Chử Ngạn rất kinh ngạc, khi y vừa tỉnh dậy liền phát hiện dị năng của mình không còn nữa, dị năng hệ băng của y đã làm bạn cùng y suốt mười năm, sớm đã biến thành một phần thân thể y, vận hành dị năng trong cơ thể đã biến thành bản năng của y.
Cho nên cho dù y không cố ý thăm dò, cũng biết dị năng của mình đã không còn, nhưng lúc đó y vẫn đang chìm trong kích động trùng phùng với Cố Trọng Cảnh, căn bản không có hơi sức đi xem xét.
Rất nhiều vấn đề tập hợp cùng nhau làm cho y không tâm tư đi quản việc của dị năng, hiện tại lời tiếp lời nói đến dị năng, Chử Ngạn lại hỏi: "Đúng rồi Cố Đầu To, anh vẫn chưa nói cho em biết đây là đâu? Tại sao chúng ta lại sống? dị năng của chúng ta sao lại biến mất?"
Đối với việc Chử Ngạn không biết gì, Cố Trọng Cảnh cũng có chút nghi hoặc, lúc hắn tỉnh lại, kí ức của nguyên thân tự nhiên xuất hiện trong đầu, tại sao đến lượt Chử Ngạn lại không giống vậy chứ?
Hắn giải thích với Chử Ngạn: "Chúng ta hẳn là xuyên việt rồi..."
Hắn đem ký ức của nguyên thân nói lại cho Chử Ngạn, bao gồm cả ký ức về các loại bối cảnh của thế giới này, vân vân.
Sau khi nghe xong hai mắt Chử Ngạn liền sáng lên: " Anh nói thế giới này đã là năm 2020 rồi? Vậy có phải nơi này sẽ không có tận thế nữa?"
Cố Trọng Cảnh cộng cảm với vui sướng của Chử Ngạn, trước đây hắn vẫn luôn chìm trong nỗi đau khổ mất đi Chử Ngạn, nên cho dù thế giới này có tốt đẹp đến đâu cũng không thể thu hút sự chú ý của hắn, căn bản là không có dục vọng sống tiếp.
Hiện tại thì không như vậy nữa, Nguyên Nguyên mà hắn tâm tâm niệm niệm cũng cùng hắn xuất hiện ở thế giới này, cái thế giới hòa bình không có tang thi, không có vi rút này.
"Dựa theo ký ức của cậu bé này, thế giới này cùng thế giới của chúng ta khác nhau rất lớn, rõ ràng là không cùng một thế giới, anh nghĩ tận thế chắc sẽ không có."
Thế giới của bọn họ vào năm 2012 xuất hiện vi rút tang thi, tận thế cũng chính thức bắt đầu, trật tự nhân loại triệt để sụp đổ, sống tiếp trở thành hy vọng hèn mọn của nhân loại.
Mà thế giới này thì khác, nơi này đã là năm 2020, vẫn chưa xuất hiện bất kì dấu hiệu nào của tận thế, Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn hiểu rõ điều này đại biểu cho cái gì.
Hai người thảo luận một hồi khác biệt của hai thế giới, cuối cùng rút ra kết luận: Thế giới này có 90% sẽ không xuất hiện tận thế.
Mười phần trăm còn lại đến từ việc họ không hiểu biết về thế giới này, vì vậy vẫn giữ nguyên ý kiến.
Sau này bọn họ cần phải tìm hiểu kĩ hơn để chứng thực xem rốt cuộc tận thế có đến không, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm hiểu xem dị năng của họ xảy ra chuyện gì.
"Liên quan đến chuyện của dị năng, lúc trước ở kí túc khi dạy dỗ hai tên nhóc kia anh có sử dụng qua không gian, cảm thấy hơi đình trệ, nhưng vẫn dùng được, nhưng dị năng hệ băng của anh hình như cũng mất rồi."
Có câu nói rằng người hiểu rõ bạn nhất là kẻ thù của bạn, Chử Ngạn và Cố Trọng Cảnh đối đầu mười năm, đều hiểu rõ lẫn nhau, nên Chử Ngạn đã sớm biết về bí mật của Cố Trọng Cảnh.
Không gian của Cố Trọng Cảnh không phải dị năng.
Mà là một cái ngọc bội.
Chuyện này Chử Ngạn đã biết từ nhiều năm trước, cũng biết không thể nào cướp được cái ngọc bội kia, nếu không với quan hệ căng thẳng của y và Cố Trọng Cảnh lúc đó, y đã sớm cướp miếng ngọc kia rồi.
"Không có dị năng cũng tốt, ông trời luôn công bằng." Chử Ngạn thản nhiên nói.
Cố Trọng Cảnh hiểu rõ ý của Chử Ngạn, có thể sống lại đã là trời ban rồi, không gian có thể theo tới càng là vạn hạnh, có dị năng hay không kì thực cũng không quan trọng nữa.
Hai người dù sao cũng mới hiểu rõ tâm ý của nhau, sau khi nói một chút khác biệt của thế liền nhịn không được mà dính lấy nhau.
Ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.
"Nguyên Nguyên, thật tốt chúng ta còn sống."
Lần này Chử Ngạn không phản bác Cố Trọng Cảnh, có thể còn sống y cũng rất vui: "Đúng vậy, còn sống thật là tốt."
Nói xong hai người nhìn nhau cười.
Gần đây Mạnh Tòng Ngọc rất rầu, rầu đến sắp không nuốt trôi cơm rồi.
Bà là viện trưởng cô nhi viện, mỗi đứa trẻ trong viện đều là bà nhìn đến lớn, mỗi một đứa trẻ bà đều bỏ ra rất nhiều tâm huyết, nuôi nấng như con ruột.
Đứa bé Cố Trọng Cảnh này càng không cần phải nói, từ nhỏ đã hiểu chuyện đến nỗi làm bà đau lòng, bình thường cũng yêu thương hơn vài phần, sau này đứa bé này thi đậu đại học trọng điểm của thành phố, làm bà kiêu ngạo không thôi, mỗi lần đều lấy Cố Trọng Cảnh đến khích lệ những đứa bé khác trong viện.
Nhưng hai ngày trước Cố Trọng Cảnh lại nói với bà bị nhà trường đuổi học rồi, bà có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra là làm sao, tiểu Cảnh luôn hiểu chuyện, sao lại bị nhà trường đuổi học?
Bà lại không dám hỏi nguyên nhân, chỉ sợ chạm tới chuyện đau lòng của đứa bé kia, chỉ có thể tự mình rầu.
Ngày hôm nay lúc ăn cơm bà mấy lần muốn nói lại thôi, muốn hỏi tiểu Cảnh sau này có dự định gì, nhưng nghĩ đến nghĩ đi vẫn đem lời nuốt xuống.
Lúc rửa bát a Lệ nhìn thấy bà vẫn rầu rĩ không vui, liền khuyên nhủ:" Viện trưởng của tôi ơi, bà đừng nghĩ lung tung nữa, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, cho dù tiểu Cảnh không học tiếp cũng không sao cả, con trai đi đến đâu cũng sẽ tìm được việc thôi, không đói chết được, bà đừng bận tâm nữa."
Mạnh Tòng Ngọc buồn rầu nói: "Nói như vậy cũng không sai, nhưng tiểu Cảnh thật vất vả mới thi đậu đại học, chuyện này...!Sao lại biến thành như vậy chứ?"
A Lệ cũng thổn thức: "Ai nói không phải đây, bà nói xem hay là Tiểu Cảnh phạm tội gì rồi?"
Viện trưởng không chút do dự lắc đầu: "Không thể nào! Tiểu Cảnh ngoan như vậy, làm sao sẽ phạm tội chứ?"
A Lệ: "Ôi viện trưởng của tôi ơi, phiền phức ấy mà, có lúc không nhất định bà chủ động mắc vào, mà nó tự tìm đến cửa bà không thể không mắc, dân đen như chúng ta, tiểu Cảnh có đụng phải chuyện gì cũng không ai giúp nó được, tôi đoán ấy, lần này có thể nó gặp phải phiền phức gì rồi."
Mạnh Tòng Ngọc càng nghe càng lo lắng, bỏ lại bát chuẩn bị đi tìm Cố Trọng Cảnh: "Không được, tôi phải đi hỏi một chút."
A Lệ lắc đầu một cái, viện trưởng ấy à, có lúc chính là quá thích nhọc lòng rồi, mới năm mươi lăm tuổi đã một đầu tóc bạc.
Thôi vậy, sự tình trong viện sau này mình để ý nhiều hơn vậy.
Lúc Mạnh Tòng Ngọc tìm được Cố Trọng Cảnh, Cố Trọng Cảnh đang xem điện thoại, chuẩn bị tìm một công việc trên trang tuyển dụng, bậy giờ trên người hắn một hào cũng không còn, hắn đã thành niên không thích hợp ở mãi cô nhi viện, thêm đó Nguyên Nguyên vẫn đang đi học, hắn cũng không nỡ để Nguyên Nguyên đi làm thêm, việc kiếm tiền phải đặt lên đầu.
Nhìn thấy mẹ Mạnh lo lắng đầy mặt đi về phía hắn, Cố Trọng Cảnh cất điện thoại hô một tiếng: "Mẹ Mạnh."
Mạnh Tòng Ngọc: "Ơi." Sau khi đáp một tiếng bà liền nói thẳng: " Tiểu Cảnh à, con nói cho mẹ Mạnh biết, con ở trường học gặp phải rắc rối gì phải không?"
Cố Trọng Cảnh cười cười: "Không có đâu mẹ Mạnh, sao lại hỏi vậy?"
Mạnh Tòng Ngọc: "Trong lòng mẹ luôn cảm thấy không thiết thực, đang học hành tốt, làm sao nói nghỉ học liền nghỉ? Tiểu Cảnh, con đừng gạt mẹ Mạnh, mẹ chưa phải lão hồ đồ*, nếu con không nói mẹ sẽ đến trường hỏi giáo viên của con."
*Lão hồ đồ: Chỉ những người già hồ đồ, nhận thức đối với sự vật mơ hồ, hỗn loạn.(Nguồn: Baidu)
Cố Trọng Cảnh thấy việc này không tránh được rồi, chỉ đành thành thật nói: " Con đánh nhau ở trường, đánh cho người ta nhập viện."
Mạnh Tòng Ngọc kinh hãi: "Gì cơ?!"
Cố Trọng Cảnh sợ nàng nôi giận, kiên trì giả bộ đáng thương: "Bọn họ ở trường luôn bắt nạt con, con thực sự nhịn không nổi mới động thủ, không phải con cố ý gây sự."
Mạnh Tòng Ngọc liền rớt nước mắt: "Con đứa nhỏ này, con bị khi dễ thì không biết đường về nhà nói với mẹ sao? Mẹ đi tìm trường học tìm giáo viên, con đánh người, tiền đồ của con không cần nữa hả? Thằng nhóc thối này..."
Ấm áp từ đáy lòng Cố Trọng Cảnh lan ra, đây là dịu dàng mà đời trước hắn chưa từng cảm nhận được, đôi cha mẹ cực phẩm của hắn có cũng cũng bằng không, mạt thế vừa đến liền bỏ lại hắn đang phát sốt thức tỉnh dị năng mà chạy.
Bây giờ nhìn Mạnh Tòng Ngọc chân tâm thực lòng lo lắng suy nghĩ cho hắn, từ trong nội tâm Cố Trọng Cảnh đối với trưởng bối hiền từ này nhiều thêm nhận đồng cảm*: "Mẹ Mạnh, người dừng lo, trong lòng con có tự có tính toán."
*Nhận đồng cảm: Là đánh giá và phán đoán của một người đối với bản thân và hoàn cảnh xung quanh hữu dụng hoặc có giá trị.(Nguồn: Baidu)
Hắn hiện tại không thể bảo đảm gì, chỉ có thể nói một câu khô khốc như vậy, nhưng hắn biết năng lực của bản thân, mạt thế hắn còn có thể trải qua đến có tư có vị, lăn lộn trong cái thời đại hòa bình thịnh thế không muốn đơn giản quá.
Chỉ là nhưng lời nói tràn đầy tự tin này hắn cũng không tiện nói với mẹ Mạnh, sợ bà ấy nghe được lại cảm thấy mình mơ tưởng viễn vông, còn không bằng làm ra chút thành tích rồi lại nói cho bà ấy sau.
Mạnh Tòng Ngọc lo lắng vô cùng, bà không có cách nào không lo lắng, đứa bé Tiểu Cảnh này vẫn luôn có chút hướng nội, bị khi dễ đến mức nào mới ra tay đánh người chứ.
"Đều do mẹ Mạnh không có bản lĩnh, con cái bị bắt nạt cũng không biết." Nói rồi nói lại không kiềm nổi nước mắt.
Cố Trọng Cảnh bó tay toàn tập, hắn thực sự chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ khóc lóc, không biết nên làm thế nào, tiếng Chử Ngạn vang lên.
"Cố Đầu To! Anh làm gì đấy? Sao mẹ Mạnh lại khóc?"
Cố Trọng Cảnh oan ức, đang muốn biện giải, Mạnh Tòng Ngọc đã lau nước mắt nói: "Tiểu Ngạn, con đừng trách Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh không bắt nạt mẹ Mạnh, là mẹ Mạnh mau nước mắt, không kiềm chế được."
Chử Ngạn lại gần đỡ lấy Mạnh Tòng Ngọc khuyên nhủ: "Này có gì phải đau lòng chứ mẹ Mạnh, đi học có gì tốt? Con cũng đang định nghỉ học đây."
Cố Trọng Cảnh còn chưa nói gì, mẹ Mạnh đã bạo phát:" Con nói gì cơ?!!".