Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 225

Lấy được mấy tin tức này thực tế chỉ là một số manh mối mơ hồ, nhưng cũng đủ để Trần Hạc bắt đầu coi trọng, cũng nhẫn nại kéo dài chậm rãi tra tìm manh mối, bài trừ từng tính khả năng một, tuy rằng cơ bản đại đa số đều là trông gà hoá cuốc, hoặc chênh lệch trời đất với trong suy nghĩ, nhưng đối với Trần Hạc luôn có tính kiên trì cực tốt mà nói, lại không có nửa phần buồn bực thất vọng, nếu mấy thứ mà y muốn tìm kia có thể dễ dàng tìm được, vậy mới kỳ quái.

Theo việc Trần Hạc chậm rãi dung nhập vào nửa vòng tròn của một số tu sĩ Vân Mộng Trạch, tu sĩ kết giao được cũng tăng nhanh theo, cũng có mấy hảo hữu khổ tu chi sĩ tựa như Trần Hạc, khi rảnh rỗi thường tụ với nhau phẩm rượu thảo luận việc tu luyện. Có một tu sĩ họ Hoàng, là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, quan hệ với Trần Hạc tốt nhất, điều này có quan hệ đến việc gã thích rượu. Một ngày kia khi ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, thấy hắc báo theo hỏa kế ra khơi thu mua một số thịt yêu thú trở về, nhất thời nghĩ đến chuyện gì, nói với Trần Hạc: “Aiz, xem đầu óc của huynh này, có một chuyện thiếu chút nữa quên, huynh có một bằng hữu muốn cầu đệ một chuyện, không biết ý đệ ra sao...”

Trần Hạc đang cầm bình rượu rót một ngụm linh tửu vào chén, nghe vậy đương nhiên ứng lời không chối từ. Tu sĩ họ Hoàng này cho y không ít manh mối, tuy rằng cuối cùng những manh mối đó đều không giải quyết được gì, nhưng người ta đồng ý hỗ trợ nghe ngóng là đã có ân tình rồi, không sợ gã nhắc, chỉ sợ gã không đề cập tới, vì vậy cười nói: “Nếu có thể giúp Hoàng huynh, tiểu đệ nhất định không chối từ.” Nguồn:

Tu sĩ Hoàng họ tức khắc ha ha nói: “Huynh đã nói với bằng hữu rằng Trần đệ vô cùng dễ nói chuyện, chỉ cần huynh cầu đệ hỗ trợ nhất định sẽ không cự tuyệt mà. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, trong tay người bạn của huynh có một con báo cái Tật Phong cấp năm, gã nghe nói trong tay Trần đệ cũng có con báo, đồng thời là Hỏa Vân Báo biến dị cấp sáu, vì vậy muốn mượn yêu thú của đệ mấy ngày, xem có thể có được một hai đời sau hay không. Không sợ đệ chê cười, huynh cũng nghe nói trong hậu đại yêu thú biến dị có phân nửa xác suất có thể chất biến dị, nếu có thể sinh được hai con, huynh cũng muốn một con, dù sao yêu thú biến dị hi hữu, huynh cũng trông mà thèm nha. Huynh thấy con báo của đệ cũng sắp thành niên rồi, xem ra còn chưa biết chút mùi vị đúng không? Ha ha, chưa giao phối lại càng tốt, nghe nói lần đầu tiên thì khả năng biến dị lớn nhất, việc này cũng không có tổn thất gì với nó, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Đương nhiên, việc này đương nhiên sẽ không mượn không, người bạn của huynh chính là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, bảo bối trong tay thực sự không ít, thù lao chắc chắn khiến Trần đệ thỏa mãn...”

Tu sĩ họ Hoàng nói xong nhìn về phía Trần Hạc, liền đột nhiên thấy tay Trần Hạc khựng giữa không trung, rượu vẩy ra một bãi, lại thấy sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt thậm chí có chút đau thương nhìn chằm chằm hắc báo đang liếm móng vuốt không hề biết chuyện gì ở cách đó không xa. Tu sĩ họ Hoàng trong lúc nhất thời không suy nghĩ nhiều, thậm chí thấy rượu bị vẩy ra còn kinh hô, kêu to đáng tiếc, nếu không phải tự kiềm chế bộ mặt tu sĩ Kim Đan của mình, sợ rằng sẽ muốn liếm hai cái lên bàn. Đây chính là linh tửu ủ từ Tuyết Sâm ngàn năm bán trên vạn linh thạch một lọ đó, một ngụm là hơn một nghìn linh thạch đó, tuy rằng là Trần Hạc mời khách, nhưng cũng không khỏi thấy tiếc.

Trần Hạc nghe tiếng lúc này mới phục hồi lại đường nhìn, thấy rượu vẩy ra cũng biết ban nãy thất thố. Nếu ban nãy tu sĩ họ Hoàng đề cập bất kỳ yêu cầu nào khác, có lẽ y cũng sẽ không như thế, ai biết lại mượn gieo giống, còn có báo cái, trong lúc nhất thời Trần Hạc cảm thấy cơn tức giận dâng lên khó hiểu, khiến hô hấp có chút không thuận, tuy rằng biết rõ việc này không liên can đến hắc báo, nhưng không khống chế được có chút phẫn uất bất giác, nếu lúc này không có người, sợ rằng đã có thể tóm nó lại tát hai bạt tai rồi.

“Không biết ý Trần đệ thế nào?” Tu sĩ họ Hoàng thương tiếc xong linh tửu, lúc này mới xoay qua hỏi Trần Hạc đang cúi đầu không nói, cho dù gã trì độn thế nào đi nữa cũng phát hiện chỗ không bình thường của Trần Hạc lúc này và ban nãy, “Chẳng lẽ Trần đệ có điều khó xử với việc này?” Tu sĩ họ Hoàng có chút khó hiểu, dù sao việc này đối với Trần Hạc mà nói trăm lợi mà không một hại, chẳng qua chỉ là cho mượn yêu thú giao phối một chút, đến lúc đó còn có thể có chỗ tốt, ở Vân Mộng Trạch này là chuyện rất thông thường, chủng loại yêu thú tốt không dễ có được, ngẫu nhiên phối giống là điều tất yếu.

“Đâu nào, ngược lại không phải tiểu đệ không đồng ý, chẳng qua... con yêu thú này của đệ thường ngày quá mức bướng bỉnh tinh nghịch, hơn nữa cũng vừa mới thành niên không bao lâu không hiểu chuyện, đến lúc đó nếu nhất thời vô ý đả thương yêu thú của bằng hữu Hoàng huynh, sợ rằng sẽ có chút không ổn...” Trần Hạc tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn nặn ra nụ cười ứng phó, mặc dù trong giọng không nói rõ, nhưng cũng mơ hồ ám chỉ ý cự tuyệt.

Nhưng tu sĩ họ Hoàng từ trước đến nay làm người tùy tiện, cho dù nghe ra cũng không để tâm, chỉ cho rằng Trần Hạc yêu quý yêu thú nên lo lắng, liền nói: “Trần đệ là đang lo lắng an nguy của yêu thú đúng không, đích thực là huynh sơ sót, loại tâm tình này cũng rất bình thường. Không bằng như vậy đi, huynh dứt khoát kêu bằng hữu của huynh mang yêu thú đến đây, đến lúc đó Trần đệ tự mình chọn một chỗ giam chúng nó lại với nhau là được rồi, chờ đợi mấy ngày thì việc này cũng xong. Tuy nói con báo của Trần đệ vừa mới thành niên, nhưng huynh thấy thân hình nó cực kỳ dũng mãnh, hoàn toàn không giống yêu báo mới thành niên bình thường, đồng thời còn là một giống đực tinh lực tràn đầy. Việc này không cần lo lắng, đến lúc đó nhốt một đực một cái lại với nhau, cho dù là con heo cũng biết ủi nhau, mà yêu thú loài báo trời sinh tính dâm, không thanh tâm quả dục như nhân tu, vì vậy Trần đệ hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần ngồi đợi thu linh thạch bảo bối là được rồi, huynh từng trải huynh từng trải...” Tu sĩ họ Hoàng vừa nói vừa cười.

Gã nói nhẹ nhàng, lại không biết Trần Hạc đối diện nghe vậy, biểu cảm trên mặt chợt trắng chợt xanh từng đợt, càng thêm khó coi.
Bình Luận (0)
Comment