Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 143

Bên trong động khoáng không thấy mặt trời, thời gian như nước chảy vội vã trôi qua, đảo mắt Trần Hạc tiến vào động khoáng Phong Linh Sơn đã có ba năm, hôm nay Trần Hạc ngồi xếp bằng dưới đất, lại đổ ba viên Long Vân Đan vào trong miệng, đợi mấy canh giờ sau mở mắt ra, lại mở ra tay trái, ánh mắt bình tĩnh nhìn bình đan dược.

Từ một năm trước khi tu vi đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, thậm chí tới cảnh giới đại viên mãn, y vẫn không ngừng dùng Long Vân Đan, dược tính của đan này còn mãnh liệt hơn Hoàng Thanh Đan, đồng thời trong phố chợ cực kỳ thưa thớt, luôn dùng nó nói không chừng sẽ có hy vọng Trúc Cơ.

Thế nhưng, thời gian một năm nay, hiệu quả của Long Vân Đan bắt đầu càng lúc càng mờ nhạt, tuy trong lòng Trần Hạc đã có dự cảm, nhưng khi nó một lần nữa không còn một chút tác dụng đối với mình, trong lòng vẫn có chút mất mát, nhìn nửa ngày, mới thu Long Vân Đan mới luyện ra không bao lâu, còn hơn phân nửa bình còn lại vào không gian.

Ngẩng đầu nhìn động khoáng tối om om vươn tay không thấy năm ngón xung quanh, và mấy linh thạch rải rác trên tường đá bên cạnh, kế đó trầm mặc không nói gì. Suy nghĩ muốn dựa vào tự bản thân trùng kích tầng bình cảnh của Trúc Cơ, cũng tiêu tan thành mây khói từ sau khi Long Vân Đan duy nhất hữu hiệu đối với y cũng trở nên vô hiệu.

Một mình ngồi trong bóng đêm không biết bao lâu, đột nhiên cảm nhận thấy trên đùi không còn nhiệt độ, mới phát hiện báo nhỏ tỉnh ngủ lại không biết đã chạy đến chỗ nào chơi đùa rồi, bất quá Trần Hạc không quá mức lo lắng, động khoáng này được đào cực sâu, tuy rằng nó thường xuyên sẽ tự mình chạy đến chỗ khác rượt theo một số con bò sát chuột trong khoáng thạch, nhưng luôn không rời khỏi mình trong vòng vài trăm thước.

Kế đó Trần Hạc phủi đi bụi bặm trên y bào, vừa muốn đứng dậy, nhất thời nghe thấy trong động khoáng truyền đến một tiếng rít gào có vẻ non nớt, động tác không khỏi dừng lại. Báo nhỏ chưa bao giờ tùy ý kêu to, chỉ khi bướng bỉnh tinh nghịch bị mình đánh đau mới có thể gầm gừ thấp hai tiếng, bình thường đều là tự mình im lặng chơi đùa, mà lúc này đột nhiên phát ra một tiếng gầm rú, nghe vào trong tai Trần Hạc lại khiến mí mắt y giật nhảy.

Y gần như lập tức bật dậy tại chỗ, bước chân khẽ chuyển thi triển Lăng Vân Phi Bộ hiện ra xa mười trượng như tiễn, nhanh chóng chạy về phía nơi phát ra tiếng, trong chớp mắt đã thấy được một bóng người ở một chỗ ngoài động khoáng vài trăm thước, đợi sau khi y thấy rõ động tác của người nọ, chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, trong lúc nhất thời căng đến khó chịu.

Dưới sự cấp bách bất chấp điều gì khác, vung tay lên quăng ba hỏa cầu công kích tới phía đối phương.

Lúc này có một đại hán khôi ngô mình trần, có lẽ là nhiều năm ở trong động khoáng dựa vào sức lực đào khoáng thạch, hai cánh tay thô to vô cùng cơ bắp quấn quýt, trên cánh tay có mấy vết máu, vết thương sâu máu chảy đầm đìa, đang không ngừng nhỏ máu xuống.

Lúc này gã đang tàn bạo dùng bàn tay thô to bóp chặt cổ một con báo con choai choai dài hơn một thước, huyết quản trên mu bàn tay đều vì dùng sức mà căng ra, dường như muốn vặn gãy khiến nó đầu đuôi chia lìa.

Mà báo nhỏ trong tay gã, khóe miệng đã bắt đầu chảy ra máu, Trần Hạc thấy vậy thiếu chút nữa huyết mạch bành trướng, khóe mắt co rút từng đợt, sau khi phát hỏa cầu xong, người liền như tiễn xuất quyền đánh tới cần cổ đối phương.

Người nọ vốn là đào khoáng đào tới động khoáng của Trần Hạc, thấy động khoáng này cực kỳ sâu rộng, cũng ủ chút tâm tư, nhỏ giọng đi vào trong, kết quả càng đi càng sâu, trong lòng ngoại trừ kinh dị, lại có chút hưng phấn, dù sao một động khoáng rác rưởi thì không ai sẽ đào dài, như thế đào sâu như vậy đại biểu cho chỗ này sản xuất nhiều linh thạch, ai biết đi đến một chỗ, lại đột nhiên có một thân ảnh nhào tới trước mặt, không chỉ cào thương cánh tay gã, còn dùng móng vuốt không ngừng công kích gã.

Điều này khiến cho gã buồn bực xấu hổ thành giận giữ, thấy rõ thứ đó chỉ là một con Hỏa Vân Báo cấp thấp, hơn nữa còn là con báo con rác rưởi, không khỏi nổi lên sát ý, dùng sức giẫm lên chân sau của nó, cũng bóp cổ nó xách lên.

Rõ ràng gã đánh giá thấp lực công kích của báo con, cho dù bị gã bóp cổ họng duỗi dài ra, nhưng móng vuốt vẫn không ngừng gây ra vết thương trên cánh tay gã. Nhiều năm ở trong động khoáng âm u, kiềm nén, lo nghĩ, không có mục tiêu, không có ánh mặt trời, đương nhiên sẽ sản sinh một loại bản tính thị huyết, lúc này tay dính máu, nhìn Hỏa Vân Báo giãy dụa dưới bàn tay gã, cái loại cảm giác nắm giữ quyền hành sinh sát tuyệt đối này, khiến cho trong lòng gã nhất thời tuôn ra một luồng khoái cảm ưu việt, biểu cảm trên mặt càng ngày càng dữ tợn, tay không khỏi tăng thêm lực lượng.

Ngay khi gã muốn tức khắc ngắt đầu của Hỏa Vân Báo xuống, đột nhiên cảm giác thấy bên sườn mặt có một luồng nóng rực đánh tới.

Vừa quay đầu thì cực sợ hãi, chỉ thấy ba hỏa cầu đang đánh thẳng đến trước mặt gã, gã nhất thời thu lại khí lực dưới tay, lập tức thân hình chợt lóe, khó khăn lắm tránh thoát hai cái, cái còn lại thì đi sát qua sau cổ gã, một mùi cháy khét truyền ra.

Hỏa cầu kia tuy rằng không thiêu đứt cổ của đại hán khôi ngô, nhưng thiêu da thịt sau cổ cháy khét, đồng thời tóc cũng cháy sạch sẽ, sau khi phát giác, đại hán nhất thời diện mục dữ tợn kêu to: “Ai? Ai phóng hỏa cầu, đi ra cho lão tử...”

Tiếp theo một nắm tay liền đến trước mặt, đại hán chỉ cảm thấy trong miệng đau đớn, thân thể dừng không được ngửa ra sau bay ra xa ba bốn mét, tông vào tường đá đối diện, gã loạng choạng đứng dậy, trong miệng xoang mũi đau đớn, lấy tay sờ, chỉ thấy máu đầy tay, nôn một ngụm ra ba bốn cái răng gãy.

Mà lúc này Trần Hạc vào lúc đánh trúng gã, lại sớm đã đoạt lại báo nhỏ từ trong tay gã, chỉ thấy toàn thân báo nhỏ mềm mại, có thể là đã bị đả thương đến cổ họng yếu ớt, khóe miệng tràn ra một dòng máu, nhưng con ngươi màu tím lại vẫn mở to.

Vẻ mặt Trần Hạc sốt ruột ôm chặt lấy nó, vội vàng dùng ngón tay thăm dò sờ sờ cổ nó, may mắn may mắn, xương cổ không gãy, nhưng khẳng định cổ họng đã bị thương. Y nhớ đến mấy viên hạt giống chọn trong chén ở một sạp nhỏ trước đây, về sau lần lượt tìm được công dụng của chúng trong một quyển Thảo Mộc Tạp Tập, trong đó có một gốc Hóa Linh Thảo, có công hiệu thanh trừ tụ huyết khôi phục xương cốt, cũng may lúc đó vì chuẩn bị bất cứ tình huống nào, thúc nó hơn mười gốc, đều là năm trăm năm, nhất thời vung tay lên lấy một gốc ra từ không gian.

Bộ rễ của Hóa Linh Thảo là màu nâu xám, Trần Hạc vội vội vàng vàng bẻ một mảnh đặt trong miệng nhai nát, dùng ngón tay nhẹ nhàng tách miệng báo nhỏ ra, sau đó đưa rễ linh thảo đã được nhai vào trong miệng nó, rễ của Hóa Linh Thảo rất nhiều hơi nước, chỉ ngậm trong miệng, dịch lá liền chảy xuống từ miệng.

Không quá một lát sau, móng vuốt nó liền động đậy, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm mu bàn tay Trần Hạc, tròng mắt cũng bắt đầu có thần hơn. Lúc này Trần Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đột nhiên lãnh lệ nhìn về phía đại hán khôi ngô đang bò ra ngoài động đối diện.

Sau khi đại hán thấy rõ Trần Hạc, đồng thời phát hiện tu vi của đối phương là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, tức giận lập tức bị nước lạnh tưới diệt, trong lòng còn lại chỉ có một mảnh khủng hoảng. Khi muốn giết con báo con kia, không phải gã không nghĩ tới có phải nó có chủ nhân hay không, hoặc là người tu tiên đào khoáng trong động, nhưng phẩm bậc của Hỏa Vân Báo quá thấp, chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng hai ba mới có thể nuôi, tu sĩ luôn bá đạo đã quen, trong tiềm thức căn bản sẽ không để loại yêu thú cấp thấp này vào mắt.

Lại không ngờ rằng lần này lại đá phải một tấm sắt, đối phương vậy mà là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, mà tu vi của gã bất quá cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng sáu, ở trong đan môn có thể không bắt mắt, nhưng trong động khoáng này, cũng đã xem như là tu sĩ cấp cao, những người khác đại thể đều là dưới tầng năm, thậm chí còn có tầng một hai, mà đại ca của gã mới vừa tăng cấp đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, trong những tu sĩ ở động khoáng này cũng là số một số hai, ỷ vào tu vi cao mà thường ngày làm không ít hoạt động cướp đoạt linh thạch.

Ai biết hôm nay lại đầu tư lỗ vốn, chán sống rồi, vậy mà gặp tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, căn bản không có thời gian suy nghĩ vì sao Luyện Khí Kỳ đại viên mãn kia sẽ ở trong động khoáng không có ánh mặt trời này, mà toàn bộ đầu óc suy nghĩ đều là làm sao để có thể đào thoát một mạng, hoặc là thông tri cho đại ca kêu anh nghĩ cách cứu mình.

Dù sao mình không hề chân chính mạo phạm người này, bất quá chỉ là bóp con Hỏa Vân Báo kia chút xíu mà thôi, hơn nữa chỉ vì con linh thú rác rưởi mà ngay cả gã cũng khinh thường nuôi như vậy, tu sĩ này chắc sẽ không tức giận quá lớn đâu.

Nhưng khi nhìn thấy sự khẩn trương trên mặt và động tác tay cẩn thận của tu sĩ kia, liền biết lần này sợ rằng mình hỏng rồi, mới hoảng không chọn đường muốn chạy trốn, liền thấy ánh mắt tu sĩ kia lạnh như băng quét tới phía gã, như nhìn người chết.

Gã nhất thời sợ đến mức tè ra quần, vội vàng quay người lại bò hai bước về phía Trần Hạc, run rẩy bắt đầu nói: “Đạo hữu, tại hạ thật sự không biết Hỏa Vân Báo này là linh thú của ngài, xin ngài đại nhân không chấp nhặt lỗi của tiểu nhân, tôi, tôi nguyện ý bồi thường tổn thất linh thú của ngài, chỗ đại ca của tôi còn có một con Phệ Linh Thử, có thể tìm được linh thạch trong động khoáng, tôi kêu đại ca tặng linh thử cho ngài, còn có thể gia nhập tiểu đội của tôi với đại ca tôi, mỗi ngày chúng tôi sẽ hiếu kính đạo hữu một, một sọt linh thạch... Đạo hữu cảm thấy thế nào?”

Biểu cảm của Trần Hạc không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ lạnh lùng nhìn gã, mở miệng nói câu: “Không tệ...”

Đại hán kia sau khi nghe xong, nhất thời trong lòng vui vẻ, nếu đối phương đã cảm thấy điều kiện mà gã ra không tệ, vậy tánh mạng của mình có bảo đảm rồi, toàn thân không khỏi thư giãn, kế đó trong mắt cũng hiện lên một tia ác độc. Nếu người này gia nhập tiểu đội, nhất định phải cùng đại ca nghĩ cách giết chết y, rồi lột da róc xương con Hỏa Vân Báo kia nấu chín nhắm rượu, để báo mối hận khuất nhục mà mình chịu hôm nay.

Kết quả còn chưa đợi gã nghĩ xong, liền cảm thấy trước mắt hiện lên một đạo bạch quang, gáy chợt lạnh, gã có chút không thể tin được nhìn trong tay tu sĩ đối diện đột nhiên có thêm một thanh linh kiếm mảnh như lá liễu, mà ánh mắt tu sĩ kia nhìn về phía gã cũng có chút quỷ dị, chỉ thấy y khẽ nắm lòng bàn tay, thanh linh kiếm kia liền lập tức biến mất trên tay y.

Mà một cái chớp mắt kia, gã mở to hai mắt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, người này vậy mà có túi trữ vật, thế nhưng cũng chỉ giới hạn trong một ý nghĩ, ngay cả môi cũng không động được mảy may, từ cần cổ liền đột nhiên phun ra một luồng máu nóng, đầu khẽ lệch vị trí, nhất thời lăn xuống từ trên đầu, rơi xuống đất.

Vết thương cắt cổ được cắt xén thập phần chỉnh tề, tựa như cắt dưa, thân thể không có đầu chống đỡ, trong nháy mắt liền ngã xuống vũng máu, chốc lát từ trong đầu kia bốc ra một khối huỳnh quang màu lục, đó là nguyên thần của đại hán, cỡ trứng gà. Trần Hạc sớm đã có chuẩn bị, ngón tay bắn ra một đốm lửa tiến thẳng đến.

Hành động của nguyên thần mặc dù nhanh nhưng cực kỳ suy yếu, bay một hồi liền chậm lại, sau khi bị đốm lửa dính một chút, liền phát ra một tiếng quái dị bén nhọn, toàn bộ nguyên thần đều bị đốt cháy nửa phần cũng không còn thừa, mà cỗ thi thể kia cũng bị vài khối hỏa cầu của Trần Hạc đốt không còn một mảnh.

Trần Hạc nhìn tro tàn cháy khét dưới mặt đất, lửa giận ẩn hàm trong mắt lúc này mới ổn định lại, nếu hôm nay người này động đến là y, có lẽ y còn có thể khoan dung một chút, nhưng nếu muốn động đến báo con này, tất phải để lại tánh mạng.

Vì con báo này, y đào khoáng ba năm, dùng vô số linh thạch thúc Địa Mạch Ngưng Thần Mộc sống sót, lại dùng hơn trăm trái Ngưng Thần Quả thật vất vả mới để cho nguyên thần của nó ổn định lại, hiện tại nó có thể sống tốt, thật sự là đã dồn vào vô số tâm huyết của y.

Bình thường khi nó bướng bỉnh tinh nghịch, mình đều nhịn rồi lại nhịn, luyến tiếc động đến một ngón út của nó, hôm nay vậy mà bị một tên tu sĩ giẫm chân bị thương, thậm chí thiếu chút nữa đã bị bóp chết trong tay, thường ngày tuy rằng tính tình Trần Hạc coi như khiêm tốn, dễ ở chung, có thù không nhất định tất báo, nhưng đây chỉ là tương đối mà nói dưới tình huống không chạm đến điểm mấu chốt của y.

Kế đó Trần Hạc lấy khăn vải thấm nước linh tuyền lau lau ngón tay, thuận tay lau lau máu nơi khóe miệng cho báo nhỏ, sau đó dùng tay vo khăn vải đã bẩn thành mảnh vụn ném xuống đất, khóe miệng lộ ra một vẻ trào phúng.

Linh thạch? Góp nhặt gần một năm rưỡi, y tuyệt không thiếu. Phệ Linh Thử? Cái thứ chuyên thích ăn vụng linh thạch của chủ nhân đó cho dù cho y một tá, y cũng sẽ không nhìn lấy một cái. Gia nhập tiểu đội? Y cũng không phải kẻ ngốc...

Kế đó một tay ôm báo nhỏ liền xoay người đi vào bên trong động, trong lòng lại tính toán, sau khi đào xuống gần vạn khối linh thạch sau vách núi kia, sẽ rời khỏi động khoáng này, hiện tại linh thạch trong động khoáng đã mất bảy tám phần, còn lại đều là một số vụn vặt, số lượng vừa ít, vị trí cũng phân tán, ở lại cũng chỉ là lãng phí thời gian, hiện tại trong không gian của y đã tồn trữ lượng lớn linh thạch, trong mấy năm không cần vì khuyết thiếu linh thạch mà phát sầu nữa.

Huống hồ hiện tại y tu luyện đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đã được hơn một năm, Long Vân Đan cũng đã không còn tác dụng đối với y, tiếp tục tu luyện cũng sẽ chỉ dừng lại không tiến, chỉ có lấy được Trúc Cơ Đan trùng kích bình cảnh mới là quan trọng nhất trước mắt, bởi vì tuổi tác Trúc Cơ tốt nhất là khoảng hai mươi tuổi, qua ba mươi thì xác suất Trúc Cơ thành công sẽ giảm xuống ba tầng.

Sau khi hạ quyết tâm, cảm giác được báo nhỏ trong lòng muốn trở mình, đang không ngừng dùng chân sau đạp y bào của y, nhất thời cúi đầu nhìn, nó đang tựa lên cánh tay y, móng vuốt bị thương kia đang rũ bên ngoài, cổ không dám chuyển động, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm mặt đất, hiển nhiên đang thăm dò xem nếu nhảy xuống có thể sẽ bị ngã hay không.

Trần Hạc không khỏi giữ chặt cánh tay, đi nhanh hai bước, tới chỗ tường đá đào khoáng, mới ngồi xếp bằng xuống, sau đó thận trọng kiểm tra chân bị thương của nó, chỉ thấy trong khe năm móng chân nhọn nhọn có vết máu khô cạn, mà đệm thịt hồng nhạt đã bị giẫm nát, thịt đều thành vụn. Nhất thời đáy mắt Trần Hạc liền bốc ra lửa giận, động tác ngón tay ngừng một hồi.

Thẳng đến khi báo nhỏ không ngừng co chân ở trong tay y, lúc này mới lấy lại tinh thần, lấy chút rễ Hóa Linh Thảo đập nát đắp lên móng vuốt nó, xé một đoạn áo bào bọc lại. Báo nhỏ dù sao cũng chỉ là thú non, ở trên đùi một hồi liền không nán lại được nữa, tai nghe thấy chỗ nào đó có con bò sát đi ngang qua, đã muốn xuống mặt đất chơi đùa một phen.

Trần Hạc sau khi trừng mấy lần không có kết quả, liền vung y bào lên dứt khoáng đưa nó vào không gian Giới Tử, nhắm mắt làm ngơ, đợi chốc lát, liền đứng dậy chuẩn bị gõ xuống chỗ linh thạch dày đặc cuối cùng phía sau chất vào không gian.

Mà bên kia, một nam tử đang theo một con chuột màu xám cỡ bằng bàn tay đi tới mọi nơi, bốn người khác thì ở xung quanh dùng cây nạy gõ xuống linh thạch bên trên, nam tử khoảng ba mươi tuổi đột nhiên thân thể cứng đờ, sắc mặt đại biến, tiếp đó xanh xám.

Một đội viên bên cạnh thấy gã dừng lại, không khỏi thuận miệng hỏi: “Lễ huynh, làm sao vậy?”

“Đệ đệ tôi... Nó đã chết!” Trên khuôn mặt nhanh chóng âm trầm của người nọ nhất thời lộ ra sự thống khổ tàn khốc.

“Cái gì? Kẻ nào dám động đến huynh đệ Lễ gia, mẹ nó, tìm được nó nhất định phải cắt gân mài xương, đánh tan nguyên thần nó!” Mấy người sau khi nghe thấy đều sửng sốt, đồng thời miệng mắng to.

“Đệ đệ tôi vừa rồi còn lại đây nói đã đả thông một động khoáng khác, nói đi xem xem trước, khẳng định là người của động khoáng kia làm...” Nói xong nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, theo tôi qua xem.”

Kế đó mang ra một con linh thử màu nâu xám từ trong tay áo, đây là loại chuột biến dị của Phệ Linh Thử, có thể phân biệt các loại mùi đặc thù. Chỉ thấy linh thử vừa đáp xuống mặt đất, liền nhăn nhăn mũi mày gian mắt chuột nhìn xung quanh. Bạn đang �

Người nọ lấy ra một chiếc giày vải rách của đệ đệ ném xuống, sau khi để cho linh thử ngửi mùi, lùa lùa nó, rất nhanh mấy người đã đi theo linh thử ra ngoài động khoáng. Hành động của linh thử cực kỳ chậm chạp, bởi vì phải không ngừng ngửi mùi xung quanh, rốt cục tìm được một động đá được đập ra cao nửa người, mấy người chui qua phát hiện động khoáng bên đó vậy mà rộng hơn gấp hai ba lần động khoáng bình thường, hơn nữa cực bất quy tắc.

Tới nơi đây tốc độ của linh thử mới nhanh hơn, sau khi đi một đoạn đường rất dài, linh thử rốt cục ngừng lại, sau đó dạo qua một vòng quanh một chỗ xám đen, mà trên mặt đất thậm chí còn vài giọt máu chưa bị đốt sạch.

Nhìn một bãi tro tàn rõ ràng đã bị thiêu qua kia, viền mắt người nọ đỏ lên, nắm tay vang răng rắc, có người phát hiện vài khối vải vụn nơi góc tường, “Lễ huynh, trên vải vụn này hình như có vết máu...”

Trong mắt người nọ lập tức bắn ra quang mang cừu hận, sau đó túm con linh thử nhát gan qua, ấn nó lên vải vụn. Linh thử ngửi xong sau đó lắc lắc đầu, bắt đầu xoay quanh mọi nơi, sau đó lại chạy vào phía trong động.

Nhìn cửa động tối đen, trong mắt người nọ bắn ra sự tàn nhẫn phệ huyết, “Đợi ta bắt được hắn, nhất định phải đem thân thể hắn ra bằm thây vạn đoạn, lại dùng nguyên thần của hắn nuôi Phệ Thần Trùng, để hắn tận tình hưởng thụ sự thống khổ khi nguyên thần bản thân bị phân ăn từng chút!”

Nói đến Phệ Thần Trùng, thân thể mấy người phía sau nhất thời run rẩy, phụ thân của hai huynh đệ Lễ gia vốn là nuôi linh trùng linh thú ở trong gia tộc tu tiên, dưới sự mưa dầm thấm đất, hai người đều cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với mấy thứ kia, đồng thời cực có thiên phú, mà loại linh trùng theo như lời ban nãy, chính là thứ khiến người ta cảm thấy đáng sợ, chỉ cần dính phải một chút cái thứ như Phệ Thần Trùng, cho dù mi là tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Bình Luận (0)
Comment