"Có thật không!" Giang Tinh Hoài ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt lộ vẻ láu cá.
—— Tủi thân gì đó tất cả đều là giả bộ.
Phó Diễn biết mình bị lừa, bất đắc dĩ nhìn cậu, không lên tiếng.
"Chốt đơn thế nhé." Giang Tinh Hoài xấn tới, tươi cười hớn hở.
Mắt Giang Tinh Hoài to tròn, bộ dạng nghiêng đầu cười tít mắt có chút ngốc nghếch, giống như cậu trai nhà lành mới lớn.
Phó Diễn nhìn cậu nhóc ngớ nga ngớ ngẩn, chợt không nhịn được bật cười.
"Đừng có cười." Giang Tinh Hoài húc khuỷu tay vào người hắn, "Em thật sự muốn đến chỗ Khang Thành."
"Để xem." Phó Diễn nói.
"Đừng mà." Giang Tinh Hoài càng áp sát hơn, "Em không có vui đùa, cũng không phải nhất thời hứng thú, em... là em cảm thấy —— "
"Thật sự quá nguy hiểm." Phó Diễn thu lại nụ cười, đưa tay bóp hai má không ngừng cọ cọ trên vai mình, "Ăn cơm trước đi."
Thái độ của Phó Diễn đối với chuyện này kiên quyết lạ thường, Giang Tinh Hoài giở trò chơi xấu làm nũng như thường lệ cũng không có tác dụng. Phó Diễm nghiêm mặt bảo cậu ăn uống nghiêm túc: "Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau."
Giang Tinh Hoài vốn cũng đói bụng, ngậm ngùi nghĩ xíu nữa lại tái chiến, cúi đầu ăn, không tiếp tục dây dưa.
Đồ ăn không ngon, toàn là món chay xào chung trong chảo to, có chỗ chưa chín, lại còn ít dầu.
Từ khi dịch bệnh hoành hành, Giang Tinh Hoài chưa bao giờ bị đói, phương diện ăn uống cũng không kém. Ít ra vẫn có thịt hộp, muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Cậu không nuốt trôi mấy món này.
Giang Tinh Hoài len lén quan sát Phó Diễn, lặng lẽ quay đầu cắn một miếng thịt khô bò Khang Thành đưa cho.
"Không thích ăn thì không ăn." Phó Diễn nhìn thấy cũng không ép buộc.
Giang Tinh Hoài cười hì hì.
"Đợi anh ăn xong." Phó Diễn nói tiếp, "Anh lấy cơm cà ri ăn liền cho em."
Giang Tinh Hoài cười hì hì, nghiêng đầu kề lên người Phó Diễn.
"Nhưng cơm cà ri là thức ăn nhanh, dinh dưỡng không đủ. Ăn rau tươi mới giàu vitamin." Phó Diễn bỗng nhiên nói.
—— Giang Tinh Hoài khựng lại.
Phó Diễn vừa nói vừa lơ đãng quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Dinh dưỡng cân đối thì mới cao được."
Giang Tinh Hoài cứng đờ, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lườm hắn một cái.
Mẹ, biết ngay mà.
Cáo già.
"Ăn đi." Lần này đổi thành Phó Diễn nở nụ cười, xoa đầu Giang Tinh Hoài.
"Hôm qua còn chân gà, hôm nay thịt bằm cũng không còn.” Giang Tinh Hoài rên rỉ, xé nửa miếng thịt bò khô bỏ vào khay, ngửa đầu nhìn căn tin rộng lớn, buồn bã thở dài, "Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu người vậy, với lượng ăn này quân đội có thể cung cấp đủ sao?"
"Không tính quân nhân, hiện có khoảng 50.000 người." Phó Diễn nói.
"Nhiều như vậy?" Giang Tinh Hoài kinh ngạc.
"Nhiều?" Phó Diễn nở nụ cười, "Tổng dân số của khu vực này trước khi dịch bệnh bùng phát là hơn 3 triệu, sau vài tuần, qua vài tuần, tỉ lệ sống sót của những người mắc kẹt ở thành phố ngày càng thấp, công tác tìm kiếm cứu hộ trở nên khó khăn hơn, tới hôm nay chỉ có 50.000 người may mắn sống sót, em có còn nghĩ con số này là nhiều không?"
Giang Tinh Hoài sửng sốt.
"Nhưng đừng lo vấn đề ăn uống, thực phẩm trước mắt được dự trữ nhiều, chỉ là sau này không còn cơ hội được ăn rau củ tươi nữa." Phó Diễn tiếp tục nói.
Giang Tinh Hoài nuốt thịt bò, run rẩy đưa tay gắp miếng cải xanh bỏ vào miệng.
Vẫn rất khó ăn... sao Phó Diễn ăn được vậy...
Giang Tinh Hoài nhai nhai, chóp mũi bỗng nhiên giật giật.
"Chú ngửi thấy không?" Giang Tinh Hoài hỏi.
Phó Diễn ngẩng đầu, nhìn về hướng tỏa ra mùi hương, chợt nhíu mày.
"Chết tiệt." Giang Tinh Hoài cũng nhìn thấy tình huống trước mắt, nuốt cải xanh vô vị, khó chịu nói, "Bọn họ dựa vào cái gì mà có thịt ăn?"
Đó là một nhóm có hơn chục người đàn ông trung niên, vừa mới đi ra từ cửa sổ gọi đồ ăn đặc biệt, ai cũng mặc âu phục mang giày da chỉn chu, đầu trọc, bụng bia, vênh vang đắc ý.
Hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất, là khay thức ăn bọn họ cầm trên tay.
Phía trên toàn thịt là thịt, mùi thịt thoang thoảng khiến ai cũng tranh nhau nhìn theo bản năng.
Giang Tinh Hoài nhìn mấy lần, hiểu ra đây chính là cái gọi là đặc quyền giai cấp chết tiệt.
Cậu khẽ kề sát Phó Diễn nói: "Các nhà khoa học và gia đình của họ không nhận được đặc thù nào sao?"
"Gia đình nào?" Phó Diễn dù bận vẫn ung dung, nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ba." Giang Tinh Hoài gọi hắn.
"......" Phó Diễn nói, "Ăn cơm đi."
"Thịt cách chúng ta càng ngày càng gần." Giang Tinh Hoài ước ao nhìn sang, "Thơm quá."
Phó Diễn cười xoa đầu cậu: "Đi nhé, anh mở thịt hộp cho em."
"Hai hộp." Giang Tinh Hoài đứng dậy.
"Được." Phó Diễn dẫn người đi về phía trước.
Ngay trước cửa nhà ăn bày bố vài chiếc bàn, lối đi không rộng, mỗi bàn chỉ cách nhau cỡ ba bốn người đi song song.
Cho nên khi nhóm trung niên bụng bia bước tới, Giang Tinh Hoài và Phó Diễn đã cố tình né sang một bên.
Nhưng tên đầu trọc cầm khay thức ăn đầy ắp đi đầu vẫn va vào hai người như thể ông ta không thấy hai người đứng đấy.
Bả vai Giang Tinh Hoài căng lên, Phó Diễn kịp thời bắt lấy kéo cậu vào lòng.
Giang Tinh Hoài không bị mâm thức ăn đập phải, nhưng thịt và canh văng khắp sàn, bắn tung tóe lên ống quần.
"Ài, ngại quá, trượt tay." Người đàn ông hói đầu ngoài miệng nói vậy, trên mặt lại không có chút áy náy nào, chờ đến khi thấy mình chỉ va phải một thằng nhóc, lập tức trở nên mất kiên nhẫn, "Bị làm sao đây, không thấy bọn tôi đang đi à? Không biết cách xa một chút à?"
Giang Tinh Hoài vốn hơi hoảng, nghe những lời đó trực tiếp nổi giận.
Sau khi đứng vững, nhìn thoáng qua đống thịt trên mặt đất, cậu khẽ nhíu mày so đo khoảng cách giữa bọn họ: "Sao tôi thấy ông chẳng biết ngại gì cả?"
"Nhóc con, cậu nói lời này là có ý gì, hành lang nhỏ như vậy va chạm là chuyện bình thường? Huống chi tôi đã xin lỗi rồi còn gì." Người nọ cảm thấy mất mặt, vẻ mặt tối sầm, "Tôi còn chưa bắt cậu đền thịt cho tôi, cậu còn cắn ngược lại tôi, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Giang Tinh Hoài nghe vậy cười khẩy, giơ thẳng ngón giữa: "Ngại ghê, ai thèm biết ông là ai."
"Này!" Ông ta kích động tiến lên một bước ——
Giang Tinh Hoài vén ống tay áo lên ——
Phó Diễn đưa tay đẩy cậu ra sau lưng che chở ——
Một giây sau ——
"Tinh Tinh?" Một giọng nam trầm thấp vang lên từ sau lưng người đàn ông hói đầu.
Giang Tinh Hoài đột nhiên khựng lại, cánh tay nâng lên trong không trung cứng đờ.
Phó Diễn đột nhiên nhíu mày, mơ hồ nhận ra được người nọ là ai.
Người đàn ông hói đầu cũng kinh ngạc quay đầu, dò hỏi: "Giang tổng, anh biết người này à?"
Đoàn người tách ra, Giang Lương Viễn lộ mặt trong đám người.
Phó Diễn nhìn sang, xác nhận ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giang Tinh Hoài lớn lên giống mẹ, nhưng đôi mắt y hệt ba mình.
"Giang Tinh Hoài?" Giang Lương Viễn gọi.
Bởi vì Giang Tinh Hoài căn bản không nhúc nhích, hoặc là nói, cậu không thèm liếc mắt lấy một cái.
Phó Diễn không dấu vết tiến lên nửa bước, dắt đôi tay hơi run của Giang Tinh Hoài.
"Đây là con trai Giang tổng sao?" Người đàn ông đầu hói lại hỏi, chợt ngượng ngùng nở nụ cười, "Quả là người trong nhà mà chưa quen biết nhau, Tinh Tinh đúng không? Vừa nãy chú không có cố ý, thật xin lỗi cháu."
Giang Tinh Hoài vẫn không lên tiếng.
Trong nháy mắt Giang Lương Viễn cất giọng đến giờ, từ đầu tới cuối ngoại trừ bất động, cậu không có phản ứng nào khác.
"Giang Tinh Hoài?" Giang Lương Viễn lại tiến lên vài bước, nhíu mày, đưa tay muốn kéo cậu.
Giang Tinh Hoài hoàn hồn, vội vã lùi bước, giấu mình sau lưng Phó Diễn.
Giang Lương Viễn sửng sốt, lập tức nhìn sang Phó Diễn: "Cậu là ai?"
Phó Diễn không quan tâm ông, cúi đầu, nâng khuôn mặt cậu: "Giang Tinh Hoài?"
"... Hả?" Ánh mắt Giang Tinh Hoài nhìn về phía hắn mang theo mờ mịt.
Chuyện quá bất ngờ.
Phó Diễn thở dài.
"Không có chuyện gì, đừng sợ." Phó Diễn nhìn thẳng mắt cậu, lặp đi lặp lại một câu.
Kỳ thực từ khi đặt chân vào căn cứ, nghe thấy giọng Giang Lương Viễn trong lều, Giang Tinh Hoài đã xác định cậu và Giang Lương Viễn sẽ chạm mặt nhau vào ngày nào đó.
Chỉ là cậu không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Giang Tinh Hoài không hiểu nổi chính mình, rõ ràng Giang Lương Viễn mới là người bỏ cậu ở nhà, cuối cùng cậu lại là người không dám đối diện với Giang Lương Viễn.
Nhưng trong giây phút này, Giang Tinh Hoài bỗng nhiên thông suốt nguyên nhân.
Cậu chỉ là không muốn dập tắt một tia hi vọng hiếm hoi còn sót lại của Giang Lương Viễn trong lòng mình.
Giang Tinh Hoài chầm chậm ngẩng đầu, bất tri bất giác nắm chặt tay Phó Diễn cánh tay. Mãi đến tận Giang Lương Viễn mặt xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu, cậu bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Qua suốt mấy tháng mới gặp được ba, cậu thậm chí còn cảm thấy người đàn ông trước mặt kia trở nên xa lạ.
"Sao con lại ở đây? Con không đi cùng với ba nuôi con sao?" Giang Lương Viễn nhíu mày nhìn cậu, "Không phải ba đã nói con không được rời khỏi phòng sao? Chu Cao Phi không đến tìm con?"
Mấy câu này chẳng hề xa lạ.
Giang Tinh Hoài nhớ lại phương thức ở chung của cậu và Giang Lương Viễn. Nhưng đây không phải ở nhà, huống chi Phó Diễn còn ở bên cạnh, cậu không thể cãi lại.
Như vậy quá khó coi.
Giang Tinh Hoài hít sâu một hơi, mới có thể bình tĩnh lên tiếng, "Ba nuôi ở nhà khác, con đã xin phép rồi mới đến đây."
"Con đến với ai? Là cái người bạn trai đấy của con sao?" Giang Lương Viễn nói đến đây, trên mặt xuất hiện chán ghét, "Tại sao con mãi không chịu nghe lời? Ba với con —— "
"Nghe lời? Nghe lời? Nghe lời ba sao?" Giang Tinh Hoài bỗng nhiên phẫn nộ, cậu tiến lên một bước, ánh mắt ngang tàn, giống như một chú báo nhỏ phát ra tiếng gầm rú khi bị xe kéo dẫm trúng đuôi, "Nghe lời ba ở trong nhà chờ chết à!"
"Giang Tinh Hoài!" Giang Lương Viễn mắng.
Giang Tinh Hoài nghiêng đầu, lỗ tai ong ong.
Phó Diễn nhíu mày, nắm eo Giang Tinh Hoài kéo về sau, tách hai người ra một khoảng.
"Dì của con và Bối Bối, một người phụ nữ và một đứa nhỏ, bọn họ chỉ có ba!" Giang Lương Viễn trừng mắt nói, "Con 17 tuổi rồi vẫn không hiểu chuyện? Không thể học cách thấu hiểu hay sao?"
Sắc mặt Phó Diễn dần chìm xuống, hắn vừa định lên tiếng, Giang Tinh Hoài lại đột nhiên nói tiếp.
"Sinh nhật con là ngày mùng 1 tháng 6." Giang Tinh Hoài như đã tỉnh táo lại, giọng nói trở nên thản nhiên.
Giang Lương Viễn ngạc nhiên, Phó Diễn cũng kinh ngạc nhìn cậu.
Giang Tinh Hoài bước ra từ sau lưng hắn, can đảm nhìn thẳng Giang Lương Viễn, trong ánh mắt không còn tránh né và sợ hãi, lại lặp lại một lần, "Sinh nhật con là ngày mùng 1 tháng 6."
"Cái gì?" Giang Lương Viễn hiển nhiên bị đề tài bất thình lình nảy sinh quấy nhiễu suy nghĩ.
"Con đã 18 tuổi rồi." Giang Tinh Hoài ngả bài.
"Con có ý gì?" Giang Lương Viễn khó hiểu cau mày.
"Lúc trước còn nhỏ, cần người giám hộ." Giang Tinh Hoài gằn từng chữ, "Nhưng bây giờ khác rồi, con không cần ba nữa."
Giang Lương Viễn mở to mắt, giật mình không biết đang suy nghĩ gì.
"Đi thôi." Giang Tinh Hoài nói với Phó Diễn.
Phó Diễn một tay nắm chặt tay cậu, một tay kia ôm vai cậu, không hỏi gì nhiều, đem người che chở vào trong ngực, dẫn ra ngoài.
Giang Lương Viễn cuối cùng cũng chú ý tới hai người không đúng, nhìn bóng lưng Phó Diễn tra hỏi: "Cậu là ai?"
Giang Tinh Hoài ngừng bước một chút, sau đó không để ý tiếp tục bỏ đi.
"Hắn là ai!" Giang Lương Viễn ý thức được điều gì, nhìn chằm chằm bàn tay hai người đan vào nhau, đuổi theo ngăn cản.
"À há, giới thiệu một chút." Giang Tinh Hoài nói, "Đây là ba mới của con."
______^_^______