Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 43

Hạt châu hình tròn trên tay phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng yếu ớt làm Dịch Nhiên hắc tuyến khó hiểu.

Hạt châu này, là từ trong đầu Khanh Nhược Tuyết lấy ra, đây cũng là nguyên nhân cậu cho cô ta uống nước màu lam.

Tang thi tiến hóa trong đầu sẽ xuất hiện tinh thạch, động vật bị lây nhiễm trong đầu sẽ xuất hiện thú hạch, như vậy dị năng giả thì sao? Một người có dị năng giả hoàn toàn bất đồng với người khác như cậu?

Cho nên, Khanh Nhược Tuyết chính là vật thí nghiệm.

Thật không nghĩ tới, trong đầu Khanh Nhược Tuyết có thứ gì đó thật, kim quang chói mắt, thoạt nhìn giống như là kim đan trong tiểu thuyết tu chân, nhưng Khanh Nhược Tuyết uống xong nước suối không bao lâu thì có khỏa đan dược như vậy, còn kim đan là tu luyện mấy trăm năm mới có phải không? Cho nên, đây chỉ là hình dạng khác của tinh thạch, Dịch Nhiên đặt tên là dị đan.

Loại vật này, mình cũng hẳn là có a…

Dịch Nhiên sờ sờ đầu của mình, ấn cái ót, cậu ở chỗ này của nữ nhân móc ra dị đan, có lẽ sẽ có một ngày sẽ có người mở đầu cậu phát hiện dị đan bên trong…

Dịch Nhiên tự giễu một tiếng, sống lại, cậu ngược lại so với đời trước nghĩ nhiều hơn.

Bất quá… Cũng không biết trong đầu những dị năng giả kia có hay không, nếu có thì đương nhiên tốt, mình sẽ không phải ngoại tộc, nếu như không có… Xem ra ngày nào đó còn phải đi tìm dị năng giả nhìn một chút…

Dịch Nhiên giơ dị đan lên cao, cậu đã thử bỏ dị đan vào trong con suối, lại bị con suối phun ra, xem ra là không thể tiến hóa thành năng lượng. Bất quá vạn vật tồn tại tất có chỗ dùng, tuy hiện tại vô dụng nhưng không có nghĩa là về sau vô dụng, cho nên Dịch Nhiên vẫn là đem viên dị đan này thả lại không gian.

Nhìn thời gian, nên thức dậy, đổi tốt quần áo, Dịch Nhiên đi ra phòng ngủ.

“Dịch ca! Dịch ca!” Khi Dịch Nhiên vừa rửa mặt xong, Vu Đồng cầm chén cháo vọt lên, “Dịch ca, nghe nói Khanh Nhược Tuyết chết!!”

Dịch Nhiên bình tĩnh tiếp nhận cháo, xuất ra thìa, bắt đầu dùng bữa sáng.

Chứng kiến Dịch Nhiên như vậy, Vu Đồng bội phục nói, không hổ là Dịch ca, nghe được tin tức này một chút cũng không kinh ngạc, quả thực không phải người!

Dịch Nhiên đương nhiên không kinh ngạc, thủ phạm, là cậu…

“Nghe nói là Lý Kiến Lạc bởi vì cầu ái không thành, cho nên giết chết Khanh Nhược Tuyết.” Trạm Lam đi theo Vu Đồng tiến đến, nhìn Dịch Nhiên, sau đó kiêu ngạo quay mặt qua chỗ khác, hắn còn chưa có nguôi giận.

Bởi vì Dịch Nhiên thuộc tính là thụ, Trạm Lam thuộc tính cũng là thụ, thụ thụ tương khắc, cho nên đối với kiêu ngạo Trạm Lam, Dịch Nhiên lựa chọn trực tiếp coi thường, cho nên Trạm Lam lại một lần nữa bị Dịch Nhiên chọc giận, hừm một tiếng ra khỏi phòng, thiệt thòi ta còn hảo tâm đến nói cho ngươi biết tin tức này!

Vu Đồng không thể làm gì được giơ tay đầu hàng, vì sao lại thành cái dạng này?

Tuy Trạm Lam tùy hứng có khi còn có thể khóc, nhưng tốt xấu là người cùng một phòng, Dịch ca phải thông cảm nha, bất quá muốn hắn đi khuyên Dịch Nhiên hắn thật không dám, hắn vẫn là có rảnh thì đi khuyên Trạm Lam.

“Đúng vậy a, Tiểu Lam nói rất đúng, nghe nói có người đi vào xem qua, trực tiếp đâm một nhát, toàn bộ tình cảnh so với tàn sát tang thi còn tàn nhẫn hơn, thật không biết Khanh Nhược Tuyết là làm sao chọc tới Lý Kiến Lạc.” Vu Đồng ngồi xuống, nhìn chén cháo của Dịch Nhiên mà không có khẩu vị, “Máu chảy đầy đất, còn có a, đầu Khanh Nhược Tuyết  bị người mở ra, tủy não màu trắng như chén cháo của anh vậy.”

Dịch Nhiên vừa nghe vừa húp cháo, dù cho Vu Đồng nói vậy cũng không giật mình, không có trải qua đói sắp chết sẽ không hiếu được, so với chán ghét thì thức ăn quan trọng hơn.

Vu Đồng trong lòng giơ ngón tay cái lên, không hổ là Dịch ca, lúc trước hắn phải chịu đựng chán ghét cầm chén kia ăn xong, “Tứ chi bị người chém đứt, thủ pháp hung tàn, cha Khanh Nhược Tuyết hôn mê bất tỉnh tại chỗ, Lý Kiến Lạc cư nhiên còn muốn chạy, kết quả bị người ép buộc dẫn đến chỗ quản lí an ninh, Lý Kiến Lạc kia lần này khẳng định chết chắc rồi, bị nhiều người mục kích như vậy.”

“Sai, hắn có thể sống, hắn có một người chú nắm nửa binh quyền trong căn cứ.” Dịch Nhiên sau khi ăn xong, cầm lấy chén, dùng nước tùy tiện rửa rồi để một bên, hằng ngày đồ dùng thiếu, muốn có nước tinh khiết thì dùng vi tích phân đổi, mà vi tích phân chỉ có làm nhiệm vụ mới có thể tìm được.

Vu Đồng kinh ngạc mở to mắt, “Không thể nào, Dịch ca, chuyện này còn có thể bảo vệ được? Giết người phân thây a.”

“Ừ.” Thi thể là do Dịch Nhiên ném trước mặt Lý Kiến Lạc, cho nên Dịch Nhiên tự nhiên hiểu rõ tình huống ngay lúc đó như thế nào, máu nhuộm đỏ sàn nhà, đầu lâu bị mở chảy ra óc màu trắng, chết không nhắm mắt trừng Lý Kiến Lạc, tứ chi chém đứt, nếu như không phải sợ người khác nhìn ra được đầu lâu có vấn đề, cậu cũng sẽ không tạo vết thương ở chỗ khác, Lý Kiến Lạc nắm đao quỳ rạp trên mặt đất, đao đâm vào bụng Khanh Nhược Tuyết, thoạt nhìn giống như là Khanh Nhược Tuyết cùng Lý Kiến Lạc nổi lên tranh chấp, sau đó Lý Kiến Lạc tức giận dùng đao chém vào đầu Khanh Nhược Tuyết, bởi vì còn chưa có nguôi giận, cho nên lại chém đứt tay chân Khanh mỹ nhân, cuối cùng lại một đao đâm trúng bụng.

A? Ngươi hỏi vì sao Lý Kiến Lạc không chạy? Đoán chừng là lúc ấy quá mệt mỏi cho nên tính toán ngủ một giấc, cái gì? Ngươi nói Khanh Nhược Tuyết là Quỷ Hồn quấn quít lấy gã không cho chạy? Lão huynh, ta là chủ nghĩa duy vật… Ách, tang thi đều có, cho nên có quỷ cũng rất bình thường a, ha ha a.

A? Ngươi hỏi vì sao Lý Kiến Lạc muốn giết Khanh Nhược Tuyết? Cái này ta làm sao biết, ta biết đã đi giết tang thi, a, đúng đúng, tiểu ca kia nói đúng, yêu hận tình cừu nha, yêu càng sâu hận càng cắt a, chậc chậc, xem thủ pháp giết người này, Lý Kiến Lạc có bao nhiêu yêu Khanh Nhược Tuyết a ~~

Nghe Vu Đồng thuật lại lời người qua đường, Dịch Nhiên thân thể cứng đờ, yêu sâu hận cắt? Ai cho ra cái kết luận này?!!

Bất quá, chuyện Khanh Nhược Tuyết xem như là một đệm nhạc, dù sao cũng là tận thế, không có pháp y chuyên nghiệp đến giải phẫu, không có cảnh sát chuyên môn đến điều tra, có rảnh có năng lực đều bởi vì sống sót mà liều mạng, nào có ai để ý tới án mưu sát.

Cho nên bọn người Dịch Nhiên leo lên xe, bắt đầu chấp hành nhiệm vụ 6 tấn lương thực.

Phỉ Phỉ lấy ra một tờ bản đồ vẽ bằng tay, ngón tay chỉ cho Mạc Phi Liên thấy kết quả ngày hôm qua bản thân tự tìm hiểu.

“Chỗ này không cần đi.” Mạc Phi Liên chỉ vào một chỗ tam giác.

“Vì sao?” Tam giác chính là siêu thị, Phỉ Phỉ lúc trước hợp ý nhất chính là chỗ này, giao thông tốt, gần ngoại ô, cầm xong có thể chạy.

“Thì giống như cô nghĩ, cho nên những đội phía trước đều sẽ không bỏ qua chỗ này, chúng ta hiện tại đi cũng chỉ là một cái siêu thị rỗng, còn không bằng trực tiếp đi bên này, đến nơi đây.”

“Nhà máy chế biến thực phẩm?” Phỉ Phỉ không nghĩ tới Mạc Phi Liên sẽ trực tiếp chọn nhà máy chế biến.

“Đúng, chỗ này vị trí hẻo lánh, cho nên không có người muốn đi, nhưng là, chúng ta không ai biết đường tắt, Ngũ Kiêu, nói.”

Người Gầy sinh ra ở N thị, chỉ vào bản đồ, “Kỳ thật ở đây còn có con đường không có vẽ ra.”

“Cư xá Phú Khang?”

“Ừ, chỗ cư xá này có một con đường, lúc trước người cư xá này không muốn mệt mỏi đi đường vòng ra phố, cho nên đem tường đánh sập, từ nơi này đến phố buôn bán, thành 1 con đường.”

“Nhưng mà, phố buôn bán không phải rất nhiều tang thi sao?”

Mạc Phi Liên ôm Liễu Hy đang hiếu kì vào trong ngực, “Phỉ Phỉ, đừng quên, lúc bộc phát chính là giữa trưa, không có người thích đi dạo phố lúc đó, cùng với lo lắng phố buôn bán không bằng lo lắng cư xá, Mập Mạp có nắm chắc không?”

“Không có vấn đề, chỉ cần xe không ra trục trặc, tôi có thể ở lúc tang thi đuổi theo lái ra phố buôn bán trước.” Mập Mạp lái xe phía trước đáp, khuôn mặt tròn rất nghiêm túc.

“Tốt lắm, chọn con đường này, tuy rất nguy hiểm, nhưng tại thế giới này có chỗ nào an toàn?” Mạc Phi Liên cầm tay Liễu Hy, Liễu Hy mở to hai mắt nhìn Mạc Phi Liên, “Mạc Mạc…”

Mạc Phi Liên cúi đầu, chọt chọt cái trán, “Hy, sợ sao?”

Liễu Hy lộ ra đơn thuần, khờ dại cười, “Không ai sợ, Hy Hy cũng không sợ.”

“Ừ, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ…” Cho dù là chết…

Liễu Hy, thực xin lỗi, tôi không có cách nào buông tha anh, nếu như anh hiện tại thanh tỉnh, anh nhất định sẽ hối hận lúc trước đã cứu tôi a…

Phỉ Phỉ ánh mắt buồn bã, lập tức lại cởi mở nở nụ cười, “Hy Hy, Phỉ Phỉ tỷ tỷ cũng phải cùng các người một chỗ a ~~ “

Liễu Hy nhìn Mạc Phi Liên, lại nhìn Phỉ Phỉ, sau đó lộ ra tươi cười thật to, “Ưm, Phỉ Phỉ tỷ tỷ cũng cùng một chỗ.”

Mạc Phi Liên trừng Phỉ Phỉ, “Đừng nghĩ theo thế giới hai người của chúng tôi, hơn nữa, đừng có lại lừa gạt Hy gọi cô tỷ tỷ, tôi sợ khi Hy thanh tỉnh cô sẽ tự sát tạ tội.”

Phỉ Phỉ ánh mắt đảo quanh, không nhìn Liễu Hy, “Cơ hội khó được nha, đợi Liễu Hy ca ca bình thường….”

Lời kế tiếp Phỉ Phỉ không có nói… Mạc Phi Liên cũng không nói gì, bọn họ cùng nhau im lặng, chỉ có Liễu Hy một mình ở đằng kia chơi đùa ngón tay Mạc Phi Liên.

Mập Mạp chuyên chú lái xe, Người Gầy kiểm tra súng, bởi vì bọn họ là quân đội dị năng, cho nên đạn cùng súng ống đều chuẩn bị tốt, bất quá chỉ có thể nhận khi làm nhiệm vụ, cho nên phải kiểm tra.

Dịch Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, Vu Đồng nhìn Người Gầy kiểm tra súng, hắn đã sớm muốn sờ súng.

Bởi vì súng có ống giảm thanh, cho nên không cần lo lắng tiếng súng sẽ đưa tới tang thi.

Bảy cây súng kể cả Liễu Hy, đạn mỗi người 50 viên, dù sao căn cứ còn phải nuôi binh lính, có thể phân cho bọn họ đạn đã rất không tồi, giống như dị năng giả hoặc tiểu đội săn bắn, chỉ có tự mình đi tìm hoặc là dùng vi tích phân và lương thực để đổi.

Bởi vì tiền đã không còn năng lực lưu thông, cho nên căn cứ lấy vi tích phân thay thế, hoàn thành nhiệm vụ căn cứ đưa ra có thể được vi tích phân, nhiệm vụ phần lớn là tìm lương thực, giết tang thi, thanh tẩy đường xá các loại, vi tích phân có thể đến bộ hậu cần đổi lấy đồ dùng hằng ngày, súng, đạn, thuốc, lương thực, quần áo.

Xe chạy chừng một giờ, tang thi ven đường cũng càng nhiều hơn.

“Cứu mạng! Cứu cứu tôi!!” Một nữ nhân và một nam nhân tuổi còn trẻ tại ven đường bị tang thi đuổi theo, bọn họ trông thấy xe liền liều mạng kêu cứu.

“Tiến lên.” Mạc Phi Liên ôm chặt Liễu Hy, tuy Liễu Hy dị năng xuất chúng, nhưng tâm tính trẻ con cũng có lúc vướng víu đội ngũ, cho nên, hắn không thể tăng thêm gánh nặng cho đội ngũ, nếu mang thêm người, đáng tiếc bọn họ hiện tại mới đúng là nguy hiểm mới bắt đầu.

Mập Mạp giẫm chân ga, xe nghiền qua hai tang thi, chạy thoáng qua 2 người kia.

Vu Đồng bảo trì trầm mặc, tuy hắn lúc trước là từ trong miệng tang thi còn sống, nhưng ngay lúc đó dị năng thức tỉnh, so với giết tang thi khó khăn thì càng cho hắn thống khổ là chuyện người nhà, về sau cùng Dịch Nhiên một chỗ, Dịch Nhiên thực lực cường đại, gặp được nguy hiểm có thể biến nguy thành an, cho nên đến nay hắn đều không ý thức được tận thế tàn khốc.

Cho đến khi thất lạc Dịch Nhiên, hắn và Dương Minh, Dương Dư Thiên mang theo người còn lại Dương gia thôn, không có thức ăn, không có xe, người Dương gia thôn gặp được tang thi lựa chọn đầu tiên là chạy trốn, không có người chống cự, chỉ biết núp phía sau còn nén giận nói sao người phía trước còn chưa giết chết tang thi, cuối cùng bọn họ cũng đành phải chạy, chạy a chạy, chạy nhưng vẫn bị tang thi ăn hết, nguyên một đám người quen biến thành tang thi lại đến truy đuổi bọn họ, tuần hoàn như thế, tuyệt vọng bắt đầu tràn ngập, cũng là lúc, hắn mới hiểu được, không có mười phần nắm chắc không được tùy tiện cứu người, nếu không chỉ biết hại ngươi.

Dịch Nhiên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, thấy chết mà không cứu cậu không phải lần đầu tiên làm.

Phỉ Phỉ tiếp tục xem bản đồ, Người Gầy tiếp tục lau súng.

Vào thành thị, Dịch Nhiên mở to mắt, trước mắt hoang vu này sao biết được đã từng rất phồn hoa, đèn nê ông còn treo trên mái nhà, đáng tiếc lui tới cũng chỉ có tang thi, trẻ con tang thi, nữ nhân tang thi, nam nhân tang thi, người già tang thi, mở ngực rách bụng, ruột kéo dài, tuỷ não bán lộ, xương trắng chồng chất, trên mặt đất tràn đầy vết máu màu đen đọng lại cùng phần còn lại của chân tay đã bị gặm, toàn bộ một cái địa ngục nhân gian.

Đó là?

Dịch Nhiên cả kinh.

Xa xa có tang thi nhúc nhích trên mặt đất, quân trang màu lục giờ phút này loang lổ rách nát, nếu không phải nhờ khuôn mặt, Dịch Nhiên cũng không thể nào tin nổi đã từng cùng bọn họ trải qua.

“Vu Đồng.”

“Dịch ca?”

“Đem tang thi kia thiêu, nhớ rõ đốt sạch sẽ tí.” Cuối cùng không đành lòng, không đành lòng chứng kiến họ biến thành tang thi, bất quá, Trình Vĩ bọn họ rốt cuộc gặp cái gì? Lại nói tiếp, đã bốn ngày, còn không có thấy bọn họ trở về đưa tin, chẳng lẽ…

“Ừm.” Vu Đồng cũng không hỏi vì sao, trực tiếp cho 1 cái hỏa tinh phá hư đầu tang thi, sau đó một hỏa cầu, tang thi kia toàn thân bị lửa vây quanh, lửa rất lớn, rất nhanh thì đốt thành tro bụi.

Mạc Phi Liên không nói gì thêm, dù sao Dịch Nhiên không phải loại người tùy ý làm bậy, hắn tin tưởng cậu ta làm như vậy nhất định có lý do.

Mập Mạp tăng tốc độ, xe thừa dịp tang thi đang đuổi theo, quẹo vào đường thông đến cư xá Phú Khang.

Hết chương 43.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

N (N ≤ 1) tháng sau, thiên tân vạn khổ gian nan hiểm trở rốt cục thành công đến B thị, bạn nhỏ Dịch Nhiên cùng bạn nhỏ Kiều Lân quyết đấu!

“Tôi biết nấu ăn, Xuyên Việt Tương Chiết, Trung Nhật Pháp Hàn, chỉ có người không thể nghĩ được, không có món nào tôi không nấu được.” (Xuyên Việt Tương Chiết: 4 nơi nổi tiếng có món ăn ngon của Trung Quốc)

“Đúng lúc, bữa tối của tôi và Mộ Thiên, nhớ chọn thịt bò non chút.”

“…”

“Nhà Mộ Thiên ca chỉ có hai phòng ngủ, một phòng đã cho tôi ở, hừ hừ, tôi khuyên anh vẫn là tìm chỗ khác ở a ~~ “

“Không sao, tôi ngủ giường Mộ Thiên.”

“…”

“Mộ Thiên ca, anh ta bắt nạt em ~~ “

“Ngoan a, có thể được Tiểu Nhiên nhà của tôi bắt nạt là vinh hạnh của cậu, thật không uổng công tôi cứu cậu a.”

“Phốc ~~” (tiếng hộc máu)

Cuối cùng bạn nhỏ Kiều Lân hộc máu bỏ mình, bạn nhỏ Dịch Nhiên giành được thắng lợi! Phần thưởng —— Ngao tiểu công!!

“… Tôi có thể đổi phần thưởng không?” Ngày thứ ba buổi chiều bạn nhỏ Dịch Nhiên vịn eo xuất hiện.

“Ngại quá, bởi vì phần thưởng đã qua sử dụng, cho nên không thể đổi.”

“…”

Cho nên nói, đối thủ quá yếu, bạn nhỏ Dịch Nhiên sẽ không đặt ở trong mắt.
Bình Luận (0)
Comment