Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 216

Điểm sáng màu trắng suy yếu trong tay này không phải thứ gì khác, chính là Phần Băng Hỏa mà trước đây hắc báo cắn nuốt khi ở Thất Sát Chi Địa. Ngọn Phần Băng Hỏa kia trải qua hơn vạn năm dựng dục ở hoàn cảnh hà khắc, hình thành một ngọn hỏa diễm biến dị, không biết lại trải qua mấy vạn năm mới sản sinh một tia linh trí, sau khi bị hắc báo cắn nuốt, hỏa diễm biến dị này cực kỳ bá đạo, nếu không nhờ trong cơ thể hắc báo có một giọt huyết mạch chân long thượng cổ, lại cộng thêm mấy món bảo bối cùng rất nhiều sự phòng bị của Trần Hạc, thì khó có thể may mắn cắn nuốt được, triệt để luyện hóa cũng không phải dễ.

Lấy sức tiêu hóa của hắc báo cũng phải qua mấy năm mới tiêu hóa sạch sẽ ngọn Phần Băng Hỏa này, tia linh trí biến dị do thiên địa sản sinh kia cũng giảo hoạt vô cùng, vì không e ngại hỏa diễm mà nấp trong cơ thể hắc báo mấy năm, vào mấy ngày nay khi hắc báo phun gần hết hỏa diễm trong cơ thể, mới phun nó ra. Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, Trần Hạc không khỏi lộ ra nụ cười, nhìn linh trí Phần Băng Hỏa bị ép khô trong tay, ngay cả sức giãy dụa cũng không có, chỉ nhẹ nhàng bật nhảy nơi bàn tay, y nhất thời thoáng trở tay lấy một chiếc bình ngọc, cất nó vào.

Hiển nhiên hắc báo đối với việc một khối ánh sáng quái dị phun ra từ trong miệng nó, cảm thấy không thoải mái đến cực điểm, thậm chí muốn dùng móng vuốt nhào nát nó, cái thứ cặn bã phá hư sự uy phong của nó này, nên chết dưới vuốt của bổn đại gia. Bất quá thấy Trần Hạc cảm thấy cực kỳ hứng thú với thứ đó, thậm chí còn dùng bình ngọc cất chứa thu hồi, không khỏi lắc lắc đuôi có chút bất mãn. Bất quá tiếp theo lại thấy Trần Hạc hưng phấn ôm cái đầu to của nó, bàn tay chà đạp một trận với nó, dường như đang tán thưởng nó làm một chuyện rất giỏi. Bình thường Trần Hạc sẽ không chơi với nó như thế, hiển nhiên lúc này tâm tình vô cùng tốt, thậm chí còn vuốt đuôi nó vài cái.

Hắc báo đã bị tâm tình mãnh liệt của Trần Hạc cảm nhiễm, tâm tình bất mãn một hồi đã tiêu tán, kế đó cũng cao hứng theo, tuy rằng lúc này dùng đầu lưỡi liếm mặt với tai Trần Hạc, nhưng ánh mắt vẫn xoay lông lốc, vẫn không quên sự sỉ nhục mà khối ánh sáng kia mang đến cho nó, ngày sau nhất định phải đè bẹp thứ đó rồi dùng móng vuốt xé nát thành mấy khối rồi lại dùng keo dán dính rồi để lại vào bình ngọc...

Lúc này tâm tình của Trần Hạc tuyệt đối có thể dùng ‘giương cánh bay cao’ để hình dung, hiện tại y đã thu thập đủ tổng cộng bốn loại linh liên, trong đó kim mộc thổ đều đã luyện chế hoàn tất, mà hạt sen Thủy Liên cũng đã chuẩn bị xong, nhưng Thủy linh chủng lại không có manh mối gì. Trước đó y là Trúc Cơ Kỳ còn chưa cần phải lo lắng, dù sao lấy tu vi Trúc Cơ, muốn điều khiển ba thanh đều đã miễn cưỡng, càng miễn bàn bốn thanh pháp khí Nguyên Thần, nếu như đồng thời công kích, nguyên khí cần thiết trong nháy mắt sẽ có thể hút y thành người khô.

Bất quá hiện tại Kim Đan đã đại thành, đồng thời đã vững chắc, lại dựa vào lực nguyên thần vượt xa người cùng cấp của y, hoàn toàn có thể đồng thời sử dụng ba thanh pháp khí Nguyên Thần, đồng thời hấp thu ngũ hành phúc khí hai năm, toàn bộ kinh mạch thân thể và linh căn đều đã có sự đổi mới và mở rộng cực lớn, nguyên khí mà đan điền có thể dung nạp cũng nhiều hơn người cùng cấp một phần năm. Đừng xem thường một phần năm này, chí ít có thể sử dụng thêm được hai kích của pháp khí Nguyên Thần, tuy rằng dùng bốn thanh pháp khí Nguyên Thần còn có chút trắc trở, nhưng cũng sẽ không giật gấu vá vai quẫn bách như khi Trúc Cơ.

Mà linh chủng Phần Băng Hỏa do hắc báo nôn ra lúc này, vì bản thân nó chiếm phân nửa thuộc tính thủy, mà thuộc tính hỏa đã bị hắc báo tiêu hóa mất tám chín phần mười, hiện tại chỉ còn lại thuộc tính thủy, có thể xem là Thủy linh chủng luyện chế pháp khí Nguyên Thần, đồng thời chỗ tốt kèm theo của linh chủng biến dị cực lớn, tuy rằng không có uy năng của diễm hỏa, nhưng dư uy biến dị của nước kết băng, băng hóa nước vẫn không thể coi thường, chính là sức chiến đấu vượt cấp.

Huống hồ năm đó Ly Diễm Băng mà Lý Lăng Phỉ chia cho Trần Hạc vẫn còn một khối, vật này hiếm có, lấy để thay thế Huyền Cực Thiên Tinh luyện chế pháp khí Nguyên Thần lại càng thích hợp, hơn nữa hỏa diễm dung hòa của hắc báo được dùng để luyện chế Ly Diễm Băng thì không thể tốt hơn, y còn lo lắng địa hỏa bình thường không cách nào luyện hóa tinh thạch biến dị này, có thể nói tất cả mọi thứ hiện tại đều đã tới tay, chỉ thiếu một bước cuối cùng.

Vốn tâm tình phiền muộn vì xác suất luyện chế Trúc Cơ Đan thất bại cực cao, do đó khiến y tổn thất lượng lớn linh thạch nhất thời được quét sạch, kế tiếp luyện chế có chút chấn hưng tinh thần, lẽ ra ám chỉ tâm lý tinh thần diện mạo của con người có đôi khi là nơi then chốt quyết định sự thành bại, không biết là do tâm tình tốt hơn, hay do luyện tay đã quen, hai ngày kế tiếp xác suất thành công đột nhiên tăng hai thành, mỗi một lò có thể ra ba viên Trúc Cơ Đan, vận khí tốt một lò ba viên, vận khí không tốt mấy lò hoàn toàn phế, mà vận may của Trần Hạc càng ngày càng thuận, đến sau cùng không hề có lò nào trống, có lúc thành công một viên, có lúc thành công hai viên, nhân phẩm cũng bùng nổ, vậy mà liên tục ba lò đầy ắp, sau cùng chỉ dùng bốn lò đã luyện ra được ba mươi tám viên.

Sau khi luyện xong Trúc Cơ Đan, Trần Hạc mới ý thức được, có thể do tâm tình đột nhiên thoáng giận thoáng vui của mình có chút thả lỏng, do đó khiến thuật luyện đan của y có sự đột phá. Vừa vặn có thể mượn cơ hội rèn sắt khi còn nóng, luyện chế pháp khí Nguyên Thần thuộc tính thủy. Kế đó giao ba mươi viên Trúc Cơ Đan cho Tuyết Lệ, cũng dặn cô trong vòng hai tháng nếu như không có chuyện quan trọng thì tốt nhất không nên quấy rầy.

Tuyết Lệ khi nhìn thấy Trần Hạc dùng đan dược đẩy tám tộc nhân của cô tới đại viên mãn, đã sớm tâm phục khẩu phục, đồng thời người lớn tuổi nhất trong tộc sau khi dùng bốn viên Trúc Cơ Đan vậy mà đã Trúc Cơ thành công vào tháng trước, điều này khiến tộc nhân đều mang tấm lòng hy vọng và kính nể đối với Trần Hạc, bởi vì loại thủ đoạn thần kỳ này, cho dù là tổ tiên cũng không nhất định có thể làm được.

Vốn ngay từ đầu những người này cảm thấy bất mãn đối với hành vi chiếm lấy ngũ hành phúc địa của Trần Hạc, nhưng hiện tại mọi người trong tộc đều không có một câu oán hận với y, hơn nữa tộc trưởng Tuyết Lệ nói tiền bối đã ngưng kết đan, thì lại càng thành thành thật thật ở nhà gỗ đả tọa dùng đan dược xông cấp, cho dù là hai đứa trẻ cũng bị quản cực nghiêm, không cho phép bước vào phúc địa một bước, rất sợ chấn kinh cao nhân luyện đan, mà toàn bộ phúc địa cũng quang minh chính đại thành nơi chuyên thuộc của Trần Hạc.

Trần Hạc nghỉ ngơi hai ngày, điều chỉnh tình hình thân thể với tinh thần đến trạng thái tốt nhất, trong hai ngày lại kêu hắc báo phun lửa vào Vạn Bảo Hồ, thường thường túm phần da trên cổ nó cướp đoạt hỏa diễm trong cơ thể nó, mang theo tư thế không ép khô thề không bỏ qua. Nhưng hắc báo không còn là Hỏa Vân Báo cấp thấp nói xách là xách như khi còn bé nữa, da trên cổ dày chừng hai bàn tay, cơ bắp boong boong, cũng may nó mặc dù phản nghịch, nhưng loại việc nhỏ này vẫn nghe lời.

Hắc báo vì hấp thu lượng lớn phúc khí, lượng hỏa diễm dự trữ trong cơ thể nó lại tăng gấp đôi, trước đây năm ngày mới có thể trút đầy một hồ lô, hiện tại hai ngày đã có thể, đồng thời chất lượng hỏa diễm cực kỳ cao. Địa hỏa chứa đầy hồ lô, Trần Hạc cầm trong tay, trọng lượng gần như cầm gáo hồ lô rỗng ruột, nhưng hỏa diễm của hắc báo chứa đầy hồ lô thì tựa như cầm nguyên một hồ lô chứa Tử Kim Vẫn Thiết, phàm nhân cầm đều có thể té ngã, Trần Hạc nghĩ việc này có thể có quan hệ nhất định với việc dung hợp băng diễm.

Lúc này năm dải phúc khí trong phúc địa đã bị hấp thu bốn phần năm, Linh Mục Hầu sớm đã hấp thu đủ rồi, Trần Hạc không thu nó vào không gian, nó cũng vui vẻ theo y đi dạo xung quanh, về sau được Tuyết Lệ mỏi mắt trông mong mang đi đút ăn. Nữ sinh đều thích loại vật nhỏ mắt to này, cho dù là nữ tu có định lực mạnh cũng như thế, đây đại khái là bản năng người mẹ trời sinh của phụ nữ, thấy vật nhỏ đáng yêu thì tình thương tràn lan.

Trước đó khi cô với Trần Hạc còn chưa tính là quen thân thì không dám mở miệng xin mượn, hiện tại nhịn không được nữa. Khi Trần Hạc vứt Linh Mục Hầu cho Tuyết Lệ, Linh Mục Hầu còn tội nghiệp túm ngón tay Trần Hạc rưng rưng chít chít, kết quả theo Tuyết Lệ ăn quả Quán Mộc một đoạn thời gian, tức khắc vui vẻ theo chạy khắp đảo, cũng không sợ người, mỗi ngày chui vào bụi cây ăn đến mức bụng căng tròn vo. Linh Mục Hầu dù sao vẫn là nhóc khỉ con, trước đây vẫn luôn ở trong không gian Giới Tử không tiếp xúc với bên ngoài, hiện tại có trái cây ăn lại có thể thấy biển, người trên đảo dường như không có sức uy hiếp gì, Linh Mục Hầu rất nhanh đã thích ứng loại sinh hoạt này.

Bất quá buổi tối mỗi ngày Linh Mục Hầu đều trở lại bên cạnh Trần Hạc ngủ, dù sao đối với nó mà nói, thế giới bên ngoài dù chơi vui thế nào đi nữa cũng chỉ là chơi, chỗ ngủ vẫn là bên cạnh Trần Hạc an toàn nhất, nó từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh y, sớm đã xem y là cha mẹ, ỷ lại đủ loại. Đương nhiên, đối với con khỉ không có tiết tháo gì này, hắc báo biểu thị khinh bỉ, thậm chí dùng đuôi chặn lại lỗ nhỏ ra vào to cỡ bằng nắm tay của phúc địa, không cho nó vào, chọc Linh Mục Hầu ở bên ngoài kêu chít chít.

Thời gian hơn hai năm, thân thể Trương Thư Hạc đặt ở phúc địa đã hấp thu đầy đủ phúc khí, có chút bão hòa, mà phúc khí trên không vẫn còn hơn một phần năm, vốn Trần Hạc thu hồi thân thể còn cảm thấy đáng tiếc, nhưng được cử chỉ của linh chủng Phần Băng Hỏa khi vừa ra đã chui vào phúc khí đề tỉnh, tức khắc điều khiển ba thanh pháp khí Nguyên Thần ra từ đan điền. Tuy rằng trước đó bản thân có hấp thu phúc khí, nhưng khi tới chỗ ba thanh pháp khí thì có thể lấy được cũng không còn nhiều, cơ bản đều dùng để cải thiện kinh mạch đan điền và linh căn.

Lúc này ba thanh pháp khi Nguyên Thần kim mộc thổ vừa ra, ba nhóc linh chủng trong kiếm không cần Trần Hạc chỉ huy, đã một trước một sau một phải tung tăng nhảy nhót vây quanh vùng phúc khí. Chắc hẳn loại phúc khí do thiên địa dựng dục mà sinh này có chỗ tốt lớn lao đối với linh chủng, dù sao pháp khí Nguyên Thần của Trần Hạc khác biệt với tu sĩ khác, tuyệt không phải vật chết, mà là ba linh trí không có thực thể vui vẻ hoạt bát, hấp thu linh khí cũng có chỗ tốt lớn lao.

Thời gian hai tháng kế tiếp Trần Hạc đều đang luyện chế thanh pháp khí thuộc tính thủy thứ tư, vì linh chủng là do thủy hỏa biến dị mà ra, đồng thời nguyên liệu Huyền Cực Thiên Tinh được y đổi thành Ly Diễm Băng, vì vậy tên kiếm được Trần Hạc sửa thành Ly Băng Kiếm. Nhắc tới quá trình luyện chế, nếu như không phải Trần Hạc có kinh nghiệm của ba thanh kiếm trước đó làm căn cơ, lần luyện chế Ly Băng Kiếm này sợ rằng sẽ phải thất bại, linh chủng Phần Băng Hỏa kia cực kỳ khó quấn, đồng thời rõ ràng linh trí còn cao hơn so với trong tưởng tượng.

Bởi vì nó là linh chủng thủy hỏa biến dị, vừa có thể sinh tồn trong nước, còn có thể bảo mệnh trong lửa, không dễ dàng bị Trần Hạc mê hoặc, cũng mấy lần chạy trốn ác liệt, thậm chí còn muốn ‘ngọc thạch câu phần’ với y, thực sự khiến y lao lực quá độ, sau cùng nhờ sự tương trợ của hỏa diễm hắc báo với ba thanh pháp khí Nguyên Thần khác, cuối cùng cũng đẩy nó vào trong thủy kiếm đã thành hình được luyện chế từ hạt sen Thủy Liên. Trần Hạc không dám lưu lại một khắc, khắc ký hiệu thượng cổ xuống thân kiếm, sau khi khắc xong nét cuối cùng, toàn bộ hoa văn cổ phù nhất thời sáng ngời, lúc này mới coi như luyện chế thành công.

Thẳng đến khi nhìn thanh thủy linh kiếm lẳng lặng bồng bềnh trong không trung, như tượng băng thoắt ẩn thoắt hiện đó, Trần Hạc vung tay áo bào hong khô mồ hôi trên người, trên mặt mới lộ ra nụ cười, cho dù trước đó có vất vả thế nào đi nữa, lúc này coi như đã được bù đắp. Tức khắc tay nhẹ nhàng chiêu gọi hướng phía không trung, thanh Ly Băng Kiếm liền khe khẽ động, tuy rằng linh chủng Phần Băng Hỏa bên trong còn có chút chống cự, nhưng thân là pháp khí Nguyên Thần của Trần Hạc, nó không cách nào vi phạm ý nguyện của chủ nhân, kế đó liền ngoan ngoãn rơi lên tay y00.

Một mảnh chỉ cỡ bằng lá liễu, không khác gì một miếng băng mỏng, nhưng có thể thấy được chi tiết cũng không tệ. Trần Hạc dù sao cũng được xem như tay già đời, trước kia luyện chế Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm, trời biết hình dáng điêu khắc thô sơ bao nhiêu, không tinh xảo bằng hai thanh mộc thủy.

Thân Ly Băng Kiếm lộ ra cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, Trần Hạc ngắm nghía sau một lúc, nhất thời ném vào không trung, ngón tay liên tiếp làm mấy động tác, chỉ thấy Ly Băng Kiếm đột nhiên chợt lóe quang mang màu trắng, trong nháy mắt lại như bị đánh tan, chia thành vô số vụn băng, rậm rạp di động trên không trung, tiếp theo dạo qua một vòng rồi tụ lại biến thành một thanh thủy kiếm lăn tăn gợn sóng, sau đó thủy kiếm lại phân cách thành vô số giọt nước, giọt nước kéo dài rồi lại ngưng tụ thành trăm cây băng châm, mắt thường gần như không cách nào thấy rõ được hình dạng với số lượng của chúng. Băng châm quay đầu toàn bộ bắn nhanh về một điểm ở chính giữa, tiếp theo liền nghe thấy liên tiếp tiếng băng châm va chạm nhỏ vụn, sau khi va chạm thì lại hóa thành nước tụ lại, trong kiếm dường như có tiếng nước đang chảy, bên ngoài thì như một tầng màng bao lúc có lúc không. Ai có thể ngờ đến, một thanh thủy kiếm nhìn như mềm mại như thế, trong nháy mắt sẽ có thể biến đổi thành băng đao giết người trong vô hình.

Trần Hạc thử một lúc lâu, cực kỳ thỏa mãn, lúc này mới vung tay lên để nó đi hấp thu phúc khí cùng với những linh kiếm khác. Linh chủng trong thủy linh kiếm cho dù bị nhốt trong kiếm hòa hợp một thể với kiếm, nhưng vẫn không mất nửa điểm bản tính bá đạo, nhảy vào trong phúc khí thì điên cuồng hút phúc khí, hơn nữa còn muốn đánh đuổi ba thanh pháp khí khác, nó muốn tự mình độc chiếm. Mà Long Ti Kiếm thuộc tính mộc hiển nhiên nhìn nó không vừa mắt, vốn nó là linh chủng diễn sinh từ hai loại khí linh ma, Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm một nhóc thành thật một nhóc thiên chân vô tà, bình thường không bới móc thì cũng có thể ở chung hòa bình, nhưng tên nhóc Ly Băng này vậy mà dám đến bên cạnh nó cướp phúc khí, thực sự là chuột cướp cá của mèo già mà, muốn chết!

Một nhóc là linh chủng thuộc tính mộc linh ma linh dị, một nhóc là linh chủng thủy hỏa biến dị, hai nhóc mâu thuẫn, một nhóc vươn mấy trăm tơ rồng, một nhóc hóa thành mấy trăm cây gai nhím, mà Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm bên cạnh thì vừa hút phúc khí vừa xem náo nhiệt. Trần Hạc nhìn hành vi của bốn nhóc linh chủng ở phúc khí, nhất thời đau đầu không thôi, nhóc Phần Băng Thủy linh chủng này thật đúng là cái đồ sinh sự, đi chỗ nào gặp tai ương chỗ đó, không biết thu nó là đúng hay sai..

Sau cùng vẫn là nhờ hắc báo phun một ngọn lửa qua, mấy nhóc linh chủng mới thành thật, mùi vị bị lửa thiêu không dễ chịu, nhất là mấy nhóc linh chủng vẫn luôn theo Trần Hạc, đương nhiên biết hắc báo là thịt trong tim của chủ nhân, chúng nó tổng cộng lại hết cũng so không bằng, cái này gọi là bất bình đẳng trên địa vị. Hai nhóc linh chủng kim mộc đều sợ lửa, Trần Hoàng Kiếm thì thành thật nghe lời, hỏa diễm bình thường thì cũng thôi, chúng nó coi như tắm lửa vậy, không quan trọng, then chốt là yêu hỏa biến dị dung hợp ba loại hỏa diễm, uy lực này không tầm thường.

Nếu nói một con gà nướng, dùng lửa bình thường có thể nướng chậm một canh giờ, mà một đốm lửa của ba loại yêu hỏa biến dị dính lên, gà lập tức thành cặn, lực phá hoại không phải một cộng một bằng hai, mà là hai cộng hai, bốn cộng bốn, sáu cộng sáu, căn bản không thể cùng bình luận, đồng thời con báo bạo lực kia rất bạo lực, thường ngày thấy bọn nó không vừa mắt, động một tí liền thừa dịp chủ nhân không chú ý phun lửa hù dọa chúng nó, thực sự là giận mà không dám nói gì, nướng nhiều cũng rất đau đó! Hơn nữa quan trọng nhất là, trái tim ánh mắt của chủ nhân hoàn toàn lệch rồi. Mi xem hiện tại, con báo bạo lực kia dùng lửa thiêu chúng nó, chủ nhân còn làm bộ không thấy, ngẫm lại thì đều là hai hàng nước mắt, làm sao lại theo một chủ nhân bất công như thế chứ? Dưới sức ép, ba nhóc linh chủng ở trước mặt báo bạo lực chỉ có nước thành thật nghe lời.

Mà nhóc linh chủng Phần Băng Hỏa kia hiển nhiên càng sợ báo bạo lực hơn Trần Hạc, dù sao ở trong bụng nó, mình thiếu chút nữa đã xong đời, đồng thời con báo thối đó vậy mà cướp đi Phần Băng Hỏa của nó đến đối phó nó, thực sự là ‘chú có thể nhịn thím không thể nhịn’, nhưng không ai rõ ràng uy lực của Phần Băng Hỏa hơn nó, vì vậy khi bị lửa thiêu nó chạy trốn nhanh nhất.

Thấy mấy nhóc linh chủng đã thành thật, lúc này Trần Hạc mới ở một bên đả tọa chuẩn bị khôi phục nguyên khí, nhìn hắc báo uy phong lẫm lẫm lượn tới lượn lui phía dưới đám linh chủng, linh chủng thì tựa như đám nhóc ngoan ở nhà trẻ, thành thật hấp thu phúc khí bên trên, Trần Hạc không khỏi cười khẽ, trong lòng nôn máng một câu: thực sự là ác nhân tự có ác nhân trị. Kế đó nhắm mắt bắt đầu vận hành công pháp.

Ba ngày sau Trần Hạc ra khỏi phúc địa, Tuyết Lệ đã sớm chuẩn bị đào phúc địa thế nào, chỉ chờ Trần Hạc bế quan đi ra là có thể tiến hành. Hiện tại thời gian ba năm nháy mắt đã qua, thuyền cũng đã hoàn thành, nếu như có thể xuất phát sớm thì không cần phải mạo hiểm ở lại nữa, ai biết Tinh Yêu Triều có thể lâm thời tới sớm hay không. Ngay khi Tuyết Lệ dẫn người đi vào đào phúc địa, mười lăm người nhìn mấy sợi phúc khí mảnh như tơ nhện trong phúc địa, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.

Ngũ hành phúc khí mấy nghìn năm của tổ tông bọn họ, trên vạn tộc nhân đều không hút sạch được, vậy mà bị một mình Trần Hạc hút sạch sẽ, hiện tại chỉ còn lại chút cặn, thực sự khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối khó có thể tin mà.
Bình Luận (0)
Comment