Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 59

Qua chuyện Cao Vi Vi kể lại, An Thần và Dịch Hạo Thiên hiểu ra, vào một tuần trước khi mạt thế bạo phát, cũng chính là lúc cách cơn động đất kia không quá lâu, bỗng nhiên thành phố B – thủ đô của quốc gia phái quân đội đến đón bọn họ đi.

Khi đó, Cao Vi Vi đã nhạy cảm nhận ra một ít biến hóa trong thân thể, cô ở lại chỗ này bằng vào trực giác chuẩn xác của mình, bởi vì rút lui thập phần vội vội vàng vàng, thậm chí còn có rất nhiều nhân viên mới vừa đi ra khỏi phòng làm việc đã bị trực tiếp cưỡng chế đưa đi, ai cũng không có chú ý tới có một đứa nhỏ vẫn không có xuất hiện, mặc dù sau này có người nhớ tới thì tình huống cũng không cho phép bọn họ trở về nữa tìm người nữa.

Đợi đến khi Cao Vi Vi chắc chắn trong căn cứ thí nghiệm này thực sự chỉ còn một mình cô, cô liền thả vật thí nghiệm này ra, đồng thời hợp tác với y tiêu diệt hết toàn bộ tang thi được dùng để nghiên cứu ở trong phòng thí nghiệm này, vào lúc hai người chuẩn bị rời đi thì trong thung lũng truyền ra một tiếng kêu rên của động vật, cũng chính là vào lúc đó bọn họ gặp được bạch hổ đã bị công kích đến mình đầy thương tích.

Cao Vi Vi đưa nó về phòng thí nghiệm cứu chữa, vào lúc xét nghiệm kỹ lưỡng chợt phát hiện ra con bạch hổ này đã biến dị, cô bắt đầu lợi dụng công cụ trong phòng thí nghiệm để điều tra tin tức, lúc này cô mới phát hiện ra không ngờ chỉ mới trong mấy ngày bị ngăn cách với thế giới bên ngoài mà tận thế đã bất ngờ ập tới rồi!

Trong lúc vô tình Cao Vi Vi phát hiện ra mình cũng đã bị ảnh hưởng biến thành người thức tỉnh. Cô biết, vào lúc mới bắt đầu mạt thế nhất định thế đạo ở bên ngoài sẽ thập phần hỗn loạn, cô chỉ là một cô bé đi cùng với một tang thi có bề ngoài của con người sẽ rất khó sinh tồn nổi, cô chọn cách đơn giản nhất chính là trực tiếp làm ổ ở chỗ này luôn.

Bởi vì căn cứ thí nghiệm là một trụ sở bí mật cho nên bản thân nó đã được dự trữ một lượng lớn thức ăn và nước uống, hơn nữa còn có cả máy phát điện, cho dù là một cô bé, một nửa con người và một động vật cũng có thể sống đến tự do tự tại.

Thế nhưng bản thân con người là loài vật quần tụ, cho dù có là người thích yên tĩnh bao nhiêu đi chăng nữa thì thỉnh thoảng cũng sẽ đến dạo quanh khu chợ náo nhiệt một chút, Cao Vi Vi vẫn không có từ bỏ chuyện liên hệ với bên ngoài, thế nhưng mạt thế ập tới khiến cho đa số công cụ truyền tin đều trở nên tê liệt, thẳng đến sau này mới chậm rãi khôi phục được vô tuyến điện, thỉnh thoảng Cao Vi Vi sẽ theo dõi vô tuyến điện để hiểu biết chút ít tình huống ở bên ngoài, sau khi cảm thấy ổn định rồi sẽ đi ra ngoài nhìn xem một chút.

"Sau đó, liền nhìn thấy hai người tới đây." Cao Vi Vi vuốt tay, "Tôi cảm thấy đây là một cơ hội. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người có thể tìm được cửa vào căn cứ thí nghiệm một cách nhanh như vậy."

"Cô là người tinh lọc, hẳn là cho dù có đi đến bất cứ đâu thì đều sẽ được hoan nghênh nhiệt tình lắm mới đúng." An Thần cau mày, tuy rằng thoạt nhìn cô bé này chỉ mới có 11 – 12 tuổi thế nhưng nói tới nói lui lại có lý có chứng, thập phần thuần thục.

Nam nhân bên cạnh Cao Vi Vi khẽ ngẩng đầu nhìn An Thần, sau đó lại hạ đầu xuống, An Thần chợt hiểu ra, sở dĩ nguyên nhân thực sự khiến cho Cao Vi Vi không thể rời đi chính là vì nam nhân này.

"Tôi đã hứa sẽ dẫn anh ấy đi cùng, huống chi sau khi năng lực tinh lọc của tôi thức tỉnh liền hoàn toàn có cơ hội giúp anh ấy khôi phục lại bộ dáng trước đây, chỉ là hiện tại năng lực của tôi vẫn còn quá yếu, trong nhất thời sẽ không làm được."

"Đây cũng là lí do cô bắt cóc Tiểu Thần."

"Không sai." Cao Vi Vi hào phóng gật đầu thừa nhận, "Tôi rất xin lỗi về hành vi của mình, tôi cũng không muốn trực tiếp đắc tội với lãnh chúa mà mình muốn nương nhờ, thế nhưng tôi biết căn bản là người bình thường không có cách nào tiếp thu ngoại tộc, cho nên tôi hi vọng có thể lấy đệ đệ của anh ra làm điều kiện, ngồi xuống đàm phán thử xem thế nào."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như sắp xếp cho tôi một chỗ đơn độc, tôi và anh ấy sẽ ngoan ngoãn ở lại bên đó, không để cho người khác phát hiện ra sự tồn tại của anh ấy, thẳng đến khi việc trị liệu hoàn toàn kết thúc."

Điều kiện của Cao Vi Vi không tính là quá phận, Dịch Hạo Thiên cũng không phải người bình thường, căn bản là anh không lo lắng một tên nửa người nửa tang thi sẽ chọc ra phiền toái gì cho anh, huống chi với năng lực đặc thù của Cao Vi Vi, chỉ cần có thể có một đoàn đội ưu tú làm hậu thuẫn, sắp tới năng lực của cô bé sẽ được đề cao rất nhiều.

Song phương đạt thành hiệp nghị, kết cục thập phần viên mãn, Cao Vi Vi đưa cho bọn họ bản đồ của căn cứ thí nghiệm, thậm chí còn làm người dẫn đường dẫn bọn họ đi dạo quanh vài nơi quan trọng.

"Kỳ thực yêu cầu của cô cũng không quá phận, có thể sẽ có rất nhiều lãnh chúa của căn cứ khác đồng ý với cô." An Thần nói.

Cao Vi Vi cười lắc đầu: "Nhưng cũng không có quá nhiều người có thể làm mà hoàn toàn không thèm để ý gì cả, huống chi, cậu cho rằng ai tôi cũng xem trọng được hay sao? Đương nhiên là phải chọn cây tốt để đậu rồi."

"Hả? Từ chỗ nào trên người đại ca của tôi để cho cô nhìn ra anh ấy là cây tốt vậy? Đây chỉ mới là lần gặp mặt đầu tiên thôi mà."

"Hai điểm." Cao Vi Vi dựng thẳng hai ngón tay, lắc lắc ở trước mặt An Thần, "Thực lực mạnh, trọng tình thân."

"..." Nếu như Cao Vi Vi biết kỳ thực quan hệ của mình và đại ca chính là người yêu thì sao đây ta? An Thần âm u nghĩ, không biết đến lúc đó cô ta có thể mắng to 'biến thái' rồi sau đó yên lặng hối hận hay không.

An Thần cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Cao Vi Vi lại muốn giúp nam nhân này? Lẽ nào thật sự chỉ là bởi vì thiện lương đơn thuần sao?

Không có khả năng, một cô bác sĩ nhỏ tuổi có IQ cao, đồng thời có thể sống bình yên giữa một đám người điên cuồng nghiên cứu, thậm chí còn tham gia nghiên cứu thực nghiệm với tang thi, một người như vậy cũng không phải là cái loại trẻ con đơn thuần thiện lương ở trong trường học được đâu.

Có lẽ là nhìn thấu nghi hoặc của An Thần, Cao Vi Vi chủ động nói cho cậu biết, thì ra nam nhân này là con trai của vị thầy giáo nhập môn của cô.

Năm đó, thành quả thực nghiệm xuất sắc của Cao Vi Vi đã được một trường học có tiếng nhìn trúng, hơn nữa lại còn là đặc biệt tuyển vào, người dạy cô là một vị có đóng góp rất lớn trong lĩnh vực thực nghiệm – thầy Cao, tuy rằng chỉ được học với vị thầy giáo này trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng trong cuộc đời Cao Vi Vi, ông chính là người đầu tiên đưa cô vào trong thế giới thực nghiệm này, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn cho cuộc đời của cô.

Thẳng đến khi cô rời khỏi trường học vẫn giữ quan hệ rất thân thiết với thầy Cao, cho nên tự nhiên cô cũng biết đến người nhà của ông.

Thế nhưng không may, một nhà ba người của vị thầy giáo này đều xuất hiện bệnh trạng tương tự với tang thi hóa, mà thầy Cao và vợ của ông không chống đỡ nổi, hai người đều biến thành tang thi, mà con của bọn họ —— Cao Kiện, cũng chính là nam nhân kỳ quái này đã trở thành nửa tang thi.

Mặc dù như thế Cao Kiện cũng không có bao nhiêu chán nản cả, y cảm thấy có thể sống đã là chuyện tốt rồi, tuy rằng bởi vì bị tang thi hóa mà thanh quản của y bị phá hư, chỉ có thể phát ra thanh âm giống như tiếng gào của tang thi, thế nhưng y vẫn rất nỗ lực truyền cho An Thần một ánh mắt 'yên tâm, tôi rất ổn'. Sở dĩ y bọc mình lại kín như vậy ngoại trừ lo lắng sẽ dọa đến người bên ngoài, đồng thời y cũng sợ lỡ như bị ai trực tiếp chạm vào rồi lây cho người đó nữa thì không tốt.

"Nghe nói anh đã khống chế tang thi khiêu vũ, tại sao vậy hả?"

Nhàm chán —— Cao Kiện dùng bút viết, dường như cái mặt cứng ngắc cũng muốn nhếch lên tạo ra một nụ cười, đáng tiếc chỉ có mắt trừng lớn hơn mà thôi.

"Có muốn làm thêm một lần nữa không?" An Thần chớp mắt mấy cái, biểu thị tui rất tò mò, tui rất muốn coi.

Cao Kiện nhìn cậu một cái, yên lặng quay đầu che mặt.

Cao Vi Vi nghe được bọn họ nói chuyện, trực tiếp trợn trắng mắt: "Tốt nhất là đừng có coi, đơn giản chính là đả kích thị giác với tính hủy diệt đó! Tôi đã sợ đến mức không ngủ ngon suốt mấy đêm liền luôn."

"Khiêu vũ truyền thống?"

"Không, điệu waltz."

"..." Hình như An Thần đã tưởng tưởng ra cái cảnh tượng quỷ dị kia, khóe miệng nhịn không được giật giật.

Dịch Hạo Thiên sờ sờ đầu An Thần, sau đó kéo tay cậu cùng đi.

Cái căn cứ này rất lớn, chia làm ba khu vực ABC, lần lượt xây vây quanh ba mặt núi, nói cách khác, kỳ thực ba mặt núi này đều bị đóng quân, cũng thực mệt cho nó thế mà lại không bị động đất vùi lấp. Giữa ba khu vực có hai lối đi nhỏ liên tiếp, có thể thông nhau và chặt đứt bất kỳ lúc nào.

"Những kiến trúc này đều được xây dựng bằng vật liệu đặc chế, có hiệu quả quấy nhiễu dị năng."

Trách không được, An Thần & Dịch Hạo Thiên cùng thầm nghĩ.

Thung lũng này được ba mặt núi vây quanh, trong thung lũng có trận pháp trấn áp, trên núi có phòng thí nghiệm bí mật, đây quả thực là một nơi có điều kiện tốt nhất để xây dựng căn cứ, thứ tương đối phiền phức nhất chính là cỏ dại mọc thành bụi cùng với các loại phòng ốc.

"Hiện tại Cao Kiện có thể nô dịch tang thi, để bầy tang thi hỗ trợ làm việc." Cao Vi Vi đề nghị, "Dùng hỗn hợp bùn đất đắp thành từng lớp từng lớp, phương pháp này giúp tạo ra vách tường, còn muốn kiên cố hơn cả xi măng nữa. Cho dù có gặp phải lũ lụt, bị ngâm trong nước 10 tháng cũng sẽ không có vấn đề gì."

Dịch Hạo Thiên sử dụng vô tuyến điện trong phòng thí nghiệm để liên lạc với Đường Văn Triết, đồng thời gởi cho anh ta một phần mật mã của bản đồ, để anh ta sắp xếp chuẩn bị dọn nhà đi, thuận tiện đến Căn cứ Tây Giao đón một người có tên là Lý Thụ luôn.

"Người kia có trí nhớ tốt." Vào lúc Đường Văn Triết hỏi đối phương có đặc điểm thế nào thì Dịch Hạo Thiên đã trả lời như vậy.

"Sẽ không bị người khác nghe thấy chứ." An Thần không có cách nào yên tâm được, lỡ đâu bị người khác biết được bí mật của cái thung lũng này, bọn họ còn chưa học xong nghề mà đã bỏ mạng, như vậy liền hỏng bét.

Cao Vi Vi khinh bỉ trừng mắt nhìn An Thần: "Cậu cũng quá coi thường cái căn cứ này rồi đó, cho dù là sóng vô tuyến điện cũng có hệ thống phản trinh sát, làm sao có thể cùng một cấp bậc với mấy cái đồ chấp vá ở bên ngoài của mấy người được chứ."

An Thần ngẫm lại cũng đúng, để bảo vệ cho cái bí mật này, khẳng định là khi đó quốc gia phải trang bị đầy đủ lắm.

"Có biện pháp nào biến đổi lối vào được không." Mặc dù cặp mắt Dịch Hạo Thiên không có nhìn về phía Cao Vi Vi nhưng không thể nghi ngờ là đang nói với cô.

Cao Vi Vi biết Dịch Hạo Thiên lo lắng tới mấy nhà thực nghiệm được đưa đi trước đây sẽ tiết lộ ra ngoài, cô gật đầu một cái nói: "Có thể thì có thể, nhưng mà toàn bộ quá trình thập phần phiền phức, cần chút thời gian để thay đổi trình tự."

Vốn dĩ cô vẫn không sửa chữa là bởi vì hy vọng có thể đợi được một người quen trở về, bất quá nếu như hiện tại đã quyết định làm việc cho Dịch Hạo Thiên rồi thì tự nhiên phải suy tính lại rất nhiều chuyện khác.

Dịch Hạo Thiên mở bản vẽ ra, bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ bố cục trong căn cứ, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ do Đường Văn Triết tiếp nhận, Dịch Hạo Thiên là một người thừa kế được Dịch gia tỉ mĩ bồi dưỡng ra, đương nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn rồi.

An Thần không có cách nào hiểu nổi mấy cái bố cục này nọ, chỉ là Dịch Hạo Thiên không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt của anh, thế là cậu cũng chỉ có thể ngáp dài, chịu đựng tính tình ngồi ở một bên.

"Nếu như buồn ngủ thì có thể dựa vào anh ngủ một giấc." Dịch Hạo Thiên xoa xoa đầu của An Thần, nhẹ giọng nói.

An Thần lắc đầu: "Nếu làm như vậy nhất định sẽ quấy rầy tới anh."

Cậu tiếp tục hữu khí vô lực nằm sấp lên trên bàn, nhìn xem có thể tìm ra một cái khe hở cực nhỏ nào hay không.

Dịch Hạo Thiên nhìn chằm chằm gò má của cậu vài giây, bỗng nhiên hạ thấp người xuống, để sát vào cặp môi đỏ mọng hơi nóng kia, cắn lên một cái.

An Thần thoáng giật mình, lập tức đáy mắt xẹt qua một tia mỉm cười, cậu ngẩng đầu lên chủ động nghênh đón, một tay cắm vào trong tóc của anh chậm rãi vuốt ve, hai người nhắm mắt lại trao đổi một nụ hôn dài.

Dịch Hạo Thiên tiếp tục công việc, An Thần nhìn không hiểu bản vẽ, ngược lại cậu dời tầm mắt sang gương mặt của Dịch Hạo Thiên, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm mà chính cậu cũng không nhận ra được.
Bình Luận (0)
Comment