Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 8

Trương Thư Hạc dựa theo lời viết lên những thứ cần thiết, một lát sau lão đầu đưa tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua giấy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thư Hạc, sau khi thấy y tuổi còn trẻ, ánh mắt không khỏi lấp lánh một hồi, sau đó nhìn thấy bên trên túi da trâu trong tay y treo một tấm mộc phù dài bằng bàn tay, ánh mắt không khỏi dừng lại.

Cuối cùng mở miệng hỏi: “Anh bạn trẻ này, mộc phù là trưởng bối nhà cậu vẽ?”

Trước đây tuy rằng Trương Thư Hạc không quá thích đạo gia phù thuật, thế nhưng cũng tâm tồn tôn kính đối với sự vật của đạo gia, ít nhiều cũng biết một số người giao tiếp với cha, đều có chút môn đạo, chí ít ở phương diện nhãn lực đều có điều khác biệt so với người thường, vì vậy y tuyệt không giấu diếm, thuận miệng nói: “Chỉ là hậu bối vẽ chơi, vào không được mắt.”

Lão đầu lại như không nghe thấy lời y, cuối cùng đứng dậy từ trên chỗ ngồi, sau đó nhìn chằm chằm phù trên túi da trâu của y. Trương Thư Hạc không khỏi có chút nghi hoặc, phù này bất quá chỉ là tấm tán lực phù bình thường nhất, bởi vì thời gian hiệu lực của phù giấy không dài như mộc phù, vì vậy liền khắc lên gỗ để có thể dùng nhiều lần, lão ông trước mắt không có khả năng chưa thấy qua tán lực phù, hà tất nhìn chuyên chú như thế.

Nghĩ đến vật mà y phong ấn trong túi, không khỏi rùng mình trong lòng, kéo kéo túi da trâu ra phía sau. Tuy rằng phó thú này hung ác khó thuần, nhiều lần ngại nó phiền phức, nhưng dù sao cũng tốn khá nhiều tâm huyết của mình luyện chế, không biểu thị y không quan tâm, nếu lão đầu muốn đánh chủ ý đến phó thú, khẳng định y sẽ không để cho ông ta như nguyện.

Nhưng Trương Thư Hạc lại hiểu lầm, lão đầu nhìn đích đích xác xác là mộc phù y vẽ, tán lực phù đích thật là rất thông thường, thế nhưng tán lực phù có pháp lực cao như thế, ông ta thật đúng là chưa từng thấy qua mấy tấm.

Phù đạo gia tuyệt không phải như trong mắt người bình thường, tìm tấm giấy vàng, vẽ giống như đúc là được, phù do người không có pháp lực vẽ ra thì nửa điểm tác dụng cũng không có, cái gọi là ‘vẽ phù không biết khiếu, phản chọc quỷ thần cười; vẽ phù nếu biết khiếu, cả kinh quỷ thần kêu’. (khiếu = mấu chốt, then chốt)

Khiếu đó chính là pháp lực, pháp lực càng cao phù vẽ ra lại càng hữu hiệu, mà pháp lực bao nhiêu thì ngoại trừ tu vi Hậu Thiên*, cũng tùy người mà khác. Tỷ như người trẻ tuổi trước mắt, nếu thực sự khối tán lực phù này là cậu ta vẽ, vậy thiên phú vẽ phù của cậu ta có thể nói là cực kỳ cao, chí ít ông sống với số tuổi lớn như vậy, cũng chỉ thấy được một người trước mắt này đây. (* Trong đạo gia tu chân thường có từ Tiên Thiên và Hậu Thiên, Tiên Thiên (tiên = trước) tức chỉ phẩm chất bẩm sinh vốn có, Hậu Thiên (hậu = sau) chỉ những tu vi kinh nghiệm bản thân người đó luyện tập tích lũy sau này.)

Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Trương Thư Hạc, lúc này lão đầu mới thu ánh mắt, lần nữa nhìn về phía tờ giấy. Người thanh niên trước mắt mua đích xác là giấy phù, cấp thấp một vạn tấm, trung cấp năm vạn tấm, cao cấp... mười vạn tấm.

Bình thường mà nói, giấy phù mà người trong đạo gia dùng thông thường đều là giấy phù cấp thấp với giấy phù trung cấp, giấy phù cao cấp thì bình thường đều dùng cho phù cao cấp, loại này xác suất thành phù thấp, cực khó thành phù, yêu cầu đối với pháp lực cũng cao, vì vậy bình thường rất ít có người mua, mua cũng là một hai trăm tấm, thoáng cái muốn mua mười vạn tấm như người thanh niên trước mắt, ông thật đúng là lần đầu tiên thấy.

Vì vậy khi mới nhìn tờ giấy, trong lòng có chút hoài nghi, cho rằng trong nhà người thanh niên này có đạo trưởng đắc đạo, mới có thể lắm miệng hỏi thăm một phen, hiện giờ biết được giấy phù là cậu ta cần, lại thấy tán lực phù cậu ta vẽ pháp lực cường thịnh, lại nhất thời thất thố.

Kế đó vuốt chòm râu ngắn nhỏ nơi cằm nói: “Chu sa một trăm hộp ba vạn năm, giấy phù đều lấy trăm tấm tính toán, giấy phù cấp thấp một vạn tấm là một nghìn tệ, giấy phù trung cấp năm vạn tấm hai vạn tệ, giấy phù cao cấp... Hàng trong quán hiện nay chỉ còn lại gần một vạn tấm.”

Trương Thư Hạc nghe vậy lập tức nói: “Lấy hết.”

Lão đầu gật đầu, sau đó đứng dậy bắt đầu lấy hàng ở trong thùng. Số lượng giấy phù nhìn thì không ít, nhưng kỳ thực chứa toàn bộ lại với nhau chỉ có một thùng giấy, giấy phù đều được buộc lại thành bó, to to nhỏ nhỏ đều có quy cách khác nhau.

Mặt khác một trăm hộp chu sa nặng hơn một chút, chứa đầy một thùng gỗ nhỏ. Sau khi lão đầu đặt hai món đồ lên bàn, Trương Thư Hạc liền lấy tiền sớm đã được chuẩn bị từ trong túi plastic đen ra đưa cho ông.

Lão đầu sau khi thu tiền, lại xoay người đi lấy hai cây bút vẽ phù, một cây bút trúc, một cây bút can ngọc, dùng hộp cất xong đặt lên bàn nói: “Bút trúc là đặc chế, vẽ phù cấp thấp với trung cấp có thể dùng được mấy năm, bút ngọc là dùng để vẽ phù cao cấp, giá bán vốn là năm nghìn tệ, coi như lão đầu ta tặng cho cậu...”

Trương Thư Hạc vừa nghe, trong lòng không khỏi thoáng ngơ ngẩn, kế đó giương mắt nghi hoặc nhìn ông. Lẽ ra giao dịch đã kết thúc, tiền cũng đã trả rồi, giờ mới làm xúc tiến tiêu thụ có phải có chút muộn hay không? Hơn nữa vô cớ đưa cho y vật phẩm quý giá như thế, thật sự là khiến người ta khó hiểu, hoặc là... Ông ta có ý đồ với mình? Nghĩ đến túi da trâu trong tay, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Quả nhiên lão đầu nói: “Anh bạn trẻ này thoáng cái dùng hết nhiều tiền như vậy, khẳng định trong tay nhất thời có chút eo hẹp đúng không?”

Không cần lão đầu nhắc nhở, y cũng biết tiền dư trong tay mình chỉ còn lại không đến hai mươi vạn, thế nhưng thứ cần mua lại ngay cả phân nửa cũng chưa đến, xác thực như ông ta nói.

Bất quá, hiện tại y chưa biết lão đầu muốn đánh chủ ý gì, cũng sẽ không thực sự thừa nhận trong tay mình eo hẹp, chỉ lãnh nhãn nhìn về phía ông.

Thấy Trương Thư Hạc không lên tiếng, lão đầu không lưu tâm cười cười, sau đó kéo ra ngăn kéo cũ kỹ, lấy ra một quyển tập từ bên trong nói: “Trong quán của lão không chỉ bán đạo cụ giấy phù, còn thu mua phù thành phẩm.”

Những lời này ngược lại ngoài dự liệu của Trương Thư Hạc, không khỏi ngẩn ra. Tiếp theo lão đầu không vội không chậm nói: “Lão mở quán đã vài thập niên, trong tay hoặc nhiều hoặc ít cũng có một số khách hàng quen, thường xuyên nhờ lão thu dùm một số phù trung cấp với phù cao cấp, giá cả đưa ra không thấp. Ban nãy lão thấy tán lực phù của anh bạn trẻ vẽ không tệ, lại mua nhiều phù trung cấp với phù cao cấp như vậy, lão đầu đoán cậu mua nhiều như vậy là chuẩn bị dùng để luyện phù đúng không? Không biết có nguyện ý dùng phù thành phẩm luyện ra đổi chút tiền để dùng hay không, chí ít có thể kiếm lại được một số tiền mua giấy phù... Trên quyển tập này có bức vẽ mẫu, mỗi một tấm đều có niêm yết giá, có giao dịch hay không không sao cả, cậu có thể xem trước...”

Trương Thư Hạc vừa nghe, giật mình, sau chút do dự, liền trước tiên đặt hai cái thùng qua một bên, cầm quyển tập qua lật lật. Tập là giấy trắng, trên mỗi một tờ đều dán hai hoặc nhiều tấm phù vàng, phía dưới xác thực có niêm yết giá như lão đầu nói.

Bút ký của cha y đã xem qua mấy lần, đoạn thời gian trước lại bởi vì cấm thuật luyện phù thuật một đoạn thời gian, cũng bởi vì Thất Tinh phù, vì vậy nhãn giới cũng rộng hơn chút, khi vẽ phù cũng dần dần tìm ra được chút môn đạo trên việc khống chế lực đạo, vì vậy khi lật tập, ngược lại không cảm thấy những phù này có bao nhiêu khó vẽ, hơn nữa đều nhận ra được đại thể trong đó.

Mấy tờ phù lúc đầu đều yết giá mấy chục đồng, y có chút thiếu hứng thú, khi lật nhanh đến chính giữa, yết giá đã tăng tới trên mấy trăm hoặc là nghìn tệ, lúc này Trương Thư Hạc mới thả chậm tốc độ. Có vài loại phù y đều đã từng vẽ qua, giống như khi thi triển cấm thuật, sáu loại phù phụ trợ, trong tập thấy được hai loại, yết giá đều là một nghìn tám trăm đồng.

Sau đó lại lật lật ra phía sau, nhất thời mắt trừng lớn, giá mấy tấm phù phía sau đã cao vượt qua sức tưởng tượng, hẳn là phù cao cấp, có một tấm cao tới năm vạn tệ, phía trước đó tám nghìn một vạn hai vạn cũng không ít.

Thất Tinh phù trên tơ lụa y luyện đã nhiều ngày, lúc đầu ngay cả nửa tấm cũng vẽ không xong, từ sau khi luyện công pháp dưỡng khí Thổ Nạp một đoạn thời gian, hiện tại đã thành công vẽ ra được mấy bộ dự bị, mà tấm phù yết giá năm vạn kia, không chênh lệch bao nhiêu so với Thất Tinh phù, y cảm thấy trong hơn mười tấm hẳn sẽ thành công được một.

Vốn thời gian cấp bách, y không nên lãng phí thời gian nữa, bất quá tiền trong tay xác thực quá ít, những thứ có thể mua cũng có hạn, thừa dịp mấy ngày nay lưu lại ở tỉnh G, không bằng vẽ vài tấm phù kiếm một chút, có thể dùng để mua thêm một số nhu yếu phẩm.

Lão ông kia thấy Trương Thư Hạc nhìn chằm chằm vào tấm phù năm vạn tệ, không khỏi có chút xoa tay xoa chân. Tấm phù này ông treo trên đó đã mấy năm, đến bây giờ cũng chưa từng thu được một tấm, hai ngày trước vốn muốn gỡ xuống, thế nhưng bạn già gọi điện thoại tới, nói cần phù này làm tràng pháp sự cho một thương nhân điền sản.

Một tràng pháp sự của ông bạn chỉ phí dụng không thôi đã có hai mươi vạn, còn chưa tính hoa hồng. Nghe ông ta ngụ ý, thương nhân điền sản đó ra tay cực kỳ hào phóng, ý của ông bạn là nhờ ông hỗ trợ liên hệ một chút, nếu có thể lấy được phù, ông ta sẽ nhận pháp sự.

Mấy ngày nay lão đầu sứt đầu mẻ trán chạy mấy chỗ cũng không lấy được phù, hôm nay thấy Trương Thư Hạc vẫn luôn nhìn tấm phù kia, không khỏi dấy lên hy vọng. Ông lăn lộn tại ngành này cũng đã được vài thập niên, bản thân cũng thường xuyên vẽ phù bán ra, tấm tán lực phù ban nãy tuy đường nét vẽ có chút trúc trắc, thế nhưng pháp lực bên trong lại cực kỳ tràn đầy, thậm chí mơ hồ muốn hiện, no đủ dường như tùy thời sẽ tràn ra, điều này không phải là người bình thường có thể vẽ ra được, cho dù đường nét vẽ đẹp thế nào, không có bao nhiêu pháp lực cũng là một tấm giấy bỏ.

Vì vậy lão đầu vẫn có vài phần chờ mong đối với Trương Thư Hạc. Quả nhiên, một hồi sau, Trương Thư Hạc chỉ vào tấm phù yết giá năm vạn đồng kia nói: “Có thể lấy nó ra cháu mang về chiếu theo vẽ không?”

Lão đầu lập tức gật đầu: “Đương nhiên có thể.” Nói xong gỡ phù từ trên giấy xuống, bao vào trong túi plastic kích cỡ tương đồng giao vào trong tay Trương Thư Hạc. Tấm phù này không phải dùng chu sa vẽ, mà là mực nước bình thường, cũng không có hiệu quả pháp lực gì, xem như là tấm hình mẫu, cho dù vứt đi cũng không sao.

Sau khi Trương Thư Hạc tiếp nhận, liền để vào túi áo, sau khi thu hai nhánh bút kia, nói tiếng cảm ơn với lão đầu, sau đó một tay xách một thùng đồ bước nhanh ra ngoài. Sau khi rời khỏi đó đi rất xa, mới dừng lại ở một công viên không quá nhiều người, thừa dịp không ai, mượn núi giả che lấp, vung tay lên, để hai thùng giấy phù với chu sa vào không gian hạt đào, lúc này mới thả chậm bước chân về khách sạn.

Nếu muốn vẽ phù, thì không thể ở lại gian phòng trước đó nữa, có nhiều người khi vẽ phù sẽ bị quấy rầy, vì vậy sau khi trở về liền đổi một phòng đơn. Thời gian mấy ngày đều làm tổ trong phòng, không ngừng vượt qua giữa Thổ Nạp và vẽ phù, ngay cả khi ăn cơm, cũng chỉ là lấy ra cơm nắm đã mua trước đó từ trong không gian, sau khi ăn một hai miếng, lại tiếp tục luyện tập.

Năm ngày sau, những thứ y đặt làm rốt cục cũng làm xong. Trương Thư Hạc mướn xe chở đệm chăn quần áo vải bông đến một cửa hàng bán lẻ trống mà y đã thuê, sau đó đóng cửa kỹ rồi nhất nhất cất đồ vào không gian hạt đào, nghênh ngang đi.

Ngày hôm sau liền mang theo ba tấm phù đã vẽ ra đến chỗ mua giấy phù lần trước. Lần này đến dường như lão đầu bề bộn nhiều việc, không ít người xếp hàng muốn đặt đồ, đợi đại khái nửa giờ sau, y mới đi vào. Lão đầu đang chỉnh lý hàng hóa, sau khi nhìn thấy y, lập tức mắt sáng ngời.

Trương Thư Hạc cũng không nói nhảm nhiều, lấy ra ba tấm phù đã được vẽ xong với một tấm hình mẫu vốn có trong tay cùng đặt lên bàn.

Lão đầu cầm trong tay nhìn nhiều lần, nhất thời luyến tiếc buông tay, sắc mặt cũng có chút kích động, bên nhìn phù, bên còn kinh ngạc nhìn Trương Thư Hạc vài lần, ánh mắt đều thay đổi. Thời gian năm ngày ngắn ngủi, thế mà đã có thể vẽ ra ba tấm phù cao cấp. Ông rõ ràng cảm nhận được pháp lực to lớn trong ba tấm phù, chặt chẽ dày đặc như nước, cho dù là phù sư nổi danh tỉnh G cũng không nhất định có thể làm được. Sau khi nhìn nửa ngày, mới hài lòng cẩn cẩn thận thận đặt phù lên bàn.

Biểu tình vội vã lấy tiền của Trương Thư Hạc hiện rõ trên mặt, ngoại trừ người mù đổi lại là ai cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra được, vì vậy lão đầu không nói hai lời lập tức gọi điện thoại cho ông bạn thân, sau đó cười hỏi Trương Thư Hạc: “Anh bạn trẻ, là muốn chuyển khoản ngân hàng hay tiền mặt.”

Trương Thư Hạc lập tức nói: “Tiền mặt.” Vì vậy lão đầu gật đầu, đi ra gọi cô gái bên ngoài lại phân phó một phen.

Sau khi trở về kêu Trương Thư Hạc chờ một chút, tiền sẽ lập tức nhờ người mang đến, sau đó, mang tới một thùng giấy nhỏ đặt lên bàn nói: “Nơi này là năm nghìn tấm giấy phù cao cấp, xem như là lão đầu tặng cho anh bạn trẻ.”

Lần trước Trương Thư Hạc cần mười vạn giấy phù cao cấp, trong tay ông chỉ có một vạn, vì vậy mấy ngày nay liền nhờ người nhập thêm một số hàng, chủ yếu là giấy phù cao cấp không dễ làm lắm, vì vậy nhất thời góp không đủ mười vạn tấm, chỉ lấy được năm nghìn tấm. Ban nãy Trương Thư Hạc lấy đến ba tấm phù cao cấp đỉnh cấp, ông kiếm được không ít từ trong đó, tuy rằng giá cả ông thu mua là năm vạn, thế nhưng qua tay bán cho ông bạn thì giá hữu nghị thấp nhất cũng là tám vạn một tấm, vẫn có giá cả không nhỏ. Chủ yếu là hiện tại thế đạo quá loạn, phù tốt quá ít, nếu có đại thể cũng sẽ bị người ép trong tay, sẽ không đơn giản bán ra, hai tấm còn lại ông chuẩn bị ép đáy hòm, chí ít cũng phải mười vạn tệ một tấm mới chịu ra tay.

Lần này cho không y năm nghìn tấm giấy phù cao cấp, tức là cảm kích cũng coi như là mượn hơi Trương Thư Hạc một chút, đây cũng là chỗ làm ăn thông minh của ông, cho người ta ưu đãi có lúc còn dùng tốt hơn so với nói vạn câu lời hay, ngày sau nếu có phù tốt nữa, người thanh niên này nhất định cũng sẽ suy nghĩ đến ông trước tiên.

Thứ cho không đương nhiên Trương Thư Hạc sẽ không khách khí. Một lát sau, cô gái đã mang về một bao đựng giày, lấy hộp giày bên trong mở nắp ra, bên trong đầy tiền mặt.

Trương Thư Hạc nhất nhất kiểm tra, sau khi xác định số tiền với thật giả xong, lại lần nữa cất vào, ngay cả hộp giày với thùng giấy cũng cùng mang đi. Thẳng đến khi đi được rất xa, không thấy phía sau có người theo dõi, lúc này mới lượn vài vòng trở về khách sạn, sau đó cất tiền với giấy phù vào không gian hạt đào.

Tiếp theo vội vã thu thập hết đồ vật trong phòng, liền trả phòng, buổi chiều liền trực tiếp ngồi xe lửa đi tỉnh Z. Trước đó bởi vì y muốn biết hướng đi mới nhất của sự kiện hoạt tử nhân, vì vậy liền lên mạng tra xét. Tạm thời trên mạng còn chưa bùng nổ, xem ra chuyện này đã bị cảnh sát phong tỏa rất nghiêm, tuyệt không để cho tình hình bị công khai đại chúng.

Sau khi tùy ý xem lướt qua mấy trang web, trong lúc vô tình nhìn thấy có một nick post bài cầu cứu trong diễn đàn, hấp dẫn sự chú ý của y. Dán bài post là người ở một nông thôn sơn dã thuộc tỉnh Z, vì trời mưa đường bị sụp, hơn mười mẫu ô mai cà chua mà nông dân trong thôn cay cay đắng đắng trồng đều không vận chuyển ra được, mắt thấy công vất vả một năm sắp trôi theo dòng nước, đều khóc than trên đồng ruộng.

Hơn mười mẫu đất tuyệt không tính là nhiều, nhưng nick diễn đàn này nói nơi đó cực nghèo, mà địa thế hẻo lánh, hộ gia đình cũng ít, một năm phải dựa vào thu hoạch trong ruộng dùng xe ngựa vận chuyển ra khỏi núi bán lấy tiền, kết quả đường núi duy nhất lại sụp, người trong thôn một năm phải dựa vào chút thu nhập đó để sinh hoạt, vì vậy hô hào trên mạng, xem có ai có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp, hoặc là tài trợ hay không.

Sau khi Trương Thư Hạc xem xong, ý nghĩ đầu tiên chính là, đại khái có thể trữ hàng một số những thứ đó, dù sao ở mạt thế thiếu thốn nhất không phải thứ có thể điền đầy bụng, mà là hoa quả rau củ tươi mới hái từ trong ruộng.

Đồng thời nếu hiện tại đi thu mua, có lẽ có thể tiết kiệm thêm được một số tiền so với thu mua ở chỗ khác.
Bình Luận (0)
Comment