu Đồng không có cảm thấy được nịnh nọt mà vui vẻ, bị vị đại tỷ này đưa vào trong phòng, một mình đi mở cửa.

Vừa vào liền sững sờ, không nghĩ tới bên trong sẽ có nhiều người như vậy, mà đều là người quen.

“Ngài Dạ, Thẩm thượng tướng, Lữ thiếu tướng, Giang bộ trưởng…” Vu Đồng lần lượt chào hỏi, trong phòng ngồi 10 người, mỗi người tuy quần áo hưu nhàn nhưng vẻ mặt nghiêm túc, bất quá, ngay cả Thẩm thượng tướng cũng xuất hiện, nên cũng không thể nào là đến tầm hoan mua vui, vậy gọi hắn tới làm gì?

Liễu Hy ngồi ở bên cạnh nhìn ra nghi ngờ của hắn, “Nếu như bị người khác biết tôi tới nơi này, Phi Liên sẽ ghen, cho nên cậu đến làm chứng cho tôi.”

Bề ngoài là lý do này, bất quá Liễu Hy hoàn toàn có thể gọi Mạc Phi Liên đến mà không phải cố ý gọi Vu Đồng, lý do chính là nếu như bị người khác biết hắn và Dạ Lê quá thân cận, đối với Đội 7 do Dịch Nhiên cầm đầu mà nói rất có thể khiến cho nội bộ mâu thuẫn, đây là điều mà hắn và tất cả đồng đội đều không muốn xảy ra, cho nên hắn đem Vu Đồng kéo xuống, dùng Vu Đồng đối Dịch Nhiên sùng bái mù quáng, những người khác không chỉ không hoài nghi còn cho rằng là vì Đội 7 phát triển, cho nên mới nói, làm đội trưởng thay thế không dễ nha.

“Nhưng, tôi…” Vu Đồng nhìn Dạ Lê ngồi ở giữa, tuy quân đội quốc gia được gây dựng lại không có công bố chức vụ Dạ Lê, nhưng người nào cũng biết người chính thức đoạt được quyền là ai.

“Không sao.” Dạ Lê nhấp ngụm rượu, “Vu Đồng cũng là người của chúng ta.” Không phải dối trá mà là sự thật, “Mọi người đã đến đủ, tôi cũng nói thẳng, mấy ngày gần đây tôi có một dự cảm, sẽ có thiên tai lớn giáng xuống, cho nên kế hoạch thực hiện sớm.”

“Kế hoạch?” Vu Đồng hiếu kỳ, về phần những người khác, có vẻ mặt kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là giống Vu Đồng, vẻ mặt nghi vấn.

“Đó là…” Dạ Lê kéo khóe miệng, “Đưa lỗ tai tới…”

Cho đến khi ra khỏi phòng, Vu Đồng vẫn còn choáng váng, thật vất vả kịp phản ứng, “Liễu ca, chỉ là dự cảm mà muốn chấp hành kế hoạch kia sao?”

Liễu Hy gật gật đầu, “Ừ, một trong những dị năng của ngài Dạ là dự cảm, ngài nói có nguy hiểm thì thật sự có nguy hiểm.”

“Nhưng…” Liễu Hy quét mắt nhìn nơi phí tiền trong nội thành, cùng trong phòng hồi nãy bất đồng, bên ngoài tràn ngập một loại ái muội, nữ nhân hở hang, nam nhân thô bỉ, tận thế đến lại rơi xuống một tầng, “Tại sao phải tới đây?”

“Bởi vì gian tế còn chưa trừ xong, cho nên không bằng trực tiếp bàn luận trong này, ít nhất ai cũng không nghĩ tới, hơn nữa trong này là địa bàn của ngài Dạ…” Đang giải thích, Liễu Hy đột nhiên dừng bước lại.

Theo tầm mắt Liễu Hy, Vu Đồng thấy được một thiếu niên, dưới ánh đèn mờ nhạt, nhìn có chút quen mắt, giống ai ta? “A!” Vu Đồng nghĩ nửa ngày rốt cục nhớ ra, “A, người nọ hơi giống Dịch ca, hứ, không đúng, một chút cũng không giống.”

Thấy thiếu niên nịnh nọt ngồi trên đùi một người nam nhân, Vu Đồng không chút suy nghĩ đem 3% giống biến mất, tuy nhìn không kĩ thật đúng là khó phát hiện điểm giống này, nhưng vẫn có chút không thoải mái.

“Chị, người kia là ai?” Vu Đồng ba phần cười ngọt ngào đến gần đại tỷ vừa mới dẫn đường cho hắn.

Theo tầm mắt Vu Đồng, đại tỷ cười chua xót, “A, đó là Kiều Lân, nghe nói đắc tội người ta nên bị đưa tới.”

“A, là ai vậy?” Câu này thuần túy là Vu Đồng nhàm chán hỏi.

Đại tỷ nghĩ nửa ngày, “Hình như là Tô gì đó, aiz, tên kia chữ rắc rối quá, hẳn là tên giả, bất quá người nọ nói, nhất định không thể để cho Kiều Lân này sống khá giả.” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí đại tỷ đã tốt hơn nhiều, hừm, lớn lên dù cho có đẹp, còn không phải bị người ta thượng.

Tô? Lơ đãng, Vu Đồng nhớ tới ngày đó gặp phải  Tô Vân, bất quá Tô Vân đại ca hẳn là đối Dịch ca có hảo cảm a, chắc là không đem người giống Dịch ca ném tới đây đâu?

Nghĩ những vấn đề loạn thất bát tao này, khi Vu Đồng cùng Liễu Hy đi ra cửa chính, tình cảnh trước mắt làm cho bọn họ sững sờ, bởi vì —— tuyết rơi.

Tháng 7, tuyết rơi.

Lại trở về sáu ngày sau.

Dịch Nhiên vào không gian, sau khi cất kỹ rau cải, lại đi gieo hạt, thu hoạch lúa mì rồi chất đống thành núi, nhìn máy xay lúa chưa bao giờ được đụng tới, Dịch Nhiên cầm bản hướng dẫn ra không gian.

Ở một ngày là hai khối bánh bích quy, nếu như ở chung cũng chỉ cho một khối, không tính cao nhưng cũng không thấp, Dư Châu cầm bánh bích quy sợ Dịch Nhiên đổi ý nên vội vàng giấu, thời tiết tốt hắn sẽ tìm một chỗ ngủ, thời tiết không tốt hắn dùng nửa khối bánh bích quy cùng người khác chen chúc.

Ngao Mộ Thiên trải chiếu trên mặt đất, bởi vì có tuyết rơi nên trời có chút lạnh, cho nên lại xuất ra chăn nệm, để Dịch Nhiên thoải mái nằm ở phía trên đọc sách, đóng cửa, ai cũng không thấy bên trong.

Buồn cười nhìn thanh niên đang chăm chú xem bản hướng dẫn, “Tiểu Nhiên, để anh vào không gian, đợi một giờ sau em lại vào.”

“A.” Dịch Nhiên trực tiếp nắm Ngao Mộ Thiên, đem hắn ném vào không gian.

Một giờ sau, Dịch Nhiên mới vừa vào không gian, đã ngửi được mùi cơm xông vào mũi, mùi cá nướng, sườn xào chua ngọt, canh súp lơ, lại thêm canh trứng gà, thấy thế Dịch Nhiên lập tức đi xới cơm, không thể không nói, tay nghề Ngao Mộ Thiên cũng không tồi. Hai người ăn no nghỉ ngơi xong mới ra không gian, nếu không phải sợ có người vào lều không thấy người mà sinh nghi, bọn họ thật đúng là không muốn đi ra ngoài.

Hết chương 122.
Bình Luận (0)
Comment