Đối mặt Kỷ Xuyên Trình nổi giận chỉ trích ép hỏi, Ngô Kế Thanh cũng là người thứ nhất đứng ra nói: “Này… Kỷ Xuyên Trình, anh không lầm cái gì chứ? A Cảnh chết là ngoài ý muốn, cậu ta bị một con thú biến dị cấp S đánh lén mới chết. Chuyện này Tần Sở cũng có thể kiểm chứng mà? Vừa rồi con thú biến dị kia nói đều là châm ngòi ly gián, loại chuyện này anh tại sao có thể tin tưởng lời nói của một bên địch nhân chứ?”
Tần Sở sắc mặt sớm đã tái nhợt, nghe xong Ngô Kế Thanh nói, cô kinh ngạc nhìn về phía đối phương, lớn tiếng hỏi ngược lại: “Ngô Kế Thanh! Tôi chỉ có thể bảo chứng Cảnh Hạ quả thật đánh nhau cùng một biến dị thú cấp S, còn có đối phương cũng khiến nhóc ấy một ít trọng thương, nhưng tôi lại hoàn toàn không thể cam đoan một kích có thể lấy mạng nhóc ấy, rốt cuộc có phải là do thú biến dị làm hay không!”
Vết thương trí mệnh củA Cảnh hạ là trực tiếp dập nát đầu.
Hình như là có cái gì từ hai bên đầu cậu đè ép qua, trực tiếp khiến óc bắn toé, đầu dập nát, chết lập tức.
Vết thương trí mệnh như vậy, Tần Sở vừa nhìn thấy liền có thể cảm giác được cái loại đau đớn tuyệt vọng đó!
Là đau đớn như thế nào, mới có thể mở mắt trừng trừng nhìn đầu của mình bị đè ép, cảm thụ màng tai vỡ tan, tuỷ não toàn bộ bị rút ra!
Ngô Kế Thanh bỗng nhiên bị Tần Sở phản bác một cái, liền cảm giác trên mặt nóng lên, có chút xấu hổ. Gã mới vừa lui lại, bỗng nhiên liền cảm giác đến tay áo mình bị người kéo nhẹ nhàng một chút. Gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Duy Thượng đang chớp một đôi mắt mèo thấu triệt xinh đẹp, đáng thương hề hề nhìn mình.
Cái loại cảm giác ỷ lại và tình trạng cầu xin này, khiến Ngô Kế Thanh chủ nghĩa đại nam tử nháy mắt bùng nổ. Gã nghĩa bất dung từ đi lên một bước, hoàn hoàn toàn toàn chắn trước người Tô Duy Thượng, chỉ trích chất vấn Tần Sở: “Tần Sở, cô đây là đang hoài nghi Tiểu Thượng sao? Tuy rằng trước kia A Cảnh làm rất nhiều việc quá phận với Tiểu Thượng, nhưng Tiểu Thượng vẫn luôn bao dung cậu ta, chưa từng trách cứ cậu ta. Cô vậy mà sẽ cho rằng Tiểu Thượng sát hại A Cảnh? Cô thật sự không thể nói lý!”
“Cậu!” Tần Sở tức giận đến ngay cả thở đều thở không được!
Ngô Kế Thanh thấy thế lại hít một hơi thật sâu, nói: “A Cảnh đã đi nửa năm rồi, người còn sống chúng ta như thế nào lại nội chiến? Chúng ta hẳn là an bài con đường tương lai thật tốt, để cậu ta nằm dưới đất cũng có thể ngủ yên.”
Tần Sở hình như là lần đầu tiên hiể rõ con người Ngô Kế Thanh.
Ngô Kế Thanh là thái tử gia Ngô gia, tuy rằng không phải con một Ngô gia, nhưng cũng có một chút huyết thống. Sân chính trị của Ngô gia tại B thị tuy nhỏ nhoi, nhưng thuộc hạ Ngô gia cho tới bây giờ đều không tính là sạch sẽ, điểm ấy Tần Sở cũng biết đến.
Cô vẫn luôn không tính là quen thuộc Ngô Kế Thanh, nhưng vòng luẩn quẩn ( nhóm thế gia tại B thị) tóm lại không lớn, cô coi như nhìn Ngô Kế Thanh lớn lên. Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, người đàn ông nhìn qua chính nghĩa thẳng thắn anh tuấn này, thì ra vẫn luôn là một tên ——
Tiểu nhân không có nguyên tắc như thế này!
Bên môi tiên diễm gợi lên một tia ý cười trào phúng, Tần Sở lạnh lùng nói: “Ngô Kế Thanh, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề. Cậu là lớn lên cùng ai? Là ai tại thời điểm cậu bị chị cậu khi dễ đứng bên cậu trợ giúp cậu? Là ai không ngại thiếu gia phản đối cố ý cùng cậu giao hảo còn tin tưởng cậu là người tốt? Là ai, tại sau khi cậu ta đã tạ thế còn bị cậu chính nghĩa lẫm nhiên như vậy mà lấy ra làm như bia ngắm sống mà lợi dụng?”
Lời nói không có một đoạn tạm dừng, Tần Sở nhìn khuôn mặt Ngô Kế Thanh thoáng có chút trắng bệch, ngón tay hơi hơi chặt lại, rốt cục lại hỏi ra một vấn đề cuối cùng ẩn sâu dưới đáy lòng kia: “Ngô Kế Thanh, tôi chỉ muốn hỏi cậu, một bên là an hem cậu quen biết nhiều năm như vậy, một bên là người cậu mới quen biết không tới vài năm, cậu vì cái gì… Không lựa chọn cậu ta?”
Ngô Kế Thanh sắc mặt trắng bệch, một chữ cũng nói không nên lời. Một lát sau, gã mới không ngừng lặp lại một câu “Tôi tin tưởng Tiểu Thượng” kia, nhưng ngữ khí của gã lại hơi có vẻ bạc nhược, giống như ngay cả bản thân gã đều có chút mê mang.
Tần Sở lại căn bản không có tâm tình nhìn cái tên vô sỉ này.
Cô quay đầu nhìn về phía Tô Duy Thượng, khi phát hiện chán ghét đối phương giấu ở đáy mắt, Tần Sở bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều thật buồn cười. Cô hỏi: “Tô Duy Thượng, cậu vì sao muốn… Làm như vậy?”
Tô Duy Thượng vẫn như cũ là một bộ dáng đáng thương hề hề: “Chị Tần Sở, em thật sự không rõ chị đang nói cái gì nha.”
Tần Sở nghe vậy, trong lòng càng là tức giận: “Đủ rồi, Tô Duy Thượng! Cậu từ nhỏ đến lớn đều thích tại trước mặt mọi người làm bộ như đáng thương, khiến người khác tội nghiệp cho cậu. Cậu bây giờ còn muốn giả bộ tiếp sao? Tâm tư của cậu tại sao có thể quá ác độc như vậy, cậu sát hại nhóc ấy như vậy, thật sự cậu từ sáng tới tối cũng sẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?”
môi Tô Duy Thượng hơi hơi chấn động một cái, lại vẫn như cũ vô tội nhìn Tần Sở. (muốn phun máo chó (╬`’))
Tần Sở tức giận đến ngay cả nói đều không nói ra được.
Không có chứng cớ! Không có chứng cớ, cô căn bản không có biện pháp làm gì thiếu niên này!
Lời của thú biến dị kia, cho dù cô với thiếu gia tin tưởng, những người khác cũng tuyệt đối không có khả năng tin tưởng.
Cái cô yêu cầu chính là một cái chứng cớ, nếu như không có chứng cớ, bọn họ liền không thể làm gì Tô Duy Thượng, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn ta tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, dùng bản mặt Bạch Liên Hoa giả đáng thương, chỉ có thể…
“Vèo —— “
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mãnh liệt tại trước mắt Tần Sở nở rộ, tốc độ kia cực nhanh, trực tiếp hướng về phía Tô Duy Thượng, cho dù là đệ nhất cường giả S thị Ngô Kế Thanh che ở trước người hắn ta cũng không có cách nào kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng tránh ra một bước, bại lộ Tô Duy Thượng phía sau!
Đã thấy trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tô Duy Thượng nhanh chóng hiện lên một tia kinh tủng, ngay sau đó, ngọn lửa liền trong chớp mắt triệt để biến mất. Biến mất một cách quỷ dị khó lường như khi nó xuất hiện, nó biến mất quá mức nhanh chóng, nhanh chóng đến phảng phất như không xuất hiện qua.
Tần Sở hơi giật mình, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình: “Thiếu gia, ngài vì sao…” Vì sao đột nhiên ra tay, thì tại sao đột nhiên thu tay lại. Hai vấn đề này Tần Sở không hỏi ra, cô xem con ngươi đỏ lên của Kỷ Xuyên Trình kinh hãi trợn to, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt.
“Cậu…có bao nhiêu dị năng?!”
Tần Sở nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia?”
Kỷ Xuyên Trình lại giống như triệt để hiểu được cái gì, anh dùng một loại ánh mắt căm hận gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duy Thượng, từng chữ không ngừng nói rằng: “Không phải tôi thu hồi ngọn lửa, là cậu… Dùng phương pháp gì, làm nó biến mất?”
Tô Duy Thượng cắn môi dưới, cổ họng không rên một tiếng.
Ngô Kế Thanh cũng kinh hoặc không thôi nhìn thiếu niên phía sau mình, phản xạ hướng bên cạnh bước hai bước, tựa hồ ý thức được động tác của mình không thích hợp, gã lại xấu hổ đi trở về, che ở trước người Tô Duy Thượng: “Kỷ Xuyên Trình, anh không hiểu lầm chứ, phong hệ dị năng của Tiểu Thượng mấy tháng gần đây có một chút tiến bộ, em ấy…”
“Tô Duy Thượng!”
Ngọn lửa kịch liệt thiêu đốt lấy bốn người bọn họ làm tâm, cuồn cuộn nổi lên một cái đóm lửa thật lớn. Ngô Kế Thanh kinh ngạc nhìn bốn phía, không đợi gã mở miệng lại, một con rồng lửa thật lớn bỗng nhiên liền tập kích hai gò má hắn.
Hắn nhanh chóng biến ra vô số đạo tường băng chặn ngọn lửa cực nóng kia, nhưng sau khi tầng băng tan chảy, thân ảnh Kỷ Xuyên Trình đột nhiên xuất hiện lại làm cho gã nhanh chóng lâm vào chiến cuộc. Tô Duy Thượng kinh hãi tính ra tay giúp, nhưng Tần Sở không có cho hắn ta cơ hội này.
Băng hệ dị năng của Ngô Kế Thanh hiện nay có giá trị tới gần 1000, theo góc độ giá trị dị năng mà nói, gã có thể nói hoàn toàn xứng đáng người mạnh nhất toàn cầu. Nhưng, dị năng cường hãn cho tới bây giờ cũng không phải thực lực chân chính tuyệt đối.
Giá trị hỏa hệ dị năng của Kỷ Xuyên Trình chỉ có 800, nhưng anh giờ phút này hoàn toàn bùng nổ, không che dấu lực lượng nữa, lại làm cho Ngô Kế Thanh cảm giác đến một tia mùi vị của tử vong tuyệt vọng!
Nhiều năm qua huấn luyện sinh tử, thực lực đã định trước này tại ngay từ đầu liền tồn tại tính chênh lệch quyết định!
Ngô Kế Thanh chật vật sử dụng dị năng để tránh né, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Kỷ Xuyên Trình lợi dụng một đốm khí lửa vây quanh chặn bốn phía gã, khiến gã không dám dễ dàng nhúc nhích. Bên kia, chiến cuộc bên Tần Sở lại có vẻ quỷ dị hơn nhiều.
Dị năng của Tần Sở là hệ trị liệu, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là thực lực chiến đấu của cô thấp. Tại tình huống không dùng dị năng, tự thân Tần Sở có thể thuật, chiến lực, hoàn toàn có thể lực lượng ngang nhau cùng Tô Duy Thượng thực lực dị năng cũng không cường đại.
Nhưng, lúc này Tần Sở lại ẩn ẩn rơi vào thế hạ phong.
Mỗi khi cô có cơ hội đả bại hắn ta, tổng sẽ có một loại lực lượng quỷ dị làm cho công kích của cô chếch đi một ít khoảng cách, làm Tô Duy Thượng an toàn đào thoát, phản kích lần thứ hai. Như vậy mấy lần liên tiếp, ngược lại khiến Tần Sở có một loại dự cảm không hay: còn như vậy tiếp tục, cô tuyệt đối sẽ thất bại!
Đang tại thời điểm cô tâm tình nôn nóng, một đợt sóng nhiệt đột nhiên đánh úp hướng cô, hóa giải công kích của Tô Duy Thượng.
Kế tiếp, là hai người liên thủ, rốt cục đâm trúng bụng bên trái Tô Duy Thượng, khiến hắn ta không có khí lực bưng thắt lưng, cảnh giác ghen ghét nhìn Tần Sở và Kỷ Xuyên Trình. Tần Sở cũng bị một chút thương, cô dùng dị năng xử lý sau, liền không có đại sự gì.
Ánh mắt phẫn hận làm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tô Duy Thượng có vẻ có chút dữ tợn, hắn ta gian nan chật vật bưng vết thương không ngừng đổ máu, ánh mắt kia phảng phất giống như mũi đao thối độc, khiến Tần Sở cảm giác đến một tia hàn ý lạnh lẽo.
Gió lạnh gào thét mà qua, ma sát màn đá nhỏ vụn trên mặt đất, cuồn cuộn nổi lên từng đợt cát bụi. Sau lưng thân thể thiếu niên nhỏ xinh là những tòa nhà căn cứ S thị cao đại hùng vĩ mà hoang tàn, trụ cột kiểu La Mã màu trắng chống đỡ bốn tầng lầu, là tòa nhà duy nhất còn sót lại kiện toàn trong lần thú triều đầu tiên.
Tại bên cạnh dãy kiến trúc mỹ lệ hùng vĩ, lại là từng đống phế tích.
Ở trong này, lần thú triều đầu tiên diễn ra, thú biến dị từ sông Hoàng Phổ đánh bất ngờ, làm nhân viên nghiên cứu cả căn cứ S thị cơ hồ toàn bộ hi sinh.
Ở trong này, hai năm sau đó, nhân loại cùng thú biến dị ký kết hiệp định hòa bình chủng tộc.
Mà hiện giờ, thân ảnh Tô Duy Thượng tại kiến trúc khổng lồ hùng hồn làm nổi bật, có vẻ phá lệ nhỏ bé hèn mọn. Bụng bên trái hắn ta còn đang không ngừng chảy máu, nhưng ánh mắt lại cực kỳ hữu thần nhìn chằm chằm Kỷ Xuyên Trình và Tần Sở, trong ánh mắt kia tràn đầy cừu hận cùng ghen tị.
“Ha hả, các người cũng chỉ biết ỷ thế hiếp người sao?”