Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 30

“Không dám làm phiền Âu Dương tiểu thư, Linh Linh là tôi mang về, cần dẫn đi kiểm tra cũng là chuyện của tôi.”

Lục Na tính tình nóng nảy, lúc này vừa thấy thái độ Âu Dương Tâm Lôi như vậy tâm tình liền khó chịu. Người khác e ngại Âu Dương gia là vì cần dựa vào lương thực Âu Dương gia, cô mới không sợ, làm dị năng giả, hoàn toàn có năng lực tự thân cơm no áo ấm. Phụ nữ muốn sống tốt tại mạt thế, phần lớn là có bối cảnh hoặc có thực lực, Lục Na thuộc loại người thứ hai.(Dung:ta thích kiểu tự lập này :))) ) Bị làm mất thể diện trước mặt mọi người, Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt lập tức xấu đi. “Cô là ai?”

Chưa từng thấy qua người này, là ai cho cô ta lá gan dám chống đối mình. Vô cùng hiểu biết tính nết Âu Dương Tâm Lôi, Thư Linh Linh lập tức biết cô bất mãn Lục Na, không muốn Lục Na đắc tội Âu Dương Tâm Lôi, Thư Linh Linh đứng ra nói. “Na Na, không sao, cám ơn cậu đã đưa tôi về, tôi đi với Âu Dương tiểu thư là được rồi.”

“Nhưng…”

Ai biết Âu Dương Tâm Lôi có giở trò gì hay không! Lục Na rất không ưa Âu Dương Tâm Lôi vênh váo tự đắc, nghĩ tới cô vẫn còn là vợ chưa cưới của Mộc Bác, tâm tình càng thêm vi diệu. Mộc thiếu tướng làm việc nhanh nhẹn, làm người cũng tốt, nhưng cố tình không có mắt chọn phụ nữ. “Không sao, tôi có tiểu Hắc đi cùng mà.”

Thư Linh Linh ôm tiểu Hắc, cười tủm tỉm nói. Lục Na ngẫm lại thấy cũng đúng, ngộ nhỡ Âu Dương Tâm Lôi muốn làm gì, Linh Linh có thể kêu tiểu Hắc cắn chết cô ta. “Vậy được rồi, tôi đi báo cho người nhà của cậu trước, chờ cậu kiểm tra về chúng ta chúc mừng luôn. Đến lúc đó có thể mời Mộc thiếu tướng, Dạ thiếu tướng, còn có Thương thiếu nữa. Dù sao cũng là bọn họ cứu cậu.”

Khi nói chuyện Lục Na đồng thời nhìn Âu Dương Tâm Lôi khiêu khích, Thư Linh Linh là do hai vị thiếu tướng và Thương thiếu cứu, nếu kiểm tra có vấn đề, ba người cũng không thoát khỏi liên quan. Âu Dương Tâm Lôi muốn làm gì cũng phải chú ý. Biết được ý tốt Lục Na, Thư Linh Linh trong lòng thầm nhận, mỉm cười nhìn Lục Na rời đi. “Không ngờ Thư tiểu thư chẳng những đại nạn không chết, bản lĩnh mê hoặc lòng người một chút cũng không giảm.”

Khi còn ở trường học, Thư Linh Linh chính là giả bộ dạng hiền lành này, khắp nơi so sánh với cô vừa xinh đẹp lại cao quý.(Dung:đồ bệnh thần kinh,tự kỉ nặng! >”

<) Muốn nói đến gút mắt giữa Âu Dương Tâm Lôi và Thư Linh Linh, phải nói từ giữa học kỳ. Âu Dương Tâm Lôi là con gái bảo bối gia đình giàu nhất, Âu Dương Hùng còn là chủ tịch học viện quý tộc thành phố B. Âu Dương Tâm Lôi quả thật xứng danh là công chúa, người vây quanh cô nhiều vô số kể. Nhưng cố tình lại có một ngoại tộc — Thư Linh Linh. Cha mẹ Thư Linh Linh đều là giáo sư đại học, gia cảnh thuộc bậc trung. Nhưng người làm thầy, sẽ được rất nhiều người tôn trọng. Bởi vậy, có không ít bạn học thích Thư Linh Linh. Vả lại, Thư Linh Linh tính cách cởi mở hoạt bát, cũng không so đo với bạn bè, thành tích lại tốt, có một thời gian trở thành học sinh gương mẫu. Âu Dương Tâm Lôi luôn phô trương địa vị công chúa, luôn muốn bản thân hoàn hảo. Đi học đều là nhảy lớp, thành tích tốt, diện mạo lại hơn người. Giơ tay nhấc chân theo tiêu chuẩn thục nữ, giành được rất nhiều nữ sinh hâm mộ và nam sinh yêu thích. Đối với điểm ấy, Âu Dương Tâm Lôi có tâm hư vinh rất là thỏa mãn. Nhưng mà, Thư Linh Linh xuất hiện đánh vỡ tất cả. Đồng dạng nhảy lớp, thành tích siêu việt, Âu Dương Tâm Lôi cố gắng thế nào vẫn đứng thứ hai. Đệ nhất ngai vàng vĩnh viễn nằm trong tay Thư Linh Linh. Với hai nữ sinh thiên tài, người trong trường học tự nhiên sẽ so sánh. Thư Linh Linh diện mạo thanh tú, tính cách bình dị dễ thương, gần gũi mọi người. Vì thế, so với Âu Dương Tâm Lôi tư thái kiêu ngạo, các học sinh càng muốn thân cận Thư Linh Linh. Điều này làm cho Âu Dương Tâm Lôi rất bất mãn. Nhất là sau khi tranh cử vị trí hội trưởng hội học sinh, Âu Dương Tâm Lôi thất bại, càng khiến cô hận Thư Linh Linh đến tận xương tủy. Thời kỳ thiếu nữ rất nhanh liền đến, Âu Dương Tâm Lôi cũng không hẹp hòi đến mức muốn trả thù, nhưng chân chính làm cho cô khó chịu chính là — Thư Linh Linh làm cô mất thể diện trước mặt Mộc Bác. Cô không bao giờ quên được gương mặt nổi đầy mụn đỏ xuất hiện trước mặt Mộc Bác của mình, cùng vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. monganhlau.wordpress.com Thư Linh Linh ỷ vào bản thân am hiểu các loại thuốc tính kế cô, điều này làm cho cô hận triệt để. Âu Dương Tâm Lôi hoàn toàn quên, ly cà phê kia rõ ràng là cô mời Thư Linh Linh uống. Mấy người theo đuôi cô muốn nhìn Thư Linh Linh xấu mặt nên cố ý kê đơn. Chỉ có thể nói Thư Linh Linh vận khí tốt, lấy ‘sai’ cà phê thôi. Loại giận chó đánh mèo kiểu này, đối với Đại tiểu thư bị chiều hư mà nói, dễ như trở bàn tay. Vẫn luôn ghi hận muốn tìm cơ hội trả đũa, Âu Dương tiểu thư rốt cục đợi được đến mạt thế. Cô đã sớm thấy thư cầu cứu của Thư Linh Linh, nhưng bị cô giấu đi. Mà tại mạt thế, cha mẹ Thư Linh Linh cũng không có bao nhiêu tài sản, nên không thể mời lính đánh thuê thực lực hùng hậu. Âu Dương Tâm Lôi vốn cho rằng Thư Linh Linh đã chết trong miệng thây ma như Mộc Dịch. Nhưng không nghĩ tới, mạng cô ta thật đúng là lớn, cư nhiên bây giờ còn có thể đứng trước mặt mình. Càng làm cho cô buồn bực chính là — Mộc Bác cứu Thư Linh Linh. Nghĩ đến đây, gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Tâm Lôi liền trở nên vặn vẹo. Thấy Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt không tốt, Thư Linh Linh lui về phía sau một bước. “Tôi thật không biết đã đắc tội cậu chỗ nào, tôi cũng chưa bao giờ có ý đối địch với cậu. Tôi không bắt buộc cậu thích tôi, nhưng hy vọng cậu đừng giận chó đánh mèo lên người đã giúp tôi.”

Địa vị Âu Dương gia trong căn cứ, Thư Linh Linh có thể phỏng đoán được một ít, cô sợ Âu Dương Tâm Lôi trả đũa Lục Na và Tiêu Vũ. Âu Dương Tâm Lôi hừ lạnh một tiếng, cô còn khinh thường làm cái loại chuyện này. “Cậu suy nghĩ nhiều quá, muốn cậu đi kiểm tra chỉ là vì thủ tục bình thường của căn cứ. Chẳng lẽ cậu không biết, toàn bộ căn cứ chỉ có Thương Triệt bởi vì tình huống đặc biệt mới không cần kiểm tra sao?”

Âu Dương Tâm Lôi lựa chọn quên tiểu Mông Á được Dạ Húc mang về. Thư Linh Linh “…”

Cô không lo lắng cho mình, chỉ là tay ôm tiểu Hắc thật chặt. Cho đến bây giờ, cô còn chưa biết uống thuốc là cái gì, nếu… Đi đến phòng kiểm tra đo lường, Thư Linh Linh nhìn thấy không ít người mặc áo trắng, bọn họ là người trước đó đến đây kiểm tra. Căn cứ thành phố B khá lớn, mỗi ngày người ở căn cứ khác chuyển tới đây không ít. Không phải ai cũng có tư cách đi vào, có không ít người kiểm tra ra có bệnh độc, gần như đều đương trường xử bắn. Nghe nói đây là ý Thẩm gia, người nhiễm bệnh độc đi vào căn cứ sẽ tạo nhiều nguy hại lớn mà không ai có thể đoán trước. Vì thế, tuy mọi người cảm thấy phương pháp này quá tàn nhẫn, nhưng không ngăn cản. Thư Linh Linh nhìn binh lính mang súng bên cạnh, trong lòng có chút sợ hãi, nếu bọn họ đối phó tiểu Hắc, vậy cô… Thấy Thư Linh Linh sắc mặt khác thường, Âu Dương Tâm Lôi cong cong khóe môi. “Không cần lo lắng, chỉ cần cậu bình thường, súng ống chắc chắn sẽ không đối phó cậu.”

Nói xong liền nhìn thấy viện trưởng kiểm tra đo lường chạy tới. “Âu Dương tiểu thư.”

“Người này giao cho các anh, người ta là bác sĩ sinh vật học, lúc kiểm tra đo lường các anh phải cẩn thận. Nếu có gì sai sót, không ai giúp được các anh.”

Dứt lời liền ngồi xuống ghế bên cạnh đợi kết quả. Viện trưởng thấy Âu Dương Tâm Lôi không tỏ thái độ gì nữa, đành phải khách sáo kêu người dẫn Thư Linh Linh đi.”

Mời cô đi theo tiểu Ngô.”

Thấy hai người vào phòng, Âu Dương Tâm Lôi cười lạnh, ngoắc ngoắc viện trưởng. “Đưa lỗ tai lại đây.”

Âu Dương Tâm Lôi nói khẽ gì đó, viện trưởng lảo đảo một chút, sắc mặt một trận xanh trắng. “Âu… Âu Dương tiểu thư, làm như vậy e rằng…”

Hắn thật sự không cách nào suy nghĩ, người như tiên tử thế này, cư nhiên lại muốn làm một chuyện tàn nhẫn như vậy. Âu Dương Tâm Lôi thản nhiên liếc mắt nhìn viện trưởng kiểm tra đo lường. Lật xem bàn tay trước mắt, viện trưởng cảm thấy, mấy ngón tay trắng nõn kia, lúc này thoạt nhìn giống như lưỡi dao đòi mạng. “Viện trưởng có biết, hạng người gì có thể sống lâu tại mạt thế không?”

Viện trưởng trong lòng lộp bộp, trên mặt lóe lên nụ cười khổ. “Còn thỉnh Âu Dương tiểu thư chỉ bảo.”

“Ha ha.”

Âu Dương Tâm Lôi cười rất êm tai, vào tai viện trưởng lại làm cho hắn ghê rợn. “Anh Mộc Bác nói qua, tại mạt thế, người biết nghe lời sẽ càng sống lâu.”

Mang tên Mộc Bác ra, Âu Dương Tâm Lôi càng mang theo ánh mắt cao cao tại thượng nhìn viện trưởng. Viện trưởng rùng mình một cái. “Xin nghe theo chỉ thị lãnh đạo!”

Âu Dương Tâm Lôi rất vừa lòng thái độ viện trưởng. “Nếu như vậy, viện trưởng cứ dựa theo lời tôi nói mà làm. Không nên nói đừng nói, không nên hỏi đừng hỏi.”

“Vâng.”

Nhìn căn phòng Thư Linh Linh đi vào, Âu Dương Tâm Lôi tươi cười càng sâu. Không ai dám khiêu chiến điểm mấu chốt của cô. Mộc Bác cứu mi thì thế nào, ta có thể lần thứ hai đẩy mi vào địa ngục. … Thư Linh Linh cũng không biết Âu Dương Tâm Lôi tính kế mình, đi theo nhân viên kiểm tra vào phòng kiểm tra đo lường. Thư Linh Linh để tiểu Hắc xuống, còn mình nằm lên chiếc giường ***g bằng thủy tinh bày đầy thiết bị. Thiết bị kiểm tra có bệnh đã được nghiên cứu toàn diện. Khi Thư Linh Linh nằm xuống đèn thiết bị liền sáng, số liệu trên máy phân tích bên cạnh biểu hiện tất cả đều bình thường, kiểm tra viên gật đầu, cô gái này không có vấn đề. monganhlau.wordpress.com “Tiểu Ngô.”

“Viện trưởng, sao ngài vào đây?”

“Không có gì, tôi chỉ đến xem tình hình cây ấy thôi! Cô ấy thế nào?”

Bởi vì bên ngoài giường còn có cái ***g thủy tinh nên Thư Linh Linh không nghe rõ người bên ngoài nói gì. Tiểu Ngô nở nụ cười. “Là vì Âu Dương tiểu thư nên viện trưởng mới chú ý cô ấy nhiều hơn đúng không? Ngài yên tâm, cô ấy không có vấn đề.”

Âu Dương Tâm Lôi tự mình đưa tới, quan hệ hẳn là không bình thường. Viện trưởng cười cười. “Nếu vậy cậu ra ngoài xem có ai cần kiểm tra không, ở đây có tôi là được rồi.”

“Vâng, vậy làm phiền viện trưởng.”

Tiểu Ngô đáp ứng liền đi ra ngoài. Thấy cửa phòng đóng lại, viện trưởng thu nụ cười, nhìn thoáng qua Thư Linh Linh, thở dài, có trách thì trách cô đắc tội Âu Dương Tâm Lôi. Cái ***g thủy tinh được mở ra, Thư Linh Linh có chút nghi hoặc nhìn vị viện trưởng trước mặt. “Kiểm tra xong rồi?”

Viện trưởng cười đến hết sức ân cần. “Đúng vậy, quy trình kiểm tra chỉ có vậy, bất quá vì bảo đảm an toàn Thư tiểu thư, chúng tôi còn phải tiêm thuốc kháng bệnh độc cho cô, đây là phát minh mới nhất của căn cứ.”

Viện trưởng lấy thuốc ra, Thư Linh Linh gật đầu, trước đó cô có nghe Lục Na nói, đây là phát minh mới nhất căn cứ, tiêm vào người có tác dụng đề kháng bệnh độc. “Cám ơn viện trưởng.”

“Không có gì.”

Lúc viện trưởng muốn tiêm thuốc cho Thư Linh Linh, tiểu Hắc bên cạnh nhảy lên đánh đổ nước thuốc, sau đó điên cuồng gầm gừ với viện trưởng. “Tiểu Hắc?”

Thư Linh Linh sau khi kinh ngạc liền hiểu rõ, tiểu Hắc chưa bao giờ vô duyên vô cớ chống đối với ai. “Xin lỗi viện trưởng, tôi còn có chuyện, sau này đến tiêm vậy.”

Nói xong định mang tiểu Hắc rời đi. Viện trưởng bất đắc dĩ thở dài. “Tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng…”

Hai dị năng giả chắn cửa không cho Thư Linh Linh đi. “Thư tiểu thư, tiêm thuốc kháng bệnh độc là quy định của căn cứ.”

Thư Linh Linh cười lạnh một tiếng. “Vậy nếu đó không phải là thuốc kháng bệnh độc thì sao?”

Cô đã nói mà, Âu Dương Tâm Lôi sẽ không có lòng tốt như vậy, hóa ra đợi cô ở đây. “Mộc thượng tướng vẫn luôn làm việc công chính, các anh làm như vậy, không sợ tự chuốc lấy họa?”

“Thư tiểu thư khăng khăng như thế tôi cũng không có biện pháp. Nhưng căn cứ có quy định của căn cứ, hai cậu giữ Thư tiểu thư lại, thuốc này nhất định phải dùng.”

Nói xong liền vứt cho hai người một ánh mắt ra hiệu. Một trận tiếng chó sủa lớn vang lên trong phòng kiểm tra. … Khi đám người Mộc Bác chạy tới, phòng kiểm tra đã loạn thành một đống. Mấy dị năng giả nằm trên đất, chọc mắt người nhất chính là một con chó lớn cường tráng uy phong lẫm lẫm, và phía sau nó là Thư Linh Linh. Một đạo thổ nhưỡng cứng rắn đánh tới tiểu Hắc, vốn bị thương tiểu Hắc không thừa lực phản kháng. Ngay lúc đó, một thân thể cao lớn tiến lên ngăn cản tập kích, là Tiêu Vũ cứu nó. Dị năng hệ thể lực vừa vặn đối phó dị năng hệ thổ. Thổ nhưỡng vỡ vụn, Hoắc Cương nhíu mày nhìn người trước mặt. “Anh là ai? Tại sao ngăn cản tôi giết động vật biến dị?”

Tiêu Vũ cười chế giễu. “Tôi không biết động vật biến dị là cái gì, tôi chỉ biết, tiểu Hắc là thú cưng của bạn tôi, nó chưa từng hại người và cậu đang muốn hại nó.”

“Anh…”

Hoắc Cương còn muốn nói gì đó, nhưng thấy mấy người Mộc Bác đang hướng về bên này nên ngậm miệng. “Anh Mộc Bác.”

Vẫn luôn tránh một bên, thấy Mộc Bác đến, Âu Dương Tâm Lôi liền nhanh chóng chạy lại. “Làm em sợ muốn chết.”

Còn làm một bộ sợ hãi. Thương Triệt híp mắt. Sao người này một khắc cũng không yên tĩnh. Mộc Bác không nhìn Âu Dương Tâm Lôi biểu diễn, hỏi Tiêu Vũ. “Xảy ra chuyện gì?”

Phòng kiểm tra tốt đẹp bây giờ bị biến thành chướng khí mù mịt. Tiêu Vũ lắc đầu, hắn chỉ thuận tay cứu tiểu Hắc, dù sao cũng là cùng về. Hơn nữa, con chó này lại rất có nhân tính, Tiêu Vũ rất thích nó. “Anh Mộc Bác.”

Âu Dương Tâm Lôi lôi kéo lực chú ý. “Đều tại Tâm Lôi không tốt.”

Mộc Bác trong lòng thở dài, miệng chỉ có lệ đáp. “Chuyện này có liên quan gì tới em chứ, là do thú cưng Thư tiểu thư.”

“Không phải, anh Mộc Bác, em và Linh Linh trước kia có quen, lần này thấy cô ấy trở về, còn do anh Mộc Bác cứu, em rất vui, nghĩ tới quy định căn cứ liền tự chủ trương dẫn cô ấy đi kiểm tra. Cũng không biết lúc kiểm tra xảy ra chuyện gì, bọn họ liền ầm ĩ lên, nếu không phải Tâm Lôi tự chủ trương, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Cuối cùng cũng nói được một câu thật. Liên tục nhìn Âu Dương Tâm Lôi biểu diễn, Dạ Húc nói thầm trong lòng. Mộc Bác đương nhiên sẽ không nghe Âu Dương Tâm Lôi đơn phương tự thuật, hỏi viện trưởng bị thương bên cạnh. “Không phải chỉ là kiểm tra sao? Sao lại biến thành thế này?”

Hắn rất hiểu tiểu Hắc, nếu không phải uy hiếp an toàn Thư Linh Linh, tiểu Hắc tuyệt đối sẽ không phát cuồng. “Thưa thiếu tướng, bởi vì căn cứ vừa mới nghiên cứu thành công thuốc kháng bệnh độc, thuốc này tác dụng rất lớn, căn cứ quy định mỗi người đều phải tiêm để tăng cường sức đề kháng. Nhưng Thư tiểu thư lại không muốn, chúng tôi vì lo nghĩ cho căn cứ mới cưỡng chế tiêm thuốc, nào biết, thú cưng của Thư tiểu thư cư nhiên là động vật biến dị, này đối với căn cứ chúng ta mà nói là hết sức nguy hại, thế nên tôi mới bảo dị năng giả ra tay.”

Viện trưởng liên tục nói tiểu Hắc là động vật biến dị, chứng tỏ hành vi của hắn không có gì sai. Thư Linh Linh như có điều suy nghĩ nhìn viện trưởng. “Không biết viện trưởng ngài từ điểm nào nói tiểu Hắc là động vật biến dị, còn có, thuốc vừa rồi ngài muốn tiêm cho tôi thật là thuốc kháng bệnh độc?”

“Có vấn đề gì?”

Mộc Bác hỏi “Mộc thiếu tướng, ngài không thể nghe cô ta nói bậy, ngoài thuốc kháng bệnh độc ra còn có thể là thuốc gì? Cũng không biết cô ta suy nghĩ cái gì, tôi vừa mới lấy thuốc ra cô ta liền ôm thú cưng không chịu tiêm. Tôi cũng vì muốn tốt cho cô ta và căn cứ.”

Viện trưởng bắt đầu tùy tiện bịa chuyện. “Hơn nữa, thiếu tướng, con chó này quả thật có vấn đề, có thể lúc lớn lúc nhỏ là chó bình thường sao?”

Viện trưởng chỉ vào tiểu Hắc nói. “Gâu gâu.”

Tiểu Hắc không chịu yếu thế rống lên, Thư Linh Linh nhanh chóng thuận mao nó. Hoắc Cương thấy tình trạng này cũng đứng ra nói. “Thiếu tướng, con chó này xác thật rất lợi hại, bất luận là tốc độ hay sức lực đều không phải chó bình thường có thể có, bộ dáng trước đó càng hung ác dọa người.”

Mắt nhìn Âu Dương Tâm Lôi hoảng sợ, Hoắc Cương thản nhiên nói. Thương Triệt quét mắt nhìn Hoắc Cương, là người bên Âu Dương Tâm Lôi sao? Thương thiếu nhớ đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Cương trên xe, một trận không vui, cô ta định giở trò trên người mình sao? Nghĩ như vậy, Thương Triệt cảm thấy bị thách thức, dứt khoát đi về phía Thư Linh Linh và tiểu Hắc. Trước mặt Thương Triệt, tiểu Hắc ngoan ngoãn tựa như một con cừu. Thương Triệt vươn tay, tinh thần lực nhàn nhạt ngay trước mặt mọi người sờ lên đầu tiểu Hắc, tiểu Hắc biểu tình dữ tợn từ từ dãn ra, thoạt nhìn bình tĩnh không ít. Chỉ chốc lát sau, dưới ánh mắt kinh ngạc mọi người ở đây, tiểu Hắc từ lớn biến thành nhỏ, nhu thuận cuộn mình dưới chân Thương Triệt. Trời ạ! Ai tới nói cho bọn họ biết, đây chỉ là con mèo chứ không phải đại gia hỏa lúc nãy?! Thương Triệt cúi người ôm tiểu Hắc, liếc mắt nhìn Âu Dương Tâm Lôi một cái, sau đó đặt tầm mắt trên người Mộc Bác, thời điểm này, người phát ngôn tự nhiên là anh trai. Mộc Bác vội ho một tiếng. “Mọi người cũng thấy, tiểu Hắc rất có linh tính, có thể câu thông. Tuy năng lực của nó đặc biệt, nhưng nó không bị nhiễm bệnh độc. Bản chất tiểu Hắc và động vật biến dị bên ngoài khác nhau, điểm này mọi người có thể yên tâm, chỉ cần không làm hại Thư Linh Linh tiểu Hắc sẽ rất nghe lời. Hôm nay lúc chúng ta trở về không phải tiểu Hắc rất ngoan sao?”

Bởi vì mỗi lần trở về đám người Mộc Bác không bao giờ lặng lẽ, cho nên tất cả mọi người đều đồng ý cách nói này. Dù sao trước đó khi Thư Linh Linh xuống xe, thời điểm nhìn thấy thú cưng có vẻ được nuôi dưỡng rất tốt nhu thuận đi theo bên cạnh mọi người còn thở dài nữa kìa. Đã tại mạt thế, còn nuôi thú cưng a. Lúc ấy nhìn thấy mọi người tiểu Hắc cũng không tấn công. Động vật biến dị sẽ không cố kỵ bất cứ cái gì, động vật biến dị cũng giống như thây ma, dựa vào máu thịt nhân loại mà sống, gặp người, theo thói quen sẽ tấn công. Trong lòng mọi người, nuôi động vật biến dị chẳng khác nào nuôi thây ma. Thấy cảm xúc mọi người dịu đi, Dạ Húc mới cười nói. “Kỳ thật, điểm này mọi người có thể lãnh giáo Thư tiểu thư a, Thư tiểu thư chính là bác sĩ sinh vật học nổi danh thế giới, nếu có tài nguyên, tiểu Hắc tiếp theo xuất hiện cũng không là vấn đề.”

monganhlau.wordpress.com Tại mạt thế, quan trọng nhất chính là thủ đoạn bảo mệnh, Dạ Húc vừa nói như thế, tác dụng Thư Linh Linh trong căn cứ liền tăng lên. Có thể nâng cao năng lực động vật bảo vệ nhân loại, đối với người sống sót mà nói, chính là tin tức tốt. Thấy tình huống đã được kiểm soát, Thương Triệt liền ôm tiểu Hắc rời đi, Mộc Bác cũng cười cười đi theo. Dạ Húc sờ mũi, được rồi, hắn lại bị bỏ lại để giải quyết hậu quả! p/s: tác giả càng viết càng hăng hay sao ấy mà chương càng ngày càng dài, làm ta càng edit càng ‘ngất ngây’TT^TT Dung:nàng lười thì nói cho rầu,chương nì ko dài bằng chương bên bộ Khoáng Thế,sao lúc làm bộ đó ko thấy nàng than dài a *nhìn khinh bỉ* =.,= Nàng lầm to, KT 1c chỉ có 7trang word thâu, ta edit thêm nên thành 9trang, nhưng chương này tới 13trang nhóa ~
Bình Luận (0)
Comment