Vệ tinh bắt được biểu cảm của Lâm Siêu một cách rõ nét, sau khi thấy anh đã rơi vào trạng thái hôn mê không có ý thức, tất cả mọi người đều bừng tình.
Tư lệnh Hứa là người phản ứng đầu tiên, ông ta lấy bộ đàm ra, điên cuồng hét lớn: “Mau lên! Tất cả mọi người lập tức đi cấp cứu.
Đưa bác sĩ có chuyên môn giỏi nhất đến hiện trường.
Tôi muốn cậu ta sống.”
Cổ họng già nua của ông ta phát ra âm thanh chói tai, giống như một con sư tử đực đang gầm gừ tức giận! Gầm gừ gừ ~
Lôi điện lập lòe, giống như gió lốc tận thế!
Những người khác ở gần cao ốc, nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người khác sợ hãi này thì không khỏi trợn mắt há mồm.
Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên, mái tóc đen tung bay lóe lên tia chớp màu tím, con ngươi của chị bị màu tím bao trùm.
Chị nghiêng người về phía trước, làm tư thế lao xuống.
Lúc này trong đôi mắt tím của chị phản chiếu hình ảnh của Lâm Siêu, lông mi của anh bỗng nhiên động đậy.
Chị không kiềm chế được ngây ra.
Hô!
Đôi cánh rồng cải tạo sau lưng Lâm Siêu, rót vào sức sống bình thường một lần nữa, mạnh mẽ vỗ cánh, nhanh chóng làm chậm đà đi xuống, đưa Lâm Siêu chao lượn trên không từ từ hạ xuống.
Sau khi thấy Lâm Siêu bình an hạ trên mặt đất, đồng tử của chị cũng lập tức biến trở lại thành màu đen nhánh, cả người giống như bừng tỉnh, trở lại bình thường, mây mù trên đỉnh đầu chị từ từ tản ra, lôi điện lượn lờ quanh người chị lặng lẽ tan đi, cơ thể chị nhẹ nhàng hạ xuống đỉnh sân thượng của tòa nhà.
“Đây là…” Chị cúi đầu nhìn đôi tay của mình, trong mắt tràn đầy sự mê muội.
…
Lâm Siêu đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng dưới sự trợ giúp sửa lại cánh rồng, bàn chân anh đứng trên mặt đất, đôi chân anh hơi run rẩy, suýt thì té ngã, thể năng của anh tiêu hao quá lớn, gần như là không còn sức lực.
“Nguy hiểm thật.” Lâm Siêu khẽ thở phào, suýt thì vượt khỏi tầm tay của mình, gặp điều bất trắc.
Cùng lúc đó, bộ tổng chỉ huy nhìn thấy cảnh này thông qua vệ tinh, cùng với tình báo của các phòng giám sát, tất cả đều phấn khởi hô lên, tất cả mọi người lệ nóng doanh tròng, ôm nhau hò hét.
Bất kể là trước đó có nghỉ lễ hay không, giờ khắc này tất cả mọi người đều không quan tâm, họ chỉ muốn trút hết niềm sung sướng vô ngần trong lòng ra mà thôi.
Chỉ huy không quân và mấy cố vấn nhìn thấy Lâm Siêu tỉnh lại, hóa giải nguy cơ, thì không kìm được thở phào nhẹ nhõm, mặt mày phấn khởi, lập tức đích thân đi đến.
Sương mù và khói bụi tản đi, cái hố lớn mà địa long thú đập xuống hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ thấy đường kính của cái hố phải mấy nghìn mét, ở giữa cái hố là địa long thú một nửa cơ thể bê bết máu, đầu hoàn toàn vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài cả trăm mét, nó đã chết hẳn, nhưng đầu đuôi của nó vẫn đang co quắp, giãy dụa.
Sau khi Lâm Siêu cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của nó đang dần dần biến mất thì lúc này anh mới thực sự trầm tĩnh lại.
Người anh ngửa lên trời rồi ngã xuống, cánh rồng cải tạo thu vào trong cơ thể, anh nhìn bầu trời ngày đông, lúc trước là bão tuyết và mây mù dày đặc, lúc này đã tản ra, cuối cùng… tuyết tan trời quang.
Anh nhắm mắt lại, cả thế giới chìm vào bóng tối…
Lúc này, không quân xác định đi xác định lại nhiều lần tình trạng của địa long thú.
Sau khi xác định nó đã chết hẳn, lập tức báo cáo cho bộ tổng chỉ huy thông qua bộ đàm.
Bộ tổng chỉ huy thông báo tin tức này đến khắp các căn cứ thông qua loa phát thanh đã lắp đặt ở khắp các căn cứ.
Vừa nghe được tin tức này, tất cả dân chạy nạn trốn trong chỗ lánh nạn gần như là không thể nào tin được.
Nhưng sau khi nhìn thấy binh sĩ phụ trách đảm bảo trật tự của bọn họ phấn khởi xông ra ngoài, bọn họ mới nửa tin nửa ngờ nối đuôi nhau đi ra.
Tư lệnh Hứa dẫn theo một nhóm cán bộ cao cấp, trước tiên là ngồi xe quân đến, tiếp đón nhân viên chữa trị cấp cao, rồi tiến hành cấp cứu và điều trị cho Lâm Siêu.
Các sĩ quan cao cấp và binh sĩ còn lại ùa ra từ phố lớn ngõ nhỏ, người nào người nấy đều bộc lộ sự vui mừng phấn khởi, hô hào tên của Lâm Siêu.
Trước cái tên này còn có hai chữ…
Chiến thần…
…
Làm xong trang cuối cùng, vốn muốn nghỉ ngơi, nhưng mọi người lại hẹn canh ba hôm nay sẽ tiếp tục.
Cũng đã muộn rồi, mọi người đi ngủ sớm, ngày mai liền có thể nhìn thấy tên của bài văn mới.
Bài văn mới sẽ càng đặc sắc
Ngoài cảm ơn tiền thưởng 1w của “Một trang giấy trắng say với mộng”, trở thành quyển sách ở vị trí thứ ba ra thì còn có tiền thưởng 5888 của “Gần đến con đường nhỏ lông đầy vũ và hoa” trở thành cuốn sách triển vọng, tung hoa, vỗ tay ~
Người của các bộ ban ngành trong cả căn cứ lập tức hoạt động, giống như bầy kiến lao nhanh như gió về phía chiến tuyến đầu tiên.
Lúc này, tất cả cán bộ cao cấp chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để Lâm Siêu ngã chết.
Tin tức truyền đến bộ chỉ huy không quân ở tiền tuyến.
Khi biết Lâm Siêu hôn mê, mấy trung tướng và cố vấn phụ trách chỉ huy không quân cực kỳ sợ hãi.
Một đại tướng hơn năm trăm tuổi trong đó phục hồi tinh thần lại trước, ông ta vội vàng hét vào bộ đàm: “Mau chuẩn bị lưới cấp cứu, tất cả máy bay chiến đấu chuẩn bị đón tướng quân Lâm, không tiếc bất cứ giá nào.”
Nét mặt của những người khác rất khó coi.
Nếu Lâm Siêu rơi vào hôn mê thì đương nhiên con đại xà đó cũng sẽ rơi xuống, cho dù có lưới cấp cứu… Chẳng lẽ phải đỡ cả con đại xà đó à?
Hô!
Đúng lúc này trên bầu trời truyền đến tiếng rít bén nhọn.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một điểm đen rơi xuống từ trong mây, chính là địa long thú rơi xuống, cơ thể của nó vặn vẹo trong không trung, giống như là rơi vào sợ hãi.
Nhưng cho dù nó có cố gắng thế nào thì cũng không thể làm giảm tốc độ lao xuống.
Trong ánh nhìn của muôn người, nó rơi thẳng xuống.
Rầm!
Âm thanh chấn động long trời lở đất, mặt đất rung chuyển dữ dội như một trận động đất cấp mười hai.
Địa long thú rơi xuống mang theo khí áp mạnh mẽ, cát đã vỡ vụn, quét sạch bốn phía, đẩy binh sĩ ở gần đó liên tục lùi về phía sau.
Trên đường phố nhanh chóng nứt ra một cái khe, tường bao của căn cứ gần đó ầm ầm sụp đổ.
Hô!
Địa long thú rơi xuống chưa lâu, điểm đen cũng rơi từ trên không trung xuống, chính là Lâm Siêu đang tạm thời hôn mê bất tỉnh.
Một đại tướng vươn tay ngăn cản phần lớn khỏi bụi, thấy Lâm Siêu rơi xuống, ông ta gấp gáp đến đỏ mắt, hét vào bộ đàm: “Mau đón cho tôi! Đón đi!”
Lính không quân trên máy bay chiến đấu, ai nấy đều chân tay luống cuống, họ liều mạng hướng về phía trước, nhưng vừa rồi chấn động do địa long thú rơi xuống tạo ra quá lớn, kéo theo khí lưu nghiêm trọng làm nhiễu sóng cánh quạt, căn bản là không kịp tới gần.
Tất cả người của bộ tổng chỉ huy, các phòng giám sát và ban tình báo đều căng thẳng quan sát cảnh này.
Tư lệnh Hứa nhìn chằm chằm bóng dáng trẻ trung đang rơi vuông góc đó, bàn tay cứng rắn nắm chặt bộ đàm đến mức nổi gân xanh, “ầm”, bộ đàm nứt toác, dòng điện kích thích bàn tay ông ta, nhưng ông ta lại không hề nhận ra.
“Không!”
Sở Sơn Hà ngẩng mặt lên trời gào lên, liều lĩnh xông đến, nhưng khoảng cách thực sự quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đó rơi xuống.
Anh ta không dễ rơi nước mắt, nhưng lúc này những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn xuống từ hốc mắt.
Ba người Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm và Phạm Hương Ngữ chạy đến chiến tuyến, nhìn thấy bóng dáng Lâm Siêu rơi xuống, mặt cắt không còn một giọt máu, tràn đầy vẻ khó tin.
“Không, sẽ không…”
Lâm Thi Vũ đứng trên mái nhà, điện quang lượn lờ trong con ngươi.
Khả năng điều khiển của chị rất tốt, có thể tận dụng điện quang để kích thích đồng tử, khiến thị giác nâng cao trong nhất thời.
Trong tầm nhìn của chị, bóng dáng hôn mê của Lâm Siêu rơi thẳng xuống.
“Sẽ không, sẽ không…”
Chị ngẩng đầu, thất thần lặp đi lặp lại.
Mái tóc đen bay bay, trên làn da trắng nói hiện lên lượng lớn ánh điện màu tím, ánh điện tím lượn lờ quanh người chị, thong thả trôi nổi.
Mây mù trên đỉnh đầu chị giống như bị từ trường nào đó hấp dẫn, cuồn cuộn tụ lại từ bốn phương tám hướng hình thành một vòng xoáy mây đen..