Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 48

Căn cứ thành phố B, cuộc chiến đã kéo dài suốt một ngày một đêm, súng đạn đã sắp cạn kiệt, dị năng giả cũng vô cùng mệt mỏi. Biết sự tồn vong của căn cứ là quan trọng, Âu Dương gia cũng không tiếp tục cất giấu, cố gắng cung cấp thức ăn cho mọi người. Chỉ hy vọng dị năng giả có thể ăn uống no đủ, có đầy đủ sức lực tiêu diệt thây ma.

Tâm trạng người trong căn cứ liên tục buộc chặt.

Tiếng đại bác chưa từng ngừng, Âu Dương Tâm Lôi che lỗ tai, mấy ngày nay cô đã nghe đủ loại âm thanh này.

Âu Dương Hùng gõ cửa phòng Âu Dương Tâm Lôi

“Ba?”

“Tâm Lôi.” Âu Dương Hùng vào phòng ngồi xuống, Âu Dương Tâm Lôi rót cho ông chén trà.

“Ba, nhìn ba rất mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

“Con gái ngốc, lúc này còn có thể nghỉ ngơi sao?” Nhìn con gái tỉnh tỉnh mê mê, Âu Dương Hùng thở dài. Thật sự đã làm hư nó rồi, cái gì cũng không hiểu.  monganhlau.wordpress.com

“Ba?”

“Tâm Lôi, cho tới bây giờ, con chính là bảo bối của ba, ba chưa bao giờ để con chịu ủy khuất, ba vẫn cảm thấy, có thể bảo hộ con cả đời. Vì thế, con được nuông chiều cũng tốt, tính tình không tốt cũng không sao, ba cảm thấy không phải chuyện gì lớn. Nhưng, thế sự vô thường, không ai dự liệu được mạt thế đến, bây giờ ba mới hiểu được, tất cả lực bất tòng tâm.”

“Ba, rốt cuộc sao vậy? Ba nói vậy làm con thật hoảng!” Ba luôn là ngọn núi trước mặt cô, hoá ra cũng sẽ mỏi mệt.

“Tâm Lôi, con có biết tình trạng hiện giờ của căn cứ không?”

“Dạ, con biết. Nhưng con không hiểu, tại sao chúng ta không đi? Không có căn cứ thành phố B, không phải còn có thành phố C, thành phố H sao? Tuy hiện giờ bị thây ma bao vây, nhưng cũng có thể phá vây, chỉ cần chúng ta chạy ra ngoài, tất cả nguy hiểm đều giải trừ.”

“Tại sao người khác phải giúp chúng ta phá vây? Mỗi người đều chỉ có một sinh mạng.”

Âu Dương Tâm Lôi ngẩn người. “Bởi vì chúng ta có thể cho bọn họ điều kiện vật chất ưu việt.”

Âu Dương Hùng cười cười. “Đúng vậy, chúng ta có thể cho bọn họ điều kiện vật chất ưu việt, nhưng chúng ta không có năng lực tự vệ. Tâm Lôi, nếu bọn họ đoạt của cải của chúng ta rồi tiếp tục xông ra, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”

Âu Dương Tâm Lôi không nghĩ tới còn có lý luận như vậy, tư duy cô vẫn dừng lại trong thế giới pháp chế. Nghe vậy há miệng thở dốc, lại không thể nào phản bác. “Nhưng…nhưng không phải trước đây bọn họ vẫn rất cung kính với chúng sao?” (dùng từ ‘não tàn’ hình dung con này ta thấy còn sỉ nhục mấy người não tàn)(Dung:giáo dục sai lầm a,haiz~)

“Con gái ngốc, đó là vì bọn họ kiêng kị chúng ta có quan hệ thông gia với Mộc gia nên không dám tùy tiện làm bậy thôi. Mặc dù hai đứa hủy hôn, Mộc gia vẫn như trước che chở chúng ta. Đó là lý do vì sao chúng ta bây giờ vẫn sống tốt trong căn cứ.”

“Nếu như vậy thì ba còn lo lắng cái gì chứ?”

“Hiện tại đối mặt với nguy cơ bị diệt, cố tình A Bác lại vắng mặt. Con biết chỗ dựa lớn nhất của Mộc gia là gì không? Là ba người A Bác bọn họ, bây giờ bọn họ là nước xa không cứu được lửa gần. Mộc gia còn khó bảo toàn đừng nói chi đến chúng ta! Thời cuộc vừa loạn, một số người đã bắt đầu tác quái.”

Âu Dương Tâm Lôi vẫn luôn sống trong tháp ngà, chưa bao giờ lo lắng mấy vấn đề này. Lúc này nghe Âu Dương Hùng phân tích cả người đều loạn. “Vậy ba, chúng ta sẽ đi Mộc gia ngay bây giờ?”

“Chú Mộc con hiện giờ đang ở tuyến đầu chiến đấu với thây ma.”

“?!”

Âu Dương Hùng thở dài, lấy ra một viên trân châu trơn bóng trong suốt đeo lên cổ Âu Dương Tâm Lôi. “Con gái, đây là bốn phần lương thực còn lại của Âu Dương gia, ba giao nó cho con, chờ an toàn, con trả lại cho ba, nhưng nếu…con hãy giao nó cho A Bác, trước ba đã có nói với chú Mộc con, bọn họ sẽ che chở con.”

“Không, ba, chuyện còn chưa đến nước này, chúng ta…”

“Nghe lời, ba chỉ ngừa vạn nhất thôi.”

Chuyện phát triển hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tiếp thu Âu Dương Tâm Lôi, cả người đều ngây dại. Tại sao trước đây cô cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên, bây giờ nghe vào lại khiến người tuyệt vọng như vậy?

Trên tường thành, Mộc Phong cảm thấy rất mệt mỏi, Lâm quản gia lôi kéo ông. “Lão gia, ngài nghỉ ngơi một lát đi, ở đây có tôi là được rồi, ngài đã mệt một ngày.”

“Không sao, tôi còn có thể kiên trì.”

“Ngài phải vì đại thiếu gia giữ gìn thân thể a.”

Mông Á cũng thấy Mộc Phong như vậy là rất miễn cưỡng. Dù sao nó đã nhìn ra, trong thời gian ngắn đối phương sẽ không gây khó dễ căn cứ. Thương Triệt bọn họ cũng đang trên đường về, tình huống không bi quan như trong tưởng tượng. Thấy Mộc Phong quật cường như trước, Mông Á tay khép làm thành dao, đánh Mộc Phong bất tỉnh.

Lâm quản gia nhanh chóng tiếp được.

Lĩnh hội ý tứ Mông Á, Lâm quản gia đỡ Mộc Phong đi nghỉ ngơi.

Mông Á không ngừng phát động tấn công thây ma, thân thể nó hiện giờ có một điểm tốt, đó là vĩnh viễn không biết mệt.

Nhìn bên ngoài, Thương Triệt bọn họ sắp về đến, nguy cơ căn cứ cũng sắp giải trừ.

Thường xuyên quan sát tình huống ở cổng thành, thanh niên tóc đỏ cảm thấy hứng thú ngoắc khóe miệng. Người bên cạnh thấy thế tò mò hỏi: “Duẫn trung tướng phát hiện chuyện gì thú vị sao?”

“Quả thật phát hiện một tên nhóc thú vị.” Tên nhóc kia ra tay tàn nhẫn, vả lại còn không giống dị năng giả, vĩnh viễn không biết mệt. Không biết, tên nhóc kia rốt cuộc là cái gì?

Căn cứ thành phố B thật đúng là thú vị, xuất hiện một Thương Triệt kỳ lạ, bây giờ lại thêm một tên nhóc. Hắn có dự cảm, ngày kế tiếp sẽ không nhàm chán. (dự cảm của anh thiệt chính xác)(Dung:bởi vì anh sẽ làm thành phần cho tiểu Triệt làm đồ chơi)

“Đã một ngày một đêm rồi, ngươi nói xem, Thương Triệt bọn họ đi tới đâu rồi?”

“Thành phố H truyền đến tin tức, đoàn người Mộc Bác đã đi hôm qua. Ngăn cản dọc đường không thành công, phỏng chừng ngày mai sẽ về đến.”   monganhlau.wordpress.com

“Ha ha, bọn họ cuối cùng không để cho ta thất vọng.”

So với đám phế vật thả ra kia, mấy người Thương Triệt hợp khẩu vị hắn hơn.



Qua thời gian một ngày một đêm, rất nhiều người đã kiên trì đã đến kiệt sức, nhất là nhìn xương cốt thây ma chồng chất ngoài tường thành. Dường như đã sắp cao hơn tường thành, tinh thần mọi người đã cạn kiệt, lúc này, không ít người tâm sinh thối lui.

Tại cuộc chiến dường như không có đường sống này, giống như lời Âu Dương Tâm Lôi, bọn họ chạy trốn còn có thể đi đến căn cứ khác, bằng không cứ cố chấp ở lại đây, chỉ có kết quả bị diệt.

Trong lòng đánh chủ ý khác, kháng địch đã không còn chuyên tâm, thậm chí có không ít người đánh chủ ý lên Âu Dương gia.

Trước kia, Âu Dương gia dựa vào Mộc gia, bây giờ tự thân Mộc gia còn khó bảo toàn, Âu Dương gia chỉ có thể tự lo.

Âu Dương Tâm Lôi từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua, sinh thời, cô bị người ta không khách khí như vậy. Bọn họ cưỡng chế xâm nhập Âu Dương gia, bức bách giao lương thực. Thậm chí có rất nhiều dị năng giả Âu Dương gia từng thuê.

“Các anh là đồ không có tính người, Âu Dương gia chúng tôi đối các anh không tệ, các anh báo đáp chúng tôi như vậy.” Thấy đám người kia lấy đồ Âu Dương gia bỏ vào không gian, Âu Dương Tâm Lôi tức đến nghiến răng. Đây là nhà của cô, sao những người này dám?

“Âu Dương Đại tiểu thư, trước khác nay khác, trước kia có nhiều nguyên nhân, chúng tôi không thể không cúi đầu trước Âu Dương gia các người, kêu ngài một tiếng tiểu thư. Nhưng bây giờ khác, căn cứ sắp mất, chỗ dựa của các người cũng không còn, hiện tại là lúc các người cúi đầu. Cô hẳn là từng nghe qua câu ‘mười năm đông mười năm tây’, cho nên, Đại tiểu thư, mời cô ngoan ngoãn giao lương thực ra đây, bằng không chúng tôi sẽ không bảo đảm có làm chuyện gì xúc phạm đến cô hay không. Đương nhiên, còn có Âu Dương lão gia ngài.”

Người tới bộ mặt hung ác ngang ngược, với sự tức giận của Âu Dương Tâm Lôi chỉ nhe răng cười. Âu Dương Tâm Lôi nghiến răng nghiến lợi, hiện tại cô và cha cô đều bị đám người kia trói vào cột nhà, Âu Dương gia cũng hoàn toàn tan hoang.

“Không cần tốn sức.” Âu Dương Hùng thản nhiên nói: “Đồ đạt trong nhà chỉ còn nhiêu đó, còn lại tôi đều giao cho Mộc thượng tướng. Nếu cậu không tin có thể tự mình đi hỏi. Âu Dương gia có thể đứng vững trong căn cứ chính là dựa vào Mộc gia, liên hệ lợi ích trong đó, có cần tôi thuật lại không?”

“Âu Dương lão gia, đừng giở trò bịp bợm với chúng tôi.” Người cầm đầu vỗ vỗ mặt Âu Dương Hùng, khiến Âu Dương Tâm Lôi tức đến chỉ muốn mắng chửi người. Ba cô khi nào thì bị đối xử vô lễ như vậy?

“Ai chẳng biết Âu Dương lão gia ngài trên thương trường là cái dạng này.” Người nọ giơ ngón tay cái, sau đó nói: “Thỏ khôn có ba hang, Âu Dương lão gia có danh xưng hồ ly, tôi không tin ngài không có tính toán khác. Mấy anh em bán mạng cho Âu Dương lão gia nhiều năm như vậy, một ít phí vất vả cũng nên có, đúng không?”

Âu Dương Hùng chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề động.

Người nọ cũng phát cáu, hung hăng cho Âu Dương Hùng một quyền.

“Ba! Dừng tay, các anh dừng tay!” Âu Dương Tâm Lôi lo lắng kêu, chỗ bị trói cũng bị dây thừng làm rách da. “Các anh là đồ khốn, dừng tay cho tôi.”

“Đồ khốn? Đại tiểu thư nói chúng tôi? Chúng tôi bất quá chỉ là đòi phần cơm, so với chuyện Đại tiểu thư đã làm…” Người nọ đến gần Âu Dương Tâm Lôi, nhìn gương mặt xinh đẹp, sau đó nhéo một cái. “Rất xinh đẹp, đáng tiếc, đối với Đại tiểu thư ngài rất khó có ý khác.” (con bánh bèo này đến ác bá cũng ko thèm)(Dung:*chậc,chậc* con gái mà mất giá đến thế là cùng)

Mấy năm nay đi theo Âu Dương Tâm Lôi, nhìn những chuyện cô làm, mặc dù đều là người kiếm ăn trên mũi dao, nhưng không thể phủ nhận, cô gái này quả thật đúng tiêu chuẩn lòng dạ rắn rết.

Âu Dương Tâm Lôi nghiêng đầu né tránh. “Cút, ai cho phép anh dùng cái tay bẩn thỉu đó chạm tôi?”

Người nọ cười cười. “Chạm cô? Tôi không có hứng thú đó, nhưng nếu ba cô không giao ra thứ chúng tôi muốn, phỏng chừng chạm cô vẫn phải có, Âu Dương lão gia, bằng không thử xem?”

Âu Dương Hùng mở mắt. “Các cậu cũng biết quan hệ Tâm Lôi và Mộc Bác, hôm nay các cậu phản bội tôi bất quá vì sống sót, tin tưởng các cậu cũng sẽ không muốn bị cường giả đuổi giết.”

“Bị cường giả đuổi giết? Ngài nói Mộc thiếu tướng? Ha ha, ngài đừng nói giỡn, phỏng chừng ngài còn không biết con gái bảo bối ngài đã làm chuyện gì đi? Tiểu thiếu gia Mộc gia ngày đó là…”

“Anh câm miệng!” Âu Dương Tâm Lôi thét to: “Anh vu cáo, bằng chứng đâu mà anh nói tôi có liên quan đến cái chết Mộc Dịch?” Bị chọt trúng chỗ đau, Âu Dương Tâm Lôi hoàn toàn trở mặt, tiếng gào thét xuất từ sợ hãi sâu trong lòng.

Người nọ còn chưa lên tiếng, một thanh âm lạnh lùng mang theo rét buốt truyền đến: “Anh vừa nói gì?”

Kể cả Âu Dương Hùng đều bị thanh âm này làm cho sợ hãi, Âu Dương Tâm Lôi xoay đầu lại, chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.

“A Bác…”

“Anh Mộc Bác…” Âu Dương Tâm Lôi thì thào gọi, những người kia tự động lui về sau. Trước mặt Mộc Bác, bọn họ căn bản không có lực đánh trả. monganhlau.wordpress.com

Hoắc Cương đuổi theo đến che trước mặt Âu Dương Tâm Lôi, khẩn trương nói: “Mộc thiếu tướng, xin ngài bình tĩnh một chút.” (thằng bánh bèo này láo)(Dung:đập chít ng này *đập đập*)

Mộc Bác căn bản không để ý tới Hoắc Cương, một chưởng đánh bay hắn, sắc mặt khó coi như trước. “Âu Dương Tâm Lôi, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa.”

Tiểu Dịch là cô ta hại chết?
Bình Luận (0)
Comment