Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 223

Nghĩ đến điều gì, Trần Hạc đem con quái ngư bụng lớn mua được ở quầy hàng tán tu ban nãy ra. Dường như hắc báo có chút chán ghét thứ này, lui về phía sau xa hai mét xoay hai vòng quanh nó. Trần Hạc ngược lại có chút hiếu kỳ với món đồ trong bụng kia, cho nên mới tốn chút linh thạch mua, đánh cược một phen nhãn lực và vận khí của y, nếu thứ này không đáng một đồng thì cũng thôi, nếu một khi mình cần thì cực kỳ đáng giá.

Đánh giá quái ngư hai lượt, kế đó nâng tay lấy ra cây ngân châm, vật này không đáng tiền gì, tiện tay rạch cái bụng phình kia. Tuy rằng vảy trên người yêu ngư cực kỳ cứng rắn, không phải thứ mà ngân châm bình thường có thể rạch ra, nhưng chỗ này là khối da mềm mại nhất trên cái bụng của nó, giây khắc, bụng trong nháy mắt đã bị tách ra một đường như cắt đậu hũ, như lộ ruột, thứ bên trong nhất thời lộ ra.

Ngân châm trong tay Trần Hạc biến thành màu đen, không ngoài dự liệu của y, thứ gì màu tím đen thì tám chín phần mười đều có độc, nhưng chút độc đó không có bất kỳ uy hiếp nào đối với tu sĩ Kim Đan. Sau khi thấy rõ thứ lộ ra trong bụng cá, mặt Trần Hạc rõ ràng ngẩn ra, kế đó sáng tỏ, nhìn nhìn. Trước đó nghĩ tới nghĩ lui thật sự không nghĩ tới thứ này vậy mà là nó, chẳng qua hiện tại lấy được thứ này đối với y mà nói đã không còn tác dụng gì, nếu có thể sớm mấy năm thì nhất định mừng rỡ như điên.

Thứ này không phải vật gì khác, chính là vị thuốc khuyết thiếu cuối cùng để y luyện chế Ngưng Nguyên Đan, Tam Trùng Thi. Nếu có thứ này, trước đây Trần Hạc sớm đã có thể kết đan, chẳng qua vẫn luôn không có đầu mối của thứ này, ai có thể ngờ đến hiện giờ khi y đã không cần nữa, thứ này lại có được dễ như thế. Nhìn kỹ khối cầu cỡ chừng cuộn len kia, sớm đã nghe nói Tam Trùng Thi khi sinh sôi nẩy nở thích sống nhờ trong cơ thể yêu thú khác, nhìn một khối này chừng hơn mười con, một con lớn, hơn mười con nhỏ, cũng không biết tu sĩ béo kia dùng thủ đoạn gì, tươi sống nghẹn chết trong bụng cá không một con nào sống.

Trần Hạc dùng ngân châm khẽ khều lên một con, sớm đã nhớ kỹ hình thái Tam Trùng Thi rõ ràng, sau khi xác định vật này quả thực là Tam Trùng Thi, thoáng suy nghĩ, ngược lại trong lòng có chủ ý. Tuy rằng bản thân đã ngưng kết Kim Đan, Ngưng Nguyên Đan không còn tác dụng gì, nhưng vô dụng với mình chưa chắc vô dụng với người khác. Bất kể là tu tiên giới hay đô thành Vân Mộng, người muốn thành công kết đan nhiều như cá diếc qua sông, Trần Hạc dạo chợ hai tháng nay không phải không công lãng phí thời gian, đương nhiên nắm rõ được bảy tám phần về một số phương pháp luyện đan và đan dược trên phố.

Đơn thuần nói về dược hiệu, Võ Quốc đa số lấy linh thảo để luyện đan, dược tính cực kỳ ôn hòa, vô hại với thân thể mà công hiệu mạnh hơn một phần ba. Mà trong phương pháp luyện đan của hải vực, linh thảo chiếm phân nửa, nửa còn lại đa số là một số yêu đan, tính mãnh liệt của đan dược luyện chế ra có thương tổn nhất định đối với kinh mạch. Dù sao tuy rằng trải qua bao nhiêu năm thay đổi, yêu thú cũng là yêu thú, tuy rằng yêu đan có thể dùng nhưng vẫn sẽ có tác dụng phụ nhất định, không bằng linh thảo dung hòa tự nhiên, bất quá chỗ tổn thương có thể chữa trị bằng phương pháp khác, không trở ngại lớn, chẳng qua dược hiệu thấp hơn một hai thành so với linh thảo.

Nói cách khác Ngưng Nguyên Đan phẩm chất tốt có ba đến bốn thành nắm chắc đối với việc ngưng kết Kim Đan, mà linh đan dùng yêu đan luyện chế ra lại chỉ có hai đến ba thành, loại tỉ lệ này trên thực tế chênh lệch rất lớn, có lúc vào thời khắc mấu chốt thiếu một chút cũng là ranh giới giữa thành và bại. Bất quá ‘một phương thuỷ thổ nuôi một phương người’, vật tư trong hải vực cực kỳ phong phú, cho dù đan dược hơi kém, nhưng có rất nhiều Thiên Vũ Sa, Xích Tuyền Dịch có thể phụ trợ xác suất thành công, các loại tổng hợp lại cũng có thể đề thăng xác suất thành công nhất định.

Trần Hạc trước đó thu linh thạch cực phẩm của Tuyết Lệ, lại ôm phí dụng để cô mở tửu lâu. Tuy rằng những thứ mang trên người đều giá trị xa xỉ, nhưng đại thể đều là các loại linh thảo, nhân sĩ vùng hải vực này chưa hẳn có thể nhận biết hoàn toàn, mà Ngưng Thần Quả, Tử Não Quả các loại, y cũng không muốn dễ dàng lấy ra. Nhìn Tam Trùng Thi trước mắt ngược lại có chủ ý. Linh thảo thì không biết hàng, vậy luyện thành đan dược sẽ luôn có người biết hàng, Ngưng Thần Đan ở Võ Quốc đã là thiên kim khó cầu, tại vùng hải vực này sợ rằng lại càng giá trị xa xỉ.

Hiển nhiên linh thạch phát sầu trước đó, lần này đã có tung tích, Trần Hạc lộ ra chút ý cười, kế đó lấy một chiếc hộp đặt trùng thi vào trong, tổng cộng hai mươi mốt con, sau khi đậy hộp lại thì thanh lý xác cá trên mặt đất, mang hắc báo vào phòng luyện đan của khách điếm.

Thời gian một tháng đảo mắt đã qua, biết Trần Hạc bế quan, Tuyết Lệ cũng có chút lo lắng, tộc nhân đều được cô gọi trở về, sau đó vẫn luôn nghiên cứu chuyện mở tửu lâu, tuy rằng tửu lâu mở trên danh nghĩa là bọn họ kinh doanh, nhưng Trần Hạc là “chưởng quầy” trên danh nghĩa của tửu lâu, bọn họ đều phải bắt chước theo mà làm, loại thói quen này từ lúc trên biển cũng đã quen, Trần Hạc không đi ra Tuyết Lệ cũng không làm chủ được, đồng thời ba tháng thuê nhà cũng sắp hết hạn, linh thạch trong tay Tuyết Lệ cơ bản đều đã cho Trần Hạc, đến lúc đó hai tay trống trơn lấy gì giao tiền thuê nhà, e sợ bị người ta đuổi ra.

Trần Hạc đương nhiên nhớ việc này, tính ngày đi ra, ẩn trong tay áo còn có một bình ngọc màu xanh, bên trong có năm viên Ngưng Nguyên Đan. Thuật luyện đan của y tuy rằng đề cao không ít, nhưng đồng thời luyện chế hơn ba trăm loại linh thảo nguyên liệu của Ngưng Nguyên Đan, xác suất thành công vẫn thấp vượt mức, một con Tam Trùng Thi có thể chia làm ba phần, luyện ba lò đan, kết quả y luyện mấy chục lò đều phế, mười lò cuối cùng có thể là do đã luyện thuận tay, trong đó thành công năm viên, mà Tam Trùng Thi trong hộp chỉ còn lại mấy con nhỏ khô quắt, thời gian cũng vừa vặn tới lúc giao tiền thuê nhà, liền trực tiếp tắt lửa đi ra.

Sau khi đi ra thì thấy Tuyết Lệ đi tới đi lui ở cửa gian phòng y, thấy Trần Hạc tức khắc mắt sáng ngời, vội vàng tiến lên, “Tiền bối, người ra rồi, mấy ngày nay chúng tôi thấy người bế quan cũng không dám quấy rầy, điếm tiểu nhị đã giục hai lần rồi...”

Trần Hạc khẽ gật đầu ý bảo y đã biết, kế đó bảo Tuyết Lệ kêu tộc nhân thu dọn đồ đạc đổi chỗ thuê khác. Đoạn đường phồn hoa ở Vân Mộng Trạch đương nhiên là vách núi cao vót trong mây trong thành, chỗ đó tấc đất tấc vàng, cực kỳ đắt đỏ, đương nhiên cũng có chỗ giá rẻ, chẳng qua không ở trong thành, mà là những hòn đảo nhỏ xung quanh thành.

Vân Mộng Trạch có chừng mấy trăm đảo lớn nhỏ gắn bó thành một mảng, mà trên hải vực vô biên còn có các đảo lớn đảo nhỏ khác, số lượng rất nhiều, trên một số đảo có linh mạch nhỏ cũng có các loại kiến trúc, rất nhiều tu sĩ sống không nổi ở Tiên Thành đương nhiên lựa chọn đặt chân ở những địa phương này, chẳng qua tính an toàn kém hơn trong thành không ít, nhưng ít ra có nơi an thân, chẳng qua muốn mua gì đều cần qua lại không ngừng giao nộp phí dụng vào thành, điểm này có chút không thuận tiện.

Trần Hạc mang Tuyết Lệ và chúng tộc nhân rời khỏi Tiên Thành, Tuyết Lệ và tộc nhân đều có chút không rõ nguyên do, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm tuyệt đối, đều không lên tiếng hỏi, tiền bối đương nhiên có suy nghĩ của tiền bối. Mà Trần Hạc đã sớm nghe ngóng rõ ràng những chuyện xung quanh, muốn mở tửu lâu đương nhiên phải chuẩn bị một phen, quan trọng nhất chớ quá tay nghề, cách làm việc của y là không làm thì thôi, nếu muốn làm thì sẽ không qua loa, đương nhiên phải tận lực dạy bảo một phen.

Đặt chân ở một hòn đảo không tệ quanh Tiên Thành, cũng thuê một gian nhà dân cư bình thường khá lớn trong đó, hơn mười căn phòng để hai mươi người sống dư dả, mỗi ngày tổng cộng cũng chỉ cần năm mươi khối linh thạch hạ phẩm, so sánh với hơn một nghìn linh thạch của Tiên Thành, chênh lệch không phải nhỏ tí tẹo. Bất quá tương đối, tính an toàn lại kém hơn rất nhiều, hai mươi người mới thuê thì đã có trên trăm đạo linh thức hữu ý vô ý lướt qua, hiển nhiên thấy là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thì đều đánh một số chủ ý không muốn người khác biết, nhưng sau khi phát hiện trong đoàn người có một tu sĩ Kim Đan, tức khắc đều kinh hách rụt trở lại, muốn giết người cướp của cũng phải xem bản thân có bản lãnh ăn được hay không, tiếp qua nửa ngày thì một đạo thần thức cũng không còn.

Trần Hạc đưa người đến nơi đây đương nhiên là có dụng ý, kỳ thực không khác việc huấn luyện kiếp trước, dù sao thời gian cần thiết bất định, mà thuê khách điếm trong thành quá mắc, tiếp tục trụ lại quá lãng phí linh thạch, đồng thời cũng không có chỗ rộng rãi để những người này tùy ý làm đi làm lại, không thuận tiện bằng nơi đây. Mọi người sau khi chia phòng, thì bị Tuyết Lệ kêu ra. Trần Hạc lấy một số đồ làm bếp mua được, trên thực tế nấu thức ăn ở tu tiên giới không khác kiếp trước bao nhiêu, có cung ứng mồi lửa chuyên biệt, cũng có đồ đặc thù điều chỉnh lửa.

Những thứ này là nấu nướng bình thường, thực tế đại sư đỉnh cấp bình thường đều lấy chân hỏa của bản thân để nấu, nấu ăn tựa như luyện đan, sức nắm giữ độ lửa tuyệt đối không sai chút nào. Mà Trần Hạc cảm thấy đặc biệt đáng mừng chính là, thời gian bồng bềnh trên biển dài dằng dặc, Tuyết Lệ với tộc nhân trong lúc buồn chán vẫn luôn thử học tập luyện đan, bởi vì nguồn lửa ít ỏi, đều chỉ có thể dùng chân hỏa của mình để luyện, lâu ngày sức nắm giữ độ lửa của mỗi người đều không tệ, tuy rằng xác suất luyện đan thành công chỉ có phân nửa, nhưng dùng nấu ăn cũng xem như có chút bản lĩnh, một chút đã thông, đánh bậy đánh bạ ngược lại bớt được không ít sức lực.

Tiếp theo đó là các loại thức ăn của tửu lâu, điểm này Tuyết Lệ và tộc nhân không có nửa điểm kinh nghiệm, chỉ biết mấy loại ăn vặt phong vị và hoa quả khô mà tộc nhân mình suy nghĩ trên đảo, Trần Hạc ngược lại cực kỳ tinh thông, các lại món ăn không biết nghìn loại cũng có ba năm trăm loại. Chẳng qua người tu tiên khác với phàm nhân, phàm nhân cần dùng ba bữa cơm, chú ý ăn no sau đó mới ăn ngon, nhưng người tu tiên lại hoàn toàn khác, bọn họ có thể mấy năm không cần ăn cơm, cho dù ăn một hai lần cũng đến mức liền thôi, thỏa mãn chút ham muốn ăn uống.

Đồ ăn cơ bản chú ý một chữ ‘tinh’, nguyên liệu vừa phải tinh hoa, lại phải thoạt nhìn tinh xảo, như vậy mới có thể khiến người ta sản sinh thú muốn ăn, nếu không thì ngay cả nhìn cũng không, miễn bàn khiến người ta để vào miệng. Nhưng để vào miệng cũng không phải mục đích cuối cùng, còn phải chú ý hương vị, hương vị ngon mới có thể khiến người ta cam nguyện nuốt xuống mà không phải nhíu mày phun ra, nuốt xuống cũng không phải mục đích cuối cùng, mà có thể khiến người ta ăn miếng thứ hai miếng thứ ba, ăn xong còn hồi tưởng lại hương vị, lần sau khi nhớ tới còn có thể động tâm mà đến.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, đây cũng là một trong những nguyên nhân tửu lâu ở Vân Mộng Trạch ít ỏi, trong chừng trăm dặm phạm vi thành Vân Mộng Trạch, các loại tiệm linh thảo đan dược, đếm chừng không có vạn nhà cũng có mấy nghìn nhà, mà tửu quán tiệm ăn tiệm linh trà thì tổng cộng không quá mấy chục nhà, đủ để thấy ngành nghề này rất khó làm, làm thành công có lẽ thanh danh to lớn tài nguyên cuồn cuộn, nhưng thất bại thì trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, cực có khả năng ngay cả vốn cũng không gom đủ.

Trần Hạc suy nghĩ hai ngày về thực đơn, cũng tìm hiểu món ăn của hơn mười tửu lâu khác, cũng cùng tộc nhân thưởng thức hương vị từng tiệm, chỉ có thể nói đại thể chất liệu bình thường mà vị bình thường, có mấy món cấp đại sư thì cũng có giá cao ngất, người bình thường thừa nhận không nổi. Tuyết Lệ và tộc nhân theo Trần Hạc mấy năm, mỗi ngày ngửi mỹ thực, có lúc làm nhiều mọi người cũng sẽ được chia dưới cái nhìn của hắc báo, mỗi người đều mũi tinh kén ăn, ăn một lần đều cảm thấy như nhai sáp, chỉ được cái nhìn gọn gàng.

Đối với thức ăn, độ lửa là một phương diện, đồ gia vị cũng khác nhau, chất liệu cũng rất quan trọng. Trần Hạc muốn giúp Tuyết Lệ chống đỡ tửu lâu cũng không phải không có suy nghĩ cá nhân, ngoại trừ nghe ngóng tin tức, linh quả đủ thuộc tính trong không gian Giới Tử của y, góp nhặt được một đống đều chứa đầy mười mấy túi trữ vật, linh tửu cũng ủ gần nghìn vò, muốn y bán cho từng cửa hàng giống như trước đây thì quá phiền phức, hơn nữa mỗi một lần bán ra đều không thể quá nhiều, bán lượng lớn thì cũng không được giá, nếu có tửu lâu nhân khí tốt lại tin được, ngược lại có thể đem linh quả chế thành tương hoa quả và linh tửu thay bán ra.

Dù sao toàn bộ linh tửu mà y ủ đều dùng nước linh tuyền thượng phẩm trong không gian ủ, linh tửu thấp – trung – cao cấp có không dưới trăm loại, hơn nữa nguyên liệu lại càng đủ số năm, vị uống vô cùng ngon, hương vị ngon hơn một số linh tửu ở Vân Mộng Trạch rất nhiều, dù sao nguyên liệu và phụ liệu khác nhau, hơn nữa cũng không ai biết được bên trong có nguyên liệu gì, an toàn hơn nhiều bán sẵn linh thảo linh quả, làm điểm đặc sắc của tửu lâu cũng không tệ.

Đồng thời tương hoa quả mà Trần Hạc ủ cực kỳ thơm ngọt ngon miệng, bất kể làm điểm tâm ngọt hay làm gia vị đều được. Mấy tháng kế tiếp, Tuyết Lệ cùng mười mấy tộc nhân bận bịu xoay quanh, mỗi ngày đều học tập những thứ mà Trần Hạc dạy, cũng may bọn họ có căn cơ, đồng thời nhớ nhanh, còn lại là không ngừng thay đổi mỗi món thức ăn và thời gian luyện tập, chỉ xem ai học nhanh ngộ tính nhanh.

Trần Hạc ngoại trừ quay về Tiên Thành tra một số tư liệu, thì cố ý bán ra một viên Ngưng Nguyên Đan, muốn thăm dò nhu cầu và giá thị trường. Viên Ngưng Nguyên Đan thứ nhất gửi bán cho một tiệm lâu đời ở Vân Mộng Trạch, thấy Trần Hạc là tu sĩ Kim Đan, lão chủ tiệm không dám lãnh đạm chút nào, sau khi điều tra rõ hiệu dụng đại khái của Ngưng Nguyên Đan, khuôn mặt già nua mang vô số nếp nhăn tức khắc vui đến nở hoa. Trời biết giá trị của một viên đan dược có thể gia tăng ba thành xác suất thành công của Kim Đan, Phượng Hóa Đan tốt nhất bất quá cũng chỉ có hai thành, đừng xem thường một thành kia, nếu thêm một số nguyên liệu phụ trợ nữa là có thể đạt được năm thành xác suất thành công, đây chính là phân nửa đó, e rằng Ngưng Nguyên Đan này vừa được treo bán thì sẽ bị tranh mua sạch.

Bình thường cửa tiệm lâu đời đều có phòng đấu giá nhỏ dưới đất, thường thường sẽ tiến hành bán đấu giá. Sau cùng, một viên thậm chí bán được với cái giá cao ngất một vạn hai nghìn linh thạch thượng phẩm. Trần Hạc che mặt đứng ở lầu hai nhìn xuống khu bán, hiển nhiên tất cả tu sĩ Trúc Cơ đều vì viên Ngưng Nguyên Đan kia mà điên cuồng, ở trong mắt bọn họ đó không phải một viên đan dược, mà là hy vọng ngưng kết Kim Đan, táng gia bại sản cũng phải lấy tới tay, lại không ngờ rằng cuối cùng bị một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mua đi, đám tu sĩ tranh đoạt linh đan đều giận mà không dám nói gì. Một tu sĩ Kim Đan vì sao phải đoạt Ngưng Nguyên Đan? Kích động cả đêm thật sự khiến người ta buồn bực vô cùng.

Trần Hạc ngược lại không ngờ tới tiếng vang sẽ tốt như thế, cũng do Kim Đan vốn khó thành, thêm được một thành là thêm được một chút hy vọng, nếu là y cũng sẽ dốc túi cướp đoạt. Kế đó là lấy linh thạch hoàn thành giao dịch, tổng cộng một vạn hai nghìn khối linh thạch thượng phẩm, đây không phải một số lượng nhỏ, bất quá nếu muốn mở một tửu lâu vẫn chưa đủ. Một tháng tiếp theo y không ngừng biến ảo dung mạo, chọn bốn căn tiệm lâu đời ở Vân Mộng Trạch, lần lượt bán ra bốn viên Ngưng Nguyên Đan còn lại trong tay, viên cuối cùng cũng được tiến hành bán đấu giá, thậm chí bán được tới giá hai vạn linh thạch thượng phẩm. Lúc này trong tay Trần Hạc đã có hơn bảy vạn khối linh thạch thượng phẩm, mở một tửu lâu đã dư dả.

Mang linh thạch, Trần Hạc kiểm tra đoạn đường các nơi trong thành, cuối cùng so sánh qua lại nhìn trúng một chỗ, tiền thuê cực cao, nhưng địa điểm lại thực không tệ, sau khi ở tạm xung quanh quan sát hai ngày, bấy giờ mới đứng dậy rời khỏi Vân Thành, trở lại gian nhà thuê ở đảo lân cận. Hiển nhiên từ khi Trần Hạc thuê sân viện nơi đây, những tu sĩ Trúc Cơ không hề bước chân ra cửa, từng ngày từng đêm ở trong viện làm đồ ăn, có mệt hay không không quan trọng, ngược lại giày vò những người cư trú xung quanh chịu không nổi.

Thức ăn mỹ vị suốt ngày xông vào lỗ mũi, cho dù người không đói bụng thì bụng cũng vang rầm rì. Trần Hạc đi lên cho Tuyết Lệ một số linh thạch để chi tiêu, bình thường mua yêu thú với nguyên liệu gì gì đó cũng chi không ít. Tộc nhân làm thức ăn đặc biệt nghiêm túc, muốn làm ra tiêu chuẩn mà Trần Hạc đặt ra mới thôi, từng người đều đang liều mạng suy nghĩ thay đổi độ lửa phù hợp, thức ăn được làm ra rất nhiều. Tuyết Lệ cũng cực biết làm người, đều sẽ biếu tặng một chút cho một số tu sĩ hiếu kỳ vây xem xung quanh để bọn họ thưởng thức, sau đó tiếp thu ý kiến của bọn họ tiếp tục cải tiến, trong lúc nhất thời viện lạc ồn ào tiếng người.

Tuyết Lệ vốn sợ Trần Hạc trở về sẽ trách cứ, nhưng thấy Trần Hạc không có ý không vui, lúc này mới yên tâm. Thực tế món ăn mà Trần Hạc đưa ra bất quá chỉ là những món đại chúng của mỗi một tửu lâu trong Vân Thành, những món cơ bản này là cơ sở, nếu không biết vậy thật sự bị cười đến rụng răng, cũng không có bí mật gì đáng nói, ngược lại không quan trọng. Mấy ngày tiếp theo quan sát tiếp, cuối cùng Trần Hạc và Tuyết Lệ giữ lại sáu người, sáu người này tương đối có thiên phú đối với đồ ăn và việc nấu nướng, độ cảm giác món ăn cũng không tệ, tận lực bồi dưỡng một phen đủ để giữ thể diện, lại chọn mấy người làm món ăn phối hợp. Mấy người còn lại, cơ bản tài nấu nướng phối nguyên liệu đều so ra thua kém một bậc, cơ linh thì có thể chạy vặt, ổn trọng thì có thể đứng cửa, tuổi tác lớn thì xem sổ sách thu tiền, tận dụng hết chức năng.
Bình Luận (0)
Comment