Mạt Thế Hai, Ba Sự

Chương 45

Cho dù chẳng mấy ngày nữa là muốn ăn Tết, nhưng mọi người lại không có ý định giải lao, đều thừa dịp mấy ngày này đem xi măng vận chuyển về, qua năm sau là có thể trực tiếp khởi công rồi. Vì vậy chỉ đơn giản nghỉ ngơi hai ngày, người trong thôn tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm xi măng. Tính toán thời gian, tập hợp tại địa điểm đã ước định từ trước với đoàn người Tào Tam Gia.

Thời điểm đến, Tào Tam Gia chính đang đeo vào rồi lại tháo găng tay mình ra nhiều lần, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình. Bê gạch hơn mười ngày, cho dù có đeo găng tay, nhưng da tay vẫn bị bong tróc ra, bởi vì trời lạnh, nên da tay Tào Tam Gia còn có rất nhiều vết nứt nẻ, lúc này những chỗ xấu đều bị thối rữa rồi.

Rất nhiều đàn em của hắn cũng giống như hắn, có người hằng năm cũng bị bệnh nứt nẻ do lạnh, không những trên tay có, trên mặt cũng có, vừa hồng vừa sưng tấy lên, nhìn như tranh vẽ kim đồng béo bự vậy, có điều bọn họ đều đã tập mãi thành quen rồi.

Tào Tam Gia ước ao nói: “Trước không cảm thấy, giờ nhìn lại mới nhận ra tố chất thân thể thôn dân các cậu đều rất tốt a.” phương diện tinh thần so bọn hắn hơn, đến cả bệnh nẻ da do lạnh cũng không thấy ai gặp phải.

Cảnh Lâm hàm hồ nói: “Đại khái đúng như người ta vẫn nói, khí hậu một nơi nuôi người nơi đó đi.”

Tào Tam Gia cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng cảm khái mà thôi.

Lý Phi Vũ nghe xong lén lút nói với Cao Trường Huy: “Hiện tại mới phát hiện tớ năm nay không mắc bệnh nẻ da do lạnh.”

Cao Trường Huy cũng nhỏ giọng nói: “Năm nay tớ cũng không bị.”

Nơi bọn cậu này mỗi khi mùa đông đến người mà không mắc bệnh nứt nẻ do lạnh kỳ thực rất ít, những người khác không biết nghĩ cái gì, nhưng Lý Phi Vũ lại cho là quả nhiên bản thân đang tiến hóa a, thị lực tốt hơn, bệnh nẻ da cũng không mắc nữa, thân thể càng ngày càng khỏe như vâm.

Trải qua thôn họ Tạ, hai anh em Tạ Thư đã đứng chờ rồi, thời gian hơn mười ngày, giai đoạn sau thôn bọn họ cũng có mấy gia đình gia nhập hàng ngũ vận chuyển gạch. Cũng hòng để xây một cái tường vây cho nhà mình, không cần nhiều, nên bọn họ chuyển xong đã nghỉ ngơi ở nhà chừng mấy ngày liền rồi, hiện tại thứ cần chính là xi măng.

Còn chưa tiến vào cây cầu nối lên huyện kia, từ xa xa đã có thể nhìn thấy mấy công trình kiến trúc bán thành phẩm cao chót vót.

“Đi hướng nào?” Trên cầu, mọi người nhìn đám Cảnh Lâm cùng Tào Tam Gia, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Tào Tam Gia, hỏi.

Kỳ thực Tào Tam Gia không phải người địa phương, bất quá hắn mang theo mười mấy đàn em, mấy tháng nay cũng đã tìm hiểu đầy đủ các nơi các khu của huyện thành rồi, hơn nữa hắn một mực ở trên huyện lâu ngày như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều đi ra làm nhiệm vụ, nên hiểu biết tình hình nhiều hơn so với người trong thôn.

Vị trí cây cầu nằm ở phía Bắc huyện, bên thành Bắc này những địa phương có thể khai phá đều đã được khai thác gần đủ rồi, mấy năm nay các thương nhân khai phá đều nhìn chằm chằm mà phát triển bên thành Nam, vì thế nếu như muốn đi tìm xi măng, cũng chỉ có thể đi hướng thành Nam. Thế nhưng muốn tới thành Nam, bất kể là băng qua trung tâm huyện thành hay là đi vòng mép trên, đều phải đi xuyên qua hơn nửa cái huyện. Rất không may mắn chính là, mặc kệ đi theo hướng nào, đều phải trải qua khu vực ranh giới hoa bìm biếc chiếm cứ.

Độ nguy hiểm trực tiếp thăng cao.

Tào Tam Gia nghĩ một hồi rồi nói: “Trước trường trung học Phương Bắc đang được xây, địa điểm chuyển đến Lôi Minh Sơn ở ngay sát thành Nam.”

Lôi Minh Sơn là thị trấn được khai phá hai năm trước, xây một khu vui chơi trên giữa sườn núi, vừa tới ngày nghỉ lễ nơi đó liền khá náo nhiệt. Trung học Phương Bắc là một trong ba trường học cấp ba tốt nhất huyện, chất lượng dạy học xếp thứ hai, trường cũ nằm ở ngay bên thành Bắc này, năm trước trước khi Cảnh Lâm trở về có nghe nói trường trung học Phương Bắc muốn xây mới tại nơi khác, có điều vẫn luôn không biết cụ thể ở chỗ nào.

Mà Lôi Minh Sơn gần thành Nam, bên kia là địa phương động thực vật biến dị chiếm cứ.

Hoa bìm biếc chia huyện ra làm đôi, đa phần con người đều chạy trốn sang thành Bắc bên này ở, địa bàn bên thành Nam lại chia làm hai, bên trái bị con mèo tam thể chiếm, bên phải trăn cộc vạch lãnh thổ, nếu muốn tới Lôi Minh Sơn, thì phải đi qua hoa bìm biếc, còn có địa bàn của hai con vật này nữa, hiện tại muốn chọn, là đi từ bên trái hay đi từ bên phải.

Tào Tam Gia nói: “Vì lý do an toàn, chúng ta từ bên phải vùng ngoài huyện tiến vào thị trấn kia. Đi bên trái rất dễ chạm mặt con mèo tam thể, tuy nói ngươi không xông vào địa bàn của con mèo tam thể thì nó sẽ không công kích ngươi, nhưng nghe nói tính cách nó âm tình bất định, không chừng đúng lúc tâm tình nó không tốt nó sẽ vờn ngươi, vì thế không quá an toàn. Mà trước khi tôi chuyển về nông thôn có gặp được thế lực của người khác, bọn họ nói con trăn cộc kia đã rất lâu không thấy đâu rồi, có thể do trời lạnh tiến vào kỳ ngủ đông, chỉ cần thời điểm chúng ta đi qua địa bàn của nó cố gắng nhẹ nhàng chút, hẳn sẽ không kinh động đến nó, tính an toàn lớn hơn. Dù sao, chúng ta trước cứ thử đi bên đó xem sao, thực sự không được chúng ta lại lùi về nghĩ cách khác.”

Cuối cùng tất cả mọi người đồng ý, xuống cầu rẽ phải, đi đến đường lớn bên phải vào huyện thành.

Đây là lần đầu tiên đám Cảnh Lâm tại thời loạn lạc từ khoảng cách gần như vậy nhìn các công trình kiến trúc trong huyện, cỏ dại trên đường thì khỏi nói, bởi vì trong huyện vẫn có người hoạt động, nên cỏ dại đều bị gạt đổ, cũng có thể nhìn thấy từ một khoảng cách rất xa. Mà ngẩng đầu nhìn những kiến trúc kia, rất nhiều tòa nhà đều bị cây cối đột nhiên phát triển to lớn chèn ép đẩy đổ các bức tường, khiến chúng nghiêng lệch đến mức sụp cả xuống, một số cành cây còn trực tiếp xuyên qua các tầng lầu vươn ra ngoài, cứ tựa như nó mọc lên từ đất bên trong các tòa nhà vậy.

Mà khi sắp tới gần hoa bìm biếc, từ rất xa mọi người đã có thể nhìn thấy một mảnh dây leo thực vật gần như hoàn toàn bao trùm đỉnh tòa nhà, bên trên nở ra rất nhiều đóa hoa lớn, đủ loại màu sắc, nhìn rất đẹp. Nếu như không phải hoàn cảnh thế đạo hiện tại không đúng, chung quanh lại đổ nát thê lương, thì cảnh sắc mỹ lệ tựa như vườn hoa trên không như vậy tuyệt đối sẽ hấp dẫn rất nhiều người tới vây xem. Đáng tiếc những đóa hoa kia đẹp thì đẹp đấy, nhưng sẽ khiến những ai không chú ý liền đầu rơi máu chảy chết trong tay nó.

“Đó chính là cây hoa bìm biếc ăn thịt người.” Tào Tam Gia nói.

Nhà cao tầng mọc san sát trong huyện, thêm các cây gỗ lớn, khiến chúng chen lấn với nhau che lấp mất cảnh vật, làm người đứng ngoài huyện căn bản không thể nhìn thấy tình huống của hoa bìm biếc, chỉ có đến gần mới miễn cưỡng nhìn được một, hai.

Tất cả mọi người cảm thấy rung động không thôi.

Mà đôi vợ chồng Tạ Thư đã từng đào mạng dưới tay hoa bìm biếc, lúc nhìn đến nó sắc mặt liền xám ngoét, ám ảnh suýt chút nữa bị đem làm chất dinh dưỡng vẫn y nguyên trong lòng.

Tiếp tục đi về phía trước, hoa bìm biếc vốn bò rạp trên đỉnh tòa nhà, đại khái ngửi thấy hương vị loài người, những đóa hoa đều nở rộ ra, chuyển động về phía bọn cậu, tựa như thợ săn phát hiện con mồi, nhìn chằm chằm bên này không tha.

Mọi người bị biến hóa đó dọa sợ, đứng nguyên tại chỗ không dám di chuyển, có người hàm răng bắt đầu va lập cập vào nhau: “Nó nó nó nó thật sự không qua được đây sao?”

Tào Tam Gia làm yên lòng mọi người: “Hiện nay nó vẫn chưa thể bò đến đường cái bên đây, yên tâm đi tiếp thôi.”

Sau đó mọi người nơm nớp lo sợ tận lực đi cách xa ra một chút, không dám đến gần bên hoa bìm biếc. Sau một trận thanh âm tất tất tác tác, bụi cỏ bên đường đột nhiên bị đẩy ra, một đám hoa bìm biếc đột nhiên vọt ra, bắn về phía mọi người.

“A a a!” Lý Phi Vũ bị dọa thảm, gốc hoa bìm biếc kia đang xông thẳng về phía hắn, hắn xoay đầu lại thấy liền quẳng xe đi nhảy xuống đất, chạy trốn sang bên kia.

Những người khác cũng bị dọa sợ, đều chuẩn bị chiến đấu, sau đó mới phát hiện hoa bìm biếc tuy đã bò được đến đường cái, thế nhưng độ dài không đủ, chỉ bò được nửa mét, tất cả mọi người còn đang trong khoảng cách an toàn. Nhìn đóa hoa dữ tợn chiều dài không đủ còn liều mạng đớp về phía Lý Phi Vũ, tầm mắt mọi người dồn dập rọi về phía Tào Tam Gia.

Không phải nói không lên được đường cái sao? Giờ lại xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Tào Tam Gia có chút không tốt: “Nó lại tiến hóa, thời điểm lúc trước chúng tôi đi qua bên này, dây leo của nó cách nơi đây ít nhất còn có hơn trăm mét.” Hơn nữa cẩn thận tính toán một chút tốc độ khuếch trương của nó trong mấy tháng nay, có thể thấy rõ ràng tốc độ tiến hóa gần đây đã nhanh hơn.

Đoàn xe rất dài, phạm vi thần thức của Cảnh Lâm không đủ đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong, cậu và Lý Phi Vũ còn cách một khoảng, vì thế cũng không kịp phát hiện ra. Cảnh Lâm rút ra đao lớn đeo trên lưng, bước vài bước tới chém một đao xuống đóa hoa, mọi người phảng phất như nghe được tiếng rít quái dị, sau đó dây leo không còn đóa hoa bị đau mà run lên hai phát tại chỗ, chảy xuống đầy đất chất lỏng màu đỏ tựa như máu, rồi mau chóng rụt lui về phía sau, rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.

Đóa hoa trên đất mất đi chống đỡ của dây leo, lên xuống trái phải như thường, tựa một con cá rời nước giãy đành đạch tại chỗ, Cảnh Lâm dùng đao đè lại nó, để mọi người đến gần nhìn xem, mới phát hiện bên trong đóa hoa có phần cái phễu, đã không còn nhị hoa nữa, mà mọc ra một vòng răng nhọn màu đỏ, mỗi cái dài bằng một nửa ngón tay.

Đám Cảnh Lâm nhớ tới tình hình Tạ Thư có kể lại, hàm răng sắc bén như vậy, chẳng trách có thể đem đầu một người vặn xuống.

Hai phút sau, đóa hoa này sẽ không còn động tĩnh gì nữa, theo thời gian trôi đi, sinh mệnh của đóa hoa cũng nhanh chóng xói mòn, rất nhanh biến thành một đóa hoa héo tàn.

“Đi thôi.” Cảnh Lâm thu hồi đao. Chung quanh không an toàn, vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn.

Đợi đến lúc tiến vào địa bàn của trăn cộc, mọi người di chuyển càng thêm cẩn thận từng li từng tí.

May là mãi đến tận lúc bọn cậu thoát khỏi địa bàn của trăn cộc cũng không gặp phải chuyện xấu gì, càng không phát hiện ra tung tích của trăn cộc, có lẽ thật sự đang ngủ đông, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tăng tốc hướng về chân núi Lôi Minh, thẳng tiến về phía trường trung học Phương Bắc.

Trường Phương Bắc cũng bị cỏ dại bao trùm, cỏ cây xung quanh như mới, đường nhỏ không thấy được một cái, rõ ràng không có dấu vết người hoạt động, Mọi người tìm tới lều che bảo vệ xi măng dựng trên công trường, đẩy ra đống cỏ liền nhìn thấy từng chồng xi măng một có độ cao bằng người, bởi vì có lều bảo vệ, nên các bao của xi măng còn nguyên vẹn.

Nghiêm Phi nhảy xuống xe, đeo lên găng tay, dùng sức khiêng một túi để lên thùng xe: “Mọi người tận dụng thời gian mà khuân vác.”

Dứt lời, những người khác cũng hành động luôn.

Những người khác đều là hai người cùng nhấc một bao, Triệu Chí Văn, Nghiêm Phi và Cảnh Lâm một mình là có thể khuân một bao. Còn Nghiêm Lộ thì là người nhanh nhất, nếu không phải bàn tay không đủ lớn, có lẽ nàng đã một tay xách một bao.

Sau khi bọn cậu khuân xong, có người vẫn còn đang chuyển. Chỉ có gạch đỏ và xi măng, không có cát đá thì cũng không được. Mấy người Cảnh Lâm liền đi vòng vòng xung quanh, sau đó phát hiện ra mấy đống cát chồng chất như núi nhỏ, được che lại bởi tấm vải bạt, trải qua ngày tháng gió thổi mưa rơi nắng chiếu, tấm vải bạt đã mục nát, kéo nhẹ một cái liền lạn.

Bởi vì hoa bìm biếc tiến hóa nhanh, nên thời điểm mọi người vận chuyển xi măng cát đá, tốc độ so dĩ vãng nhanh hơn không ít. Rốt cuộc tới một ngày trước ngày ăn Tết, vận chuyển xong hết xi măng cùng bùn cát cần thiết trở về.

Buổi tối ăn cơm, Chu Ngọc bê hai chậu sắt lớn đi ra, bên trong đã có thịt gà trống, còn có mười mấy cân thịt lợn mới mẻ đã được xử lý tốt, là dùng lương thực đổi với nhà Vương Tuấn Đạt. Năm nay trong thôn chỉ có mình nhà hắn mổ lợn, bởi vì không có thời gian, nên gần như tất cả nam nhân trong thôn đều đi vào huyện, ban ngày bọn họ không ở, cho nên mổ lợn vẫn là phải mời mấy người già chân tay không quá nhanh nhẹn trong thôn, để một đám phụ nữ đè lợn lại giết, việc cạo lông cũng là nhờ tay các nàng, thịt một con lợn, người trong thôn đều đi đổi chút về nhà.

Những thứ trong chậu sắt này đều là chuẩn bị giúp Cảnh Lâm, bởi vì cậu vẫn luôn bận rộn vận chuyển đồ, nên căn bản không có thời gian rảnh rỗi đi sắm sửa cái gì.

Chu Ngọc nói: “Đáng tiếc năm nay không có cá.” Từ sau khi nhà bà vớt được mấy con cá quả biến dị cùng con cua to bự trong ao cá, thì không còn bắt lên được thứ gì nữa, cộng thêm về sau lại đã xảy ra chuyện đó, nên cá cái gì cũng đừng suy nghĩ nữa.

Cũng không phải thích ăn cá, mà là người Trung Quốc ăn Tết hàng năm đều chú trọng sự dư dả, không có cá, luôn cảm giác thiếu thốn.

Vì vậy Cảnh Lâm liền xách lên ngọn đèn dầu, gọi Triệu Chí Văn cùng đi một chuyến tới ao sen. Cách một khoảng xa xa, Cảnh Lâm dùng thần thức cùng câu thông với cá đen lớn, hỏi có thể cho cậu mấy con cá hay không. Số lượng cá bên trong ao sen không nhiều, đều là tại mùa hè dọc theo mương nối ra ruộng lúa chạy vào trong ao sen, lúc trước đã chết không ít, không biết bây giờ còn có không.

Cá đen lớn vừa nghe, hừ lạnh nói: “Từ một con cá đòi cá ăn, ngươi chán sống chắc?”

Cảnh Lâm không nhịn được bật cười: “Không phải ngươi là rồng sao?”

Cá đen lớn hơi sững lại, sau đó bùm bùm ném ra mười mấy con cá, cho dù cách một đoạn khá xa, vẫn chuẩn xác ném tới bên chân Cảnh Lâm, cá đen lớn không kiễn nhẫn nói: “Muốn ăn thì mau mau mang đi.”

Kích thước những con cá bị ném lên bờ này rất lớn, sinh mệnh lực cũng rất ngoan cường, bị thô bạo ném xuống đất như vậy mà lại không chết, đuôi cá còn quẫy đạp. Cảnh Lâm tiện tay nhổ mấy cây cỏ xâu đám cá lên, sau đó mới hỏi: “Chúng nó sẽ có trí tuệ như ngươi sao?”

Cá đen lớn có chút tức giận: “Đều là mấy con cá ngu xuẩn không mở được linh trí, có thể sánh với ta sao?”

Cảnh Lâm giải thích: “Tùy tiện hỏi một chút, cũng chẳng có ý tứ gì khác, dù sao cũng là đồng loại của ngươi.”

Cá đen lớn lúc này mới ngộ ra: “Ta là rồng!”

“Đúng đúng, ngươi là rồng.” Cảnh Lâm bất đắc dĩ, thấy thời gian không còn sớm, đêm nay cậu muốn nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai còn phải dậy sớm làm việc, cùng cá đen lớn nói hẹn gặp lại, xách theo đám cá cùng trở về với Triệu Chí Văn, sau đó đem số cá phân ra, nhà Nghiêm Phi cũng có một phần, vừa đủ mỗi nhà năm con cá.
Bình Luận (0)
Comment