Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 221

Nhìn xa Vân Mộng Trạch như một kỳ cảnh, tới gần mới phát hiện khu vực cực lớn, đảo lớn xông vào trong mây chính giữa kia rộng chừng vài trăm dặm, mà hàng trăm đảo nhỏ xung quanh lại như sao vây trăng, phân bố xoay quanh, toàn bộ diện tích cộng lại chừng vạn dặm, mới đến chợt thấy cảnh sắc núi cao hiểm trở ở nơi này cộng thêm lục địa khổng lồ xung quanh, không một ai không trợn mắt há hốc mồm.

Hải vực này tốt hơn hải vực Bất Quy, Thạch Ngưu Đảo mà tộc nhân Tuyết Lệ sinh hoạt rất nhiều, khí hậu ổn định mà cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả đảo, dọc theo đường đi đều từng hòn nối tiếp từng hòn, tuy không có linh mạch nào, nhưng đều có bụi cây xanh sinh trưởng tươi tốt, cực thích hợp nhân tu định cư tu hành ở đây, không giống Bất Quy Hải, đi một năm nửa tháng cũng không thấy được một đỉnh núi.

Tộc nhân bỏ neo thuyền ở một cảng có chỗ trống, hiển nhiên thương nhân lui tới Vân Mộng Trạch nơi này rất nhiều, thương thuyền như chim về tổ, đều dừng ở cảng hải vực xung quanh, vì đội thuyền của Tuyết Lệ tương đối nhỏ, so với thương thuyền to lớn khác, hệt như gà con, ngược lại cũng thuận tiện mang theo, vì vậy sau khi lên núi thì thu thuyền về không gian.

Ba năm rưỡi đi ngang qua hải vực, bộ tộc Tuyết Lệ mười chín người, khi chân đạp lên mặt đất rắn chắc, đều có chút không thích ứng, nhao nhao dùng chân đạp đạp mặt đất, cảm giác có chút như mộng như ảo. Bọn họ thật sự đã cặp bờ? Hai thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lúc này đã là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng bảy, lớn bằng này vẫn là lần đầu nhìn thấy lục địa và nhiều người đồng loại như vậy, tâm tính còn trẻ con, nhất thời chạy xem khắp nơi.

Xung quanh không ít người ăn mặc kỳ dị dùng ánh mắt quái dị nhìn nhóm người như thế, từng người rách rách nát nát, giày đay còn có lỗ thủng, trên quần áo của không ít người còn có chỗ vá, râu dài cũng không cắt sửa, tựa như một đám ăn xin, nhất thời có một số người mang vẻ mặt kỳ dị nhanh chóng bước tránh ra, có người còn che mũi đi vòng.

Tuyết Lệ vừa thấy, nhất thời sắc mặt đỏ lên, lập tức gọi hai đứa trẻ trong tộc trở về, không cho phép bọn nhóc tùy tiện đi lại xung quanh nữa. Bởi vì trước đây trên đảo ít tài nguyên, vì vậy mọi người trong tộc nuôi thành thói quen giản dị, đồ vật có thể thu đều không nỡ vứt, hơn nữa ở trong hải vực cũng không ai nhìn, vì vậy mọi người mặc đều có chút đơn sơ, quần áo vải bố bình thường khó tránh khỏi không chịu được sự ma sát, rách rồi vá là rất bình thường, hơn nữa đơn sơ không có nghĩa là dơ bẩn, nhưng lúc này thấy ánh mắt dị dạng của người khác vây xem bọn họ, người trẻ tuổi trong tộc nhất thời đều đỏ mặt tới mang tai.

Trần Hạc lại như không thấy, đi đến cửa thành Vân Mộng Trạch, cửa thành chính là cửa ra vào duy nhất khi tiến vào Vân Mộng Trạch, xung quanh tất cả đều là tường thành cao hơn mười trượng và mấy trăm lồng phòng ngự, muốn tránh phí vào cửa, tiến vào thành từ chỗ khác thì ngay cả nghĩ cũng không cần, lực phòng ngự của đô thành Vân Mộng Trạch tuyệt đối là đỉnh bậc, trong đó ngoại trừ việc đảm bảo an toàn cũng là vì phòng ngừa động vật biển công kích, nếu không muốn cho mi vào, thì dù là một con ruồi cũng không thể nào vào được, có thể nói là không gì phá nổi.

Mà đối với toàn bộ Vân Mộng Trạch mà nói, phí vào cửa thành là thu nhập rất lớn, bởi vì là đô thành phồn hoa của các hải vực xung quanh, mỗi ngày đều có người đi tới đi lui trong ngoài cửa thành đếm không hết, tuy rằng mỗi người bất quá chỉ ba khối linh thạch hạ phẩm, nhưng chủ yếu lấy lượng thủ thắng. Nhóm Trần Hạc tổng cộng hai mươi người, sáu mươi khối linh thạch hạ phẩm, thủ vệ hạng nặng vũ trang bên trái phải cửa thành quét nhìn mấy người, xác định không phải động vật biển hoặc tu sĩ hóa hình gì, thì phất tay để bọn họ vào.

Ngoại trừ Trần Hạc, đám người phía sau đều giương miệng thành hình chữ O, hiển nhiên đều bị sự phồn hoa của thành phố tinh xảo trên biển này làm kinh ngạc đến ngây người, hai bên đều là lầu tiếp lầu, tiếng người ồn ào, bọn họ chưa từng thấy qua loại cảnh đời này, trong mắt vừa hưng phấn lại có chút co rúm đi theo Trần Hạc về phía trước, cũng nhìn nhìn xung quanh, ngay cả Tuyết Lệ cũng bị một số linh khí đan hoàn và một số linh khí nhỏ tinh mỹ được đặt trên sạp hàng bên cạnh hấp dẫn.

Lẽ ra đến đây, nhiệm vụ của Trần Hạc đã được tính là hoàn thành, tuy rằng tu vi những người này không cao, nhưng mười mấy tu sĩ Trúc Cơ muốn đến ở đây cũng không ai sẽ dễ dàng khiêu khích, hơn nữa càng là địa phương phồn hoa, sức lao động cần thiết sẽ càng nhiều, vì vậy chỉ cần không lười biếng, kiếm linh thạch nuôi sống bản thân vẫn rất nhẹ nhàng, bất quá vừa quay đầu lại đã thấy đám người hệt như ‘bà ngoại Lưu đi vào khu vườn rực rỡ’, không khỏi dừng lại, thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Cái gọi là ‘giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên’, những người này vốn đơn thuần, nếu cứ vứt lại bọn họ như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không đành lòng, thoáng dừng lại rồi đành phải quay đầu tìm một tiệm may, sau đó dẫn đoàn người đi vào thay hình đổi dạng. Người trong tộc có khi nào thấy qua nhiều y sam hình thức tinh mỹ như vậy, ánh mắt mỗi người chăm chú bên trên, tuy rằng trong tộc không thiếu người thông minh khéo tay, nhưng y sam và phối sức mỹ lệ như thế vẫn khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Y sam mặc dù mắc nhưng đối với Trần Hạc mà nói không tính là gì, tùy tiện vung tay lên đóng gói hết tất cả hơn mười bộ. Chưởng quầy thấy Trần Hạc ra tay hào phóng, hơn nữa vừa ra tay là gần nghìn khối linh thạch hạ phẩm, tức khắc kêu tiểu nhị tránh ra, tự mình đi lên chào hỏi. Tộc nhân mỗi người thay một bộ quần áo, mỗi người kích động không thôi, khi đi ra, Tuyết Lệ nhìn bộ y sam vàng nhạt trên người, trên mặt cũng đỏ ửng, không khỏi nói tiếng tạ ơn với Trần Hạc.

“Tiền bối, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu?” Tuyết Lệ quyến luyến sờ sờ miếng trang sức ngọc bội tinh mỹ mà chưởng quầy biếu tặng bên hông, nghĩ đến điều gì tức khắc ngẩng đầu hỏi. Trần Hạc thật sự có chút phát sầu, một mình y thì dễ làm, nhưng phía sau theo một đám như thế, đồng thời hắc báo theo y đi đi dừng dừng bên cạnh cũng có chút không kiên nhẫn hất đuôi, hiển nhiên cực kỳ không thích đối với hoàn cảnh nhiều người xung quanh.

“Trước tiên tìm một khách điếm trụ lại đi.” Kế đó nói: “Trong đô thành Vân Mộng Trạch tương đối an toàn, mọi người trước tiên làm quen hoàn cảnh một chút, rất nhiều chợ linh khí phường đan dược đều tuyển nhận người làm việc vặt, về sau đủ để an thân ở đây.” Ý trong lời đã rất rõ ràng, Tuyết Lệ không có khả năng không nghe ra, chẳng qua sớm đã quen có Trần Hạc bên cạnh, vì vậy vẫn luôn không nói ra việc chia đường, nhưng cũng biết đã quấy rầy Trần Hạc rất lâu rồi, đã đến lúc mỗi người một ngả. Thần sắc tối xuống, nghĩ nghĩ sau đó lại cười cảm kích nói với Trần Hạc: “Đại ân của tiền bối không biết lấy gì báo đáp, đợi đến khi tộc nhân vững chân ở đây, chúng tôi còn phải thâm tạ tiền bối...”

Trần Hạc khẽ gật đầu, lại không để ở trong lòng. Vân Mộng Trạch có thể nói là tấc đất tấc vàng, vì nơi này được xây trên linh mạch, bất kể tu hành hay thuê trọ đều là nơi tốt nhất, vì vậy mặc dù khách điếm rất nhiều, nhưng giá cả cao lại khiến người ta chậc lưỡi. Trần Hạc tìm gian khách điếm trung cấp nghe ngóng, còn cao hơn gấp ba khi ở Tiên Thành, dù là như vậy thì gian phòng tốt cũng đã sớm bị người ta chiếm hết sạch.

Trần Hạc không khỏi quay đầu nhìn mười mấy người phía sau, tiền thuê một ngày đã cao tới một ngàn tám trăm khối linh thạch hạ phẩm, thế này thực sự còn ác hơn cả cướp tiền, có thể thấy được vật giá nơi đây còn điên cuồng hơn cả ở Võ Quốc. Trần Hạc vốn còn cảm thấy có chút tư bản, nhất thời lại có loại cảm giác sắp trở thành kẻ bần cùng. Tuyết Lệ tuy rằng đến từ đảo nhỏ, nhưng vẫn tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, đồng thời trong tay cô còn có một phần ba linh thạch cực phẩm đào ra trong phúc địa, số lượng đại khái cũng có gần hai nghìn khối, tuy rằng cô không hiểu nhiều số lượng quy đổi của Vân Mộng Trạch, nhưng một khối hẳn có thể đổi được không ít, vì vậy lập tức đưa tay lấy một khối dự định làm tiền thuê nhà, ai biết mới lấy ra, Trần Hạc lại đột nhiên vươn tay che lại tay cô.

Tay Trần Hạc ôn nhuận mát lạnh như bạch ngọc, lúc này lực đạo bao phủ trên tay Tuyết Lệ thoáng có chút lớn, khiến cô trong nháy mắt giật mình sửng sốt, tim đập cũng trở nên nhanh hơn, cô nhìn về phía Trần Hạc, Trần Hạc lại lắc đầu rất nhẹ với cô, sau đó dời ánh mắt, lập tức lấy hơn mười khối linh thạch thượng phẩm trả ba tháng tiền thuê nhà, như vậy hai mươi người cuối cùng cũng có nơi đặt chân.

Mà Tuyết Lệ theo ở phía sau đã có chút mất hồn mất vía, thường thường ánh mắt sẽ nhìn về phía thân ảnh màu trắng phía trước, trong lòng đủ loại cảm xúc ngổn ngang, tay trái cũng thường thường phủ lên phải sờ sờ chốc lát, trên mặt tức khắc lướt qua ráng đỏ, nhưng nhất thời lại rút đi cực nhanh. Tộc nhân phía sau ai cũng không chú ý tới sự dị dạng của tộc trưởng nhà mình, đều vì hoàn cảnh mới, hoặc khiếp đảm nhìn xung quanh, hoặc xoa tay hưng phấn trò chuyện.

Tuy rằng tiền thuê nhà mắc đến thái quá, nhưng sau khi vào ở phát hiện hoàn cảnh quả thực không tệ, bất kể là phòng luyện đan hay phòng luyện khí, đầy đủ mọi thứ, có thể tùy ý sử dụng. Trần Hạc đả tọa chốc lát, cho hắc báo ăn một chút, rồi tiến vào phòng luyện đan, trước tiên đổ đầy hỏa diễm vào Vạn Bảo Hồ, sau đó bắt đầu luyện chế Thanh Nguyên Đan, trăm viên Thanh Nguyên Đan được luyện trước đó đã dùng gần hết, lúc này mượn địa hỏa chuẩn bị luyện trên mấy trăm viên dự trữ dùng.

Luyện chế Thanh Nguyên Đan không hề phiền phức, chẳng qua gom đủ nguyên liệu hữu ích với Kim Đan Kỳ không dễ, bất quá Trần Hạc khi ở nơi Thất Sát thượng cổ đã lấy được không ít linh thảo, vừa vặn có nguyên liệu mà Thanh Nguyên Đan cần thiết, dưới sự thôi thúc không ngừng của nhũ cây, luyện chế lượng lớn đối với Trần Hạc mà nói cũng không khó. Nửa tháng trôi qua, Trần Hạc ra khỏi phòng luyện đan, không trở về phòng, mà mang hắc báo trực tiếp vào trong thành Vân Mộng Trạch đi dạo.

Tu sĩ trong thành Vân Mộng Trạch đến từ khắp các nơi, phục sức trên người có sự khác biệt rõ ràng, đồng thời mang theo yêu thú du lịch xung quanh cũng không ít, thuộc tính thủy chiếm đa số, thuộc tính kim thứ nhì, mỗi con đều có màu lông hoa lệ, so sánh ra Trần Hạc mang một con hắc báo tuyệt không bắt mắt. Bởi vì tài nguyên ở hải vực khác với ở Võ Quốc, vì vậy nguyên liệu buôn bán cũng có sự khác biệt.

Lục địa trong mỗi một hải vực tương đối ít, tuy rằng đều trồng linh thảo, nhưng số lượng có hạn, Trần Hạc đi một vòng phát hiện giá linh thảo đều phổ biến hơi cao, gấp khoảng hai đến ba lần Võ Quốc, so sánh ra linh khí pháp khí thì rẻ hơn nhiều, ở Võ Quốc nếu có thể lấy được một món pháp khí thượng phẩm với pháp khí ngụy cực phẩm, mỗi tu sĩ đều có thể tranh đoạt nát đầu, nhưng nơi đây thì pháp khí khắp nơi đều có, điều này có lẽ quan hệ đến việc nguyên liệu yêu thú trên biển phong phú có thể luyện chế lượng lớn, bất quá, pháp khí tốt vẫn tương đối khó cầu.

Chủng loại linh thảo ít, nhưng các loại cửa hàng linh đan trên thị trường lại không ít, đồng thời phương pháp luyện đan không hề bảo mật, mà hoàn toàn công khai, khắp nơi đều có thể mua được. Trần Hạc dưới sự hiếu kỳ cũng mua mấy phần, nhìn kỹ mới phát hiện hóa ra loại phương pháp luyện Thiên Hợp Đan này cũng là một loại đan dược có thể tăng cường tu vi của Kim Đan, không khác Thanh Nguyên Đan bao nhiêu, nhưng nguyên liệu luyện chế lại từ gần trăm loại biến thành hơn bốn mươi loại, còn lại tất cả đều do các loại yêu đan thay thế.

Trần Hạc cũng là lần đầu tiên biết, hóa ra yêu đan còn có thể có tác dụng này, trách không được Vân Mộng Trạch sẽ có nhiều tu sĩ buôn bán linh đan như vậy, nghĩ đến cũng phải, dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, linh thảo ít đương nhiên phải nghĩ cách dùng thứ khác thay thế, mà thứ không thiếu nhất trên biển đó là nội đan yêu thú, vật này là chỗ tinh hoa của yêu thú, đương nhiên sẽ có chỗ giá trị.

Lúc này Trần Hạc nghĩ tới một số nội đan và nguyên liệu yêu thú mà hắc báo săn giết trong thời gian ba năm nay, đã đủ chứa đầy năm chiếc túi trữ vật, ngược lại có thể bán được một số lượng linh thạch lớn. Trần Hạc nâng tay vỗ vỗ đầu hắc báo đang theo phía sau mình, hắc báo nhân cơ hội liền ủi ủi lòng bàn tay y, không thành thật động đậy. Hắc báo vì sao thành thật theo nguyên một đường như thế, Trần Hạc ít nhiều cũng biết rõ, trước đây khi còn nhỏ y không dám đặt nó trước người, bình thường đều nhốt trong không gian Giới Tử, rất ít sẽ mang nó tùy ý đi lại xung quanh ở địa phương nhiều người như vậy, cho dù trong nội tâm nó có sự nóng nảy khó diễn tả đối với người xa lạ, nhưng có thể theo Trần Hạc quang minh chính đại đi trên đường phố như bây giờ, thì tất cả điều đó đều có thể nhẫn nại.

Trần Hạc khẽ chuyển bước chân liền vào một cửa hàng thu yêu đan, một lát sau, y thu một túi trữ vật chứa linh thạch thượng phẩm vào trong tay áo, sau đó rời khỏi cửa hàng. Túi trữ vật chứa nguyên liệu yêu thú bán được tổng cộng một vạn tám nghìn khối linh thạch trung phẩm, y cũng thuận tiện hỏi thăm được giá yêu đan. Yêu đan của yêu thú cấp năm là nguyên liệu cơ sở có thể luyện chế đan dược cho Trúc Cơ Kỳ dùng, giá là ba trăm khối linh thạch hạ phẩm một viên, thuộc tính thủy tương đối rẻ, thuộc tính kim thì bán được bốn trăm khối linh thạch hạ phẩm, mắc hơn một chút.

Mà yêu đan của yêu thú cấp sáu thì tăng gấp mười, cấp bảy lại càng có giá trên trời, trong tay Trần Hạc có lượng lớn yêu đan cấp năm và trên trăm viên yêu đan cấp sáu, nhưng không bán ra, tuy rằng có thể đổi lượng lớn linh thạch, nhưng nghĩ đến hắc báo thích ăn yêu đan, cũng không thể bán khẩu phần lương thực của nó. Tuy rằng y thích tài, nhưng từ trước đến nay không bạc đãi cái miệng của hắc báo.

Hơn một tháng kế tiếp, y đi dạo trên mỗi một con phố, ngoại trừ chú ý một số phương pháp luyện đan có thể tinh tiến tu vi và linh thảo, thì là các loại đan hoàn và nguyên liệu nấu ăn thích hợp cho yêu thú. Xương cốt của hắc báo vì có một giọt máu chân long nên cực kỳ kiên cố, nhưng cơ bắp lại thường thường dễ bị thương, không biết có phương thuốc cải thiện máu thịt hay không.

Cửa hàng chợ tán tu so sánh ra còn náo nhiệt hơn, đồ bán cũng đủ loại, đan dịch ngàn năm đề cao xác suất luyện đan, Nham Tủy vạn năm sửa chữa pháp khí. Khi Trần Hạc đi tới bên sạp của một tu sĩ béo, thấy bên sạp có một con quái ngư, toàn thân màu tím, tử trạng dữ tợn, nhìn sau một lúc lâu, phát hiện thứ này dường như chỉ là yêu ngư cấp ba bình thường, chẳng qua không biết vì sao bụng to như thế.

Bạn đang �

Thấy ánh mắt đánh giá của Trần Hạc, tu sĩ béo kia vội nói: “Vị đạo hữu này, thứ này là thứ tốt đó, yêu thú ăn có thể sản sinh biến dị, đạo hữu xem xem cái bụng này đi, thứ bên trong có thể trị giá vạn kim đó...”
Bình Luận (0)
Comment