Đèn tỏa ra ánh sáng trắng, mạnh mẽ đem toàn bộ chỗ ngoặt chiếu sáng lên.
Hai đội người cứ như vậy không hẹn mà gặp, không khí bao phủ dần dần đọng lại, trầm trọng mà xấu hổ.
Cảnh Hạ chậm rãi mở to hai mắt, kinh hãi mà nhìn người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, nhưng ngay lập tức, cậu liền che dấu vẻ thất thố của mình. Cảnh Hạ thoáng suy tư một chút về phương thức ở chung hồi trước của mình cùng Tô Duy Thượng, nhưng trong giờ phút này cậu thực sự cũng không có tâm tình mà đi bắt chước chính bản thân lúc đó.
Môi hơi hơi mấp máy, cậu vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nghe được một trận âm thanh hấp tấp nóng nảy “Kỷ kỷ” tạc mao đột nhiên vang lên. Trên đầu truyền đến tiếng động, Cảnh Hạ theo bản năng mà ngẩng lên nhìn, chỉ thấy dưới ánh đèn chói mắt từng hạt ánh sáng lóng lánh, một cái bóng nhỏ màu đen cọ một chút liền phóng ra.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Hắc được nuôi đến da dày thịt béo, cùng với việc trường kỳ ghé vào trên đầu mình, kéo dài tính nết không vận động, lười biếng, đã làm cho Cảnh Hạ tựa hồ quên mất tiểu tử kia còn có tốc độ thần kỳ đáng sợ như vậy. Giống như một chiếc mũi tên nhọn đã rời cung, cái bóng nhỏ “Vèo ——” một tiếng liền đánh về phía thiếu niên nhỏ gầy yếu nhu nhược kia. (quất nó đi, thăng sớm đỡ phải khổ Cảnh thiếu lo liệu [╰╯]Tuy rằng thân hình rất nhỏ, thể trọng không lớn, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, Tiểu Hắc vẫn làm Tô Duy Thượng ngã lui một bước về phía sau, ôm bụng phát ra một tiếng kêu rên. Hắn tùy tay dùng sức đảo qua, liền đem thứ kéo áo mình vứt ra ngoài. Thân hình béo mập lăn trên mặt đất, nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động.
Kỷ Xuyên Trình phản ứng lại đầu tiên, y nhanh chóng tiến lên một bước, thừa dịp tất cả mọi người chưa lấy lại tinh thần, thoáng một cái liền bắt được nhóc con còn nóng lòng muốn thử kia, dẫn đến một trận phản kháng quyết liệt của Tiểu Hắc Tử. Y bất động thanh sắc mà đem vật nhỏ nắm chặt trong tay, giam cầm động tác của nó nhưng không thương tổn mảy may đến nhóc con đang vặn vẹo.
“Đại khái là nhảy nhầm chỗ.”
Thật chân thật đáng tin mà nói ra suy đoán. (edit chan: tiểu nữ cam bái hạ phong o[]o
Tô Duy Thượng sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt Kỷ Xuyên Trình lạnh lung, không nói gì. Ngược lại một bên Ngô Kế Thanh vội la lên: “Đây là thú biến dị đi? Tốc độ nhanh như vậy, nó còn hướng Tiểu Thượng mà nhào thẳng đến, việc này quá nguy hiểm rồi.” Vừa nói xong, Ngô Kế Thanh đã tiến lên một bước định cướp đi Kỷ Kỷ.
Cảnh Hạ lập tức hướng bên cạnh bước một bước tính ngăn Ngô Kế Thanh, lại không nghĩ rằng người sau trực tiếp duỗi tay liền từ dưới nách hắn mà qua, trực tiếp muốn giựt lấy vật nhỏ kia đang thất xoay bát xoay, giãy dụa không ngừng.
“Thứ này sẽ tập kích người, nhất định phải hảo hảo xử trí, không thể để cho nó…” Ngô Kế Thanh thanh âm đột nhiên đình chỉ, tay gã cách Kỷ Kỷ không quá 10 mét, lại xấu hổ mà ngưng ở giữa không trung, không dám tiến lên trước một chút.
Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình rủ con ngươi, nhìn như tùy ý mà chậm rãi mở ra bàn tay bày ra Kỷ Kỷ đứng ở trong. Ngón tay nam nhân thon dài gầy yếu tách ra hơi hơi chuyển hướng, tay phải nơi lòng bàn tay có một đạo đạm sắc đao ngân (Edit-chan: ta nghĩ là vết sẹo? Beo-chàn: Đúng dồi, sẹo đấy.:v từ trên phía trái kéo dài đến phía dưới bên phải, giống như phân cách tuyến đem bàn tay chia làm hai, mà chuột nuôi béo đô đô lông đen liền giấu đi tiểu móng vuốt đang đứng ở giữa.
Tiểu Hắc Tử kinh ngạc “Kỷ kỷ” hai tiếng, sau đó đột nhiên phát hiện mình lại được tự do, nó dựng cái đuôi rồi kích động mà muốn lần thứ hai tiến công, nhưng vừa nhấc đầu nhỏ lên, liền bắt gặp một đạo ánh mắt nam nhân thâm trầm đạm mạc.
Thân mình tròn vo nhỏ xíu phút chốc run rẩy, Kỷ Kỷ rụt đầu ghé vào lòng bàn tay Kỷ Xuyên Trình ngoan ngoãn không lộn xộn nữa. Mà bên kia, Ngô Kế Thanh bình phục lại tâm tình mới vừa rồi bị kinh sợ, nuốt nước miếng một cái nói: “Kỷ… Kỷ Xuyên Trình, vừa rồi anh cũng nhìn thấy, nó công kích tiểu Thượng, là phi thường nguy hiểm.”
Cảnh Hạ lập tức nói: “Kỷ Kỷ tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng nó không có nguy hiểm.”
“Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Chuột có thể bị giết, nhưng không thể bị lăng nhục (đầu năm nay làm chuột nuôi nhà cũng không dễ dàng gì ╮[╯╰]╭Ngô Kế Thanh quay đầu nhìn về phía Cảnh Hạ, hít một ngụm khí, thấm thía mà nói: “A Cảnh, tiểu Thượng vừa rồi cái gì cũng không trêu chọc nó, nó lại đột nhiên chạy tới, cái này còn chưa đủ thuyết minh vấn đề sao? Cậu không thể bởi vì không thích tiểu Thượng, liền xem nhẹ tính nguy hiểm của thứ này.”
Cảnh Hạ cũng không quay đầu lại mà vươn tay đem tiểu Hắc Tử từ lòng bàn tay Kỷ Xuyên Trình ôm trở về, chọc cho tiểu thịt cầu đưa ra chân nhỏ béo ú, nói: “Móng vuốt vừa lớn hơn một tháng, bây giờ còn mỏng như vậy.” Nói xong, Cảnh Hạ lại dùng hai ngón tay đè mặt chuột béo đô đô, khiến nó nhe răng trợn mắt mà “Kỷ kỷ” lộ ra một hơi răng nanh: “Còn có răng nanh này, cắn hạt dưa đều lao lực.”
“Kỷ kỷ” (phản kháng vô hiệu lực…
Cảnh Hạ tiếp tục nói: “Trên thực tế, con chuột hamster biến dị lông đen này đã đi theo chúng ta hơn một tháng, lúc đó nó cũng không có uy hiếp đến an toàn của bất luận ai. Hơn nữa phương hướng tiến hóa của nó là tính nhanh nhẹn, nên bản thân không có lực sát thương. Nếu có thể, tôi sẽ đi làm thí nghiệm cấp bậc biến dị của nó ngay bây giờ, đại khái cấp bậc chắc cũng không cao.”
Nghe Cảnh Hạ miệng lưỡi lưu loát nói một đoạn, Ngô Kế Thanh kinh ngạc một hồi. Ở trong ký ức của gã, Cảnh Hạ chưa bao giờ kiên nhẫn mà đi biện giải nói lý như vậy. Gia cảnh ưu tú, bản thân điều kiện trác tuyệt, Cảnh Hạ vẫn luôn sinh hoạt thực tự tại, thậm chí còn có chút tính tình tùy hứng của đại thiếu gia.
Đại khái do lúc nhỏ vốn bị bắt cóc, mẫu thân lại sớm qua đời nên, Cảnh phụ vì áy náy vẫn luôn thực sủng nịch đứa con trai này. Mà Cảnh Hạ làm thái tử Cảnh gia ở B thị, từ nhỏ đã là tồn tại xuất chúng, người muốn lấy lòng cậu nhiều đến đếm không xuể.
Trong ấn tượng của Ngô Kế Thanh, tuy rằng gã từ nhỏ quen biết giao hảo, nhưng gã cũng biết Cảnh Hạ tính cách kiêu ngạo trong mắt không chấp nhận được một hạt cát. Đúng là bởi vì cái dạng này, gã từ nhỏ đến lớn đều sẽ âm thầm an ủi chiếu cố Tô Duy Thượng hơn. Sau mỗi lần Cảnh Hạ khi dễ đùa cợt cái tiểu nam hài đáng thương kia, gã đều lén lút đi đến chỗ Tiểu Thượng quan tâm một chút.
Cao thấp đánh giá Cảnh Hạ trong chốc lát, Ngô Kế Thanh phát hiện trước mắt vẫn là thanh niên trúc mã bề ngoài xuất chúng trương dương như trong trí nhớ, gã hơi nhíu mày, nói rằng: “Nhưng mà A Cảnh, đây dù sao cũng là một con thú biến dị. Tôi cảm thấy cậu cần phải đem nó giao cho Sở nghiên cứu, cho họ cách ly cùng nghiên cứu.”
Cách ly, nghiên cứu, những điều này chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi. Cái gọi là cách ly là đem thú biến dị nhốt trong cũi Sở nghiên cứu đặc chế, cái gọi là nghiên cứu là trực tiếp tiến hành các loại kích thích vật lý, hóa học, cuối cùng lại thông qua giải phẫu, quan sát phương thức thú biến dị tiến hóa mà nghiên cứu sinh lý người tiến hóa cùng với chế tạo vũ khí.
Cảnh Hạ sắc mặt trầm xuống: “Ngô Kế Thanh, những con thú biến dị bị nghiên cứu đều là ở trong chiến đấu bắt được, có tính công kích.”
Ngô Kế Thanh nghe vậy sửng sốt, trong đầu xẹt nhanh qua suy nghĩ “cậu ta làm sao biết cái này”, sau đó nhìn Chu Nghị đứng ở một bên giật mình liếc mắt một cái, đại khái suy đoán là đối phương nói cho Cảnh Hạ. Gã nói: “A Cảnh, thứ này tập kích tiểu Thượng còn chưa đủ sao? Cậu chính là anh của tiểu Thượng, các cậu có quan hệ huyết thống, hiện tại sau này còn là…”
“Được rồi Kế Thanh, anh không cần lại vì em mà cùng anh ấy cãi nhau.” Thanh âm thật ôn nhu vang lên, ẩn ẩn mà mang theo một tia khóc nức nở, Tô Duy Thượng trừng lớn viên mâu xinh đẹp, nhìn Cảnh Hạ nói: “Anh, em không sao, anh không cần để ý. Kế Thanh là bởi vì quá lo lắng cho em mới có thể như vậy, kỳ thật anh ấy không phải cố ý răn dạy anh đâu.” (edit- chan: ta không ưa cái loại khẩu phật tâm xà giả bộ làm bạch liên hoa (Beta-bấy bì: nàng edit mới, còn hơi hiền nhỉ, chửi thẳng mặt nó đó, đậu xanh rau má đậu phộng (Beo-chàn: Nô, là đậu xanh rau má trà đá sữa đậu nành. =
Giống như bây giờ mới đột nhiên hiểu được, Chu Nghị vỗ đùi, kinh hô: “Các người thật sự quen biết nhau? Này thật đúng là rất có duyên phận, không nghĩ tới các cậu là huynh đệ.”
Cảnh Hạ chắc như đinh đóng cột mà nói: “Xin lỗi Chu Nghị, tôi nghĩ anh lầm rồi. Tôi họ Cảnh, cậu ta họ Tô, chúng tôi không phải huynh đệ.”
Tô Duy Thượng trong đồng tử thiển sắc xẹt qua một tia hắc ám, hắn thực như hụt hẫng nhíu khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, ủy khuất mà nói: “Anh, trước mặt người bên ngoài anh không nên tức giận. Em biết những năm gần đây anh vẫn cảm thấy em không phải là người Cảnh gia, nhưng là hiện tại ba ba bởi vì tiến hóa thất bại đã qua đời rồi, Cảnh gia cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, vô luận anh đã đối với em như thế nào, em cũng sẽ không vứt bỏ anh.” Ngụ ý muốn ám chỉ cho Chu Nghị, Cảnh Hạ lúc ở B thị là lấy mạnh hiếp yếu, chính mình bị vây trong đơn phương yếu thế.
Cảnh Hạ vốn còn có thể miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng hiện tại nhìn Tô Duy Thượng mang bộ dáng nhu nhu nhược nhược này, cậu tức khí không đánh liền nghẹn.
Tô Duy Thượng thật sự là học mẹ hắn mười mươi không sai một phân, thậm chí là trò giỏi hơn thầy Năm đó Tô mẫu là dựa vào tư thái mảnh mai này mà lừa bịp Cảnh phụ, còn hiện tại, nhi tử của bà ấy như trước muốn dùng mỗi một chiêu này lừa dối đại chúng
Đời trước Cảnh Hạ biết rõ bộ mặt xấu xí này của Tô Duy Thượng nhưng bất hạnh là không có chứng cớ, đến cả đời này, cậu càng tinh tường biết đối phương trong bụng đều là tâm địa rắn rết như thế nào, nhưng lại như trước không có cách nào nói thẳng.
Cảnh Hạ hận cực kỳ cái loại tiểu nhân hai mặt như vậy, càng khinh thường chúng bạn đi cùng hắn. Nhưng đời này cậu sẽ không giống với trước kia, bị Tô Duy Thượng chọc giận, sau đó trước công chúng lộ ra bộ dạng nóng nảy hách dịch.
Cảnh Hạ chậm rãi gợi lên môi, hỏi ngược lại: “Tô Duy Thượng, nói có sách mách có chứng. Tôi vừa mới nhìn thấy cậu, tôi làm sao có thể làm gì với cậu?”
Có chút kinh ngạc khi Cảnh Hạ cư nhiên không bị mình làm tức giận đến nổi trận lôi đình, Tô Duy Thượng sửng sốt một cái chớp mắt, thực cam chịu lại chớp chớp mắt mèo, nói: “Anh, em không phải có ý này. Em… Em vừa rồi ngực bị đâm rất đau, cho nên mới nói sai.”
“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ”
Phi Liền chút khoảng cách ấy Hamster đại gia ta còn không gia tốc nhiều, có thể đem mi bị đâm là thế nào (Ai dô Hamster đại gia đừng nóng [╰╯] cơ mà bạn Edit –chan cũng ăn không vô điệu bộ của tên kia, bạch liên hoa cái gì, rõ ràng một bộ thực nhân hoa ╮[╯╰]╭╮[╯╰]╭╮[╯╰]╭Cảnh Hạ cười lạnh một tiếng: “Cậu là dị năng giả đi, Tô Duy Thượng?”
Không hiểu được ý tứ đối phương, Tô Duy Thượng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Cảnh Hạ nói: “Lực đạo loại này cũng có thể làm cho cậu, một dị năng giả, bị đâm đến mức nói cũng nói sai, cậu thật đúng là rất mảnh mai yếu đuối. Phải hảo hảo bảo trọng thân thể a.” Nội dung lời nói hàm xúc, mang theo chút ý tứ trào phúng, nhưng vẻ mặt Cảnh Hạ dường như nghiêm túc giống như thật quan tâm đối phương, đến Ngô Kế Thanh đều nói không ra được chỗ nào quái dị.
Chu Nghị cao giọng cười to: “Ha ha, hai huynh đệ các cậu thật đúng là có ý tứ.”
Kỳ Dương vẫn đứng một bên đảo mắt nhìn xung quanh lại bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Tôi còn thật chưa nghe nói có dòng họ nào mà lại có huynh đệ bất đồng như vậy đâu, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ?”
Kỳ Dương trước cũng không có ý tứ muốn chú ý bên này, mà Tô Duy Thượng cũng không có chú ý tới y, nhưng người này bỗng nhiên mở miệng lại làm cho hắn có chút xấu hổ. Tô Duy Thượng tiểu tâm mà đánh giá Kỳ Dương hồi lâu, lại xác nhận đối phương không phải người trong vòng luẩn quẩn ở B thị, hắn nét mặt tinh xảo biểu lộ một tia tươi cười: “Tôi là theo họ mẹ.”
Cảnh Hạ: “Mẫu thân của tôi cũng không họ Tô.”
Vừa nghe lời này, Kỳ Dương tự nhiên cũng hiểu được. Hắn tò mò mà nhìn Tô Duy Thượng trên mặt biến hồng biến xanh, nhịn không được ý xấu mà trêu chọc nói: “Nhìn đoán không ra, Cảnh Hạ cậu còn có một người phụ thân phong lưu a.” Kỳ Dương cũng không có ý tứ thiên vị ai, hắn tiếp tục nói: “Cảnh Hạ, người nhà nói cũng không sai, bên Cảnh gia còn dư lại hai người các cậu, hảo hảo sống qua ngày đi thôi.”
Thật sự là châm ngòi thổi gió, căn bản là e sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Kỷ Xuyên Trình thản nhiên mà quét mắt qua liếc Kỳ Dương một cái, sau đó vươn tay đem Tiểu Hắc Tử trong lòng bàn tay Cảnh Hạ bóp bóp, rồi thật bình tĩnh mà đem nó lần nữa thả lại trên đầu Cảnh Hạ. Động tác này vào lúc này có vẻ đặc biệt đột ngột, nhưng mà Kỷ Xuyên Trình lại làm rất tốt xem như là việc đương nhiên, làm xong lại phủi phủi tay, nhìn về phía Kỳ Dương.
“Cảnh gia chỉ còn lại có một người, tên là Cảnh Hạ.”
Ngữ khí của hắn thong dong đạm mạc, giống như chính là trần thuật lại một sự thật rất bình thường (một câu của anh thật là tùy thời đúng chỗ =