Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 98

Đây là một trấn nhỏ, hai bên là những căn nhà rách nát, đường vẫn là bùn đất, gồ ghề cực không dễ đi, trên cột điện treo dây điện dày đặc không biết là do lão hoá hay bị sét đánh, gãy trên đất cũng không có ai sửa chữa, cho dù nhà ở đều đổ sụp, rác rưởi khắp nơi trên đất, hoang vắng như một thị trấn chết, nhưng Trương Thư Hạc vẫn nhận ra được con đường này.

Bởi vì trước đây y đã đi ngang qua nơi đây không chỉ một lần, đồng thời khi rời đi còn bắt một chiếc xe kéo, để đến trạm xe lửa phụ cận nơi đây. Bởi vì kế tiếp chính là đường núi, xe quân dụng không cách nào đi qua, chỉ có thể ngừng xe dưới chân núi, người trên xe lục tục nhảy xuống.

Mỗi chiếc xe đều là một tiểu đội, đều do một liên trưởng và đạo trưởng Tiểu Động Thiên dẫn dắt. Bởi vì hiện tại mạt thế đã trôi qua mấy năm, tang thi cấp thấp cơ bản đều đã bị thanh lý gần hết, hơn nữa chỗ này hẻo lánh, đỗ xe ở đây tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình hình bị vây kín.

Rất nhanh sau khi kiểm kê nhân số xong, người của mấy tiểu đội liền bắt đầu xuất phát từ đường nhỏ hướng lên đỉnh núi, mở đường chính là mấy chục quân sĩ của một chiếc xe khác, sau đó là Khâu động chủ và hai vị đạo trưởng của Tiểu Động Thiên, trong Tiểu Động Thiên chỉ chừa lại một vị đạo trưởng cố thủ ở căn cứ, đủ để thấy tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, sau đó là mỗi tiểu đội từ một đến chín lần lượt sắp hàng.

Hắc báo tỉnh ngủ chui đầu ra từ chỗ cổ áo Trương Thư Hạc, hai chân trước gắt gao leo cổ áo y, đang giương đôi mắt tím nhạt sáng như sao bắt đầu nhìn ra xung quanh. Trương Thư Hạc vốn không muốn nó chọc người chú ý như thế, liền kéo khóa kéo lên, thế nhưng hắc báo luôn có cách chui ra lại, nếu ngăn không được, thì cũng đành thôi.

Trương Thư Hạc theo người ta đi về phía trước, ánh mắt trở nên có chút nghi hoặc, không biết núi này thực sự là sơn kiệt địa linh, hay nơi đây thực sự hẻo lánh, ít bị lây nhiễm bệnh độc tang thi, sau khi lên núi vậy mà còn có thể thấy được cây tùng xanh, thậm chí mắt sắc thấy được cả thỏ rừng, nếu như không phải quân sĩ đều trải qua huấn luyện, nói không chừng lúc này đã nổ súng bắn chết rồi, dù sao bình thường cũng khó gặp.

Đường núi này vẫn giống như trước đây đi qua, không có ai rõ ràng hơn y, địa phương mà con đường này dẫn đến, đó là một sơn thôn nhỏ, bốn mặt núi vây quanh, chính giữa là vùng đất trũng, trước đây khi y đến đang là mùa thu, xanh mướt khắp cả đồi núi, đứng ở nơi cao có thể thấy rõ được chính giữa mảng xanh mướt đó là một vùng thôn xóm ngói đỏ tường trắng, và một vùng đồng ruộng canh tác. Đối với y, người trở về từ mạt thế mà nói, nơi đó giống như một thế ngoại đào nguyên, thậm chí khiến y lúc đó dâng lên xung động muốn sống ở nơi đây.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, không biết những người trong thôn đó có còn ở đây hay không. Đoạn ngày tháng khi y mới trở về từ mạt thế trước kia, cực kỳ lạnh lùng đối với lòng người, bất quá sự thuần phác trong sơn thôn đó khiến y sinh ra không ít hảo cảm, cũng thu được một số sản phẩm nông rất tốt trong thôn đó, thịt hắc báo thích ăn nhất cũng xuất từ nơi đây.

Đang lúc suy tư, Lưu Hải tiến đến bên cạnh y, “Trương ca, có phát hiện gì không? Có phải nơi này có tình hình gì không?” Lưu Hải ở cùng Trương Thư Hạc thời gian lâu nhất, đương nhiên biết trong tay y có một chiếc la bàn cỡ gương soi bỏ túi, có thể dự đoán được nguy hiểm.

Trương Thư Hạc bị cắt ngang mạch suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Lưu Hải, kế đó lấy ra một chiếc la bàn đồng thau không bắt mắt từ trong ba lô, tuy rằng làm động tác lấy ra từ ba lô, nhưng trên thực tế chỉ là để che giấu chuyện không gian.

Kim đồng hồ la bàn dường như không có hiện tượng lạ, đang ổn định xoay từng vòng. Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua liền thu lại. Từ sau khi la bàn phát sinh mấy lần sai lầm khi diệt sát tang thi và huyết đằng trên đường, y đối với nó đã không còn ỷ lại như lúc đầu nữa, phản ứng của kim đồng hồ chỉ có thể lấy để làm tham khảo, nhưng không đủ để định luận.

Bởi vì khi la bàn không có phản ứng không có nghĩa là phụ cận không có huyết đằng, mà nơi có phản ứng cũng không nhất định là tang thi và huyết đằng. Y thu hồi la bàn lắc lắc đầu, nhưng vẫn nhắc nhở Lưu Hải phải tùy thời bảo trì cảnh giác.

Lưu Hải treo súng bên cánh tay, nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền đến gần ưỡn mặt lộ ra nụ cười, thấp giọng nói: “Trương ca, anh xem em lại da mặt dày đến đây cầu anh, chủ yếu là muốn mượn chút đồ chỗ anh...”

Trương Thư Hạc nhìn cậu ta một cái: “Trước đó không phải đã cho cậu phù phòng ngự rồi sao? Nhiêu đó đủ để bảo toàn mạng nhỏ của cậu, chỉ cần cậu không nhảy vào hố huyết đằng, vậy sẽ không có việc gì.”

Mặt mày Lưu Hải nhất thời dúm lại: “Trương ca của em a, mấy tấm phù anh cho em chỉ còn lại hai tấm...”

Một tuần trước mới cho hơn mười tấm phù phòng ngự cao cấp, vậy mà đã dùng hết rồi? Ánh mắt Trương Thư Hạc nhất thời dời về phía cậu ta, Lưu Hải lập tức giải thích: “Số binh sĩ trong tay em có tố chất thể năng tốt nhất trong liên đội, đều là anh em vào sinh ra tử với em, aiz, mấy năm nay ra ngoài làm nhiệm vụ, binh sĩ dưới tay cứ như nước chảy, chết thì chết tàn thì tàn, hiện tại em vừa ra ngoài làm nhiệm vụ thì liền kinh hãi, sợ nghe thấy nhất chính là nhiệm vụ lần này lại có những ai những ai trận vong...”

Nếu lúc này Trương Thư Hạc nghe không hiểu nữa, thì chính là kẻ ngốc, “Cậu đem phù cho thủ hạ dùng?”

Lưu Hải xấu hổ gật đầu: “Em cho rằng phù có rất nhiều tấm, ai biết sử dụng hết nhanh như vậy, bất tri bất giác trong tay chỉ còn hai tấm, Trương ca, anh xem...”

Trương Thư Hạc trầm mặc, thằng nhóc Lưu Hải này khi chưa đến thành B với y, chỉ là một sinh viên bình thường, mạt thế bùng nổ khiến cậu ta có dị năng, có thể giết tang thi, vẫn luôn sống trong chung cư theo y và Ngụy lão đầu hơn ba năm, sở dĩ y vẫn luôn thu lưu cậu ta, mặt ngoài là vì lợi dụng sức lao động của cậu ta thay mình thu thập cặn đỏ, nhưng thực tế nếu không phải phẩm tính của cậu ta không tệ lắm, thì không có khả năng giữ lại lâu như vậy.

Không ngờ tới trong địa phương phức tạp như thành B, loại phẩm tính khó có được này vậy mà còn chưa bị hao mòn mất, thật sự là rất hiếm thấy. Trương Thư Hạc không chỉ không trách cứ, còn nghiêm túc nhìn cậu ta một lượt, rốt cục hiểu rõ nguyên nhân tại sao một binh sĩ nho nhỏ không có chút hậu trường như Lưu Hải, chỉ dựa vào bản thân mà trong mấy năm ngắn ngủi đã một đường thăng chức đến liên trưởng trong quân đội.

Có lẽ cậu ta không có tư duy và năng lực chỉ huy xuất sắc nào, nhưng cậu ta có đủ sự thẳng thắn thành khẩn khi đối xử với đội hữu với thủ hạ, nguyện ý chịu trách nhiệm vì sinh mệnh của thủ hạ, điều này đủ để cho đội viên khăng khăng một mực đi theo cậu ta.

Bất quá, ánh mắt Trương Thư Hạc khẽ híp lại, thằng nhóc này thế mà dám đánh chủ ý lên người y, dùng đồ mà mình cho để đưa cho thủ hạ đội viên làm ân tình, thật sự là rất biết cách làm người.



Phù phòng ngự cao cấp trong tay y không phải cứ gió thổi là sẽ có, bất kỳ một tấm nào lấy ra bán trong căn cứ, chí ít cũng là giá trên trăm tấm phiếu đỏ, bình thường y vẽ một tấm, dưới tình huống linh khí tràn đầy, cũng cần hơn nửa ngày, hơn mười tấm gần như có thể nói là thành quả nửa tháng của y, vậy mà một tuần đã tiêu hết không còn.

Lưu Hải đương nhiên cũng biết đồ mà Trương Thư Hạc cho cậu là thứ tốt, lần này mình đúng thực là không cách gì có thể nói nổi, bất quá Trương ca là ai, đó là lão đại trong lòng cậu a, nào có lão đại không che chở đàn em của mình, cho dù là đàn em của đàn em thì cũng là đàn em, đương nhiên sẽ không để họ tự sinh tự diệt. Lưu Hải chính là vì biết Trương Thư Hạc không hề vô tình như biểu hiện bên ngoài, đặc biệt kêu đội viên của mình tận lực lấy lòng một phen, lưu lại ấn tượng tốt cho anh ấy, tính tình của Trương ca có lúc rất đơn giản, mi đối đãi anh ấy tốt một phần, anh ấy sẽ đáp lại mi gấp mười.

Lưu Hải cũng được xem như đi theo bên cạnh Trương Thư Hạc lâu, điểm này đã mò được thấu triệt. Trương Thư Hạc xác thực không muốn nợ ân tình người khác, trên đời khó trả nhất không phải tiền, mà là ân tình, sau khi tu đạo lại càng như thế, huống hồ sau khi y nhận lấy túi cà chua kia, thì đã có ý cho bọn họ chút đồ hộ thân, lúc này ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, quả thực thấy mấy binh sĩ thủ hạ của Lưu Hải đang nhìn về phía bên này, ánh mắt kia mang chút mong đợi lại có chút thấp thỏm. Thần sắc y thoáng dừng một chút, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt.

Mà hắc báo lại nhe nhe răng với Lưu Hải, nếu không phải nó miễn cưỡng quen biết thằng nhóc ngốc này, thì đã sớm phun một ngọn lửa đốt cậu ta thành tên ‘hai da mặt’ rồi. (*hai da mặt – nhị kiểm bì: phương ngôn dân gian phương bắc, ý chỉ người da mặt dày, không biết xấu hổ. (lâu lâu báo nhà ta cũng biết nói móc nhỉ =))))

Kế đó Trương Thư Hạc lấy ra một xấp phù gỗ đào vuông từ trong ba lô, những miếng này là lấy từ đoạn rễ gỗ đào khô tốt nhất. Trước kia khi ở sơn động, có thời gian y sẽ vẽ chút phù phòng ngự đặt trong không gian dự trữ, để chuẩn bị bất cứ tình huống nào, ai biết vậy mà sau cùng là cho người khác dùng.

“Nói cho bọn họ, đặt sát trên người chỗ ngực, nếu tình hình không quá nghiêm trọng, hẳn là không lo về tánh mạng.” Trương Thư Hạc đưa phù cho Lưu Hải, ngầm căn dặn một tiếng.

Lưu Hải thấy thế cảm kích đến hỏng rồi, nhận lấy xong sau khi nước miếng tung bay nói tạ ơn, liền truyền phù xuống, mấy quân sĩ lập tức nghe lời đặt sát người. Loại phù gỗ đào này không phải bọn họ chưa từng dùng qua, liên trưởng khi ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm, đều sẽ phát cho mấy người xung phong mỗi người một tấm, chỗ lợi hại của nó, bọn họ đã từng tự mình trải qua, đón đỡ ba bốn kích của huyết đằng đều không thành vấn đề. Sau khi đặt xong, mỗi người đều thở dài một hơi, cuối cùng trong lòng cũng có chút nền tảng.

Đồng thời cũng đều gửi qua thần sắc cảm kích cho Trương Thư Hạc, cho dù bọn họ không hiểu đạo phù, nhưng cũng biết loại phù này khác với phù giấy mà Tiểu Động Thiên bán, loại phù giấy đó bình thường không có tác dụng gì, có chút hữu dụng thì đều bán giá trên trời, những binh sĩ nghèo mạt như bọn họ mua không nổi.

Thế nhưng, trong toàn căn cứ không có một loại phù nào dùng mảnh gỗ đào vẽ, chỉ có một mình Trương tu sĩ có loại phù này, dùng làm phòng ngự cực tốt. Hơn nữa phù gỗ đó vào tay không chỉ không nhẹ, còn rất có trọng lượng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, sau khi dùng hết phù lực bên trong, cả tấm phù gỗ sẽ bốc cháy, đốt xong ngay cả tro cũng không còn, hiển nhiên không phải gỗ bình thường, loại đồ này có thể có tiền cũng mua không được, rất trân quý, trong tay Lưu liên có được là do quan hệ bạn bè, mà bọn họ bất quá chỉ là những thủ hạ vật hy sinh, trong tay mỗi người có thể có được một tấm, thật sự là chuyện mà bọn họ không ngờ tới, trong lòng đều cực kỳ cảm kích Trương đạo trưởng và đội trưởng của mình.

Loại chuyện này đối với Trương Thư Hạc mà nói, chẳng qua chỉ là việc nhỏ râu ria, kế đó y đã đặt toàn bộ lực chú ý ở xung quanh. Nơi đây vẫn giống như trước đây khi đến, chẳng qua là mùa đông, cây cỏ đều khô vàng, dường như tuyệt không có dị thường nào so với mùa đông trước mạt thế, mà kim đồng hồ la bàn trong tay cũng vẫn luôn chuyển động ở trạng thái ổn định.

Lúc này, không chỉ có Trương Thư Hạc quan sát ở trong tối, Khâu động chủ phía trước, trong tay cũng có một thiết bị dò xét, đây là sản phẩm thăng cấp do Tiểu Động Thiên căn cứ vào la bàn mà nghiên cứu phát triển ra trong mấy năm nay, chuyên biệt dùng để nhằm vào huyết đằng, có công năng đặc thù đối với việc dò xét địa điểm của huyết đằng.

Khâu động chủ thường thường đi nhanh, thường thường dừng lại nghiên cứu la bàn bản thăng cấp trong tay, mà hai vị đạo trưởng cũng mắt không rời la bàn.

“Động chủ, khi ngài bói toán tà vật, địa điểm bói ra xác thực là nơi đây sao? Hình như trong la bàn tuyệt không có biểu hiện rõ ràng?” Đạo trưởng bên trái thỉnh thoảng nhìn la bàn bản thăng cấp, cũng đánh giá xung quanh, nơi này thực sự không giống như là sào huyệt của tà vật huyết đằng.

“La bàn tuyệt không phải không biểu hiện, chẳng qua là lúc có lúc không, dọc đường đến nơi đây, thời gian điểm đỏ trong la bàn xuất hiện càng ngày càng ngắn...” Liên Vân đạo trưởng vuốt chòm râu, ở bên cạnh nói.

Khâu động sau khi nghe xong ngưng trọng gật đầu, “Liên Vân nói đúng, thời gian nó xuất hiện trên la bàn càng ngắn, càng nói lên nó cách thời gian tiến hóa cuối cùng càng gần, đợi đến khi nó tiến hóa thành công hình thái cuối cùng, chính là lúc nó là dao thớt, chúng ta là thịt cá. Nhất định phải tranh thủ trước khi nó tiến hóa phong ấn nó vĩnh cửu.”

Hai vị đạo trưởng đương nhiên biết tính nghiêm trọng của việc này, sau khi nghe vậy, nhất thời sắc mặt đều ngưng trọng lần nữa dời ánh mắt về phía la bàn.
Bình Luận (0)
Comment