Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 91

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Trương Thư Hạc đang đút cho kim điêu ăn trên bàn, nhóc con này hiện tại đã trưởng thành, ăn uống cũng không còn chỉ chút xíu như khi còn nhỏ nữa, một bữa nếu để nó ăn thả sức, đều có thể ăn hết non nửa con heo, cũng may nó không kiêng ăn như hắc báo, bất kể là thịt heo hay thịt gà, đều ăn ngon lành. Lúc này nó đang ăn một chậu thịt gà chín đã được xé nhuyễn, ăn đến chỗ hài lòng, còn thường thường giương cánh vỗ vài cái, há miệng kêu hai tiếng với Trương Thư Hạc, cực kỳ hiểu chuyện khiến người thích.

Mà bên kia Kim Trảm Nguyên lại thấy không vui, đáy mắt không ngừng bốc lửa, thế này rõ ràng là con chim ngốc kia đang chủ động thị uy với hắn, nếu lúc này ánh mắt có thể phóng lửa, hắn đã sớm phóng lửa biến con chim ngốc đó thành gà nướng, vứt xuống dưới lầu cho người ta ăn rồi. Vừa nghĩ ánh mắt vừa có chút căm giận trừng kim điêu, miệng thì ăn một chậu thịt bò có chút lạnh mà Trương Thư Hạc cho, càng nghĩ cơn tức càng lớn, dùng sức dùng đũa đâm đáy chậu.

Tiếng chuông cửa vừa vang lên, tay vuốt lông xám nơi cổ kim điêu của Trương Thư Hạc dừng lại, kế đó đứng dậy đi về phía cửa, mở cửa ra liền thấy Khấu Vận Thành xách sữa đậu nành với bánh bao đứng ngoài cửa, sữa đậu nành này hương vị rất nồng, toàn bộ hành lang đều ngửi thấy được, hơn nữa trong bánh bao kia có thịt, khiến người nhìn thấy thật sự muốn thèm rớt hàm.

Cái gọi là ‘đưa tay không đánh người mặt cười’, mặc dù Trương Thư Hạc không có cảm giác gì tốt với Khấu Vận Thành, nhưng không đến mức đóng cửa lại làm bộ không quen biết, chỉ hơi lộ ra sự lãnh đạm nhìn gã nói: “Khấu lão sư, có chuyện gì sao?”

Khấu Vận Thành lập tức nâng nâng tay cười nói: “Thư Hạc, hôm qua mời cậu ăn bữa sáng, kết quả cậu nói đã ăn rồi, hôm nay tôi cố ý sáng sớm mua sữa đậu nành với bánh bao đến, lúc này, cậu hẳn là còn chưa ăn đúng không? Đồ ăn bây giờ còn rất nóng...”

“Xin lỗi, tôi đã ăn rồi.” Trương Thư Hạc lập tức cắt ngang lời của gã.

Lời nói đến bên miệng của Khấu Vận Thành nhất thời bị nghẹn, mặt vốn cười cũng có chút không thể kiên trì được tiếp, nhưng vẫn không lộ ra nửa phần bất mãn, không đợi nghĩ xong câu nói kế tiếp, Trương Thư Hạc lại mở miệng ngay sau đó, giọng điệu không mang theo nhiệt độ lạnh như băng nói: “Nếu không còn chuyện gì, vậy mời trở về đi, còn có, nơi này là nơi ở tư nhân của tôi, tôi cũng tương đối thích thanh tĩnh, hy vọng về sau không nên tiếp tục tùy tiện đến quấy rầy.” Lời đuổi người nói kiên định đến cực điểm, nói xong liền không chút lưu tình nâng tay đóng cửa.

Khấu Vận Thành nghe xong tâm đều đã nát, thế nhưng vẫn nhất mực cho dù người đối diện lạnh như băng gã cũng thích muốn chết, làm sao giờ? Thấy Trương Thư Hạc muốn đóng cửa, vội vàng nâng cánh tay chặn cửa, kết quả cánh tay kẹt trên cửa, đau đến mức gã hét to một tiếng, gã không ngờ tốc độ đóng cửa của Trương Thư Hạc nhanh như vậy, sức lực cũng lớn như vậy.

Gã bưng nửa cánh tay đau tê dại, trán đều bị đau ra mồ hôi, miệng lại còn nói: “Thư Hạc, đừng đóng cửa, kỳ thực hôm nay tôi có chuyện tới tìm cậu...” Gã không ngờ bị cửa kẹp một chút, sẽ đau như thế, bất quá như vậy cũng tốt, khổ nhục kế có đôi khi sẽ có vận may không dự liệu được, gã dứt khoát liền tương kế tựu kế, nói không chừng Thư Hạc sẽ mềm lòng, để gã vào nhà.

Kết quả Trương Thư Hạc căn bản không chút động đậy, Khấu Vận Thành đành phải nói: “Là về nhiệm vụ lần này của Tiểu Động Thiên, Thư Hạc cậu còn chưa biết đúng không, ngày mà cậu vừa mới trở về, thì đã bị đánh dấu vào trong danh sách nhiệm vụ lần này, hai ngày sau sẽ phải đến khu Z, tôi đến chính là muốn nói chuyện này với cậu...”

Kim Trảm Nguyên thừa dịp khi Trương Thư Hạc đi mở cửa, giáo huấn kim điêu một trận, kim điêu khi còn bé đã sợ Kim Trảm Nguyên, bất quá từ sau lần đầu tiên biết được cảm giác bay trên vai Kim Trảm Nguyên, cảm giác này không chỉ phai nhạt, còn bình thường chủ động thân mật với Kim Trảm Nguyên, thấy Kim Trảm Nguyên đi tới phía nó, nó còn chủ động bay lên vai hắn dùng miệng mổ tóc hắn, trên thực tế mổ vài cái không đúng chỗ, mổ lên đầu hắn. Đầu Kim Trảm Nguyên cứng đến mức tựa như kim loại, cái mổ này tương tự như chim gõ kiến mổ gỗ. Lần này mặt Kim Trảm Nguyên càng đen, nâng tay túm con chim ngốc dám cưỡi trên đầu hắn xuống, sau đó quăng hơn mười vòng ở không trung như quăng banh sắt, gian kế dự định vứt con chim ngốc to gan lớn mật này đi từ cửa sổ, về sau vĩnh viễn không gặp lại nữa.

Kết quả trước khi ném ra, đột nhiên phát hiện người nói chuyện với Trương Thư Hạc ở cửa hình như là tên đàn ông mặt trắng ngày hôm qua, nhất thời sự tức giận vẫn luôn bị kiềm nén bừng cái bốc lên, cũng không quan tâm đến kim điêu trong tay nữa, buông tay ra liền nổi giận đùng đùng đi nhanh tới trước cửa.

Mà bé kim điêu không hề có chút ý thức nguy hiểm, chỉ cảm thấy là Kim Trảm Nguyên đang chơi đùa với nó, đang cao hứng đập cánh, khi Kim Trảm Nguyên buông tay, cánh nó thoáng duỗi, lướt nghiêng từ sàn nhà lên không trung, cuối cùng kích động kêu vài tiếng, dường như giục Kim Trảm Nguyên trở về, nó còn chưa chơi đủ.

Kim Trảm Nguyên đi qua vươn một cánh tay chặn ngang ôm lấy Trương Thư Hạc chuyển qua một bên, bản thân thì bá đạo chiếm cứ cửa, sau đó đánh một chưởng đẩy cửa ra. Khấu Vận Thành nhất thời không phòng bị, bị toàn bộ cửa đập một cái, nhất thời té ngã xuống đất, nửa khuôn mặt đều xanh, máu mũi cũng chảy xuống, vốn một thanh niên trông rất đẹp trai, đảo mắt liền chồng chất vết thương.

Trương Thư Hạc với Khấu Vận Thành không thù không oán, tuy rằng có chút chán ghét ánh mắt đối phương nhìn mình, nhưng cũng không nghĩ sẽ ồn ào dẫn đến thù hận gì với gã, hơn nữa cậu của đối phương là đạo trưởng của Tiểu Động Thiên, thực sự không cần phải gây phiền phức, vì vậy ban nãy ngôn ngữ y lạnh lùng, đuổi người cực nhanh, muốn đuổi gã đi sớm một chút, nhưng không ngờ rằng Khấu Vận Thành này sẽ dùng cánh tay chặn cửa, chọc Kim Trảm Nguyên chú ý, đầu mi không khỏi khẽ nhíu, cảm giác có chút không ổn.

Mà Khấu Vận Thành chật vật đứng lên từ trên mặt đất, chỉ cảm thấy cánh tay như bị gãy lìa, nửa mặt đau đến mức có chút run rẩy, toàn bộ đầu óc đều là sao bay, đưa tay sờ, hai dòng máu chảy xuống, nếu như những vết thương này có thể giành được mỹ nhân về, gã ngược lại cũng nhận, chẳng qua khi nhìn về phía nam nhân cao hơn nửa cái đầu so với gã, tướng mạo lãnh khốc, ánh mắt ngạo mạn lại có chút hung thần ác sát ở cửa, Khấu Vận Thành triệt để ngây người.

Nam, nam nhân này là ai? Người mà Trương Thư Hạc từng tiếp xúc ở căn cứ gã đều đã điều tra qua, căn bản không có một nhân vật như thế, gã có chút lừa mình dối người mà nghĩ, người này có thể là khách thuê hay không, thế nhưng thấy động tác vòng tay trên thắt lưng Trương Thư Hạc ôm tới bên kia của nam nhân, nhất thời cảm thấy đầu óc bị hắt nước đá, lạnh lạnh lẽo lẽo, nếu gã không nhìn ra được nữa, vậy chính là thằng ngu, nhất thời trong lòng dâng lên một luồng phẫn nộ và đau đớn bị lường gạt.

Gã nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc được bảo hộ phía sau, đầu óc nóng lên, có chút hổn hển bật thốt nói: “Thư Hạc, nam nhân này là bạn lữ của cậu? Hắn thuộc đội săn bắt nào? Khuôn mặt lạ như thế, e rằng không có tên tuổi gì ở căn cứ đúng không? Cậu xác định theo người không có tiền đồ như thế? Hôm nay tôi đến chính là muốn nói với cậu, nhiệm vụ lần này của Tiểu Động Thiên hung hiểm vạn phần, nếu nói khó nghe, sợ rằng có đi không về, mà tên của cậu đã bị điền vào bảng nhiệm vụ, tôi có thể xóa danh ngạch cho cậu, giữ cậu ở lại căn cứ, chỉ cần cậu chia tay với nam nhân này, tôi...”

Kim Trảm Nguyên càng nghe càng tức giận, Trương Thư Hạc là vật sở hữu của hắn, bất kỳ kẻ nào có suy nghĩ muốn động đến, không thể nghi ngờ đều là đang cướp thịt trên bàn ăn của hắn, muốn chết! Huống hồ, hai chữ Thư Hạc là thứ để mày gọi?

Ánh mắt hắn thoáng lăng lệ, thoáng vươn chân dài, trong nháy mắt liền quét hất Khấu Vận Thành chướng mắt trước mặt ra khỏi cửa. Vốn Khấu Vận Thành né một chút, cảm thấy tránh được, nhưng chân vẫn như trúng một kích của gậy sắt, xương dường như đã gãy, gã đau hét to một tiếng, quỳ trên mặt đất không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, vừa nâng đầu liền thấy ánh mắt Kim Trảm Nguyên lãnh khốc, nhìn gã như nhìn người chết. Khấu Vận Thành cũng không phải thanh niên nhiệt huyết không hiểu tình thế, tương phản, gã đã từng kiến thức qua sự tàn khốc của mạt thế, biết phân rõ nguy hiểm, mà cảm giác người trước mắt cho gã thập phần đáng sợ, điều này khiến gã hối hận ban nãy nhất thời xung động mà nói lời quá khích.

Kim Trảm Nguyên hiển nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, dám đánh chủ ý đến đồ của hắn, thực sự là thắt cổ trước Diêm Vương gia, chán sống rồi, trên thực tế khi hắn còn chưa thấy Khấu Vận Thành, trong đầu cũng đã nghĩ làm thế nào để bóp cái tên nam nhân còn không bằng con kiến này thành bột rồi, hiện tại thấy, đột nhiên cảm thấy như vậy thật sự quá tiện nghi cho gã, hắn muốn bóp nát tay chân của tên nam nhân này, khiến gã quỳ trên đất cầu xin như chó, như vậy Trương Thư Hạc nhìn thấy trò hề của gã, làm sao sẽ nghĩ tới gã nữa.

Ánh mắt Kim Trảm Nguyên lộ ra bản tính, ánh mắt lấp lánh tàn nhẫn, mà Khấu Vận Thành thì sợ đến xanh mặt, thậm chí xem nhẹ sự đau đớn trên đùi, thấy hắn lại đi về phía mình, với ánh mắt đó, gã không chút nghi ngờ người này sẽ giết chết gã rồi phân thây ngay tại đây, sợ hãi đối mặt tử vong, không biết gã lấy được một luồng sức lực từ đâu, cố chống chân khập khiễng, chật vật thoát khỏi cửa, sau đó nhào tới cửa của Ngụy lão đầu đối diện, vừa quay đầu lại vừa kinh hoảng gõ mạnh cửa, miệng lớn tiếng hô cứu mạng.

Kim Trảm Nguyên ghét nhất con mồi giãy dụa khi sắp chết, chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, vươn tay liền muốn bóp lấy cổ họng đối phương, để gã không phát ra được nửa thanh âm nào nữa. Đúng lúc này, một cánh tay trắng nõn đúng lúc nắm lấy cổ tay hắn, “Kim Trảm Nguyên, nếu anh không muốn gây phiền toái cho tôi thì dừng tay, trong căn cứ có quy định không thể giết người, nếu anh muốn giết gã, cũng được, ra căn cứ thì tùy tiện anh!” Thanh âm trái ngược với sự lãnh đạm trước đó, có vẻ cực kỳ nghiêm khắc.

Kim Trảm Nguyên là ai? Bản thể của hắn là phó thú sinh ra từ oán khí, bình sinh hắn ghét nhất người khác ra lệnh cho hắn, hiện giờ hóa hình, lại càng sâu, cho dù người ra lệnh cho hắn là Trương Thư Hạc, cũng không được!

Cánh tay khẽ động, nhất thời bị cánh tay trắng nõn kia chặn lại, giọng điệu y đã có chút ẩn nhẫn, dường như đã hòa hoãn được tâm tình, sau đó thả chậm thanh âm nói: “Gã bất quá chỉ là người ngoài, tha cho gã một mạng đi, trở về tôi làm cho anh một nồi thịt hươu...”

Nói xong thấy động tác Kim Trảm Nguyên dừng lại, nhưng vẫn không thu tay, ánh mắt Trương Thư Hạc cứng ngắc một chút, chỉ đành cắn răng lại nói: “Máu hươu anh cũng thích, quay về làm thêm món dồi trường, bên trong trộn thêm chút... Lộc tiên...”

Lộc tiên? Ánh mắt Kim Trảm Nguyên bắt đầu chuyển động, hiển nhiên đã động ý, bởi vì lộc tiên lần trước, hắn cực kỳ thỏa mãn, về sau lại chạy thêm mấy chỗ tìm bốn năm con hươu đực thành niên, kết quả Trương Thư Hạc không làm cho hắn nửa phần, đừng nói lộc tiên, dù là thịt hươu, canh thịt cũng không ăn. Trương Thư Hạc cũng không phải kẻ ngốc, thứ gì trên người hươu đại thể đều có hiệu quả tráng tinh, một lần chịu thiệt đã đủ rồi, về sau đương nhiên e sợ tránh không kịp, lần này lại còn nói muốn làm lộc tiên, quả thực là như mơ giữa ban ngày.

Thế nhưng khiến hắn càng căm tức chính là, Trương Thư Hạc vừa mở miệng, lại là muốn hắn thả cái tên mặt trắng trước mắt, khiến sắc mặt hắn nhất thời lại bắt đầu khó coi, ánh mắt bắt đầu trở nên lấp lánh, nếu giết cái tên mặt trắng này, cố nhiên sẽ hết giận, nhưng sợ rằng quan hệ vốn đã xơ cứng với Trương Thư Hạc sẽ lần thứ hai đóng băng, đến lúc đó không biết đến năm nào tháng nào mới có thể để mình chạm một lần nữa, ngẫm lại liền cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Thế nhưng nếu thả đi, tuy rằng quan hệ hòa hoãn, cũng có thể lần thứ hai ngủ cùng giường, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Sau khi suy nghĩ mấy lượt, rốt cục lộc tiên và suy nghĩ muốn hòa hảo với Trương Thư Hạc chiếm thượng phong, mà tên nam nhân còn không bằng con kiến này, về sau có rất nhiều thời gian lấy mạng nhỏ của gã, Trương Thư Hạc chỉ nói hiện tại tha cho người này, nhưng không nói về sau đều không thể giết gã.

Sau khi nghĩ thông suốt, tay vươn giữa không trung của Kim Trảm Nguyên nhất thời trở tay, cầm tay Trương Thư Hạc, nắm vững vàng như sợ y một hồi đổi ý. Lúc này Ngụy lão đầu đưa Nữu Nữu đến trường mới vừa trở về, vừa lên lầu liền thấy tình hình quỷ dị trước mặt.

Khấu lão sư thế nào sẽ ở cửa nhà mình? Nam nhân với ánh mắt bốc lên khí thế hung ác bên cạnh Thư Hạc là ai? Thế nhưng Ngụy lão đầu là người đã lăn lộn cả đời ở quan trường, có ánh mắt rất sắc, Khấu lão sư kia ở mặt đối lập của Thư Hạc, đối lập là gì? Chí ít không phải biểu hiện hữu hảo, vì vậy không chủ động đi kéo Khấu Vận Thành, chỉ thăm dò nhìn Trương Thư Hạc.

Trương Thư Hạc không tránh tay ra được, thân hình chỉ đành khẽ dịch chuyển, chặn cánh tay bị cầm, sau đó miễn cưỡng nặn ra chút nụ cười nói: “Ngụy gia, Khấu lão sư gặp phải chút phiền phức, bị chút thương, cháu còn có việc không ra ngoài được, ông dẫn anh ta đến sở chữa bệnh phụ cận xem đi.” Kế đó lấy ra hơn mười tấm phiếu đỏ đưa qua, cũng nháy một ánh mắt, “Tiền thuốc men ứng trước.”

Ngụy lão đầu thấy ám chỉ của Trương Thư Hạc, cũng không dám nói nhiều, nhận tiền liền tiến lên nâng Khấu Vận Thành dậy. Khấu Vận Thành một chân bất tiện, chân còn lại vẫn có thể động, thẳng đến sau khi xuống lầu, lúc này Ngụy lão đầu mới kinh ngạc khó hiểu hỏi Khấu Vận Thành đau đến mức hít khí phía sau: “Khấu lão sư a, hôm nay Nữu Nữu đến trường còn nói với tôi có tiết học của cậu, cậu không lên lớp, thế nào chạy đến nơi đây?”

Khấu Vận Thành sao có thể nói thật bản thân tới làm gì? Chỉ có thể ‘đánh rụng răng cửa nuốt vào bụng’, trong mũi đều là vết máu, đeo nửa khuôn mặt xanh ở trên đường chặn lại chiếc xe kéo, một câu cũng không đáp lại, đầy mặt âm u mà đi.

Mà Kim Trảm Nguyên bên này thì lại quét sạch phiền muộn trước đó, cao hứng vây quanh Trương Thư Hạc, cũng thường thường len lén đá con chim ngốc sáp đến cầu chơi đùa một cước. Trương Thư Hạc mang sắc mặt yên bình chiên thịt hươu trong nồi, y không bởi vì chuyện của Khấu Vận Thành mà trách cứ yêu tu này, khi không đắc tội Khấu Vận Thành kia, có thể ít đi một chuyện thì ít một chuyện, hiện giờ đã đắc tội, đối với y mà nói, cũng không tính là chuyện gì lớn, cho dù đối phương có một người cậu là đạo trưởng Tiểu Động Thiên, y cũng không thấy sợ nửa phần.

Chẳng qua khi dùng xẻng lật ba miếng thịt hươu dày, động tác càng ngày càng làm càn của Kim Trảm Nguyên rước lấy đầu mi dựng thẳng của y, quăng qua một ánh mắt sắc bén, yêu tu được một tấc lại muốn tiến một thước kia mới thoáng thu liễm lại. Trương Thư Hạc lần nữa nghĩ đến chuyện đáp ứng yêu tu này, nhất thời cảm thấy đầu bắt đầu đau. Giết người ở căn cứ là điều không được cho phép, kết quả cuối cùng là bản thân phải ‘cắt đất đền tiền’, y đã từng nghĩ mặc kệ yêu tu này, nhưng hậu quả quá nghiêm trọng, bất kể là căn cứ bao vây tiễu trừ yêu tu này, hay là yêu tu này đại náo căn cứ, đây đều là chuyện càng làm cho y đau đầu hơn so với việc y ‘cắt đất đền tiền’, nghĩ lại đến tối... Trương Thư Hạc liền cảm thấy toàn bộ thắt lưng đều bắt đầu phát run, chỉ đành cố gắng trấn định, mặt không biểu cảm, nghiêm túc lật thịt hươu.

Bên kia, Khấu Vận Thành vào bệnh viện kiểm tra, xương bả vai bị kẹp thương, cơ mặt trái bị tổn thương, lợi xuất huyết, huyết quản niêm mạc mũi xuất huyết không ngừng, xương đùi phải bị nứt. Khi Liên Vân đạo trưởng chạy tới, thấy khuôn mặt anh tuấn của cháu mình, nửa mặt đều bầm tím, mí mắt sưng híp lại, trong lỗ mũi còn có máu khô, trên đùi treo thạch cao, bờ vai còn có giá cố định, vô cùng thê thảm, thực sự giận dữ một phen.

Dưới sự ép hỏi năm lần bảy lượt của Liên Vân đạo trưởng, Khấu Vận Thành rốt cục nói hết mọi chuyện, Liên Vân đạo trưởng nhất thời nổi giận đùng đùng đập bàn, dựa vào địa vị của ông, ngay cả người cao tầng của căn cứ nhìn thấy đều phải tôn xưng ông một tiếng thầy, hiện giờ cháu ruột của mình thế mà bị người đánh, việc này chỗ nào là đánh cháu ông, rõ ràng chính là đánh mặt ông mà.

Huống hồ cháu ông trông không kém, nhã nhặn hữu lễ, theo đuổi một nam nhân làm bạn lữ toàn bộ căn cứ đều phải cướp chen vào, một cái tên họ Trương sĩ diện cái gì, cho dù không muốn cũng không cần phải đánh Vận Thành thành như vậy.

Khấu Vận Thành đối với những lời “cầu tình” sau cùng của Trương Thư Hạc, nghe vào trong lòng, gã khi trên đường trở về nhiều lần phân tích suy nghĩ, cảm thấy khẳng định là Trương Thư Hạc bị tên dã man kia cưỡng chế bắt ép, nếu không tuyệt đối sẽ không tự tìm tội chịu với loại người dã man đó, bạo lực gia đình giữa nam nhân tuy rằng ít, nhưng cũng không phải không có, dựa vào sức lực tay của tên nam nhân đó, hắn vừa nhấc chân đã đánh gãy xương mình, vậy nếu như một khi trở nên dã man còn không phải một nắm đấm đã đánh chết Trương Thư Hạc còn “gầy” hơn gã sao. Càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, nếu là như thế, gã lại cảm thấy trong lòng có hy vọng, tuy rằng Trương Thư Hạc đã có bạn lữ, nhưng gã không ngại, chỉ cần về sau người xuất sắc như thế là bạn lữ của gã, có thể ngày ngày ở chung cùng nhau, những vết thương này cũng có thể chịu đựng.

Sau đó, gã đã nói toàn bộ cử chỉ và ngôn hành ác liệt của Kim Trảm Nguyên thêm mắm thêm muối với cậu mình, tiện thể còn nói rất nhiều lời hay cho Trương Thư Hạc, trong toàn bộ sự kiện tẩy trắng y không còn chút gì, còn mấy lần nói giúp mình.

Liên Vân đạo trưởng chỉ có một đứa cháu như thế, người thân khác đều đã chết trong tang thi triều, xem gã như con trai, nghe thấy có người thế mà dám đối đãi cháu của ông như thế, oán hận nện một đấm lên bàn, vẻ căm tức hiện rõ trên nét mặt. Sau khi tỉnh táo lại hỏi, cháu trai vậy mà tuyệt không biết rõ nam nhân đánh gã, đành phải kêu gã miêu tả lại vẻ mặt, cũng vẽ ra mặt người đại khái, lấy được hình ảnh thì dễ làm rồi, dựa vào nhân mạch của ông ở căn cứ, chỉ cần là trong căn cứ, cho dù là một con chó, ông cũng có thể túm ra được từ trong chuồng chó.

Mà buổi tối, Kim Trảm Nguyên rốt cục như nguyện ăn được “dồi trường”, tay nghề của Trương Thư Hạc đương nhiên không cần phản đối, làm phải nói là ăn ngon cực, lại phối thêm cơm thịt hươu với một chậu canh thịt lớn, ăn phải nói rượu đủ cơm no.

‘Ăn no ấm áp nhớ dâm dục’, đêm dài mênh mông đương nhiên không thể sống uổng đơn giản, trên chiếc giường đôi lớn trong phòng, người da trắng như tuyết phía dưới bị người bên trên tách mở hai chân, mở rộng ra đặt trước ngực, toàn bộ chỗ mẫn cảm giữa chân đều bại lộ dưới đèn, mà người bên trên lại vùi đầu nơi giữa chân mở rộng đó, không ngừng dùng đầu lưỡi hữu lực liếm láp trước trước sau sau, dường như đang ăn thịt tốt nhất, hận không thể nuốt vào trong bụng, lực đạo trong miệng cũng càng ngày càng nặng, người phía dưới lại vẫn luôn khó nhịn giãy dụa, trên trán đầy mồ hôi mịn, nhưng toàn bộ thắt lưng chân đều bị cố định vững vàng, không cách nào dao động mảy may.

Bạn đang �

Giày vò không biết bao lâu, người bên trên mới ngẩng đầu, nhìn người bày biện dưới thân trước mắt, ánh mắt không tự giác lộ ra vẻ thỏa mãn, nâng tay ôm người đang mở hai chân lên trên thắt lưng mình, cây tím đen to dài giữa chân hắn, đã sớm đứng lên dữ tợn, dùng sức ôm lấy người đang tránh né trong lòng, sau đó nhắm chuẩn ấn xuống, khi người hai chân mở rộng ngồi trên người hắn, không khỏi rên một tiếng, cổ duỗi thẳng, đầu khẽ ngẩng, khó chịu nổi sự đè nặng.

Cũng may bôi trơn lúc đầu đã được làm đầy đủ, một lát sau hắn liền ôm người bên trên bắt đầu không ngừng rung động lên xuống, nhìn người trong lòng hơi ngẩng đầu, khẽ nhắm mắt, thanh âm tuy rằng thanh lãnh, nhưng mang theo chút khó nhịn, hai chân đang mở lớn đối diện mình, cây hồng nhạt thanh tú kia cũng hơi ngẩng đầu lên, bản thân thì cắm tới chỗ sâu nhất, thắt lưng mảnh mai cuối cùng run nhè nhẹ trong tay. Hết thảy điều này đều khiến thân dưới của hắn kìm lòng không đậu trướng lớn thêm một vòng, gần như đầy mắt đầy lòng đều là bảo bối trước mắt, ngực trướng đến khó nhịn, chỉ đành lấy hành động để biểu thị, một lần nữa đè người trong lòng lên giường, sau đó phần eo bắt đầu dùng sức rung động, vật to dài tím đen cắm ác liệt hơn từng lần so với từng lần, thẳng đến khi nghe thấy người dưới thân thốt ra chữ cầu xin, mới dùng sức ôm y cúi mình xuống, vuốt ve bên vành tai trắng ngọc êm dịu, thân dưới cũng chậm hơn chút so với trước.

Tuy rằng Kim Trảm Nguyên là loài thú hóa hình, tính tình còn mang theo sự hung ác tàn nhẫn, nhưng cũng không biểu thị hắn không thông nhân tính, tương phản, hắn còn rất cẩn thận tỉ mỉ. Sáng sớm nghe thấy lời nói của Khấu Vận Thành, hắn liền nhớ kỹ một từ, chính là hai chữ tình lữ, trong tư tưởng loài thú của hắn, thích thì chỉ cần giao phối là được rồi, vẫn luôn thích thì vẫn luôn giao phối, thế nhưng sau khi thời gian trôi dài, hắn mới phát hiện trong nhân loại ý nghĩ của giao phối là giao hoan, nhưng mỗi lần chỉ cần vừa nói giao hoan, sắc mặt Trương Thư Hạc đều sẽ khó coi, hiện giờ chợt nghe hai chữ tình lữ, cảm thấy nhân loại rất lắm chuyện, giao phối thì là giao phối, nói cái gì mà tình lữ. Miệng thì nói như vậy, nhưng buổi chiều vẫn đi lý giải ý nghĩa của hai chữ này, sau khi biết lại chẳng thèm để ý.

Thế nhưng, trong nháy mắt ban nãy khi tứ chi tiếp xúc, khi môi hôn đến sườn mặt và tai Trương Thư Hạc, đáy lòng lại kìm lòng không đậu thốt ra: “Làm loại chuyện yêu này chính là quan hệ tình lữ, chúng ta đã làm nhiều lần như vậy, vậy về sau chúng ta là tình lữ rồi đúng không.”
Bình Luận (0)
Comment