Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 109

Ánh mắt Trương Thư Hạc lạnh lùng nhìn về phía tà đằng, miệng không khỏi khẽ hừ một tiếng, sau đó mười ngón búng mấy lần, chợt thấy mười mấy món đồ phá không rơi xuống phụ cận tà đằng. Vào lúc này, tà đằng liên kích mấy đợt rốt cục đã phá được phù trận, đang muốn chui xuống dưới đất hội hợp với bản thể, nhưng lại đột nhiên cảm nhận thấy có thứ gì đó phóng tới, món đồ cực nhỏ đối với nó gần như không tạo thành được thương tổn, ngay khi nó do dự hạ quyết định cố chống, chợt thấy mười mấy món đồ đó đột nhiên liên tục phát ra thanh âm “crack crack crack” tương tự vỏ bị vỡ.

Tiếp theo liền thấy mười mấy món đồ đó đột nhiên như phá vỏ mà ra, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong nháy mắt mọc ra một vùng cành cây cứng cỏi, sau đó gắt gao quấn lấy tà đằng sắp sửa chạy đi kia vào trong, những cành cây đó như mọc mãi không đến cuối cùng, không ngừng đan xen nhau, hình thành lồng giam rắn chắc nhất, có thể nói là lấy lực lượng như tằm ăn lên giữ chặt tà đằng trên không trung.

Nhắc tới hạt đào, đã xem như là bảo bối ép đáy hòm của Trương Thư Hạc, mỗi lần ăn xong một trái ngọc đào, y đều sẽ rửa sạch hạt đào bỏ vào một chỗ dễ lấy trong không gian, để lại dùng vào thời khắc mấu chốt, hơn nữa không đến vạn bất đắc dĩ không thể dùng, dù sao số lượng hạt đào có hạn.

Nhắc tới ngọc đào trong tay toàn thân là bảo, chỉ mỗi hạt đào này không thôi đã từng cứu Trương Thư Hạc một mạng, trước đây khi bị nhốt trong đống mấy vạn tang thi, cho rằng bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cuối cùng dùng hạt đào chống đỡ được qua hơn ba năm, vì vậy y vẫn cực có lòng tin đối với hạt đào.

Mà những người còn lại trong trận pháp vẫn luôn đang quan tâm trận chiến đấu này, dù sao nó quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của hai trăm người, bất quá khi nhìn thấy tà đằng trốn ra, có không ít người đều cả kinh kêu lên, thế nhưng sau khi nhìn thấy Trương Thư Hạc búng ra mấy món đồ, tà đằng kia lại đột nhiên bị một số cành cây quấn lấy, không thể động đậy, từng khuôn mặt vốn còn khẩn trương, nhất thời trở nên có chút cổ quái, sau đó thậm chí có chút chết lặng. Nguyên nhân là vì trước đó rất nhiều người còn có thể lặng lẽ nghị luận thủ đoạn của cao thủ mới xuất hiện này một phen, thế nhưng từ sau khi phá vỡ kỷ lục từ mười phút đến nửa tiếng, lại từ nửa tiếng đến qua đêm, hiện tại Trương Thư Hạc đã lần nữa tạo mới được lực thừa nhận tâm lý của bọn họ rồi.

Cho dù tiếp theo y như Tôn Ngộ Không, rút ra vài cọng lông, biến ra một đám Trương Thư Hạc, e rằng cũng sẽ không kinh ngạc cỡ nào.

Mà Khâu động chủ nhìn những cây đào đó, nghĩ đến điều gì, cuối cùng mắt sáng ngời, không khỏi bắt đầu đánh giá. Linh khí mà cây đào này phát ra thật sự quá đậm đặc, ở một vùng hoang sơn dã lĩnh xám vàng không có sự sống, đột nhiên xuất hiện một luồng linh khí tươi mát, rễ lá xanh um như thế, thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người. Cây đào chính là loại gỗ chí dương, gần như trời sinh là khắc tinh của âm vật, nhất là tà vật như tà đằng, cây đào cũng có cành nhánh, chỉ cần quấn chặt tà đằng, nó sẽ không cách nào trốn thoát khỏi.

Như thế, Trương Thư Hạc cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, tuy rằng cây đào tạm thời có thể khắc chế tà đằng, nhưng y cũng biết hạt đào cũng có nhược điểm, chính là có hạn chế thời gian, dưới sự dùng sức giãy thoát của tà đằng, sợ rằng dương khí sẽ tiêu hao nhanh hơn, bất quá, chắc hẳn vẫn có thể chống đỡ được mười phút.

Kế đó, Trương Thư Hạc rốt cục cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, Lưu Hải vội vàng lấy ra thức ăn trong không gian chạy tới. Lúc này trong mắt Trương Thư Hạc đều là tơ máu đỏ, bởi vì trước đó công kích cường độ một ngày một đêm, ánh mắt không dám rời khỏi tà đằng nửa phần, nếu không phải thân thể y đã có chút thành tựu trên công pháp, có thể tự hấp thu một số khí thiên địa, chỉ sợ cũng không chống đỡ được thời gian dài như vậy.

Cả khuôn mặt Trương Thư Hạc đều là vẻ mệt mỏi, không cự tuyệt ý tốt của Lưu Hải, nhận nước khoáng uống một hơi nửa bình, kế đó liền phất phất tay, sau đó ngồi xếp bằng nhắm mắt không hề nhúc nhích.

Mà những người khác thấy Trương Thư Hạc đột nhiên ngồi xuống, đều hai mặt nhìn nhau, bất quá thấy tà đằng kia dường như đã bị khống chế, tạm thời chắc hẳn không có nguy hiểm, vì vậy, ai cũng không dám lên tiếng, đều lặng lẽ lui ra xa cách ba mét, rất sợ sẽ quấy rầy đến cao nhân đang nghỉ ngơi kia.

Khâu động chủ với hai vị đạo trưởng cũng dừng lại động tác, mất đi công kích của tà đằng, bọn họ cũng có thể thở được một hơi, thấy Trương Thư Hạc đả tọa, cũng không tùy tiện tiến lên quấy rầy, liền nghỉ ngơi tại chỗ một chút, uống nước ăn một chút gì đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, động tĩnh dưới đất càng lúc càng lớn, thể núi xung quanh đã bắt đầu có hiện tượng nứt sụp, mà kim điêu vẫn luôn bay tới bay lui trên trận pháp lúc này lại càng kêu liên tục. Tuy rằng kim điêu vừa mới thành niên, nhưng từ nhỏ đã theo Trương Thư Hạc với Kim Trảm Nguyên, khi nó vẫn còn trong vỏ trứng, liền thường xuyên ngửi khí tức của Trương Thư Hạc, về sau trứng nở cũng ở trong lòng bàn tay y, cho nên vẫn luôn có một loại ỷ lại tình kết đối với y.

Điều này có thể nhìn ra được từ việc bình thường vừa đói bụng sẽ tìm Trương Thư Hạc đòi đồ ăn, nhưng đó chỉ là biểu hiện, trên thực tế, khi kim điêu càng lúc càng lớn, nó vậy mà càng lúc càng thân cận với Kim Trảm Nguyên hơn khi còn nhỏ, điều này có lẽ có quan hệ rất lớn tới việc chúng nó đều có huyết thống loài thú, đây là một loại cộng minh trong máu.

Kỳ thực kim điêu đối với Kim Trảm Nguyên vẫn luôn là một loại tâm lý vừa cẩn thận muốn tới gần lại có chút e ngại, khi còn bé có Trương Thư Hạc che chở mới thật vất vả lớn lên, nhưng khi trưởng thành vẫn không ít lần bị Kim Trảm Nguyên đánh chửi, bình thường khi vướng chân đều sẽ đá nó hai cái, không có việc gì thì vặt vài cọng lông của nó đều là chuyện thường thấy.

Thế nhưng kim điêu lại một chút cũng không oán hận Kim Trảm Nguyên, không có việc gì vẫn vui vẻ đậu lên vai hắn, mặc dù mười lần có tám lần bị ném bay. Bắt được con mồi ngon cũng sẽ ngậm đến trước mặt Kim Trảm Nguyên nhỏ giọng kêu vài tiếng, cầu tán dương, nhưng thông thường Kim Trảm Nguyên đều sẽ nói ác độc, ‘dù mi ngậm đến một con voi, cũng không thay đổi được mi là tên ăn chực’. Mỗi lần kim điêu bị Kim Trảm Nguyên chỉnh đốn xong, hắn vừa mở miệng nó lại vẫn sẽ như cái đuôi nhỏ, sai khiến nó lấy cái này lấy cái kia, chịu khó vô cùng.

Lúc này, nó tựa hồ nghe thấy thanh âm của Kim Trảm Nguyên, hơn nửa ngày vẫn luôn không ngừng kêu a kêu trên bầu trời, kêu đến mức Trương Thư Hạc tâm phiền ý loạn, nhưng lại không thể kêu nó câm miệng, y biết kim điêu cảm thấy được Kim Trảm Nguyên có nguy hiểm, nhưng nó chỉ là một con dã thú bình thường, có lẽ cơ linh hơn một chút, nhưng dù sao cũng là một con chim chưa mở linh trí, nó căn bản không thể giúp được gì, nó thậm chí không cách nào tìm được vị trí của Kim Trảm Nguyên, chỉ có thể nghe thấy một số thanh âm liền kêu một trận.

Bất quá khiến Trương Thư Hạc kinh ngạc chính là, tiểu kim điêu này ngược lại cũng không phải ngốc như trong tưởng tượng, bị nó bay đông xông tây vậy mà đã tìm được cửa vào phát ra âm thanh kia, đồng thời bắt đầu không ngừng xoay quanh trên không trung, kế đó lại bay đến trên đỉnh đầu Trương Thư Hạc lo lắng kêu, thấy y không để ý tới, lại bay đến cửa lỗ kia kêu to mấy tiếng, qua lại vài lần, cuối cùng xông thẳng vào.

Trương Thư Hạc không ngờ tới nó dám tự mình đi vào, chưa đợi đứng lên, liền thấy cửa lỗ kia đột nhiên phát ra một tiếng uỳnh, nó lại bay ra, lông toàn thân đã khét một nửa, hình như cánh cũng bị lửa thiêu bị thương, lảo đảo bay trở về trên vai y.

Lông chim của kim điêu cực kỳ trân quý, chúng nó cũng cực kỳ yêu quý lông, không dễ dàng để rụng một cọng, hiện giờ, cháy đến mức khét đen, thanh âm ban nãy còn kêu cực hữu lực, hiện tại nghe thấy tựa như đã bị ủy khuất lớn bằng trời, một bên dùng miệng mổ lông khét khô trên cánh, một bên phát ra từng trận tiếng kêu bi thương.

Trương Thư Hạc nhìn, hiển nhiên biết là do ai làm, biết phun lửa chung quy sẽ không phải là huyết đằng kia. Phỏng đoán rằng kim điêu xác thực đã bay vào từ lỗ, kết quả có thể đã gặp phải hỏa diễm kích đấu trong đó, bị phun trúng, lại hoặc là bị tên kia trực tiếp ném ra khỏi cửa lỗ...

Trương Thư Hạc vuốt ve phần cổ của nó, nói: “Đáng đời, ai kêu nhóc không biết sống chết chui vào, muộn chút nữa đã biến thành chim nướng rồi, có thể trực tiếp lấy ăn...” Tức khắc tiếng kêu ủy khuất của kim điêu càng tăng lên.

Thế nhưng Trương Thư Hạc lại nhìn về phía cửa lỗ, ánh mắt hiện ra vẻ lo lắng, không biết tình hình bên trong thế nào, tà đằng phía trên lỗ đã bị y búng mấy lần hạt đào, vẫn bị nhốt trong đó, bất quá chỉ qua một lúc, y đã dùng hết hơn năm mươi hạt đào, tuy rằng trong tay y vẫn còn một chút góp nhặt, đủ để chống đỡ một chút thời gian, nhưng thực sự không nắm chắc có thể kéo thêm được một ngày một đêm nữa.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên trong lỗ xuất hiện thanh âm tương tự như trái tim đập “thình thịch”, vang lên từng hồi từng hồi. Trương Thư Hạc nghe thấy vậy nhíu mày, đột nhiên nhớ tới huyết đằng có hình người gặp phải trước kia, một khắc khi tự bạo, uy lực lớn đến kinh người, y với hắc báo liền bị nội thương tại chỗ, chỉ đành vội vội vàng vàng tìm một nơi núi hoang đả tọa.

Thanh âm khi tự bạo cũng tương tự như vậy, chẳng lẽ...

Trương Thư Hạc tức khắc đứng lên, quát to một tiếng: “Khâu đạo trưởng, nhanh khởi động đại trận, mọi người nằm sấp xuống! Nguy hiểm!”

Nếu như bản thể huyết đằng kia muốn tự bạo, đây tuyệt đối không phải chuyện giỡn, cho dù có đại trận che chở, tất cả mọi người nơi đây cũng phải bị chôn cùng, bởi vì cửa lỗ kia cách ngay năm mươi mét không xa bọn họ, đây giống như một trái đạn pháo, khi nổ ra đương nhiên ngay cửa lỗ bị thương diện tích lớn nhất.

Trương Thư Hạc vừa quát một tiếng, rất nhiều người sợ đến mức trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, mặt đập xuống đất ngã chỏng vó cũng không phải số ít. Đừng giỡn, cao nhân nói nguy hiểm, vậy nhất định là nguy hiểm, bọn họ cũng nghe ra được, động tĩnh đó thế nào lại giống hệt bom hẹn giờ, nghe khiến người ta không thoải mái.

Khâu đạo trưởng đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức cùng hai đạo trưởng còn lại khởi động toàn bộ đại trận. Trương Thư Hạc thì lấy ra một xấp phù dày từ không gian, Thất Tinh phù cao cấp đã dùng hết, nhưng Thất Tinh phù cấp thấp của y vẫn còn rất nhiều, một bộ Thất Tinh phù cấp thấp không được, vậy mười bộ, mười bộ không được, vậy trăm bộ.

Sau cùng Trương Thư Hạc ném tất cả phù vào trong trận, khi toàn bộ trận đều sáng lên, phù kia giống như từng vòng chữ số bập bềnh trong toàn bộ trận pháp, ngang dọc một vùng, bảo vệ toàn bộ đại trận, tuy rằng đều là một số Thất Tinh phù cấp thấp, nhưng không ngăn nổi số lượng lớn, xác thực đã gia tăng được chút cảm giác an toàn cho mọi người. �

Mà lúc này Trương Thư Hạc không dám có chút tàng tư, ngoại trừ ném qua thêm mấy chục hạt đào cho tà đằng kia, hoàn hoàn toàn toàn bao nó trong cây đào, không lộ ra một sợi dây mây, tiếp theo lại vung tay, trên trăm hạt đào đồng thời bắn về phía cửa lỗ kia, trong nháy mắt, cây đào liền quấn lên, bao phủ rậm rạp toàn bộ lỗ đó vào trong.

Nghe thấy thanh âm cành cây không ngừng sinh trưởng đan xen vào nhau, lúc này Trương Thư Hạc mới thoáng dừng lại. Việc có thể làm y đã làm tất cả, còn lại chỉ có thể xem ý trời. Kế đó y ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó búng hơn trăm hạt đào còn lại ra bốn phía trong đại trận, nhất thời một trận thanh âm cành lá sinh trưởng, bao lấy toàn bộ người trong trận pháp lại với nhau.

Trương Thư Hạc nhìn bóng tối bị che khuất ánh sáng trước mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment