Mạt Thế Tập Kích Tôi

Chương 49

"Trước khi chết, tôi có một nguyện vọng cuối cùng." Giang Tinh Hoài suy yếu nằm nhoài trên ghế ngồi.

Phó Diễn bình tĩnh đứng một bên, nhìn Trịnh Nhất và Khang Thành mà hắn vừa gọi vào, đang định báo cáo thì bị Giang Tinh Hoài ngăn lại.

"Cậu nói đi." Khang Thành đỏ mắt, đôi môi khẽ run.

Vẻ mặt Trịnh Nhất cũng nghiêm trọng, tái nhợt. Cho dù thằng nhóc này tính khí thất thường lại còn liều lĩnh, nhưng khi cậu không do dự xông đến cứu Nhiễm Nhiễm, cậu chính là anh hùng.

Mặc cho anh hùng nhỏ còn trẻ tuổi, nhưng cậu ấy đáng được tôn trọng.

"Nguyện vọng cuối cùng của tôi là..." Giang Tinh Hoài đảo mắt, "Tôi... tôi muốn chơi game."

"Được! Tôi chơi với cậu!" Khang Thành lập tức gật đầu.

"Nhưng mà tôi không có máy chơi game." Giang Tinh cố chấp dùng hơi thở mong manh nói.

"Tôi tìm thấy!" Với ánh mắt của người có biểu hiện xuất sắc nhất trong đội đặc công, Khang Thành ngay lập tức tìm ra máy chơi game nhỏ của Phó Diễn ở ghế thứ hai hàng thứ ba.

Trịnh Nhất không dễ bị lừa như vậy, anh nghi ngờ nhìn Giang Tinh Hoài rồi lại thắc mắc nhìn Phó Diễn.

Giang Tinh Hoài thấy vậy, đột nhiên che miệng ho khan, trông rất khó chịu.

Trịnh Nhất vội vàng nói: "Tôi cũng có thể chơi với cậu. Tôi chưa bao giờ chơi trò chơi, nhưng tôi học cũng nhanh lắm."

“Đánh không lại tôi đâu.” Giang Tinh Hoài đáp trả ngay.

Trịnh Nhất: "..."

Phó Diễn: "..."

“Được rồi.” Phó Diễn nhìn ba người bắt đầu nhập cuộc, bất lực xoa mi tâm, "Tôi có chuyện cần nói với hai người."

Một phút sau.

“Cái gì!” Trịnh Nhất đột ngột đứng bật dậy.

“Kháng thể!” Khang Thành kinh ngạc quay đầu lại, buông lỏng máy game, nhân vật trên màn hình lập tức bất động, Giang Tinh Hoài nắm lấy cơ hội, liên tục ra chiêu.

Quá đã!

Thắng!

“Anh nói vết thương của cậu ấy bắt đầu lành rồi!?” Trịnh Nhất khẩn trương hỏi, nhìn chằm chằm vết thương băng kín trên cổ tay Giang Tinh Hoài.

“Cậu ấy cũng có kháng thể!” Khang Thành sững sờ nhắc lại.

"Tôi đoán việc cậu ấy bị chảy máu mũi và sốt không rõ nguyên nhân có thể là do kháng thể trong cơ thể cậu ấy đang chống lại virus", Phó Diễn nói.

"Là sao?" Giang Tinh Hoài sửng sốt.

Chảy máu mũi thì liên quan gì?

“Có nghĩa là em đã từng nhiễm bệnh rồi.” Phó Diễn giải thích.

"Có phải lần đầu chúng ta gặp nhau không? Thể biến dị đấy?" Khang Thành nhíu mày, nhớ lại ngày hắn cứu Giang Tinh Hoài và Phó Diễn.

Hắn đã chĩa súng vào Giang Tinh Hoài khi phát hiện cậu bị thương chảy máu ở mắt cá chân, tự hỏi liệu cậu có bị nhiễm bệnh hay không.

“Rất có thể.” Phó Diễn gật đầu.

Giang Tinh không nghĩ vậy, cậu đột nhiên sờ lên vết răng gần như vô hình sau gáy, nghĩ kĩ lại thì nó dường như là bắt đầu của mọi chuyện ——

Người phụ nữ trong quán bar đột nhiên phát điên.

"Thật ra thì, có thể lâu hơn — A!"

Máy bay đột nhiên rung chuyển dữ dội, Khang Thành và Phó Diễn đang đứng vội vàng bám chắc vào lưng ghế.

Giang Tinh Hoài vươn tay giữ Trịnh Nhất ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì vậy? Không khí nhiễu loạn?"

"Em ngồi yên.” Phó Diễn cố gắng đi đến chỗ cậu, thắt dây an toàn.

“Chú ngồi đi.” Giang Tinh Hoài nắm tay hắn, bỗng nghe thấy tiếng kêu la thất thanh của đàn ông từ cabin phía trước, kéo theo sau là loạt tiếng nức nở bất an.

Thanh âm quá mức hỗn loạn, Giang Hành Hoài chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy câu từ bên ngoài truyền vào.

Cậu vô thức quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

“Đội trưởng!” Lúc này Lôi Bỉnh Đào gấp gáp xông tới.

“Làm sao vậy?!” Khang Thành bám vào ghế.

“Có thứ gì đó bên ngoài máy bay!” Lời nói của Lôi Bỉnh Đào khiến tất cả mọi người lạnh sống lưng.

“Nó kìa!” Giang Tinh Hoài đang dựa vào cửa sổ, lạc giọng kêu lên.

Mọi người nhìn ra bên ngoài. Một vài tên quái vật đang duỗi thẳng tay, treo lủng lẳng dưới cánh máy bay. Tốc độ gió quá nhanh khiến cơ thể của một trong số chúng nghiêng ngả sang một bên, ngay lập tức bị hút vào cánh quạt đang quay mạnh mẽ.

Bùm! Máu me nổ tung, cánh máy bay chớp tắt tia lửa, cả cơ thể nó biến thành mớ thịt nát, không còn tăm hơi.

Máy bay đang lên dốc rồi bất ngờ lắc lư dữ dội.

Giữa sự hỗn loạn, những con quái vật còn lại cũng bị cuốn vào đôi cánh quay điên cuồng.

Theo một tia lửa lóe lên, một giây sau cánh quạt nổ tung, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Máy bay bị hư một phần động cơ phản lực, mất thăng bằng chao đảo nghiêng sang một bên.

Tất cả mọi người đều biết rõ một khi máy bay rơi, nhất định không một ai có thể sống sót.

"Lôi Bỉnh Đào! Trấn an mọi người!" Khang Thành cố gắng đứng lên trong cơn rung lắc dữ dội, cầm bộ đàm, "Đại Bân! Báo cáo tình huống của máy bay!"

"Cánh quạt bên trái hoàn toàn ngừng hoạt động, chỉ dựa vào cánh quạt bên phải thì không thể giữ thăng bằng cho máy bay, dự tính sau mười phút mất khống chế." Đầu kia bộ đàm chợt im lặng, giây sau mới nói tiếp, "Em đề nghị...Hạ cánh khẩn cấp."

Khang Thành không lên tiếng.

Không có trạm kiểm soát và đường băng, họ không thể bảo đảm hạ cánh an toàn.

"Trở về chỗ ngồi của mình! Thắt chặt dây an toàn! Không nên hoảng loạn! Chúng tôi sẽ bảo vệ tất cả mọi người an toàn!" Tiếng hô của Lôi Bỉnh Đào loáng thoáng truyền đến từ khoang trước.

"Chuẩn bị hạ cánh." Khang Thành thông báo, nhanh chóng tổ chức các binh sĩ giúp đỡ mọi người thắt dây an toàn.

Sau khi năm quân nhân ổn định chỗ ngồi cho tất cả mọi người, ngay thời khắc sống còn trước khi máy bay hạ cánh, gài chặt dây an toàn của mình.

Giang Tinh Hoài nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết máy bay đang hạ cánh trong tình huống bất lợi. Nhưng không biết tại sao cậu không hề cảm thấy chút khủng hoảng.

Có thể vì 1 tiếng trước cậu nghĩ mình sắp chết nhưng vẫn còn sống, cũng có thể...Phó Diễn đang nắm tay cậu.

Bàn tay hai người siết chặt nhau.

"Anh có thể bám vào tay tôi." Khang Thành quay qua nói với Trịnh Nhất.

"Cảm ơn, không cần." Trịnh Nhất qua loa nở nụ cười.

Máy bay trong nháy mắt hạ cánh.

Cả người Giang Tinh Hoài va chạm dữ dội, bật khỏi chỗ ngồi, may mắn được dây an toàn kéo trở lại. Lát sau lại bị quật sang bên trái, kéo về, lăn sang bên phải, rồi lại được kéo về.

Tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Thắt lưng Giang Tinh Hoài đau thắt, cảm thấy đau đến sắp gãy eo, đột nhiên cậu đập đầu vào lưng ghế phía trước.

Trước khi mất cảm giác, cậu muốn nhìn thấy Phó Diễn, nhưng trước mắt chỉ có một màu đen kịt.

Vài phút trôi qua.

Giang Tinh Hoài có thể cảm thấy máy bay đã ổn định. Nhưng vì ù tai nghiêm trọng, không biết qua bao lâu, cậu mới mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình.

"Giang Tinh Hoài! Giang Tinh Hoài!"

Là âm thanh của Phó Diễn.

Cậu khó khăn mở mắt ra.

Cậu nhìn thấy trên trán Phó Diễn chảy chất lỏng màu đỏ.

Cậu đưa tay sờ.

Phó Diễn cúi đầu hôn hai má Giang Tinh Hoài, cởi đai an toàn cho cậu: "Không sao rồi."

Giang Tinh Hoài đầu đau như búa bổ, dạ dày nhộn nhạo, cậu ấn bụng ói ra sạch sành sanh.

"Em ngồi yên nhé." Phó Diễn đưa cho cậu một bình nước, sau đó đi trợ giúp một người bị hôn mê.

Giang Tinh Hoài vừa uống nước, vừa đứng lên quan sát xung quanh.

Máy bay chịu va chạm biến dạng nghiêm trọng, nhưng chất lượng không tồi, ít nhất không phát nổ.

Đại đa số bị chấn động ngất đi, Phó Diễn và Trịnh Nhất hợp tác kiểm tra cho những người bị thương và hôn mê trong thời gian ngắn.

"Cho em ấy uống nước." Phó Diễn nói với Giang Tinh Hoài đã khỏe lại bên cạnh giúp đỡ hắn, rồi nhanh chóng đi xử lý vết thương cho một người khác.

Giang Tinh Hoài ngồi xổm, đưa bình nước lên miệng cậu bé.

"Chú ấy là ba anh ạ?" Cậu bé hỏi Giang Tinh Hoài.

"Sao thế?" Giang Tinh Hoài nhìn Phó Diễn bận rộn đằng trước.

"Ba của anh là bác sĩ thật lợi hại." Cậu bé phấn khởi.

"Chứ sao." Giang Tinh Hoài đắc ý, hăng hái tiếp lời, "Uầy không phải, lợi hại là lợi hại sao, ba anh đặc biệt xuất sắc, ba anh còn biết đánh giày —— á!..."

Phó Diễn quay người che cái miệng nhỏ của cậu.

Không có ai gặp nguy hiểm tính mạng, nghiêm trọng nhất là một vị bị gãy xương ngón tay.

Khang Thành nghe được tin tốt, tâm trạng thả lỏng, tiếp đến mạnh mẽ đạp cửa máy bay móp méo.

Hắn ghìm súng nhanh chóng quan sát một lần, xung quanh đây rất trống trải, phần lớn là những kiến trúc bé cũ nát, nhìn có vẻ giống một nhà xưởng bỏ hoang.

Khang Thành thở phào nhẹ nhõm, một nơi như thế này hẳn là quy mô người nhiễm bệnh sẽ không rộng.

Khang Thành chưa tiêu hóa cơn giận, cách đó không xa một tên người bệnh lắc lư xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Hắc tuyến mọc đầy mặt, cơ thể bê bết máu.

Hắn giơ súng lên, bóp cò ——

Tên thứ hai...

Tên thứ ba...

Tên thứ mười một...

Bốn phương tám hướng, người nhiễm bệnh chậm chạp bao vây bọn họ.

"Xong rồi..."

Khang Thành nghe thấy người phía sau nói như vậy.

Toàn bộ binh sĩ nhanh chóng cầm súng chắn phía trước.

Phần lớn bọn họ đều mất đi khả năng chạy trốn, đột phá vòng vây là không thể nào.

Bọn họ chỉ có thể tử thủ*.

* Động từ: (Ít dùng) liều chết cố giữ một nơi nào đó, không để cho đối phương chiếm.

Ngay vào lúc này ——

Tạch tạch tạch ——

Âm thanh cánh quạt của máy bay trực thăng đột ngột vang lên.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn.

Một chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ dừng trên đỉnh đầu họ. 

Không đợi Khang Thành kịp phản ứng.

"Người phía dưới! Tìm chỗ trốn! Tôi chuẩn bị thả bom!" Người trên trực thăng dùng loa thông báo.

"Nằm xuống!" Khang Thành bừng tỉnh, xoay người nhấn một đám người còn sững sờ xuống.

Sau một tiếng "đùng" dữ dội, bom ở bốn phía điên cuồng nổ tung.

Qua mấy giây ngắn ngủi, Giang Tinh Hoài bưng lỗ tai ù ù đứng dậy.

Xung quanh ngoại trừ tia lửa và mùi cháy khét thì không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Máy bay trực thăng từ trên không trung chậm rãi hạ xuống.

Giang Tinh Hoài quan sát chiếc máy bay trực thăng in chữ xanh dương, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

"Sao cái trực thăng đấy nhìn hơi quen quen?" Giang Tinh Hoài nghiêng đầu thì thầm với Phó Diễn, "Giống như em từng gặp ở đâu rồi."

Phó Diễn thấy vậy, cũng hơi nhíu mày. 

Chiếc trực thăng mang theo cảm giác quen thuộc từ từ đáp xuống trước mắt Giang Tinh Hoài.

"Chờ đã! Đây là... Đây là cái của chú!" Giang Tinh Hoài đột nhiên phản ứng lại.

Chiếc máy bay trực thăng in chữ FLYY màu xanh dương chính là cái mà bọn họ thấy ở nhà Phó Diễn!

Từ cửa trực thăng thò ra một cái đầu.

Giang Tinh Hoài mừng reo lên: "Ba nuôi!
Bình Luận (0)
Comment