Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 115

Người đàn ông tuấn tú nhã nhặn ngồi xổm trên mặt đá cực lớn, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông đang hôn mê trước mắt này.

Nói là hôn mê, thật ra sau một khắc nữa hắn có lẽ sẽ chết cũng không chừng.

Chỉ thấy toàn bộ nửa người trái của người đàn ông nằm trên mặt đất đều lộ rõ dấu vết đen do bị bỏng sau khi bị lửa đốt, khốn khổ nhất không phải tứ chi, xương cốt toàn thân đều bị sóng xung kích cực lớn làm chấn vỡ. Bởi vì da cứng rắn vô cùng, nhưng xương sườn lại bị gảy bốn năm cái, có một cái còn cắm vào trong nội tạng, khiến cho xuất huyết bên trong tạo ra vết thương trí mạng.

Nhưng này cũng chỉ là suy đoán của Kỳ Dương.

Lúc anh tỉnh lại, S1 cũng đã có bộ dạng nửa chết nửa sống này rồi.

Anh căn bản không biết mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, có lẽ đã qua ba ngày, có lẽ chỉ vừa mới một ngày, khoảng thời gian đó cũng có thể khiến cho con thú biến dị bên cạnh này khôi phục toàn thân trọng thương tới một trình độ nhất định, chỉ là loại vết thương hiện tại này ở trong mắt anh hẳn là phải chết mới đúng.

Nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của S1, Kỳ Dương cũng tin tưởng tuyệt đối, chỉ cần tùy ý đánh một kích chí mạng nữa thôi, tuổi thọ của con thú biến dị này chỉ sợ cũng đi hết.

Năng lực tự lành mạnh mẽ của nó làm cho người khác phải líu lưỡi, dị năng khống chế không khí của nó khiến nhân loại gần như không có hi vọng chiến thắng, nhưng cho dù là thế, nó cũng chỉ là con thú biến dị, nó trước sau cũng không phải ——

Thần.

Kỳ Dương ngồi trên phiến đá này, nhìn con thú dị này dùng tốc độ cực chậm khôi phục vết thương cả mười ngày.

Đói bụng thì đi bắt chút thức ăn, khát thì đi tìm nơi nước mưa tụ lại trên đảo để uống. Thật ra với tố chát thân thể hiện tại của Kỳ Dương, anh có uống chút nước biển, cũng không tạo thành bất cứ tổn hại gì với thân thể.

Anh đã sớm biết, cơ thể của mình chỉ sợ là đã bị con thú biến dị sắp chết trước mắt này cải biến thật lâu trước đây. Chắc là lúc đó…

Kỳ Dương híp đôi mắt hẹp dài suy tư sau nửa ngày, cuối cùng có được đáp án: “Nụ hôn kia sao…”

Tiếng nói của anh dần dần bị bao phủ trong cơn gió biển lạnh rét đến thấu xương này, không ai trả lời, lộ ra sự cô độc tịch liêu đến vô cùng. Nhưng Kỳ Dương lại từ từ nở nụ cười, anh hạ đôi mắt đẹp xuống, ánh mắt vô tình nhìn con thú biến dị sắp chết nằm trên đất kia, tựa như lầm bầm lầu bầu: “Cải tạo thân thể của tôi tới trình độ này, xem ra cái giá mà cậu bỏ ra cũng không nhỏ nhỉ… S1.”

Đương nhiên trả lời anh chỉ có gió biển mặn chát đang gào thét.

Trên thực tế, sau lần đầu tiên S1 dẫn theo đám thú biến dị hiện thân trước mặt Kỳ Dương, anh đã biêt thân thể mình đang biên hóa: năng lực khôi phục tự lành cực nhanh, màu da và tố chất cơ thể cũng tới gần với biến hóa của con thú biến dị kia, trừ trừ không có biến dị ra dị năng, cơ thể của anh đã sớm cách xa những người bình thường tới mấy vạn dặm.

“Nếu không phải vì vậy… Chỉ sợ tôi đã sớm chết đi rồi.”

Nói xong câu cuối cùng, đã triệt để chìm lại ở trong cổ họng Kỳ Dương, anh trầm mặc khóa tầm mắt lên khuôn mặt đang hôn mê của S1, thật lau cũng không dời.

Không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên đứng dậy, nâng bước lên đi về phía sau, bắt đầu uống nước.

Động tác quả quyết quyết tuyệt, tốc độ dời mắt cũng rất nhanh, tựa như đang sợ hãi… Chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi, anh sẽ không nhịn được mà ép mình trực tiếp xử quyết con thú biến dị trước mắt này.

Nói là một hòn đảo nhỏ, kỳ thật chỉ là một gò đất nhô lên trên mặt biển.

Toàn bộ hoàn đảo chỉ có cỡ chưa đầy một trăm mét vương, ở trên đảo có mấy cây dừa cao cao và những chỗ lõm tụ nước mưa nho nhỏ, ngoài ra, không có thứu khác, đến ột sinh vật sống cũng đừng mong thấy được.

Sau khi Kỳ Dương uống nước xong liền nhanh chóng trở về ngồi lại, anh lại lặp lại động tác của mình mỗi khi thức dậy, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại hành động đó ——  

Nhìn chằm chằm vào con thú biến dị kia, lầm bầu lầu bầu mọt mình.

Đôi khi anh nghĩ, có lẽ một giâu sau, con thú biến dị này liền chết đi?

Nhưng năng lực tự lành khủng bố ngoan cường đến không thể tưởng tượng nổi,  lại làm lời nói trong anh một lần cũng không nói ra được, chỉ nhìn tên xương cốt cả người bị nghiền áp kia dần dần cứng lại thành hình, nhìn tứ chi biến hình đến vặn vẹo chậm rãi khôi phục nguyên dạng, nhìn cái động lớn trên lồng ngực, dần dần khép miệng lại, nhìn khuôn mặt bị stab-3 oanh tạc đến hoàn toàn thay đổi kia, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

S1 không phải là…sinh vật hình người đẹp nhất mà Kỳ Dương gặp được.

Từ khi tiến vào sở nghiên cứu của căn cứ S thị, sau khi trở thành nghiên cứu viên hạch tâm nhảy dù, có rất nhiều người bình thường không tiến hóa đều mơ tưởng ôm lấy hắn,Vương lão ngũ kim cương tuong lai này.

Trước mạt thế người có dáng vẻ tuyệt thế xinh đẹp yêu dị nhất, thậm chí là khuê tú (tiểu thư nhà giàu) diễn viên thanh tú tựa như đóa sen nở trên mặt nước, anh cũng gặp vài người rồi. Nhưng những người này trong mắt anh vĩnh viễn chỉ là một khung xương khoác da người mà thôi, chưa từng phân biệt đẹp xấu gì cả.

Nhưng dần dần anh lại cảm thấy, kỳ thật S1 lớn lên coi như không tệ.

Trong lúc cậu ngủ say, không có loại khí tức nguy hiểm tới tử vong, cũng không có loại ngoan tuyệt quyết liệt như Địa Ngục Tu La kia, chỉ là đơn thuần nhắm mắt như thế, yên bình ngủ, ngũ quan xinh đẹp tựa như một người đẹp ngủ trong rừng, màu da trắng nõn sáng long lanh, đợi nụ hôn thâm tình của hoàng tử, để cậu tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.

Kỳ Dương cảm thấy, đây là vì anh đã thấy bộ dạng khuôn mặt xấu xí hư thối khi bị oanh tạc của con thú biến dị này lúc trước, mới cảm thấy dáng vẻ hiện tại của đối phương rất dễ nhìn.

“An tĩnh như vậy… Nếu cậu mãi mãi vẫn không tỉnh lại, hình như cũng không tệ lắm.”

Tiếng nói của Kỳ Dương tựa như là thắm đượm tiếng thở dài, xen lẫn một loại bất đắc dĩ cùng nỗi buồn vô cớ, tựa hồ là đang quý trọng khoảng thời gian thanh nhàn khó được này, có thể nhàn nhã mà ngổi trên mặt đá lạnh băng cực lớn này, có thể không làm gì chỉ ngẩn người nói chuyện, có thể không cần phải căng cứng tất cả tế bào toàn thân, có thể…

Nhìn dáng vẻ ngủ say yên tĩnh của con thú biến dị này.

Thật giống như chưa từng có bất cứ phân tranh gì, cũng chưa từng có bất cứ tranh đấu gì.

Bên ngoài cũng không có bất cứ thứ gì cần anh quan tâm, không có bất cứ thí nghiệm chưa xong nào, không có bất cứ kẻ thù nào, không có bất cứ chủng tộc đối lập nào, cũng không có bất cứ biến hóa địa cầu nào.

Hòn đảo hoang này đã ngăn cách hết lại.

Chỉ có sóng biển qua bao nhiêu năm cũng vẫn luôn không ngừng đánh lên bờ phát ra tiếng động dữ dội, đến một con chim biển cũng không nhìn thấy, cõn những con côn trùng lại ẩn sâu dưới đất, khiến người ta không dễ phát giác. Ngoại trừ tiếng gió biến quét qua lá cây sào sạt, Kỳ Dương chỉ có thể nhàm chán nhìn S1 mỗi ngày, từng chút một hồi phục như ban đầu.

Anh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp kia như được thiên nhiên dùng những nét đao tỉ mỉ và tinh tế nhất tạo khắc. Bỏ qua khí tràng cường đại khiến người khác không thể nhìn thẳng, thfi giờ khắc này, sau khi đã nhìn suốt mười ngày, cuối cùng Kỳ Dương cũng có được một kết luận ——

“Cậu thật là… hoàn mỹ tới mức thái quá.”

Ngũ quan theo tỉ lệ hoàng kim, tươi tắn hơn một chút, lạnh nhạt giảm một chút. (?)

Khuôn mặt của S1 thật sự giống như được đo bằng dùng cây thước hoàn mỹ nhất, sau khi vết thương cuối cùng ở cằm dưới khép lại tạo ra làn da mới trắng nõn. Kỳ Dương nhịn không được nuốt nước miếng một cái, hầu kết nhô lên cũng chuyển động lên xuống một cái.

Trong dĩ vãng, khí thế của con thú biến dị quá mức hùng mạnh, toàn thân đều tản ra khí tức tử vong ngoan lệ đầy nguy hiểm, sau khi hết thảy đều biến mất, mới có thể làm cho người ta chú ý tới ngũ quan vô cùng hoàn mỹ của hắn. Không thể nói là gương mặt đẹp nhất mà Kỳ Dương từng thấy, nhưng, tuyệt đối là gương mặt hợp lý nhất.

Cho dù là David có cơ thể đẹp nhất trong nghệ thuật phương Tây, cũng không tinh điêu tế trác (hoàn mỹ tinh tế) được như vậy.

“Cậu thật là… kết quả tiến hóa cuối cùng của sinh vật sao?”

Tiếng nói yếu ớt chôn vùi trong gió biển lạnh buốt cũng sóng biển cao ngất, chút ánh sáng mỏng manh trong mắt Kiều Dương càng ngày càng mờ, lông mày anh từ từ cau lại, một vẻ mặt phức tạp xuất hiện trên gương mặt gầy tái nhợt của anh.

Hôm nay, anh có rất nhiều thời gian.

Vầng Thái Dương không có nhiệt độ từ từ rơi xuống đường chân trời phương tây, ở chỗ giao nhau của phía chân trời xa nhất được phủ lên bằng những đám mây dài mảnh màu xanh tím xinh đẹp rực rỡ. Kỳ Dương mặt không biểu tình ngẩng đầu lên nhìn maenh đường cong thật dài kia, tâm tình của anh từ từ trầm xuống, trong con ngươi lại vẫn còn một chút ánh sáng đang giãy dụa.

Anh nhớ rõ, lúc Stab-3 bắn ra thành công, Trương Bản Đan cũng không bắn chuẩn.

Chọn dùng Stab-3 súng điện hạch từ cường lực cao chuyển, phạm vi bạo tạc lại càng thu nhỏ lại, làm cho năng lượng viên đạn chuyển hóa thành năng lượng ánh sáng tinh khiết. Năng lượng đó đã quét qua anh và S1, S1 đã nhanh chóng bố trí một tầng phòng ngự dày đặc, đó là một tầng phòng ngự đen sâu lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Anh cảm giác được cơ thể mình bị cuộc bạo tạc dữ dội đánh bay đi, đợi đến khi tỉnh lại, cũng đã nằm hôn mê trên hòn đảo hoang này.

Thực lực của S1 quả thực đã vượt quá dự liệu của anh, nếu cứ tiếp tục như vậy…

Ai cũng không dám cam đoan, lúc hắn tỉnh, thế giới sẽ xảy ra biến hóa khủng bố như thế nào.

Một chút ánh sáng giãy dụa cuối cùng trong con ngươi cũng triệt để biến mất, Kỳ Dương cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh băng tàn khốc bình tĩnh nhìn lên thân con thú biến dị hình người vẫn đang hôn mê như trước.

Anh dùng một loại ánh mắt mà chính anh cũng không hiểu nỗi, gần như tham lam quét qua từng chút bộ phận trên cơ thể người trước mắt này, mỗi một tấc da, mỗi một hô hấp, từ mái tóc đen có vẻ khô héo không có chút ánh sáng nào, đến vết thương chưa khỏi hẳn đang hư thối trên bàn chân kia.

Đến cuối cùng, tầm mắt của anh tập trung trên lồng ngực đang nhẹ nhàng nhảy lên của đối phương.

Kỳ dương chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên trên ngực trái S1.

Chỗ đó, có một trái tim khỏe mạnh đầy sức sống đang dùng sức nhảy lên, nó vận chuyển đến tế bào toàn thân tiến hành khôi phục hoàn toàn, cho dù nhìn từ bên ngoài thì con thú biến dị này đã khôi phục rất tốt, trên thwujc tế, cả người nó vẫn đang ở trên bờ nguy hiểm.

Chỉ cần có người nhẹ nhàng đẩy một cái, nó sẽ rơi xuống từ chỗ cao nhất trên vách núi, trọn đời cũng không được siêu sinh.

Bàn tay của Kỳ Dương đặt lên vị trí trái tim, cách một tầng vải mỏng đơn bạc, trái tim đó vẫn đập mạnh mẽ như trước, thể hiện rõ sức mạnh của sinh mệnh.

Kỳ Dương cúi người xuống, kề sát tay phải vào trái tim đó.

“Thình thịch –”

“Thình thịch –”

Loại sức sông mạnh mẽ này, lại khiến cho vành mắt anh dần dần nóng ướt, lúc anh thẳng người dậy mới phát hiện, một giọt nước mắt óng ánh lạnh buốt đã rơi ra từ mắt anh, “tích” một tiếng, rơi lên trên bờ đôi môi mỏng tái nhợt không có một chút máu của S1.

Ngón tay nắm chặt lại.

Khi trí tuệ đã trác tuyệt tới một trình độ nhất định, tình cảm đã phát triển tới một mức độ không thấp đến mức khó thể phát giác cảm tình của chính mình.

Kỳ Dương nhìn con thú biến dị trước mắt này, cho dù anh vẫn luôn tận lực thôi miên mình xem nhẹ cảm tình đang giấu sâu trong lòng này, vẫn là không thừa nhận không được –

“Cậu rất đặc biệt, S1.”

Lúc con thú biến dị này dùng vẻ mặt gần như đơn thuần, lỗ mãng ngang bướng ngăn ở trước người anh, sau khi vì anh cản khối đá trí mạng kia, con thú biến dị này lại dùng hết tất cả sinh mệnh hôn lên cơ thể đã mất đi độ ấm của anh, để cho anh được sống một lần nữa.

Anh cũng đã sâu sắc cảm nhận được.

Anh và con thú biến dị này chỉ có một kết cục –

Cùng chết.

Cùng sống.

Nắm chặt một hòn đá cực lớn trên mặt đất, góc cạnh bén nhọn, Kỳ dương dùng sức đập mạnh từ trên cao xuống, mục tiêu nhắm ngay trái tim của S1. Động tác của anh không có một chút chần chừ, dùng sức đập viên đá sắc bén!
Bình Luận (0)
Comment