Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 113

Từ sau khi bản thể tà đằng bị diệt, sự uy hiếp lớn nhất đối với nhân loại trong mạt thế đã mất đi phân nửa, ngoại trừ một số tang thi và huyết đằng linh tinh còn sót lại các nơi thì gần như có thể xem nhẹ không kể, hết thảy nhân loại còn lại, giống như trái bom bị buộc trên người được giải trừ, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cho dù vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng đối mặt tương lai có hi vọng, tạm thời khổ như vậy cũng có thể chịu đựng.

Trong ba năm kế tiếp, căn cứ thành B với một số tiểu đoàn đội địa phương khác bắt đầu tiêu diệt huyết đằng ấu sinh còn sót lại, bởi vì bản thể đã tử vong, dinh dưỡng của chúng nó không thể tiếp tục được cung cấp nữa, hơn nữa cũng không cắn nuốt đủ máu nhân loại, hoàn toàn không thể bằng trước kia, bộ đội với đội săn bắt tiêu diệt chúng cũng cực dễ dàng.

Mà một số người còn lại trong căn cứ bắt đầu trồng lương thực với diện tích lớn, sự nguy hiểm của nhân loại ngoại trừ ngoại vật, ở phương diện thức ăn cũng là một vấn đề lớn, bởi vì rất nhiều chất đất đã bị độc tố của huyết đằng ô nhiễm, căn bản không mọc nổi cọng lông, địa phương có thể trồng trọt ít lại càng ít, bất quá cũng may không phải không có. Sau khi thanh trừ hết huyết đằng, liền bắt đầu tiến hành vây lại những khu đất không bị ô nhiễm, bảo vệ trọng yếu, phân phối người nhàn rỗi ra ngoài tiến hành công tác thảm thực vật.

Chỉ cần chống chọi qua mùa đông, thức ăn hạt giống trồng vào mùa xuân sẽ có tin tức, mà toàn bộ tuyến đường vốn có cũng được tiến hành thanh lý, tuy rằng trường mạt thế này đã hủy hết gia viên, nhưng cũng may vẫn còn lại căn cơ, tiến hành tu chỉnh những nơi hư hao trên đường, rất nhanh đã có thể thông xe, hệ thống vận tải và thông tin liên lạc cũng bắt đầu chậm rãi phát triển, tình hình càng ngày càng tốt.

Mà Khâu động chủ trải qua chiến dịch này, danh vọng cực cao, địa vị ở thượng tầng căn cứ thành B cũng cực có danh vọng, chẳng qua sau khi tiến hành đại chiến với bản thể tà đằng thì bị thương chân, đưa về căn cứ dưỡng thương hơn nửa năm, sau đó vẫn luôn bế quan, một năm rưỡi cũng không lộ diện mấy lần, bất quá ông từng phân phó xuống, tìm được tang thi và huyết đằng phải thiến hành thiêu hủy, châu đỏ và cặn đỏ lấy được, đưa đến Tiểu Động Thiên có thể đổi phiếu lương thực.

Cao tầng nghe nói vậy, bất quá chỉ là một việc nhỏ thuận tay làm, làm sao sẽ để vị đại ân nhân trong mạt thế, Khâu động chủ đức cao vọng trọng này xuất hầu bao mua chứ, lập tức tự mình hạ lệnh kêu bộ hạ thu thập lượng lớn châu đỏ và cặn đỏ, những bộ hạ đó nóng lòng lấy lòng thượng tầng, tranh thủ công trạng thăng chức, đương nhiên không dám chậm trễ, vì vậy lượng lớn châu đỏ cặn đỏ trong ba năm đều được đưa vào Tiểu Động Thiên.

Mấy thứ này không có tác dụng gì với Khâu động chủ, chẳng qua ông từng nghe Lưu Hải nói trước đây Trương Thư Hạc thu thập lượng lớn những thứ này, dường như có chỗ lợi nào đó, lần trước bao vây tiễu trừ bản thể tà đằng, ông vốn đã thiếu Trương tu sĩ không ít ân tình, hơn nữa ống rượu trái cây về sau, gần như lại cứu mạng già của ông, hỗ trợ thu thập chút châu đỏ cặn đỏ thật sự không tính là gì, dù sao cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Đảo mắt 50 năm sau, trên một ngọn núi thuộc nơi nào đó, nơi đỉnh núi cao nhất có một vùng đất bằng nhỏ, bên trên vùng đất bằng được dùng một số cành cây vây thành một hàng rào đơn giản, một sân vườn cửa gỗ đơn sơ, trong vườn, hai bên con đường lát đá trồng chút linh thảo trong mát bóng mượt, lá cây xanh biếc dị thường, rung rung không gió tự động, giọt sương bên trên lăn qua lăn lại lóng lánh, mà trong vườn có một gian nhà cỏ ba gian đơn giản, đặc biệt có khí tức của nông gia, chẳng qua trong phạm vi trăm dặm này đều là núi cao hiểm trở và đại thụ che trời, đừng nói một hộ gia đình, ngay cả thợ săn bình thường cũng không thấy, thế nào sẽ có ai sống ở đây.

Bởi vì nơi này là chỗ cao nhất ngọn núi, vì vậy cực gần chân trời, đứng trong sân gần như vừa vươn tay là có thể chạm được vào trong sương. Nhìn từ phía dưới lên, bởi vì khắp nơi đều là sương mù dày đặc lượn lờ, căn bản không thấy nơi này có hộ gia đình, mà từ trên nhìn xuống, sương mù quá lớn, cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy được nửa bóng dáng khi ánh nắng xuyên qua, vì vậy nơi này cực kỳ bí ẩn, gần như có thể nói là ngăn cách với nhân thế.

Trên con đường đá trong ngoài vườn có vài con gà rừng đang cục tác đi lại khắp nơi, thường thường dùng miệng mổ mổ cọc gỗ hàng rào tìm sâu ăn, ngay nơi đây, từ trong tầng mây nơi bầu trời truyền đến một tiếng kêu của loài chim cực lớn, vốn nghe vẫn còn xa xa, nhưng trong chớp mắt đã trông thấy có một con chim khổng lồ xông xuống từ trong tầng mây, con chim này nhìn rất giống đại bàng, nhưng lại dường như còn hung mãnh hơn, một bên cánh giương ra dài chừng năm sáu mét, thoáng quạt xuống thì cuồng phong sẽ nổi lên, chiếc mỏ màu vàng vốn non nớt lúc này xem ra lại thành màu đỏ chim hạc, một vòng lông chim nơi cần cổ cũng mơ hồ biến thành màu đỏ thẫm, cực kỳ chói mắt, hai móng vuốt như một đôi móc câu thép, đáp xuống trên một gốc cây già trong vườn, thoáng cái đã cắm vào cây năm phần, vững vàng bấu lấy cây.

Đây hiển nhiên là một con kim điêu biến dị thành công, so với chủng loại kim điêu bình thường vốn dĩ, bất kể năng lực hay linh trí đều tốt hơn, khi nó bay qua bầu trời, tóm trúng đồ, khi đáp xuống cây, thứ trên móng vuốt liền bị ném tới một chỗ đất trống, phát ra tiếng trầm xuống nặng nề, bình thường đại bàng là vương giả bầu trời, tốc độ nhanh trứ danh, vì vậy luôn không thể bắt lấy vật nặng, nhưng kim điêu sau khi biến dị cánh tăng dày tăng dài, thứ có thể cầm có thể chở hơn gấp mấy lần kim điêu bình thường.

Kim điêu đứng trên cây nhìn về phía nhà tranh, ngoại trừ tiếng kêu của vài con chim trên nóc nhà, bên trong yên tĩnh, không hề nghe thấy thanh âm quen thuộc, kế đó cái đầu nhỏ của nó khẽ chuyển nhìn ra xung quanh, sau khi nhìn một hồi, liền giương cánh bay xuống núi, đảo mắt liền xông vào trong núi rừng.

Chỗ sườn núi, một con hắc báo toàn thân đen nhánh, chân đạp kim vân, thân thể mạnh mẽ mà lại lặng yên không một tiếng động tiếp cận con mồi nó nhìn trúng. Kỳ thực nó hoàn toàn không cần như thế, bởi vì đám con mồi kia bởi vì sự tiếp cận của nó, đã sớm xụi lơ trên mặt đất, chúng nó không thấy mục tiêu đang công kích mình, chỉ cảm nhận thấy một loại sát ý mạnh mẽ, dưới luồng sát ý này, chúng nó ngay cả chạy trốn cũng không thể làm, toàn bộ khuỵu gối quỳ xuống trên bãi cỏ vốn muốn đến uống nước, đầu cúi thấp bất an, hèn mọn như đang nghênh đón vương giả.

Hắc báo sau khi lượn một vòng xung quanh, rốt cục cũng xuất hiện trong mắt đám con mồi đó. Sau khi con mồi nhìn thấy, mỗi con run rẩy toàn thân, thần phục trên mặt đất. Chỉ thấy hắc báo bước bước tiến vô cùng thong dong, chiếc đuôi dài phía sau không ngừng chuyển động, biểu hiện tâm tình tốt lúc này của nó. Ngọn núi này quả nhiên là một địa phương tốt, qua mấy năm giảm xóc, lại trở nên sinh cơ bừng bừng, núi cao cỏ rậm, khiến những con hươu đực hươu cái hươu con này được nuôi thành màu sắc sáng mượt, chất thịt béo khỏe. Nó như nhớ tới điều gì, dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, dường như nhớ lại cảm giác ăn thịt lần trước, lưu luyến vô cùng.

Kế đó liền tràn đầy tinh thần đi vào trong đàn hươu, trái nhìn phải nhìn trong toàn bộ những con hươu dịu ngoan quỳ sấp trên đất. Con này không tệ, là hươu cái? Nhớ đến người kia từng nói, mạt thế qua đi, chính là lúc vạn vật sống lại, vì để bảo đảm chuỗi thức ăn hoạt động bình thường, tận lực không nên tùy ý sát sinh, nếu không phải là không thể không giết, vậy tốt nhất né qua con cái và con non.

Vì vậy nó vốn dừng ở trước mặt con hươu cái đang mang thai hươu con, thân hình béo khỏe kia, nhưng kế đó lại đi tới, đi ngang qua mấy con hươu con, ném qua mấy ánh mắt. Chỉ thấy mấy con hươu con đó tuyệt không biết nhân gian hiểm ác, đang mở to đôi mắt ướt át vô tội nhìn nó, thật sự là trong nháy mắt đã dẫn phát ra ham muốn giết chóc của nó, bất quá tạm dừng rồi lại tránh ra, sau cùng đi đi dừng dừng, dạo qua một vòng, đột nhiên nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng đại bàng kêu, ánh mắt lập tức nhìn lướt qua bầu trời, liền tùy tiện chọn một con hươu đực thành niên, hươu đực chỉ giãy dụa vài cái trong miệng nó, liền mềm oặt xuống.

Thức ăn của hắc báo đã đến tay, không lưu luyến nữa, liền cắn con mồi rồi chợt lóe không còn thấy bóng dáng trong rừng rậm. Nó vừa biến mất, đàn hươu liền lập tức phản ứng lại, tức khắc nhao nhao đứng lên từ trên mặt đất, sau đó tựa như bị chấn kinh, chạy vào trong rừng theo phương hướng ngược lại, cho dù nguồn nước giải khát chỉ còn cách hai ba bước phía trước, cũng không có con nào còn ở lại uống nước, trong nháy mắt đã chạy sạch sẽ.

Lúc này nếu có kính viễn vọng, ở xa xa liền có thể thấy một con hắc báo mạnh mẽ, toàn thân dài hơn ba mét, đang cắn một con hươu đực nhanh chóng chạy băng băng trong rừng, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, đảo mắt đã từ chỗ lưng chừng nhảy lên đỉnh núi.

Chỉ thấy mấy con gà rừng còn tìm đồ ăn trên mặt đất ngoài cửa gỗ đập cánh cục tác tại chỗ, tức khắc sau có một bóng đen phóng qua từ trên đầu chúng, trực tiếp nhảy vào trong vườn. Người ta nói ai bước chân nhẹ, đều sẽ được hình dung như báo, bước chân của hắc báo có thể ví như lá cây rơi xuống đất, gần như không có động tĩnh, cho dù trong miệng nó còn ngậm một con mồi.

Vào sân vườn, hắc báo liền đi thẳng vào nhà tranh, đi đến chỗ giếng nước cạnh cửa, ném hươu đực mới chết không bao lâu tới bên cạnh giếng, sau đó liếm liếm vị máu ấm áp trong miệng, thẳng đến khi không còn vị nữa, lúc này mới lặng yên chui vào từ khe cửa thoáng mở.

Bên ngoài nhà cỏ nhìn đơn sơ, nhưng bên trong ngược lại được bố trí cực kỳ dễ chịu, nơi nó đi vào là nhà bếp, dụng cụ nấu nướng đầy đủ mọi thứ, đều được thu dọn sạch sẽ, bát đũa rửa xong cũng đặt trong tủ tiêu độc, đương nhiên nơi đây không có điện, vì vậy công năng tiêu độc của tủ cũng chỉ là để bày biện, chỉ dùng như một công cụ cất chứa bình thường.

Gian phòng bên phải là dùng để tắm, hắc báo thoáng quay đầu chui vào cửa phòng bên trái, bên trong vẫn yên tĩnh giống như khi nó rời đi vào sáng sớm, hắc báo chớp mắt, không khỏi nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi, đi vào.

Bên trong hẳn là phòng ngủ, chỉ có một ngăn tủ để quần áo, một chiếc bàn dùng gỗ đào khô đóng thành, sau đó là một chiếc giường gỗ. Lúc này trên giường gỗ được trải đệm giường trắng tinh sạch sẽ, bên trên đang có một người nằm nghiêng, tư thế quy quy củ củ, trên người đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng, một mái tóc dài đen nhánh bóng mượt trải ra tự nhiên trên chiếc gối trắng tinh, có vài sợi rũ bên giường, khi đến gần sẽ thoáng có một loại hương vị của Hồ Thanh Thảo, thứ này thả vào trong nước nấu một hồi, còn tốt hơn so với những loại dầu gội trong thành thị, Hồ Thanh Thảo này nấu với nước gội đầu trong thời gian dài, trên tóc sẽ tản ra một luồng hương vị cỏ xanh tươi mát nhè nhẹ, ngửi sẽ khiến tâm tình cực kỳ thoải mái.

Hắc báo nhẹ nhàng đi lên ngửi ngửi, kế đó nhảy lên giường. Bình thường sáng sớm nó đi ra ngoài tìm con mồi, khi trở về, người này đều đã thức dậy tu luyện, gần như là khi nó trở về, y cũng đã tu luyện xong, hôm nay ngược lại ngoại lệ, có thể là do đêm hôm qua lăn qua lăn lại quá lâu, quá mệt mỏi, ngay cả tiếng kêu của kim điêu lớn như vậy cũng không đánh thức được y.

Kế đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh người trên giường, chỉ thấy ánh sáng bên ngoài hai cánh cửa sổ nhỏ nhà tranh đã chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt người trên giường, chợt như khiến người ta cảm thấy thoáng lay động tâm thần, đó là cảm giác khó nói thành lời không cách nào hình dung, nếu nói khuôn mặt người này như mực như vẽ, rồi lại không cách nào tả ra được hết thần vận trong đó, hấp dẫn ánh mắt người ta một cách mãnh liệt.

Không chỉ hấp dẫn ánh mắt người, lúc này bị hấp dẫn còn có một con báo. Chỉ thấy nó nhìn không chuyển mắt nửa ngày, kế đó đuôi liền bắt đầu động đậy không an phận, đi hai bước về phía trước, vừa muốn cúi đầu, lại nghĩ đến điều gì, đột nhiên dùng đầu lưỡi vội vàng liếm liếm miệng, thẳng đến khi chắc chắc rằng trong miệng không còn mùi máu tươi nữa, mới đưa đầu đến gần, dùng miệng chạm chạm lên cánh môi đỏ tươi ấm mịn của người trên giường.

Kế đó móng vuốt trong lúc vô ý khẽ đẩy, chăn mỏng màu trắng vốn khoác lên thân người trên giường liền rơi xuống, lộ ra thắt lưng mảnh mai và cặp chân thon dài, nó nhất thời nhớ lại thắt lưng mảnh và đôi chân dài này đêm qua có bao nhiêu hữu lực và dẻo dai, còn có màu da kia, còn trắng nõn trong suốt hơn ba phần so với chiếc chăn đơn trắng tinh trên người, thật sự là phong cảnh khiến người ta động tâm trên ngọn núi, giữa tầng mây trắng mênh mang này.
Bình Luận (0)
Comment