Mạt Thế Hệ Thống Cứu Vớt

Chương 56


Âu Hằng năm nay đã 60. Ở cái độ tuổi này mà nói thì công việc quản lí một căn cứ là rất quá sức đối với ông. Nhưng bản thân ông lại chưa tìm được người nối nghiệp thích hợp, cả đời Âu Hằng có thể nói toàn bộ cống hiến cho việc phát triển của đất nước. Nói trắng ra là một chính trị gia tài giỏi.


Căn cứ H nhờ vào tài lãnh đạo của ông mà ngày một lớn mạnh. Chưa đến nữa năm đã tạo ra một nơi được mọi người dân hướng đến như vùng đất có thể an cư lạc nghiệp, tuy vật tư thiếu thốn nhưng an toàn hơn so với những căn cứ nhỏ tự phát bên ngoài không biết bao nhiêu lần.


Âu Linh là cháu gái duy nhất của Âu Hằng, ba mẹ cô ta mất sớm. Do ông Âu một tay chăm sóc cô lớn lên. Yêu thương trong đó không cần từ để hình dung. Từ hơn một năm trước khi Âu Linh bị té ngất xỉu thì liền có được khả năng tiên tri, biết trước tương lai. Đoán được mạt thế sẽ đến liền thông báo cho ông nội của mình. Tuy lúc đó Âu Hằng chỉ tin tưởng lời cháu nội mình có hai phần, tám phần còn lại được tình thương của ông bao dung hết.


Nhưng những điều cháu gái tiên đoán bắt đầu thành sự thật thì ông hoàn toàn tin tưởng. Âu Hằng biết với khả năng tài chính của mình không thể nào gây dựng nên một căn cứ theo lời cháu gái nói được. Ông đành phải mặt dày một lần mà đi nhờ bạn già Mạc Khánh giúp đỡ.


Căn cứ được xây dựng đến nay coi như đã vững chắc nhưng nội bộ quản lý bên trong lại không hề bình yên như người ta vẫn nghĩ. Có nhiều người vẫn luôn ôm ý đồ không tốt với căn cứ và nhất là những lão già tự cho mình là tài giỏi kia, luôn thèm thuồng kho lương và vũ khí của căn cứ. Nhưng bản thân Âu Hằng biết rõ, những thứ đó đều thuộc về Mạc gia. Tuy lão đầu Mạc Khánh không hề ra mặt nhưng trong lòng ông vẫn nhận biết được rõ ràng. Âu Hằng đau đầu mà bóp trán đầy nếp nhăn. Nếu...nếu con trai ông còn sống thì hiện tại ông không cần phải dùng cái thân già nua này mà gồng gánh cả một căn cứ rồi.


Nhớ đến con trai con dâu đã qua đời, hai mắt Âu Hằng phiếm lệ quang.


Lúc này bên ngoài một cô gái có mái tóc dài ngang lưng ưu nhã bước vào. Cô mặc một cái váy màu nâu nhạt, tôn lên dung mạo xinh đẹp mà có phần cao lãnh của mình. Âu Linh bước vào ngồi đối diện với ông nội mình, đôi mắt cô hơi nhướng lên lộ vẽ cao ngạo, tư thái giống như mình hơn người.


" Ông nội, ngày mai sẽ có một trận mưa lớn, ông dặn mọi người đừng có ra khỏi căn cứ. Cũng đừng có để bị nước mưa dính vào cơ thể. Theo cháu 'nhìn' thấy, nước mưa mang theo một chất độc không biết tên. Khi người thường bị dính da thịt sẽ bị ăn mòn, còn dị năng giả sẽ mất đi sức chiến đấu suy yếu một thời gian."


Âu Linh lạnh nhạt nói xong, không đợi Âu Hằng lên tiếng đã vội đứng lên bỏ đi. Từ đầu đến cuối đều không hỏi thăm ông mình một câu nào cả.


Âu Hằng thấy cháu gái mình từ khi có được năng lực tiên tri đã hoàn toàn thay đổi. Ngày xưa cho dù tính tình hay nghịch ngợm và bướng bỉnh một chút nhưng vẫn luôn quan tâm chăm sóc người ông đây. Nhưng từ ngày Âu Linh ngất xỉu tỉnh lại đến nay, tính cách thay đổi hoàn toàn, không còn sự thân cận cùng ông, nói chuyện thì luôn không rõ ràng, tính cách thì làm người ta không chịu nỗi. Âu Hằng mơ hồ cảm thấy đứa cháu gái thật sự của mình đã mất ngày hôm đó. Thay vào đó là một linh hồn từ đâu đến chiếm dụng lấy thân xác cháu gái ông mà thôi. Tuy suy nghĩ như vậy rất phi lý nhưng cảm giác huyết mạch của ông rất rõ ràng.


Âu Hằng thở một hơi thật dài, mong là do ông già nên suy nghĩ nhiều mà thôi.


.......


Mà bên này Mạc Ngân cũng được hệ thống nhà mình cảnh báo về trận mưa ngày hôm sau. Nhưng chi tiết thì hơn nhiều so với cái gọi là nhìn thấy tương lai của Âu Linh.


" Ký chủ à, cậu nghe tui nói không đó. Trận mưa ngày mai trong nước mưa mang theo thánh quang, nó có thể cọ rửa thi khí và bài trừ những thứ dơ bẩn. Tuy hiệu quả không được cao lắm. Nhưng dù sao có còn hơn không nha. Người đời không biết cho rằng nước mưa chứa độc nên mới ăn mòn da thịt, nhưng họ đâu có ngờ do bản thân tiếp xúc với những vật dơ bẩn cho nên mới như vậy."


Mạc Tinh lãi nhãi bên tai Mạc Ngân suốt dọc đường đi. Nói đến nỗi Mạc Ngân cũng cảm thấy phiền.


" Đã nghe rồi. Ngươi nói hơn 3 lần rồi đó. Ta nghe hết và hiểu rõ rồi. Nói đơn giản là nhiệm vụ ngày mai của ta là trữ nước mưa, đúng không?"


" Đúng vậy nha, ký chủ cậu thật thông minh."


Thông minh cha mi, cho dù một thằng ngu mà bị mi nói hơn 2 tiếng đồng hồ cùng một vấn đề thì cũng sẽ hiểu ra thôi.


Mạc Ngân bất đắc dĩ thở dài. Ai biểu nó là hệ thống của mình làm chi. Đành chịu thôi.


____________


Hé lô mọi người, ta đã comeback lại rồi đây. Xin lỗi mọi người rất nhiều đã chờ đợi trong thời gian qua. Tại ta bận rộn chuyện gia đình quá nên không có thời gian để ra truyện được. Chương này có sai sót gì mong mọi người góp ý và bỏ qua nha. Vì lâu quá nên mạch truyện hơi lấn cân nhưng ta sẽ cố gắng khắc phục và ra chương thường xuyên hơn. Yêu mọi người

Bình Luận (0)
Comment