Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 218

Hải vực xa xôi vô bờ khi không có gió bão là cực kỳ yên bình an nhàn, gợn sóng lăn tăn, hệt như sọt trúc nơi tay bà ngoại trong giấc mộng xưa, lúc này có một đội thuyền màu đen đi từ xa đến gần, từ trên thuyền thường thường tản ra từng luồng mùi thịt theo gió biển, dẫn tới mấy con yêu điểu loại nhỏ bay xuống, nghi hoặc nhìn đội thuyền xa lạ.

Chiếc thuyền này cũng không lớn, chỉnh thể màu đen, chế tạo có chút thô sơ, ngay cả vải buồm đều dùng da thú chưa rụng lông may thành, tay nghề hiển nhiên không tinh. Hiện tại đang lúc giữa trưa, sức gió trên biển tương đối nhỏ, thuyền chạy không nhanh, người trên thuyền dường như cũng không vội đi tới, mà đang quan sát nơi cách thuyền không xa, nơi đó đang có hai con Thông Thủy Thú tranh đấu với một con báo cực lớn toàn thân toát ra hỏa diễm màu tím đỏ.

Vùng thuỷ vực này, vốn là thiên hạ của yêu thú thuộc tính thủy, một con yêu thú thuộc tính hỏa đột nhiên xuất hiện ở đây còn lấy một địch hai, nếu có người ngoài nhìn thấy, cũng không khỏi không bội phục quyết tâm chịu chết của nó, yêu thú bình thường đều sẽ kẹp đuôi trốn, con này thực sự là ăn tim gấu mật báo, vậy mà dám chạy đến cửa nhà người ta khiêu khích, thế này không phải muốn chết thì là gì?

Boong tàu trên thuyền có hai người ngồi, một nam một nữ, nữ đang khẩn trương nhìn trận tranh đấu của yêu thú kia, mà nam thì không hề ngẩng đầu, lấy ra một chiếc hồ lô màu đỏ lửa, đặt dưới một trang bị kỳ quái thay thế nguyên liệu đốt, luôn được khống chế phun lửa vào một nơi, mà trang bị kia hiển nhiên có thể điều tiết độ lửa, hỏa diễm đến nơi cửa miệng phát ra đã trở nên chậm rãi, nhiệt độ cũng giảm bớt rất nhiều, cửa phun tương tự như một cái máng dài, bên trên đang được đặt mấy con yêu sò tươi non to bằng đầu người, đang được nướng trên lửa nhỏ, bởi vì độ lửa mà chỉ chốc lát, miệng đóng chặt đã khẽ mở, cũng tản ra từng đợt hương vị hải sản.

Nam không phải ai khác, chính là Trần Hạc đã rời bến hơn hai năm, vì y đã là tu sĩ Kim Đan, hơn nữa công pháp Toàn Linh có chút thành tựu, năm tháng tuyệt không lưu lại chút vết tích nào trên mặt y, vẫn còn bộ dáng hơn hai mươi tuổi như khi mới Trúc Cơ, bộ áo bào trắng sạch sẽ không hề vì hỏa diễm đốt nướng mà bẩn nửa phần. Lúc này ngón tay bạch ngọc đang cầm một mảnh vỏ trai ngọc màu dạ quang xinh đẹp đã được rửa sạch, hình dạng như một vòng tròn, trên bàn đang có năm đĩa điểm tâm đỏ óng ánh như bánh bao.

Người ta nói dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển, nguyên liệu nấu ăn phong phú trong biển rất nhiều, chỉ loài cá không thôi đã không dưới nghìn loại, mùi vị của mỗi loại lại khác nhau, tôm cua sò tươi, thứ gì cần có cũng có. Lúc này Trần Hạc đang lười biếng phơi nắng trên biển, vừa nướng sò tươi, thuận tiện làm chút điểm tâm, mỗi một loại điểm tâm này đều là món báo thích ăn. Trần Hạc cực có hứng thú với việc làm những món này, đồng thời năng lực suy luận phi phàm, tổng kết ra đều bởi vì di truyền gien mỹ thực và sự đói khát không có thức ăn ở mạt thế, cho nên tuyệt đối không có sự phiền chán đối với việc làm thức ăn, trái lại là một loại hưởng thụ thỏa mãn, có ăn có uống cũng ngụ ý sinh hoạt mỹ mãn.

Cũng bởi vậy, được lợi lớn nhất đó là hắc báo và Linh Mục Hầu, Linh Mục Hầu đang tựa trên cánh tay Tuyết Lệ, nhưng mắt to lại len lén nhìn Trần Hạc đang tưới chút ngọc cao ngũ linh lên vỏ Tưởng Quả thuộc tính hỏa, còn trộn chút Ngưng Thần Quả xay nhuyễn, sánh sánh thơm thơm, Linh Mục Hầu nhịn không được len lén hít hít mũi, nuốt nước miếng trở vào từ lỗ mũi. (……………. -_-||||||||)

Tuyết Lệ khẩn trương nhìn ba con yêu thú điên cuồng tranh đấu nơi xa, yêu thú thiên tính tàn nhẫn, khi tranh đấu mi chết ta sống vứt bỏ hết dư lực, mỗi một lần Tuyết Lệ nhìn thấy Trần Hạc không chút lưu tình đuổi hắc báo rời thuyền, sau đó bị một đám yêu thú vây công mà không quan tâm, mặc cho bị đánh cho thương tích đầy mình quay về, cô đều nhịn không được cảm thấy không đáng thay hắc báo, thầm nghĩ trong lòng tiền bối thực sự là một chủ nhân nhẫn tâm, làm sao có thể đối đãi yêu thú của mình như thế, yêu thú một mạng tương liên với mình, không phải nên sủng ái nhiều hơn, cùng tiến cùng lùi khi chiến đấu sao? Tựa như cô với tuyết hổ của mình, như vậy yêu thú mới có thể thân với mình.

Tuyết Lệ thấy hai con Thông Thủy Thú cấp năm kia lợi hại phi phàm, vỏ phòng ngự trên người cực kỳ lợi hại, mơ hồ lo lắng thay hắc báo, bất quá cô không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì trước đó yêu thú hắc báo của tiền bối từng có từng trải lấy một địch năm, tuy rằng sau cùng chạy thoát trở về, nhưng năm con kia cũng không lấy được nửa chỗ tốt, vì vậy lúc này lấy một địch hai tuy rằng hung hiểm, trong thoáng chốc hẳn sẽ không có mối nguy sinh mệnh gì, nhưng bị thương là điều khẳng định, vẻ mặt Tuyết Lệ có chút không đành lòng.

Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Hạc đang ngồi trên boong tàu lật nướng sò. Yêu thú của mình mỗi ngày bị thương, người làm chủ nhân như y đều không chút động lòng sao? Bất quá sau khi nhìn Trần Hạc, lại chần chừ, trước đây cô cảm thấy Trần Hạc tiền bối làm chủ nhân quá mức tàn nhẫn với yêu thú của mình, tuy rằng yêu thú chịu bị y sử dụng nhưng về sau sẽ không một lòng với y, nhưng khi nhìn thấy thức ăn trên mặt đất, đột nhiên lại cảm thấy kỳ thực y đối với hắc báo vẫn rất không tệ.

Ngoại trừ sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng đến mức lãnh khốc kêu hắc báo yêu thú thuộc tính hỏa đi vào biển săn giết yêu thú thuộc tính thủy, hơn nữa còn mấy lần thấy chết mà không cứu. Thế nhưng, cô lại chưa từng thấy tu sĩ nào mà mỗi ngày chí ít làm thức ăn hai lần cho yêu thú của mình, hơn nữa mỗi bữa đều không trùng lặp, tất cả đều là thứ tốt mà cô chưa từng thấy qua, thậm chí còn không chút keo kiệt cao chi ngũ linh, có thể làm đủ món cho nó trong một tháng. Mà con hắc báo kia cũng tham ăn tới mức khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô chưa từng thấy một con yêu thú nào có thể ăn nhiều như thế, mỗi ngày nhất định phải ăn món mà chủ nhân làm, ăn không được thì sẽ cáu kỉnh náo loạn chủ nhân đủ kiểu, cho dù kêu nó mỗi ngày xuống biển săn động vật biển đổi thức ăn cũng vui vẻ chịu đựng.

Tuyết Lệ có chút thất thần nhìn ngón tay như tượng ngọc của tiền bối đang chuyên chú làm thịt thêm cơm, gạo là linh cốc mà Trần Hạc trồng trong không gian Giới Tử, từng hạt căng mẩy sáng bóng, mùi hương sau khi nấu chín đủ để khiến người ta nuốt nước miếng bụng kêu như trống, trong cơm thêm vào thịt yêu thú khô do tộc nhân muối mà cô đưa cho Trần Hạc, lấy một khối dày, dùng linh kiếm cắt thành miếng hơi mỏng, rồi dùng lửa chiên bóng loáng thơm nức, sau đó trải một tầng linh mễ lấp lánh trong suốt lên, rất nhanh thịt khô đã được nướng đến chảy mỡ thấm vào linh mễ, một lát sau Trần Hạc lại ấn lên một tầng linh mễ trên thịt khô.

Bấy giờ mới khoét ra một muôi Tưởng Quả màu tím đã được ủ từ trong một chiếc bình đen bên cạnh, hạt quả nhỏ màu tím hương vị nồng đậm rơi trên linh mễ trăng trắng, nhìn khiến người ta đặc biệt muốn ăn. Dừng lại một chút, Trần Hạc lấy mấy tấm lá xanh rộng tựa hồ là của linh thảo nào đó, trước tiên bôi lên một số gia vị thiên nhiên có thể là do chính tiền bối điều chế lên mặt lá cây, rồi bao nó lên nắm cơm, sau đó đặt trong nồi tăng lửa hấp nhẹ.

Tất cả việc này nói ra thì dài, nhưng tiền bối tốc độ làm vừa nhanh lại bình tĩnh, vừa chuyên chú lại có vài phần lười nhác và không yên lòng. Lúc này mấy con yêu sò bên cạnh đã được nướng há miệng, vỏ mở một chút, Trần Hạc vung tay áo bào, gỡ chúng xuống, khoét thịt tươi bỏ vào một chiếc vỏ, thứ này ngon vô cùng, không cần thêm bất kỳ đồ gia vị nào là đã có thể khiến người ta ăn cười toe toét, khoét ra để chung ăn càng thuận tiện.

Kế đó lại làm mấy loại điểm tâm thịt nhân sâm, với thịt viên Đại Hương dùng cao chi ngũ linh làm nhân, còn có cơm Tam Tiên làm từ nhiều loại thịt yêu ngư băm trộn chung với linh mễ và gạch cua thơm. Đợi đến khi trận tranh đấu cách đó không xa gần đến chung kết, khi hắc báo kéo hai con hải yêu thú cấp năm trở lại boong tàu, Trần Hạc cơ bản đều đã làm xong thức ăn.

Hai chiếc vỏ lớn đựng thịt trai ngọc tươi, trên vỏ trai ngọc là năm chiếc lá xanh biếc bao điểm tâm thịt khô, một tầng cơm Tam Tiên dày với thịt viên Đại Hương mà nó thích ăn nhất, nó há miệng ném con Thông Thủy Thú lạch cạch tới chỗ boong tàu cách Trần Hạc không xa, sau đó xông qua tựa bên cạnh y, bắt đầu ăn ngấu nghiến, bao lá xanh biếc kia thì mỗi đớp một cái, hiển nhiên hương vị đặc biệt ngon, thẳng đến khi ăn xong năm cái mà vẫn còn thèm, còn dùng sức lấy móng vuốt vỗ vỏ trai ngọc đặt bao lá xanh, đôi con ngươi màu tím nhìn Trần Hạc, miệng ô ô mấy tiếng, rõ ràng có ý là thứ này ăn ngon lần sau còn muốn.

Nhìn hắc báo ăn ngụm lớn phí của trời, Tuyết Lệ nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lúc này cô đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cho dù sớm đã phai nhạt ham muốn ăn uống, nhưng giờ này khắc này nước miếng tràn lan khiến cô có chút đỏ mặt. Linh Mục Hầu sớm đã nhảy xuống, chạy đến phía sau hắc báo nhặt một số cặn tương hoa quả còn lại, bên trong không phải có thịt Ngưng Thần Quả, thì có cao chi ngũ linh, tùy tiện một chút cũng là thứ tốt, một lớn một nhỏ ăn một bữa này đều cảm thấy mỹ mãn.

“Tiền bối, hai con Thông Thủy Thú cấp năm này tương đối hiếm thấy, ngoại trừ hai viên yêu đan, vỏ trên người và sừng trên đầu chắc hẳn đáng giá không ít tiền.” Tuyết Lệ vì che giấu chuyện một người tu tiên như mình mà lại toát ra ham muốn ăn uống, vội vàng nói sang chuyện khác, đi đến bên cạnh hai con Thông Thủy Thú do hắc báo săn giết kia, tuy rằng cô chưa từng rời khỏi Thạch Ngưu Đảo, nhưng từng nghe Trần Hạc nói đến tình huống của tu tiên giới, vì vậy biết loại nguyên liệu yêu thú này cũng đáng giá.

Trần Hạc nhìn hai lượt sau đó khẽ gật đầu: “Hai chiếc sừng có thể dùng để luyện chế pháp khí công kích thuộc tính thủy, vỏ thì kém một chút, nhưng luyện hai chiếc khiên phòng ngự vẫn được.” Nói xong vung tay áo, mấy thanh pháp khí bắn ra, không quá nửa khắc, thứ đáng giá trên người hai con Thông Thủy Thú đều đã được lấy xuống, thịt của loài thú này hơi chua lại quá cứng, bình thường không có gì ăn thì có thể nếm thử, hiện tại trên biển thức ăn phong phú thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Kế đó vứt vào biển, đồng thời thu hai viên yêu đan thuộc tính thủy cấp năm và sừng vỏ vào túi trữ vật.

Trong hai năm rời bến, chỉ một mình hắc báo săn giết yêu thú, nguyên liệu lấy được đã chứa đầy một chiếc túi trữ vật, nếu như sau khi đến lục địa bán những nguyên liệu này lấy tiền mặt, lập tức sẽ có thể được một món linh thạch lớn. Đương nhiên không chỉ là vì linh thạch, Trần Hạc tự có suy tính của mình, mục đích chủ yếu của y kỳ thực là để bồi dưỡng năng lực thực chiến của hắc báo, không thể nghi ngờ vùng hải vực này là sân huấn luyện tốt nhất. Đối với yêu thú thuộc tính hỏa, kẻ địch trí mạng lớn nhất chính là yêu thú thuộc tính thủy, tuy rằng hắc báo vì đã cắn nuốt Phần Băng Hỏa thủy hỏa biến dị, đã không còn sợ nước như trước, nhưng loại ý niệm thối lui trong nội tâm sẽ không dễ dàng tiêu tan, nếu muốn triệt để xua tan, vậy phải không ngừng chiến đấu, thẳng đến khi nó không e ngại nữa mới thôi.

Thời gian hai năm, hắc báo từ mỗi khi bị thương kẹp đuôi chạy về lấp bụng đói, đến bây giờ lấy một địch năm vẫn có thể giết chết hơn phân nửa, loại sức chiến đấu mạnh mẽ này, không phải điều mà loài yêu thú được nuôi trong nhà ấm, dưới sự bảo vệ che chở của chủ nhân có thể có được, là cần không ngừng huấn luyện ra trong hoàn cảnh tàn khốc, một con yêu thú cấp thấp hoang dại chiến lực mạnh thậm chí có thể chiến thắng được yêu thú cấp cao, loại khả năng này tuy thấp, nhưng không tính hiếm thấy.

Từ đây là đủ để thấy tầm quan trọng của chiến lực đối với yêu thú, trong lúc quyết đấu sinh tử, điều cần thiết tuyệt không phải có bao nhiêu năng lực, mà là có thể phát huy bao nhiêu trong nháy mắt, loại can đảm và tổng hợp thực lực này, không phải có được không duyên cớ, cũng không phải nói suông là có, mà đều cần thiết yêu thú không ngừng dùng sinh mệnh để lĩnh ngộ trong chiến đấu, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải trả giá bằng máu, nếu không thì giờ khắc này đang ăn thịt, một khắc sau sẽ gặp phải cường địch mà ngay cả chạy thoát thân cũng không biết chạy như thế nào.

Vì vậy mấy lần trên mặt Tuyết Lệ hiện lên vẻ không đành lòng và ánh mắt không tán thành nhìn về phía y, Trần Hạc đều biết rõ, tuy rằng mặt y không đổi sắc, nhưng trên thực tế trong lòng đều khẩn trương lo lắng hơn so bất kỳ ai, nhưng loại tâm tình này tuyệt đối không thể xuất hiện trên mặt, toàn bộ giấu nơi đáy lòng, thời gian dài trôi qua khiến Tuyết Lệ cảm thấy lãnh khốc. Nhưng hắc báo tâm thần tương liên với Trần Hạc lại có thể cảm nhận được, ngay từ đầu sẽ bướng bỉnh một chút, tức giận Trần Hạc không ở bên cạnh với nó, nhưng về sau lại cực kỳ nghe lời, mà để hắc báo săn yêu thú lấy nguyên liệu, cũng bất quá chỉ là mượn cớ, cắt cỏ thuận tiện bắt thỏ mà thôi.

Tuyết Lệ xin Trần Hạc phương pháp luyện Hoàng Thanh Đan, kế đó trở lại khoang thuyền dự định nghiên cứu với tộc nhân, trong không gian của Trần Hạc có rất nhiều Hoàng Thanh Thảo, thúc một lần là một mảng lớn, nhiều đến mức nếu như mua, một khối linh thạch cực phẩm có thể mua được một đảo, biết Tuyết Lệ có ý nghĩ muốn học luyện đan, dứt khoát thuận nước giong thuyền, thúc một mảng Hoàng Thanh Thảo tặng cho Tuyết Lệ, một năm nay các tộc nhân cô đều đang luyện tập luyện chế đan dược.

Dù sao một dân tộc hoang đảo bị các loại hạn chế mà không cách nào luyện đan, vừa nghĩ đến sinh hoạt tương lai có thể luyện đan tu luyện, còn có thể đổi lấy linh thạch, không cần bị vây trong một hòn đảo biệt lập nữa, đáy mắt mỗi người đều có sự cuồng nhiệt không tầm thường, nhưng vì nguyên liệu, bình thường chỉ có thể dùng chân hỏa luyện chút Ngũ Thương Tán với giải độc hoàn cấp thấp luyện tay, mỗi người đều ở trong khoang thuyền ngày ngày luyện tập phương pháp mà Trần Hạc dạy, không ngừng rèn đúc năng lực khống chế độ lửa của bản thân.

Rốt cục tốn hơn một năm, cơ sở của mười mấy người mới tính là được đặt vững, lần này Trần Hạc lại cho bọn họ rất nhiều linh thảo, có thể luyện chế đan dược tu luyện trên ý nghĩa chân chính, tuy rằng chỉ là một số linh thảo Luyện Khí Kỳ cấp thấp, nhưng tộc nhân vẫn vô cùng cảm tạ Trần Hạc, cực kỳ tôn kính y. Dù sao cho dù bọn họ không hiểu, nhưng cũng rất rõ ràng loại bí thuật như luyện đan, ngoại trừ đệ tử của mình, rất ít sẽ có ai tỉ mỉ chỉ dạy kinh nghiệm cho người ngoài, cho dù đệ tử cũng không nhất định sẽ dạy toàn bộ.

Mà Trần Hạc lại không chỉ viết xuống tất cả yếu điểm để bọn họ truyền cho nhau xem, thậm chí có hỏi tất đáp, đừng thấy chỉ là chút kinh nghiệm, nhưng nếu học giỏi mấy thứ này, không thể nghi ngờ tương tự như tiền bối đã cho tộc nhân bọn họ một phần kỹ năng sống, cho dù tới lục địa, bọn họ cũng không cần phải phát sầu vì sinh kỹ ngày sau, vì vậy mỗi người đều xem Trần Hạc là đại ân nhân trong tộc, trẻ con nhìn thấy tiền bối đều quỳ xuống dập đầu.

Kỳ thực trên sự kiện này, trong lòng Trần Hạc ít nhiều đều có chút áy náy, dốc túi dạy thuật luyện đan cũng mang theo chút ý bù đắp, trước đó ở trên đảo mình đã lấy được hai phần ba linh thạch và ngũ hành linh cao, tuy rằng đây xem như là thù lao hộ tống của y, nhưng nếu tính ra vẫn có chút chiếm tiện nghi, vì vậy thấy bọn họ có ý muốn học, cũng thuận nước đẩy thuyền dạy một chút.

Tuyết Lệ vui mừng cầm Hoàng Thanh Đan rời đi, quay đầu lại liền thấy hắc báo liếm nước thịt trong chậu vỏ sò, hiển nhiên còn chưa ăn đủ, thấy thực sự đã không còn, nhất thời quay đầu ô một tiếng thật dài với Trần Hạc, đôi mắt tím kia bình tĩnh nhìn y. Có trong nháy mắt, Trần Hạc nhớ tới hắc báo chưa hóa hình thành Kim Trảm Nguyên trước đây, ăn xong thịt trong chậu thép, sau khi liếm sạch sẽ cũng kêu như thế, trong lúc nhất thời có chút giật mình, bất quá kế đó đã lấy lại tinh thần lấy chút điểm tâm ngọt, Ngưng Thần Quả và tương hoa quả ủ từ Tử Não Quả từ không gian.

Hắc báo thấy thế biết Trần Hạc thực sự không giấu đồ ăn, lúc này mới vặn vẹo thân đi qua hộp tương hoa quả kia, tương hoa quả này vừa trong lành vừa ngọt, đặt trong hàn đàm đóng băng, vị giác tốt hơn, quả thực ăn ngon, là món Linh Mục Hầu yêu nhất, hắc báo luôn luôn kén chọn cũng sẽ ăn một hũ, nhất là trộn cao chi ngũ linh, bên trên sẽ ngưng một tầng dầu trái cây dày dày, vào miệng liền tan, khi liếm vừa mềm vừa thơm, ngay cả Trần Hạc thường thường cũng sẽ khoét một muôi.

Hắc báo đi đến bên cạnh Trần Hạc, sau đó tự nhiên nằm xuống, duỗi đầu lưỡi tanh đỏ bắt đầu liếm tương hoa quả nửa trong suốt màu tím bên trong. Trần Hạc thấy Linh Mục Hầu ăn hai miếng đã no, thì thu nó vào động cây nơi không gian Giới Tử ngủ, tiếp theo lấy một lọ thuốc mỡ ra từ không gian, sau đó vạch lông bôi lên chỗ có miệng vết thương trên người hắc báo. Hắc báo thích nhất lúc này, thành thật không nhúc nhích mặc y bôi, thường thường vẫy vẫy đuôi sau đó quấn lên cánh tay Trần Hạc.

Trên chân trước có chút vết máu, Trần Hạc lật khe ngón phát hiện có vết nứt, hắc báo nghe lời nâng hờ chân trước cho y xem, thậm chí còn mở năm ngón ra đỡ cho y còn phải cố sức vạch. Trần Hạc lại khẽ nhíu đầu mi, lẽ ra thời gian hai năm đủ để hắc báo nắm giữ tiết tấu, cho dù ngốc thế nào đi nữa cũng biết giảm thiểu số lượng vết thương trên người, nhưng hiển nhiên trong khoảng thời gian này vết thương vẫn luôn chỉ tăng không giảm, thậm chí một đối một cũng thương tích không ngừng, cũng may đều là một số vị trí râu ria, không có vết thương trí mạng nào, nhưng nếu là ngu dốt thì cũng thôi, vẫn nhất mực Trần Hạc biết rõ, cái tên này vừa tham ăn lại gian trá, làm sao sẽ chịu thiệt?

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắc báo vẫn mang theo chút xem kỹ, mắt tím hắc báo nhất thời lấp lóe, sau đó ôn thuần tựa lên cái chân trước còn lại, có vẻ rất suy yếu, nhưng Trần Hạc vừa chuyển đường nhìn đi, mắt tím đã lông lốc xoay hai lượt. Làm sao để có thể chừa chút thương nhỏ trên người ở dưới tình huống không thương tổn đến chỗ hiểm, chảy chút máu nhỏ để tranh thủ sự đồng tình của người nào đó, lừa càng nhiều sự quan tâm và đồ ăn ngon, điều này đối với hắc báo mà nói là một việc kỹ thuật, dù sao lòng nghi ngờ của Trần Hạc không hề ít hơn nó, một khi không cẩn thận sẽ lộ ra chân ngựa, nếu bị phát hiện, bị đánh vài cái ngược lại không sao, nếu không vạch lông bôi thuốc làm đồ ăn ngon cho nó nữa, vậy thật sự là lợi bất cập hại.

Hắc báo đương nhiên biết trên người có thương tích đổ máu đau đớn, nhưng chút đau đó so sánh với sự quan tâm của Trần Hạc, và cảm giác thoải mái khi y cẩn thận bôi thuốc trên người nó, gần như có thể xem nhẹ không kể, vì vậy nó điền không ít vết thương trên người, chỗ bị thương càng nhiều, thời gian được người kia quan tâm lại càng dài, thời gian ở bên cạnh y cũng lại càng lâu, lần sau làm mỹ thực cho lại càng ăn ngon, nghĩ đến cơm thịt khô tương hoa quả màu lục vị chua chua ngọt ngọt trong vỏ sò ngày hôm nay, nó liền cảm thấy cái bụng vừa mới ăn no lại đói.

Trần Hạc bôi thuốc cho hắc báo xong thì lau khô rửa tay, có thể là bởi vì mệt mỏi, hắc báo được bôi xong thuốc, thân thể sắp có hai mét rưỡi theo thói quen vòng quanh y ngủ, sờ sờ đầu báo, loại cảm giác lông tơ mềm mại trước đây đã bị lông cứng thay thế, thời gian trôi qua quá nhanh, trong chút bất tri bất giác nó đã từ báo nhỏ bất tuân năm đó trưởng thành thành báo thành niên cấp sáu hiện tại.

Có thể là vì cắn nuốt Phần Băng Hỏa trước đó, khi chưa hoàn toàn tiêu hóa hết chỉ tiến một cấp, nhưng mấy năm Phần Băng Hỏa chậm rãi được luyện hóa triệt để, cộng thêm phúc khí của Ngũ Phúc Chi Địa và những cuộc chiến đấu không ngừng trong hai năm nay, nó sớm đã từ bậc năm tiến cấp tới bậc sáu sơ cấp, thân hình cũng lớn hơn một vòng, cho nên mới có thể lấy một địch hai giết chết hai con yêu thú thuộc tính thủy cấp năm.

Kỳ thực Trần Hạc làm sao nhẫn tâm để nó mỗi ngày chồng chất vết thương, nếu như có thể, y tình nguyện luôn cho nó sinh hoạt an nhàn, nhưng tu tiên giới không phải kiếp trước, bất kể là người hay yêu thú, nếu như không trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó sẽ bị kẻ khác giết chết, y không muốn có một ngày khi bản thân không bảo vệ được nó, nó lại bị người cướp đi hành hạ đến chết, nếu như thế, cho dù y hồn phi phách tán cũng chết không nhắm mắt.

Tuy rằng tâm tư Trần Hạc kín đáo, nhưng cũng không phải người chủ nghĩa bi quan, nguyên nhân chính vì y nghĩ đến hết tất cả các kết quả có khả năng, mới có thể tận khả năng tránh xảy ra chuyện như vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao y không ngừng tu luyện, không ngừng bức bách hắc báo đi mạo hiểm giết hải yêu, vùng hải vực này tuy rằng bình thường sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng đối với hắc báo mà nói lại là một sân huấn luyện tốt nhất, nếu có thể đề thăng chiến lực của nó trên phạm vi lớn, cũng không uổng lần hành trình mạo hiểm đi ngang qua hải vực này.

Khi hắc báo ngủ mơ thấy Trần Hạc ôm nó, chính miệng đút ăn, không ngừng xoạch nước miếng, thì Trần Hạc đã nuốt hai viên Thanh Nguyên Đan mới luyện chế không lâu trước, đan này màu vàng xanh, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thể dùng, có thể củng cố căn nguyên. Trước đây khi ở Tiên Thành, Trần Hạc đã cướp đoạt mấy tấm phương pháp luyện đan cho tu sĩ Kim Đan dùng dự bị trước, toàn bộ thảo dược và nguyên liệu phụ trợ đã được thu thập đủ hết, trong thời gian hai năm vẫn luôn dùng.

Mấy ngày nay, vùng hải vực này đều gió êm sóng lặng, dựa theo bản đồ hải vực của tổ tiên Tuyết Lệ, trong khoảng thời gian ngắn trên đoạn đường này không có phiêu lưu gì, ngoại trừ sẽ gặp phải một số yêu thú khiêu khích, mười con đến chỉ cần một hắc báo thôi cũng hoàn toàn có thể ứng phó, nhiều thêm nữa thì Trần Hạc ra tay cũng không có vấn đề gì lớn, sợ nhất là gió bão trên biển, chúng nó không hề có điềm báo trước, đột nhiên mà đến, tuy rằng thuyền rắn chắc nhưng nếu va phải đá ngầm cũng khó tránh khỏi việc thuyền bị hủy người bị thương, con thuyền trước đó chính là như thế, vì vậy đoàn người đều cẩn thận, mỗi ngày bất kể ban ngày hay ban đêm đều có ba người luân phiên canh gác, phòng ngừa có chuyện bất ngờ gì xảy ra.

Ngày hôm nay đi đến một vùng hải vực an toàn được ghi chép trên bản đồ, thần kinh vốn kéo căng của mọi người được thả lỏng, ai biết khi đi đến phân nửa, đột nhiên trên trời dày đặc mây đen, xung quanh cuồng phong gào thét, khiến hai đứa trẻ đang chơi đùa trên thuyền bị kinh hách khóc. Tất cả mọi người chạy tới khoang thuyền nhìn ra ngoài, tuy rằng gió bão trên biển đến vô ảnh đi vô tung, nhưng bởi vì bọn họ quanh năm sống trên biển, ít nhiều vẫn biết một chút cách nhìn mây xem hiện tượng trên trời, không thể nói mỗi lần đều chính xác, nhưng cũng đi đường vòng tránh được không ít thiên tai lốc xoáy. Nhưng khí trời hôm nay vạn dặm không mây, làm sao lại đột nhiên bắt đầu cuồng phong gào thét, chẳng lẽ lân cận có cơn bão lớn nào đó? Hoặc là có yêu thú nào tác quái?

Tuyết Lệ vội vàng kêu người trong tộc điều khiển đầu thuyền lái ra sau, nhưng cơn bão này xuất hiện đột nhiên, khi phát hiện thì đã muộn, hiện tại thuyền đã ở trong phạm vi tâm bão, hướng gió và sóng triều đều không phải thứ mà sức con người có thể khống chế, đây cũng là chỗ đáng sợ của hải vực. Mắt thấy thuyền gỗ đã bị cuốn vào sóng gió, đừng nói quay đầu, cho dù muốn dừng thuyền tại chỗ cũng không thể làm được, giờ này khắc này tộc nhân trên thuyền nhìn cụm mây đen như vòng xoáy trên trời kia, tựa như đang đặt trên đầu, áp lực cực lớn khiến tất cả mọi người có chút kinh hoảng khó hiểu.

Tuyết Lệ không khỏi vội vàng đi về phía Trần Hạc đang đứng trước boong tàu nhìn phương hướng không xa, khẩn trương nói: “Tiền bối, thiên tượng đột biến, không biết có ngưng tụ bão biển hay không, không bằng chúng ta thu thuyền trước, cùng ngự kiếm rời khỏi nơi đây...” Tuy rằng ngự kiếm phi hành thì phiêu lưu có chút lớn, nhưng nếu cứ luôn ở trên thuyền sợ rằng ngay cả thuyền lẫn người đều bị cuốn vào gió bão, đến lúc đó muốn rời đi nữa lại càng khó.

Trần Hạc nhíu đầu mi nhìn tầng mây phương xa, dường như nghĩ đến điều gì, nhất thời sắc mặt thay đổi vài đợt, sau một lúc lâu nói: “Không, đừng hành động thiếu suy nghĩ, phía trước không phải bão biển, nếu chúng ta ngự kiếm lao ra sợ rằng sẽ có họa diệt sát, tạm thời chờ một chút trước...”

“Không phải bão biển?” Tuyết Lệ sau khi nghe xong sửng sốt, nhưng lập tức hiểu rõ ý trong lời của Trần Hạc, mặt nhất thời trắng bệch: “Chẳng lẽ là...” Trong hải vực ngoại trừ bão biển và yêu thú triều, còn có một sự tồn tại khủng bố, nhưng bình thường xác suất gặp phải là một phần nghìn vạn, cho nên trong lúc nhất thời cô không nghĩ đến, nhưng nếu đúng như tiền bối nói, vậy vận khí của bọn họ thực quá không xong! So với bão biển và yêu thú triều, thứ đó càng thêm nguy hiểm.
Bình Luận (0)
Comment