Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 137

Trong căn nhà gỗ trên ngọn núi nào đó ở Ngọc Đan Môn, đột nhiên truyền đến một tiếng “phốc” rất nhỏ, Trần Hạc nhìn đan hoàn cháy khét màu đen trong đỉnh lò, sắc mặt cực kỳ yên bình, kế đó tay áo bào vung lên, liền bóp những phế đan đó thành cặn bã vứt đi.

Tuy nói thuật luyện đan của y dưới sản lượng lớn của Hoàng Thanh Đan và Long Vân Đan, đã ít có thất thủ, bất quá tới cùng Long Vân Đan vẫn khó có thể luyện chế hơn Hoàng Thanh Đan, việc này không chỉ quyết định bởi trình độ đơn giản rắc rối của việc dùng thuốc trong phương pháp luyện đan, còn có nhân tố khống chế phát huy linh khí trong linh dược, càng là linh thảo số năm lâu linh khí đủ, trên thực tế lại càng không dễ khống chế độ lửa, xác suất thất bại cũng tương đối tăng cao.

Luyện chế ba ngày, Hoàng Thanh Đan và Long Vân Đan mỗi loại hai mươi lò, Hoàng Thanh Đan chỉ phế đi một lò, Long Vân Đan lại phế đi năm lò, nếu có luyện đan sư khác thấy xác suất thành công này của Trần Hạc, nhất định sẽ mở lớn miệng ngậm không được nữa, không nói hiện tại Long Vân Thảo gần như đã tuyệt tích, chỉ nhìn xác suất thành đan của Long Vân Đan thôi đã đủ kinh người.

Mấy nghìn năm qua, người tu tiên đều biết là bởi vì sau khi Long Vân Thảo tuyệt tích, mới thay đổi phương pháp luyện đan của Luyện Khí Kỳ, đổi thành Hoàng Thanh Thảo, nhưng trên thực tế tuy rằng phương pháp luyện đan thượng cổ này công hiệu thượng thừa, nhưng xác suất thành đan rất thấp, mười lò có lúc cũng chỉ có thể ra được một hai lò đan dược, vì vậy xác suất phế đan lớn như vậy, luyện đan sư phải cần dùng lượng lớn Long Vân Thảo luyện chế, mới có thể gom ra đủ lượng Long Vân Đan, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến Long Vân Thảo nhanh chóng tuyệt tích.

Có thể là do Trần Hạc kiếp trước đã từng tu luyện qua công pháp toàn linh, hơn nữa ăn rất nhiều ngọc đào, đối với việc khống chế linh khí từng li từng tí đều không nói chơi, vì vậy khi luyện đan, đan dược mà người khác phải tiêu hao hơn nửa tháng mới có thể đối phó, y chỉ cần hai ba ngày là được. Hai mươi lò Long Vân Đan luyện phế đi năm lò, Trần Hạc khẽ nhíu mi, nhưng cũng rõ ràng đây là trong phạm vi y có thể khống chế.

Kế đó tẩy rửa cặn đen nơi đáy lò, thu lại những củi gỗ thuộc tính hỏa mua được ở chợ nhỏ của Ngọc Đan Môn còn lại, lúc này mới lấy mười bình đan dược đặt trên bàn qua. Sáu bình trong đó là Hoàng Thanh Đan, đan này hiện tại đã không còn tác dụng gì đối với sự tăng trưởng tu vi của y, sở dĩ luyện chế bất quá chỉ là muốn đổi chút linh thạch, Luyện Khí Kỳ có thể lấy ra cũng chỉ có Hoàng Thanh Đan, tuy rằng không gian có không hề ít linh thảo năm trăm năm, bán đi bất kỳ một gốc nào cũng có thể đổi lấy được lượng lớn linh thạch, nhưng Trần Hạc còn chưa ngốc đến mức thật sự mang đi bán, không nói cái khác, nếu lại gặp phải một Tiền trưởng lão nữa, sẽ không dễ đuổi như vậy.

Một lọ trăm viên, sáu lọ chính là sáu trăm viên, một viên ba khối linh thạch hạ phẩm, đảo mắt là có thể bán được một ngàn tám trăm khối, mà Long Vân Đan trong bốn bình còn lại, đương nhiên là để lại dùng khi bản thân tu luyện.

Trần Hạc sau khi thu bình thuốc, đi ra nhà gỗ nhìn nhìn sắc trời, lúc này mặt trời đã lặn, thời gian ước định sắp tới, không khỏi phủi đi tro bụi đốt củi gỗ thuộc tính hỏa bên trên y bào, đầu mi thoáng có chút nhíu lại.

Bởi vì Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia, y ở vườn thuốc đã hơn nửa năm, trong thời gian nửa năm y đã thăm dò tất cả tu sĩ Luyện Khí Kỳ hỗ trợ trông giữ vườn thuốc dưới tay Tôn sư thúc được thấu triệt, cũng tạo được quan hệ với bọn họ, cái gọi là quan hệ này, bất quá cũng chỉ là linh thạch và đan dược, chỉ cần không tiếc, tin tức nào cũng có thể nghe ngóng được.

Đệ tử Luyện Khí Kỳ phụ trách trông giữ Địa Mạch Ngưng Thần Mộc đã vô cùng quen thuộc với Trần Hạc, gã có thể nhất cử xông tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, cũng nhờ Trần Hạc lấy ra một viên Long Vân Đan, hơn nữa tư chất của gã chính là tam linh căn, vì vậy chỉ một viên Long Vân Đan cộng thêm lượng lớn Hoàng Thanh Đan là đã tới bình cảnh cao nhất của Luyện Khí Kỳ, tu luyện thêm một năm nữa sẽ có thể trùng kích Trúc Cơ.

Đương nhiên gã vô cùng cảm kích Trần Hạc, hơn nữa Trần Hạc tận lực giao hảo với gã, quan hệ cũng từ từ khác với trước kia, mấy tháng sau sau khi đợi Trần Hạc nói ra bản thân bất ngờ có được một tấm phương pháp luyện đan, một vật trong đó phải lấy một đoạn rễ cây nhỏ của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc làm thuốc dẫn luyện chế, cũng đề cập ra với Khâu sư huynh kia, Khâu sư huynh kia lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi.

Trên thực tế gã bất quá cũng chỉ làm tạp vụ xung quanh ngọn núi có Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia chính là bảo vật trấn môn của Ngọc Đan Môn, chỉ mỗi cấm chế trận pháp bên trong không thôi thì đã có hơn mười bộ, nếu không cẩn thận chạm vào thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đồng thời ngày ngày đều có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thay phiên ở lại trông coi, gã bất quá cũng chỉ một tháng có ba lần cơ hội mang theo nước linh tuyền đến phía nam Quy Vân Phong, tưới nước suối cho Địa Mạch Ngưng Thần Mộc dưới ánh mắt nhìn kỹ của tiền bối Trúc Cơ.

Đừng nói là đào một đoạn rễ cây nhỏ, dù chỉ hái một chiếc lá cũng là ngại mạng sống quá dài, động chủ ý đến Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đó là điều nghĩ cũng đừng nghĩ, bất quá ngược lại không hoài nghi sự thật giả của phương pháp luyện đan của Trần Hạc, bởi vì Trần Hạc cho tới nay ở trước mặt gã đều xây dựng ra bộ dáng si mê đối với luyện đan, hơn nữa cũng xác thực có một số phương pháp luyện đan cần dùng rễ linh mộc làm thuốc dẫn, dù sao chỉ có một đoạn rễ cây nhỏ của Địa Mạch Ngưng Thần Mộc như thế thì cũng vô dụng đối với tu vi của tu sĩ.

Nhưng con vịt chết cũng không chống chọi được Trần Hạc nhiều lần đề cập, Khâu sư huynh lại vì thiếu y một phần ân tình, suy trước nghĩ sau, đành phải đáp ứng giúp y tìm hiểu trước sau, nửa tháng sau rốt cục cũng có chút tiến triển, khi nói chuyện phiếm, gã nghe một vị lão Luyện Khí Kỳ ở đan môn hơn mười năm nói, Địa Mạch Ngưng Thần Mộc vốn không phải mọc trên tòa Quy Vân Phong kia.

Mà mọc ở một linh mạch không tốt trên dãy núi nhỏ gần Quy Vân Phong, về sau được chưởng môn chuyển lên Quy Vân Phong tràn đầy linh mạch. Lúc mới dời qua, Địa Mạch Ngưng Thần Mộc thiếu chút nữa đã héo rũ, dùng hơn mười bộ Tụ Linh Trận, và nước linh tuyền tốt nhất nuôi hơn mười năm mới hòa hoãn lại, có thể là đã bị thương đến căn nguyên, vì vậy hiện tại cho dù sống thì cành lá cũng vẫn không sum suê.

Điều này nói rõ vấn đề gì? Khi Khâu sư huynh vừa nói, Trần Hạc lập tức liền phản ứng lại, Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đó chính là linh mộc cấp chín, cần phải có mấy linh mạch cung cấp nuôi dưỡng, bởi vì để có thể thuận tiện hấp thu đầy đủ linh khí dưới đất, bộ rễ của nó phi thường phát triển, cũng đâm vào dưới đất rất sâu, cho dù trước đây khi nhổ trồng, nghìn cẩn thận vạn cẩn thận, vẫn sẽ có rễ cây sót lại dưới mặt đất, vì vậy đả thương rễ cây của nó, cũng chính là đả thương đến căn nguyên của nó, cũng trách không được phải lâu như vậy mới có thể hòa hoãn lại.

Khâu sư huynh lại thấp giọng nói: “Dãy núi nhỏ kia huynh cũng nghe ngóng rồi, không có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nào, đều là một số Luyện Khí Kỳ, hơn nữa bởi vì linh mạch trên núi bình thường, vì vậy chỉ trồng chút linh dược bình thường, nếu như muốn vào sơn cốc kia, chỉ cần chuẩn bị một chút cho sư đệ trông coi vườn thuốc kia là được rồi.”

Trần Hạc đương nhiên lộ ra thần sắc mừng rỡ, cực kỳ kích động, bất quá trong lòng lại suy nghĩ, y đã tra qua tri thức tương quan đến linh mộc, linh thảo linh mộc đại thể đều là lấy hạt giống gieo trồng, nhưng có một số linh mộc thượng cấp thành thục phải mấy nghìn năm, nếu không kết quả thì không cách nào trồng cây khác, vì vậy có người liền thử dùng thân cây rễ cây tiến hành chia tách đào tạo, dùng thân cây thì trăm loại linh mộc có hơn mười ví dụ thành công, nhưng thành công đều là một số linh mộc bình thường, còn một loại phương pháp đó là dùng rễ cây, bất quá xác suất của loại này càng thấp, nghìn loại cũng chỉ có một ví dụ đào tạo thành công.

Trần Hạc bất quá cũng bởi vì trong tay có nhũ cây, mới có thể muốn cắt một đoạn rễ thử một lần trước, nếu là rễ cây mới cắt xuống đang tươi thì xác suất thành công chắc hẳn sẽ lớn một chút, nhưng hiện giờ lại phải đào rễ cây chôn trong đất mấy chục năm trước, không cách nào biết được đã mục nát hay chưa, nhưng không có dinh dưỡng của chủ thể cung ứng, khô héo là nhất định.

Chẳng qua một đoạn rễ cây như vậy còn chưa biết có thể tìm được hay không, bất quá vì Hỏa Vân Báo, vẫn phải đi tìm xem. Kế đó vào nhà ôm lấy báo nhỏ vẫn còn ham ngủ trên giường, lúc này báo nhỏ lại gầy hơn so với khi ở Tiên Thành trước kia.

Ba bốn tháng đầu nó vẫn cực kỳ hoạt bát, hai tháng sau thì một ngày có hơn nửa ngày đều ngủ, nếu không có Địa Mạch Ngưng Thần Quả dùng nữa, rất nhanh không đến một năm, nó sẽ rơi vào tình huống nguyên thần ngủ say vĩnh viễn không tỉnh, đến lúc đó sẽ thực sự không xong, chút nguyên thần còn lại cũng sẽ triệt để phân giải tiêu tán trong lúc ngủ.

Thấy nó ngủ thành một khối trên tay, cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ, đáy mắt Trần Hạc lộ ra một tia mềm mại, trong lòng cũng không khỏi hối hận. Trước đó nó thích dùng móng vuốt cào tóc đã được buộc gọn của y, kết quả mấy lần đều bị y căm tức xách lên đánh vài cái, mỗi lần nó đều cực ủy khuất dùng ánh mắt tím trơn ướt trừng y, nếu lần này có thể lấy được Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, kết ra Ngưng Thần Quả, khiến nó khôi phục bình thường, ngày sau nếu muốn cào tóc y nữa, sẽ nhịn tùy theo nó.

Sau đó liền sờ sờ cái bụng ấm áp của nó, cẩn thận đưa vào lại không gian Giới Tử, sau đó y bào cũng không thay liền ra gian nhà, rời khỏi vườn thuốc bước đi về phía địa điểm đã hẹn.

Khi tới dãy núi nhỏ bên cạnh Quy Vân Phong, sắc trời đã hoàn toàn tối, Khâu sư huynh đang ở chân núi lo lắng chờ, thấy Trần Hạc từ xa xa cực nhanh lướt đến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đợi Trần Hạc dừng lại liền kéo y qua thấp giọng nói: “Không dễ dàng mà, huynh dùng ba trăm viên Hoàng Thanh Đan mà đệ cho, rốt cục mới khiến sư đệ đáp ứng, vốn đêm nay là hai người trông coi núi, một người khác vừa vặn khi luyện đan bị nổ lò, bị thương, vì vậy tối nay chỉ có một mình sư đệ trông coi núi, cơ hội rất khó có được, vì vậy, đệ phải nắm chặt chút...”

Trần Hạc gật gật đầu, kế đó lấy một lọ Hoàng Thanh Đan từ trong túi trữ vật, nhét vào trong tay Khâu sư huynh, “Đan dược mới luyện chế, phẩm chất cũng khá, sư huynh giữ lại bản thân dùng.”

Khâu sư huynh đương nhiên không khách khí tiếp nhận, tuy rằng Ngọc Đan Môn là môn phái luyện đan, nhưng quả thật được xưng là luyện đan sư cũng không nhiều, đại thể là nghiệp dư, tuy rằng hiểu biết, nhưng đều là tay mới luyện một lò phế chín lò, luyện đan cũng cần thiên phú, nếu có lượng lớn linh đan để dùng, đương nhiên không cần vất vả đi tự mình luyện chế, huống hồ, qua đêm nay gã còn phải cho sư đệ chút phí hàn miệng.

Khâu sư huynh thu đan dược xong, liền phát một truyền âm phù, chỉ chốc lát sau, trận pháp bên trong liền chậm rãi mở ra, Trần Hạc chắp tay với Khâu sư huynh, liền thừa dịp bóng đêm mà lách vào. Ngọn núi này không lớn, mà địa phương từng nhổ trồng Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia cũng không khó tìm, quả nhiên là ở trên một linh mạch nhỏ. Ngẫm lại có chút kỳ quái, linh mộc phẩm bậc cao như cấp chín, căn bản không phải hoa dại cỏ dại, điều kiện sinh trưởng rất nghiêm khắc, thế nào sẽ mọc trên một dải linh mạch không bắt mắt như vậy?

Bất quá ý nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt, lúc này ánh trăng đã phủ kín đỉnh núi, thời gian một đêm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, kế đó liền dứt bỏ suy nghĩ dư thừa, đi nhanh vài bước rồi ngừng lại nơi hố linh mạch kia, hiển nhiên nơi đây từ khi đào ra Địa Mạch Ngưng Thần Mộc thì chưa hề bị lấp lại, ngược lại cũng thuận tiện cho Trần Hạc tìm kiếm.

Kế đó y lấy hai thanh linh kiếm từ trong túi trữ vật, những linh khí này đều là lấy được trên người một nam một nữ trước đây, bình thường không dùng, lúc này dùng để đào đất đá ngược lại vừa vặn.

Kế đó liền nhảy vào trong hố, bắt đầu đào tìm xung quanh, rất nhanh một buổi tối đã qua một phần ba. Lúc này ánh trăng treo cao trên bầu trời, Trần Hạc lau mồ hôi trên trán, trên tay cũng dính đầy bùn, hố này lại chỉ tìm được chưa đến phân nửa, dù sao tìm đoạn rễ phải cực kỳ thận trọng, không thể có chút qua loa, nếu không thoáng sơ sót sẽ có thể bỏ lướt qua linh căn.

Cũng may Trần Hạc ngoại trừ công pháp Luyện Khí Kỳ bình thường, thì lúc nào cũng tu luyện công pháp Toàn Linh, bởi vì công pháp này đều có thể tiến hành trong lúc một hô một hấp, y lại tu luyện hơn trăm năm, đương nhiên sớm đã xâm nhập trong cốt tủy, cho dù thường ngày một bên Thổ Nạp công pháp Toàn Linh, một bên tu luyện công pháp Luyện Khí Kỳ, hoàn toàn vẫn có thể đồng thời tiến hành thay phiên, hiệu quả vậy mà vô cùng tốt.

Tuy rằng công pháp Toàn Linh không có trợ giúp quá lớn đối với thần thức, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm đối với cảm giác linh khí, khi tìm kiếm cũng làm ít công to. Một lúc lâu sau, Trần Hạc đứng thẳng thân lại đánh giá kích cỡ của phần còn lại nơi đáy hố, quét một vòng lại ngồi xổm xuống dùng linh kiếm đẩy hòn đá, lần nữa cẩn thận tỉ mỉ tìm kiếm, toàn thân không chỉ có thần thức, ngay cả công pháp Toàn Linh cũng đồng thời vận hành, cảm giác tình hình phân bố của linh khí xung quanh, dù sao linh khí mà Địa Mạch Ngưng Thần Mộc kia cần thiết cực kỳ khổng lồ, nếu lưu lại một đoạn rễ cây, cho dù khô héo cũng sẽ có chút linh khí dao động.

Thẳng đến trăng treo phía tây, Trần Hạc nuốt mấy ngụm linh tửu, rốt cục mới phát hiện được một chút linh khí dị dạng trong một khe đá, nhất thời tinh thần chấn động.

Một đêm tìm kiếm này đủ để thấy rõ người nhổ trồng Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trước đây thận trọng cỡ nào, tìm hơn nửa đêm, cuối cùng ngay cả râu rễ cũng không tìm được, rễ cây được nhổ trồng cực kỳ hoàn chỉnh, Trần Hạc thậm chí phải hoài nghi, có lẽ Ngưng Thần Mộc kia là bởi vì không hợp thủy thổ mới có thể uể oải, mà không phải bởi vì rễ cây bị hao tổn mới nửa chết nửa sống.

Lúc này Trần Hạc không dám có nửa phần sai lầm, chuyên chú nhìn chằm chằm khe đá không bắt mắt kia, thu hồi linh kiếm, sau đó dùng ngón tay chậm rãi nhẹ nhàng lấy xuống từng hòn đá bên trên, lấy mười phút sau, rốt cục mới nhìn thấy hai tầng bùn đất khô hóa, luồng dao động linh khí cảm giác được kia chính là truyền ra từ trong khe đá này.

Y ngừng thở, sau đó dùng linh kiếm trong tay nhẹ nhàng tách ra một khe, mượn ánh trăng lạnh lẽo, rốt cục thấy được một đoạn rễ đen sẫm phẩm chất cỡ ngón út, lộ đầu ra, trong lòng Trần Hạc nhất thời vui mừng quá đỗi, tuy rằng màu sắc đen như mực, nhưng không có vết tích khô héo, càng không bị kết tinh, xem ra vẫn có chút hơi nước, tuyệt không giống như rễ cây mục nát chôn dưới đất hơn mười năm.

Sắc mặt Trần Hạc khẽ động, nhưng lực tay lại cực ổn, nhẹ nhàng lần lượt thu dọn hòn đá bùn đất xung quanh đoạn rễ màu đen kia, nhìn chỗ đứt, đoạn rễ này hiển nhiên không phải bị gãy, mà là một nhánh xiên của rễ chính, có thể là bởi vì lực đạo đào hố, bị bỏ sót từ rễ chính, không hề bị người khác phát hiện.

Trần Hạc vừa nghĩ vừa cẩn thận dùng tay hoặc sử dụng kiếm, đào vào trong, thẳng đến khi đào dài một thước, rễ này vẫn chưa đến đầu cùng, vốn tưởng rằng chỉ là một đoạn nhỏ, ai biết lại dài như thế, lúc này thời gian cách hừng đông đã không còn một phần năm.

Y không khỏi trấn định tâm thần, tốc độ trên tay không khỏi nhanh hơn, cũng may chỉ cần biết vị trí rễ này, thấy đầu, tiếp sau cứ men theo phương hướng rễ cây liền dễ đào hơn nhiều. Linh kiếm cắt đá như bùn, ngón tay Trần Hạc cũng cực nhanh, không quá thời gian chén trà nhỏ, đã đào thêm mấy mét xuống phía dưới, rốt cục mới đào ra được hoàn chỉnh mạch râu rễ này. Nhìn đoạn râu rễ to cỡ bằng ngón tay dài ba bốn mét trong tay, trên mặt Trần Hạc lộ ra nụ cười mỉm, trách không được Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trong Ngọc Đan Môn sau khi di trồng hơn mười năm mới hòa hoãn lại, râu rễ là căn nguyên hấp thu linh khí dưới đất của Ngưng Thần Mộc, mất một đoạn râu nhánh trên rễ chính dài như thế, có thể hòa hoãn lại được nhanh như vậy, đã nói rõ sự nồng đậm của linh khí trong linh mạch Quy Vân Phong, có lẽ là nhất trong năm ngọn núi...

Trần Hạc nhìn sắc trời, hai khắc nữa sẽ sáng, vội vàng thu đoạn rễ cây Địa Mạch Ngưng Thần Mộc đen sẫm vào không gian Giới Tử, vì phòng ngừa nó rời linh mạch mà héo rũ, vội vàng dùng linh thạch tạo mấy giọt nhũ cây pha nước rót vào trong một máng đá, cũng để đoạn rễ cây đó vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đứng dậy vừa muốn rời đi, đột nhiên thân hình thoáng dừng lại, ý thức được một vấn đề, đoạn rễ cây này dưới tình huống không có chủ thể, chôn dưới đá nhiều năm như vậy, làm sao vẫn tươi mới, không có nửa vết tích héo rũ? Bạn đang �

Trần Hạc nghĩ đến đây, trong lòng khẽ động, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía địa phương mà rễ cây kia kéo dài đến, vậy mà đã như bùn nhão, hoàn toàn không khô ráo như khi đào lúc đầu, bùn đất càng đào càng nhão này, khiến Trần Hạc nhíu mi.

Kế đó xoay người lại đi lên trước, thoáng chần chừ, lấy một linh khí có hình dáng cây thương gỗ từ không gian, sau khi ước lượng trong tay, nhắm ngay phương hướng bùn nhão kia dùng sức cắm xuống, y đã lấy được rễ cây Địa Mạch Ngưng Thần Mộc, đương nhiên không cần phải cẩn thận nữa.

Pháp lực của người tu tiên đương nhiên mạnh hơn nhiều so với võ sĩ phàm nhân, hơn nữa chỗ kia sớm đã là bùn nhão, cả cây trường thương đều cắm vào dưới đất, kế đó Trần Hạc cầm cán thương lộ ra, lại dùng lực nhấc lên, tiếp theo, một dòng nước suối lấp lánh liền tuôn ra, bắn tung tóe đầy thân Trần Hạc, y nhất thời sửng sốt, một lát sau, liền chậm rãi đặt giọt nước suối bắn tung tóe lên mu bàn tay đến dưới mũi ngửi, linh khí xông vào mũi, tức khắc đáy mắt y dường như có ánh sáng lấp lánh, khóe miệng bắt đầu khe khẽ nhếch lên.
Bình Luận (0)
Comment