Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 146

Ghi chép trên phương thuốc luyện đan, quả thực như lão giả Trúc Cơ kia nói, tất cả một trăm mười tám loại linh thảo, có một số trong đó thậm chí căn bản ngay cả bộ dáng, Trần Hạc cũng chưa từng thấy, đại thể thấy có ghi chép trên sách, nguyên liệu trong phương thuốc luyện đan càng hỗn tạp, độ khó khi luyện cũng càng cao. Điều này cũng khó trách, ngay cả Ngọc Đan Môn có vô số tu sĩ với thuật luyện đan không tệ, nhưng Trúc Cơ Đan được luyện chế ra hàng năm cũng cực có hạn, lại càng không cần đề cập môn phái khác.

Chủng loại linh thảo nhiều, chủ dược thưa thớt, luyện chế gian nan, đây là nguyên nhân khiến Trúc Cơ Đan mấy năm nay giá vẫn cao không hạ, vô số môn phái tìm kiếm muốn có, cung không đủ cầu, dù sao nếu có thể có được lượng lớn Trúc Cơ Đan, sẽ có thể khiến Luyện Khí Kỳ môn hạ xông lên Trúc Cơ Kỳ, bất kể là bồi dưỡng nhân tài, hay đối với sự phát triển ngày sau của môn phái mà nói, đều có chỗ tốt cực lớn.

Trần Hạc sau khi xem phương thuốc luyện đan hai lần, đã nhớ gần hết các loại linh thảo bên trong, kế đó tiến vào không gian Giới Tử. Một số linh thảo trong phương thuốc luyện đan thì trong linh điền y đã có, đại khái khoảng nửa chén trà nhỏ sau, thần thức của Trần Hạc liền lui ra.

Sau đó tính toán sơ lược trong lòng, trước đây y góp nhặt không ít hạt giống linh thảo, có một số bình thường căn bản không dùng đến, nhưng vẫn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, quả nhiên hiện tại đã phát huy công dụng. Một trăm mười tám loại linh thảo, có phân nửa linh thảo trong đó thì trong không gian y đã có.

Kế đó Trần Hạc liền chuyển tên những linh thảo không có trong không gian qua một quyển sách trống khác, kế đó cúi đầu nhìn báo nhỏ ngủ ấm áp phiu phiu trên đùi, trở mình lộ ra cái bụng được ăn đến tròn vo, tầng lông tơ mịn màng màu xám trắng bên trên, đang mềm mại rũ qua một bên.

Trần Hạc thuận tay dùng ngón tay xoa nhẹ hai cái, rồi nâng tay đưa nó đến dưới tàng cây Địa Mạch Ngưng Thần Mộc trong không gian, nhìn nó vô ý thức dùng móng vuốt víu thân cây Ngưng Thần Mộc ngủ cực say, y mới rời khỏi không gian, đứng dậy đi đến khu chợ đan môn cách gần nhất.

Mỗi một ngọn núi của Ngọc Đan Môn đều có mấy khu chợ nhỏ, đều là để đệ tử trong đan môn thường ngày thuận tiện buôn bán trao đổi linh thạch với nhau, xung quanh cũng có một số thương gia dần dần phát triển lên, cũng có thể mang một số linh thảo phương thuốc luyện đan linh khí pháp khí hi hữu bên ngoài vào đan môn bán ra. Trần Hạc trực tiếp vào một cửa hàng hạt giống linh thảo không lớn không nhỏ.

Trong tiệm chỉ có một tiểu nhị đang chào hỏi khách nhân, cửa hàng hạt giống linh thảo tương đối vắng vẻ, vì vậy người ở bên trong cũng không nhiều. Trần Hạc đi vào, tiểu nhị kia liền đi lên nghênh đón, nhiệt tình nói: “Đạo hữu muốn mua hạt giống gì, chủng loại hạt giống linh thảo chỗ tôi đều rất đầy đủ...”

Trần Hạc lấy ra quyển sách ghi chép mấy chục loại linh thảo thiếu từ túi trữ vật, “Huynh xem một chút, nếu có hạt giống linh thảo ghi chép bên trong, mỗi loại lấy một hạt.”

Tiểu nhị tiếp nhận, nghe vậy có chút ngơ ngẩn. Số lượng một hạt quá ít, bình thường trồng trong linh điền đều cần rất nhiều hạt giống, nào có ai mua từng hạt, bất quá, các loại người cổ quái trong tu sĩ đều có, tuy rằng tu vi tiểu nhị không cao, nhưng kiểu người kỳ lạ cổ quái đã từng thấy qua thì thật sự không ít, mua ba hai hạt cũng không phải chưa từng thấy, nhưng mỗi loại một hạt thì thật sự chưa từng có, bình thường mà nói, cần phải mua trên hai hạt, cho dù trồng một hạt, cũng phải dự bị một hạt, dù sao không nảy mầm thì đi mua bù cũng phiền phức.

Tiểu nhị xoay người mang sách đi chọn hạt giống, Trần Hạc thì đứng tại chỗ bắt đầu đánh giá, trong toàn bộ quầy hàng, từng hộp ngọc thạch, hoặc tròn hoặc vuông, bên trong có đầy các loại linh thảo và hạt giống.

Một lát sau, tiểu nhị kia liền mang theo một cái gáo ngọc lớn bằng bàn tay đi tới, thoáng có lỗi nói: “Đạo hữu, trong những hạt giống huynh cần có một số tương đối hi hữu, hiện tại trong cửa hàng không có, chỉ gom được hai mươi ba loại, huynh xem...”

Hai mươi ba loại? Trần Hạc sửng sốt, kế đó gật đầu, “Ừm, tôi cần hết, cất vào đi.”

Tiểu nhị nghe vậy lập tức tay chân cực kỳ nhanh nhẹn đổ hạt giống trong gáo ngọc kia vào một vỏ Nhục Tử lớn bằng bàn tay, Nhục Tử là một loại trái cây thực vật bình thường, vỏ ngoài cực kỳ cứng rắn, sau khi chín thì móc thịt bên trong ra, dùng thứ này cất hạt giống, vừa rẻ lại dùng tốt.

“Trong những hạt giống đạo hữu cần có một số có sản lượng cực ít, vì vậy giá tương đối mắc, hai mươi ba hạt cộng lại, tổng cộng là tám mươi hai khối linh thạch hạ phẩm...” Tiểu nhị khẽ cúi mình, trên mặt mang theo nụ cười, nói.

Tám mươi hai khối linh thạch đối với Trần Hạc trước đây mà nói, có thể nói là một món tiền lớn, nhưng hiện tại đã không cần suy nghĩ tính toán nữa, tiện tay lấy đủ số giao cho tiểu nhị, xoay người liền rời khỏi tiệm hạt giống, đi đến khu chợ khác.

Tròn nửa tháng, Trần Hạc đều chạy khắp các khu chợ ở những ngọn núi xung quanh, mới khó khăn lắm gom đủ bốn mươi sáu loại, cộng thêm số lượng vốn có trong không gian của mình, một trăm mười tám loại linh thảo, trên cơ bản phần lớn đều đã đến tay, còn thiếu mười chín loại.

Trần Hạc nhìn hơn mười loại linh thảo trong sách, thoáng suy nghĩ, xem ra ngày mai chỉ có thể đến khu trao đổi của Linh Thần Phong xem sao, nơi đó có không ít tu sĩ cấp cao trong đan môn ra vào, vật phẩm trao đổi cũng đều là hi hữu thưa thớt, nói không chừng có thể góp đủ, chẳng qua bên đó cơ bản rất ít Luyện Khí Kỳ, tuy rằng Trần Hạc là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, nhưng dù sao vẫn còn kém Trúc Cơ một tầng, chung quy cũng là đệ tử cấp thấp, ra vào hội trao đổi của đệ tử cấp cao, vẫn có chút chói mắt.

Bất quá, thực sự cơ hội khó có được, xác suất đổi được linh thảo ở Ngọc Đan Môn hơn xa khi ở Tiên Thành, dù sao trên tổng số lượng chủng loại linh thảo thì môn phái luyện đan cũng là phong phú nhất.

Kế đó Trần Hạc nghĩ nghĩ, liền lấy mấy thứ có thể lấy để trao đổi ra từ trong túi trữ vật. Long Vân Đan, trong tay y còn có mấy trăm viên luyện chế trước đây, tuy rằng Long Vân Thảo thưa thớt, nhưng cũng chỉ có thể dùng cho Luyện Khí Kỳ, vô dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ, kế đó liền thu trở lại. Hoàng Thanh Đan, thì càng không cần phải nói. Tiếp theo là linh tửu, đối với Trúc Cơ Kỳ mà nói, linh tửu ủ từ linh thảo trên trăm năm đích thật rất có lực mê hoặc, Trần Hạc chọn hai vò Bát Bảo Tửu ủ từ Bát Bảo Quả, và một vò Quế Hoàng Tửu trên trăm năm.

Ngoại trừ rượu thì là linh thảo, linh thạch và Địa Mạch Ngưng Thần Quả trân quý nhất, tính ra gia sản hiện tại của Trần Hạc cũng rất phong phú, chẳng qua y cũng biết đạo lý ‘tài không nên để lộ’, vì vậy dứt khoát không thể lấy ra lượng lớn linh thạch, Ngưng Thần Quả thì lại càng tuyệt đối không thể đụng đến, đây là khẩu phần lương thực ngày sau của báo nhỏ, hơn nữa tên tuổi của Ngưng Thần Quả, tu sĩ cấp thấp như y mà lấy ra thì không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Chỉ có thể lấy linh tửu và linh thảo để trao đổi, dù sao linh thảo có thể là do đào được trong lúc vô tình, mà linh tửu thì mua linh thảo ủ chế, những cái này thì Luyện Khí Kỳ cũng có thể làm được, ngược lại cũng có thể có sức thuyết phục.

Nghĩ đến đây, tiếp theo liền thu đồ đứng dậy, nghĩ đến báo nhỏ, kế đó nhìn lại, tên nhóc con này đang ngủ trên vạt áo bào phía sau y, sau khi đứng dậy thì nó bị cuốn qua bên giường, cái bụng mềm xẹp xẹp hướng lên trời, tiếp theo động đậy vành tai, bốn cái chân quơ quào lung tung hai cái giữa không trung, liền lăn lông lốc bò dậy từ trên giường. Mấy ngày nay nó nghiền ép động vật nhỏ trong rừng trúc phía sau núi khiến gà bay chó sủa, cứ tiếp tục như thế, nói không chừng gà rừng thỏ rừng trong núi của y sẽ phải tuyệt chủng mất.

Mà Trần Hạc thừa dịp khoảng thời gian báo nhỏ đuổi gà đuổi chó, đi chợ vài lần, mấy ngày nay nó còn cáu kỉnh, cũng không đi rừng trúc bắt gà rừng, đốt đuôi thỏ nữa, mà là Trần Hạc đi nơi nào thì nó sẽ theo đến nơi đó, rất sợ y lại vứt bỏ nó ở lại đây, mấy ngày nay rốt cuộc thông minh hơn, ngủ thì đều ngủ trên đùi hoặc trên áo bào của Trần Hạc, giở chút tâm tư nhỏ nhen với y.

Vốn Trần Hạc muốn xoay mặt đi không để ý tới, tiếp tục để nó ở lại đây, vốn một Luyện Khí Kỳ như y đi đã đủ bắt mắt rồi, mang thêm một con Hỏa Vân Báo nữa thì khỏi nói. Bất quá thấy nó thấy mình đứng dậy, liền nhanh chóng xoay cái chân ngắn cũn, vù cái nhảy xuống giường, sau đó nhào tới chân y, dùng móng vuốt leo chân y. Trần Hạc nâng nâng chân, thấy nó treo bên trên không chịu xuống, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Thôi đi, cứ mang nó theo đi, chờ sau khi đến đó thì để nó ở không gian Giới Tử một hồi. Trần Hạc khom lưng dùng ngón tay búng đầu nó, lúc này mới một tay xách sau cổ nó, một tay nâng chân sau của nó, ôm lên. Vật nhỏ thấy Trần Hạc đã để ý tới nó, lần này mới không nhúc nhích rụt cổ để y xách, móng vuốt mềm mềm rũ xuống tự nhiên, mắt tím thì lại xoay tới xoay lui, đợi khi được đặt lên cánh tay, nó lập tức có tinh thần hơn, sau khi ra đỉnh núi, liền khẽ chống thân tựa lên cánh tay Trần Hạc nhìn mọi nơi, bộ dáng hưng phấn vô cùng.

Hội trao đổi cơ bản đều là tu sĩ Trúc Cơ, cũng có chút ít Luyện Khí Kỳ, đại thể là tầng mười một tầng mười hai, trình độ như vậy đương nhiên Kim Đan lão tổ sẽ không lộ diện, cũng may Trần Hạc ở nửa đường liền gặp ba người, bởi vì đều là Luyện Khí nên kết nhóm với nhau đến hội trao đổi xem xem.

Tuy rằng hội trao đổi không có hạn chế người nào, nhưng bởi vì tu vi Luyện Khí Kỳ thấp, bình thường trong tay cũng sẽ không có thứ gì tốt, vì vậy cho dù đến đó, cũng không có mấy ai nguyện ý giao dịch với bọn họ, chỉ xem xem náo nhiệt thì còn được. Đi dạo một hồi, Trần Hạc liền tách ra với ba người kia, chậm rãi vừa đi vừa nhìn. Cái gọi là hội trao đổi, chính là trước tiên liệt kê ra những thứ mình cần, nếu trong tay đối phương có, sẽ đến hỏi thăm, đến lúc đó lấy ra thứ đồng giá đôi bên thương nghị trao đổi là được.

Cũng có rất nhiều người phủ áo che thân hình, mang mũ rộng vành đen ẩn giấu khuôn mặt thật, sau đó lần lượt liệt kê ra những món đồ mình có trong tay, muốn mua thì có thể đến hỏi giá cả. Bình thường Trần Hạc đều nhìn những người này, dù sao xem đối phương có cái gì, chung quy tốt hơn nhiều so với đi hỏi từng người một.

Thứ tốt trong tay tu sĩ Trúc Cơ quả thực nhiều hơn Luyện Khí Kỳ nhiều, sau khi đi một vòng, mười chín loại linh thảo còn lại, vậy mà đã thấy được hơn mười loại, Trần Hạc che đi sự kích động trong lòng, lập tức lấy vài loại linh thảo có số năm hơi lâu, âm thầm trao đổi với bọn họ, y cũng lấy mũ rộng vành mua trước kia che mặt, tuy rằng không cách nào che giấu tu vi, nhưng vẫn có thể che được khuôn mặt.

Hơn nửa ngày sau, Trần Hạc rốt cục đã trao đổi đi những linh thảo chưa đủ năm hoặc hạt giống, tuy rằng cái giá tiêu mất có hơi cao, nhưng vẫn đáng giá, thậm chí y còn dùng một ống linh tửu Bát Bảo hai trăm năm đổi được tin tức của ba loại linh thảo còn lại.

Hội trao đổi chỉ duy trì ba ngày, bình thường Trần Hạc chỉ nhìn không mua, nếu mua cũng chỉ mua một số linh thảo số năm ít và hạt giống, lấy nó so sánh với các loại pháp khí công pháp đan dược hiếm có, tuyệt không dẫn người khác chú ý. Ngay cả như vậy, sau khi hội trao đổi kết thúc y vẫn lưu lại mấy ngày ở xung quanh Linh Thần Phong, sau khi xác định không có ai theo dõi, mới rời khỏi Linh Thần Phong quay về nơi ở.

Dù sao trên những ngọn núi trong đan môn, không ai dám một mình tranh đấu, nhưng trên đường quay về vẫn cực kỳ cẩn thận, đánh cướp tu sĩ trên hội trao đổi, bất kể bên ngoài hay trong môn phái, đều vẫn tồn tại.

Đại khái một Luyện Khí Kỳ như Trần Hạc, không ai sẽ để ý, vì vậy dọc đường trở về đều rất thuận lợi, trồng mười sáu loại linh thảo đổi đến tay lần này vào linh điền, sau đó tưới nước linh tuyền pha nhũ cây, lúc này mới nhìn về tên ba loại linh thảo còn lại.

Bát Tiên Thảo, Thiên Băng Quả, Linh Lung Tử, trong đó tin tức về hai loại Bát Tiên Thảo và Thiên Băng Quả là y dùng linh tửu hỏi thăm được, trong vườn thuốc của một vị Kim Đan lão tổ ở Linh Thần Phong có, hơn nữa trong vòng một tháng tới sẽ có thể thành thục. Vườn thuốc của Kim Đan lão tổ, lẽ ra Trần Hạc không thể động tâm tư, bất quá bởi vì Kim Đan lão tổ nhiều năm bế quan, cơ bản vườn thuốc đều do môn hạ đệ tử để ý, rất ít sẽ hỏi đến, vì vậy chỉ cần hối lộ tu sĩ Luyện Khí trông giữ linh thảo một chút, lấy đến tay chắc hẳn không thành vấn đề.

Mà y dừng ở nơi đó mấy ngày, xác thực đã móc nối được thông qua tu sĩ mà y đưa linh tửu trao đổi tin tức, bởi vì số lượng của Bát Tiên Thảo và Thiên Băng Quả cực ít, cho dù là hạt giống cũng không thể lấy được dễ dàng, nhưng cũng may số lượng Trần Hạc cần ít, mỗi loại chỉ cần một hạt, hơn nữa không phải linh thảo, chỉ là hạt giống, độ khó không lớn như vậy.

Hơn nữa Trần Hạc lại lấy ra một lọ Long Vân Đan, có lực mê hoặc của đan dược tốt nhất Luyện Khí Kỳ, Luyện Khí Kỳ trông giữ vườn thuốc không do dự bao lâu đã đáp ứng, một tháng sau, khi linh thảo kết hạt gã sẽ nghĩ cách lấy một hạt để trao đổi với Trần Hạc.

Kế đó ánh mắt Trần Hạc dời về phía cái tên Linh Lung Tử cuối cùng, không khỏi chậm rãi nhíu mày, mấy ngày nay y đã ngầm nghe ngóng qua, mấy ngọn núi phụ cận đều không có hạt giống của Linh Lung Tử, thậm chí vườn thuốc của Kim Đan lão tổ cũng không có quả này, theo tu sĩ trông giữ vườn thuốc kia nói, Linh Lung Tử này rất đặc thù, cũng là vị linh dược quan trọng nhất trong Trúc Cơ Đan, có thể đả thông thất khiếu ngũ mạch.

Không chỉ là thuốc dẫn quan trọng của Trúc Cơ Đan, thường xuyên dùng ăn có thể chậm rãi cải thiện tâm mạch của tu sĩ, do đó có thể có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nói trắng ra chính là có thể làm được một lúc nhiều việc.

Nhưng loại Linh Lung Mộc này thuộc về loại thiên tài địa bảo, hoàn cảnh sinh trưởng rất hà khắc, chỉ sinh trưởng ở địa phương cố định, không cách nào nhổ trồng, đồng thời nếu có hạt, nảy mầm cũng cực kỳ gian nan, thông thường trồng mười lần tổn hại mười lần. Hiện tại trong Ngọc Đan Môn căn bản không có, trong năm đại phái chỉ có Vọng Nguyệt Tông mới có hai gốc, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bốn phái khác đều nguyện ý song tu giao hảo với nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông, mà bạn lữ song tu của chưởng giáo Ngọc Đan Môn, cũng chính là tu sĩ Kim Đan của Vọng Nguyệt Tông.

Trần Hạc nhíu đầu mi nghĩ, chẳng lẽ muốn lấy được Linh Lung Mộc còn phải song tu với nữ tu Vọng Nguyệt Tông hay sao? Bất quá cho dù y có ý, những nữ tu đó cũng không nhất định có thể để ý đến tu sĩ cấp thấp như y.

Đang nghĩ ngợi, báo nhỏ sau khi tuần tra một vòng rừng trúc – địa bàn của nó ở bên ngoài, đã trở về, thấy Trần Hạc thì vù một cái đã xông lên giường, thấy ánh mắt y nhìn sách trong tay không hề chớp, không chú ý tới nó, nhất thời trở nên có chút không cam lòng, quay đầu nhìn nhìn sách, sau đó giơ móng vuốt lên cào, liền cào sách kia rớt lên giường, sau đó tự mình chạy đến chỗ sách rơi xuống, đặt mông ngồi lên, đối diện với Trần Hạc, thậm chí còn đắc ý ô ô hai tiếng với y.
Bình Luận (0)
Comment