Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 30

Cảnh Hạ nắm con chuột thối không nghe lời chạy loạn đi ra ga ra ngầm.

Bốn chân ngắn ngủn lại thô béo chỏng lên trời không ngừng đạp loạn, nhưng bởi vì bị người ta xách cái đuôi nhỏ nên cũng chỉ có thể phí công.

“Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Cảnh Hạ mắt lạnh: “Nghe không hiểu.”

“Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Cảnh Hạ nhẹ nhàng vung cái đuôi tinh tế, tiểu hắc tử liền bay lên không trung. Hai mắt trợn thật lớn, không kịp phản ứng một chút rằng đối phương sẽ đột nhiên đem mình ném lên trời, bốn chân kỷ kỷ chỉa lên trời hoảng sợ “Kỷ kỷ” hai tiếng, bất quá một giây, lại bị hai tay Cảnh Hạ nắm nắm bụng phì.

Đã gần giữa trưa, ánh sáng bên ngoài ga ra thập phần dồi dào. Ánh sáng ôn hòa từ tầng cao ốc xiên xuống ấp ôm mặt đất, Cảnh đứng ở dưới bóng râm.

Tay trái mềm nhẹ mà nắm thân mình kỷ kỷ phì đô đô, ngón trỏ tay phải duỗi thẳng từ thịt đến đường ranh giới cổ nhìn không ra rồi phủ đến đùi trong.

“Kỷ kỷ Kỷ kỷ”

Biến thái Lưu manh

Cảnh Hạ ghét bỏ mà liếc mắt chỗ kia nhỏ đến cơ hồ có thể xem là thịt nha, cười lạnh một tiếng: “Đừng cử động, cử động nữa tao cho mày tuyệt dục.”

“QAQ kỷ kỷ…”

Dê xồm…

Cảnh Hạ không thèm quản tiểu hắc tử nội ngưu mãn diện, cậu dùng ngón trỏ một lần lại một lần mà sờ soạng bụng mềm nhũn bảy tám lần. Theo động tác của cậu, mày thanh tú càng ngày càng nhăn, cuối cùng thì thào lẩm bẩm: “Nuốt một viên đá lớn như vậy, không nói có thể chết hay không, cư nhiên một chút nhô ra cũng sờ không được?”

Cảnh Hạ không tin mà lại sờ soạng vài cái, sờ thẳng đến lúc kỷ kỷ kêu gào không ngừng, cũng không đụng đến khối đá lục sắc bị vật nhỏ ăn vào trong bụng. Một làn gió hiu quạnh thanh lương từ phía nam thổi qua, làm lá cây cùng cỏ dại rung động xào xạt, Cảnh Hạ đang thất thần vuốt kỷ kỷ tự hỏi, bỗng nhiên nghe được một đạo tiếng gió rất nhanh tiến lại đây.

Cậu theo bản năng mà triển khai một tường nước chặn tập kích thình lình xảy ra, lúc ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một nhúm lông vàng biến dị lớn cao cỡ nửa người đang nhe hàm răng sắc bén, hung tợn mà trừng mình.

Bất đồng với sự ôn hòa thân mật trước mạt thế, ánh mắt lộ ra từ nhúm lông vàng biến dị tản ra hung ác, răng nanh bén nhọn, dịch nhỏ giọt xuống dưới, cả người gầy đến xương bọc da, da lông sắc vàng cũng đều biến thành màu đen, ngắn đến dính sát vào trên người. Trên bụng nó có một vết thương dữ tợn, da thịt lộ ra phía ngoài, lộ ra xương cốt trắng đỏ giao nhau.

Cảnh Hạ mâu sắc trầm xuống, trực tiếp đem tiểu hắc tử trong tay ném về trên đầu, sau đó nghiêm túc mà ngưng mắt nhìn chó lông vàng biến dị rõ ràng đã đến cùng đường mạt lộ. Dù sao vốn là sinh vật tương đối có trí tuệ, nhúm lông vàng biến dị đại khái cũng ý thức được mình sắp tử vong, nó hiểu rõ ràng phải làm hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp đạp chân sau, mở ra mồm to máu chảy đầm đìa hướng Cảnh Hạ táp tới.

Kiếm nước sắc bén chém ngang.

Hai đoạn thân mình trên mặt đất run rẩy vài cái, cuối cùng triệt để mất đi sinh khí.

Máu sậm đỏ lưu đầy mặt đất, Cảnh Hạ trầm mặc mà cúi đầu nhìn cont hú biến dị hồi lâu, cuối cùng than nhẹ một tiếng.

Đại khái chỉ tới cấp E, lại bị trọng thương, thứ này trong mắt cậu căn bản là tự mình nhảy bổ vào lưỡi dao.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi chết chóc, không biết có phải bởi vì hướng biến dị có chút quỷ dị hay không, con chó lông vàng biến dị sau khi tử vong máu cũng không đọng lại mà tiếp tục chảy xuôi, đem một tảng ngói lớn trên mặt đất toàn bộ nhuộm thành ám sắc. Cảnh Hạ nhăn mày đang định tẩy trừ một chút mặt đất chói mắt, còn chưa có động tác liền lại nghe thấy một đạo tiếng gió rất nhanh nhẹ từ phía sau mình vang lên. ( khổ thân em hình như có thù với thể biến dị phong hệ thì phảiThân thể nhanh chóng mà mãnh liệt né về hướng bên phải, thành công tránh thoát đạo phong nhận sắc bén. Cảnh Hạ quay đầu nhìn lại, lúc tầm mắt nhìn thấy người tới mãnh liệt đình trệ, có chút kinh ngạc mà nhìn người không nên xuất hiện tại cái chỗ này.

“Cảnh Hạ? ” Tô Duy Thượng thực rõ ràng cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Cảnh Hạ, biểu tình chán ghét tại trên mặt tinh xảo dừng lại trong chớp mắt lại thực nhanh dấu đi, nói: “Anh, anh sao lại ở đây?”

Lại là một bộ dáng tươi cười ôn nhu thiện lương hồn nhiên.

Cảnh Hạ hơi hơi mị con ngươi, cũng không trả lời vấn đề của Tô Duy Thượng, hỏi: “Cậu vừa rồi muốn làm gì?”

Tô Duy Thượng vô tội mà chớp vài cái mắt mèo lớn, nói: “Vừa rồi em bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi liền hướng đây chạy tới, chưa thấy rõ là cái gì trước hết phát một đạo phong nhận, anh, anh đừng hiểu lầm.”

Cỏ cây xanh ngắt trong hoa viên tiểu khu rất tiện trong việc che dấu, Cảnh Hạ đang đứng tại một gốc cây bạch quả biến dị cao tới hơn mười mét, sắc mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên ở trước mắt. Hai người ước chừng nhìn nhau mấy chục giây, ngay khi Tô Duy Thượng sắp duy trì không trụ nổi tươi cười tận lực trên mặt, Cảnh Hạ đưa tay nhẹ nhàng mà sờ sờ hamster biến dị trên đầu đang kêu “Kỷ kỷ” không ngừng.

“Tô Duy Thượng, cậu đến đây làm gì?”

Tô Duy Thượng đột nhiên ngẩn ra, sau đó nhanh chóng biện giải: “Hôm nay em vừa lúc được an bài ở lại khu phụ cận dọn dẹp, sau đó trùng hợp đụng phải một con thú biến dị.” Tầm mắt của hắn tại trên người con chó lông vàng biến dị phía sau Cảnh Hạ đảo qua, sau đó tiếp tục cười nói: “Chính là con kia, em đuổi theo nó đã lâu rồi, anh, vết thương trên bụng nó là em tạo ra.”

Cảnh Hạ không thanh sắc mà quay đầu liếc con chó lông vàng biến dị một cái, sau đó ngẩng đầu lên nói: “ Vết thương rõ ràng đã biến đen, ít nhất đã lưu lại một ngày trước. Tô Duy Thượng, cậu lúc nói láo thật sự cả sắc mặt cũng sẽ không đổi một chút nào.” Trong lời nói mang theo châm biếm rõ ràng, ngữ khí trào phúng khinh thường.

Ý cười trên hai gò má triệt để ẩn đi, Tô Duy Thượng xấu hổ mà trắng mặt.

Hắn hoàn toàn thật không ngờ lời nói dối của mình cư nhiên bị vạch trần nhanh như vậy, loại cảm giác bị trắng trợn xé ra dưới ánh mặt trời này, làm hắn không có chỗ nào bỏ chạy.

Ngón tay hơi hơi rút lại, Tô Duy Thượng chậm rãi cắn răng, sau đó gợi lên khóe môi lại lộ ra một cái tươi cười vô hại: “Đại khái là em nhớ lầm. Anh có biết, lúc đánh nhau tốc độ của nó rất nhanh, có thể là em thất thủ nói không chừng.”

Cảnh Hạ thùy mâu: “Thật không nghĩ tới, Tô Duy Thượng cậu cư nhiên không đánh đã khai.”

“?” Tô Duy Thượng nghi hoặc mà ngẩng đầu.

Cảnh Hạ cười lạnh: “Tôi chỉ là thuận miệng chọc cậu một câu, cậu liền như vậy không thể chờ đợi được mà tìm lý do cho mình, thật đúng là… Xuất khẩu thành thơ a.”

Rốt cục không thể tiếp tục duy trì thần sắc trấn tĩnh, Tô Duy Thượng bỗng nhiên đen mặt. Ngón tay của hắn dần dần nhấc lên một trận gió mềm nhẹ, bởi vì sức gió thực nhỏ cũng không bị người phát hiện trong gió trời phần phật, cúi đầu, hắn bắt đầu tính toán trong lòng: tại chỗ này trực tiếp động thủ giải quyết Cảnh Hạ, thứ nhất, tỷ lệ thành công không lớn; thứ hai, chính mình dọn dẹp ngay tại bên này, sẽ có hiềm nghi.

Quá nhiều lý do nặng nề, Tô Duy Thượng căm giận mà nắm chặt nắm tay. Bởi vì khí lực quá lớn, móng tay toàn bộ đâm vào lòng bàn tay, ấn thành những dấu vết hình bán nguyệt.

Sự tự hỏi này rất nhanh trong nháy mắt đã xong, tuy rằng Cảnh Hạ hoàn toàn thật không ngờ tâm tư giờ phút này của đối phương, nhưng chỉ cần đối mặt cái thiếu niên bề ngoài giả nhân giả nghĩa này, tâm cảnh giác cậu một giây đều không buông xuống. Nhưng điều hai người bọn họ đều không nghĩ tới chính là, đánh vỡ giằng co này cư nhiên chính là tiểu hắc tử thoạt nhìn không hề có lực sát thương.

“Kỷ kỷ ”

Tựa hồ là có mục đích, hamster biến dị tốc độ cực kì nhanh đánh lên túi áo bên phải Tô Duy Thượng. Tại lúc người kia kinh ngạc mà lui về phía sau nửa bước đồng thời một khối ngọc thạch ánh sáng xanh biếc từ trong túi áo Tô Duy Thượng rớt xuống, hướng mặt đá cứng rắn lăn đi.

Tiểu hắc tử liền một chút không chần chờ mà sẽ nhảy vọt lên, nhằm phía khối Bảo Ngọc cơ hồ lớn cỡ nửa thân mình nó. Mà Tô Duy Thượng cũng đồng thời trừng lớn hai mắt, vươn tay đã bắt được khối ngọc thạch rực rỡ mỹ lệ.

Hết thảy xảy ra như điện quang hỏa thạch, một đạo phong nhận từ trong tay Tô Duy Thượng trực tiếp bắn về phía tiểu hắc tử, Cảnh Hạ kinh hãi lập tức đánh ra một mũi tên nước, đem phong nhận đánh tan. Nhưng thình lình xảy ra lực đánh vào cũng làm cho kỷ kỷ bị va chạm đến bay ngược vào trong bụi cỏ, Tô Duy Thượng vững vàng mà ở khoảng cách mặt đất hai mươi ly mét tiếp được ngọc thạch xanh biếc.

Cảnh Hạ nhanh chóng mà đem kỷ kỷ bay vào trong bụi cỏ ôm vào lòng bàn tay, cẩn thận mà xem xét thân thể vật nhỏ, trên mặt là lo lắng chính mình cũng không nhận thấy được. Lại phát hiện tiểu gia hỏa này bị đâm cho vựng vựng hồ hồ, thực nhanh lại khôi phục tinh thần, cậu liền nhẹ nhàng thở ra.

Kỷ kỷ khi tỉnh táo lại liền cả người tạc mao, trực tiếp đứng ở lòng bàn tay Cảnh Hạ, hướng về phía Tô Duy Thượng cách đó không xa mà nhe răng gào kỷ kỷ, tựa hồ thập phần cảnh giác. Con ngươi Tô Duy Thượng híp lại, dưới ánh nắng, đen tối giấu trong đồng tử bị che dấu đến sạch sẽ.

Hắn bất động thanh sắc mà đem khối ngọc thạch xanh biếc thu hồ trong túi áo, nói: “Anh, thú biến dị của anh nên thật sự được dạy dỗ lại một chút. Nó cứ va chạm người như vậy, thập phần nguy hiểm, nếu không em hôm nay trở về liền hướng tổng bộ báo cáo một chút?” Tay phải cắm trong túi áo đem toàn bộ túi áo nhồi đầy, Tô Duy Thượng dùng sức mà bắt lấy Bảo Ngọc lạnh lẽo trong lòng bàn tay, trên khuôn mặt là một bộ dáng bình tĩnh lạnh lẽo.

Nhưng Cảnh Hạ lại cao thấp đánh giá Tô Duy Thượng trong chốc lát, bỗng nhiên cười lên.

“Tô Duy Thượng, cậu là muốn lấy điều này uy hiếp tôi?”

Tô Duy Thượng cắn chặt răng cấm nói: “Anh, nếu em hôm nay có việc gì, anh cũng không hy vọng người bên trên sẽ đến giám định tính nguy hiểm thú biến dị của anh đi?”

Độ cong gợi lên bên môi càng ngày càng thấp, Cảnh Hạ chậm rãi liễm con ngươi, lạnh lùng mà nhìn Tô Duy Thượng: “Tốt, cậu đi đường dương quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Nhưng Tô Duy Thượng, tôi nhắc nhở cậu, trong lòng cậu muốn gì tôi cũng biết, đừng đi làm những việc vô vị. Chỉ cần cậu động một hào tấc nào, tôi liền trực tiếp phong kín đường lui của cậu.” Tô Duy Thượng trừng lớn ánh mắt xinh đẹp, gắt gao mà nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt.

Tắm mình dưới ánh trời rực rỡ ôn nhu, người này trời sinh chính là thiên chi kiêu tử, có được những điều kiện ưu tú người khác vô pháp có được. Cái cằm cao ngạo cùng đôi mắt kia vĩnh viễn sẽ không nhìn thẳng vào mình, không lúc nào không trào phúng Tô Duy Thượng, chênh lệch giữa hai người là ngay từ đầu đã định trước, vô pháp thay đổi. (móa, ta vừa edit vừa nghe Warriors, trong lòng bỗng thấy hình tượng Cảnh thiếu trở nên thật ngầu aMày bất quá chỉ có một người mẹ tốt thôi, Cảnh Hạ, mày căn bản chẳng là cái gì

Cỗ phẫn hận ghen tị bị đè nén trong lòng càng thêm tràn lên, chậm rãi, Tô Duy Thượng phút chốc cười nhẹ, lộ ra một tia tươi cười thuần khiết thiện lương: “vâng, anh, em từ trước đến nay vẫn vĩnh viễn mà tôn kính anh.”

Nhìn thân ảnh Tô Duy Thượng rời xa, Cảnh Hạ chậm rãi nhăn mày.

Không phải cậu không nghĩ trực tiếp giải quyết Tô Duy Thượng, nhưng bây giờ cậu căn bản không có bất luận lý do gì để lên án thiếu niên này. Đời trước, khi cậu đơn độc một mình tại Cảnh gia giữ thi thể Vương quản gia, là Tô Duy Thượng mang theo Ngô Kế Thanh tìm được cậu.

Từ một khắc tụ tập cùng một chỗ kia, đến cuối cùng chính mình bị thiếu niên này hung hăng dẫm dưới chân.

Tô Duy Thượng đối ngoại đều vẫn luôn thực giỏi, giỏi đến mức cả Tần Sở ở phía sau đều nhìn Tô Duy Thượng với ánh mắt khác.

Nhìn bộ dáng Tô Duy Thượng tựa hồ tìm kiếm cái gì mà nhìn khắp nơi, Cảnh Hạ hít sâu một tiếng, sau đó mãnh liệt xoay người, ôm tiểu hắc tử trong lòng bàn tay từ bên này rời đi.

Trong tiểu khu bị vứt bỏ hỗn độn, một bênngười dọn dẹp nguy hiểm chung quanh, rất nhanh hoàn thành nhiệm vụ, một bên người kia nhìn như bận rộn mà chém giết thú biến dị, đồng thời bất động thanh sắc mà tìm kiếm đồ vật.

Vừa qua khỏi giữa trưa, Cảnh Hạ liền kết thúc nhiệm vụ cùng hai người Chu Nghị đồng thời hướng khu căn cứ biên phòng 81 đi đến. Mà điều cậu không biết chính là, thẳng đến sắc trời tối đen, sao đầy trời, Tô Duy Thượng còn chưa có từ trong tiểu khu kia rời đi. Hắn đem toàn bộ phụ cận bãi đỗ xe ngầm tiểu khu đi quanh ba lần, đến khi Ngô Kế Thanh tới tìm, mới làm bộ lạc đường mà cười theo đối phương rời đi.

Trong ký túc xá nhỏ nhắn mà ấm áp, chỉ có một mình Cảnh Hạ.

Ngoài cửa đến một tiếng tra chìa khóa, Cảnh Hạ lập tức xoay người nhìn cửa lớn, chỉ thấy dáng người mảnh rất nam nhân bước chân xuyên qua huyền quan* đi tới. Đem áo khoác dài màu đen cởi đặt ở trên giường, Kỷ Xuyên Trình di di chân thon dài, vài cái liền đi tới trước bàn.

“Sao còn chưa ngủ?”

Tiểu hắc tử đầy thịt đang nằm nghiêng trên đầu Cảnh Hạ, đầu nhỏ thối không biết làm sao chịu đựng được, cùng chủ nhân nhất trí mà ngẩng đầu nhìn cái người đột nhiên xuất hiện.

Cảnh Hạ nói: “Một mình có chút không quen lắm, chờ các cậu trở về. Đúng rồi, Vu Giai sao còn chưa trở lại?” (Em nó chờ chồng ạ.:’>

“Cậu ta lúc theo giúp tôi thí nghiệm dị năng đã thức tỉnh. Lô giáo sư trước đem cậu ta giữ lại chiếu cố, phỏng chừng chờ ngày mai dị năng sẽ thức tỉnh hoàn toàn.” Tựa hồ nghĩ tới thanh niên sẽ lo lắng, Kỷ Xuyên Trình rủ con ngươi, lại bổ sung: “Hiện tại tiến hóa đã xác định thành công, ngày mai có thể biết cụ thể.”

Cảnh Hạ hiểu được gật đầu.

Thanh lãnh sắc bén phượng mâu nhìn như vô ý mà đảo qua đống nhỏ trên đầu Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình duỗi tay liền nhéo bốn chân ngắn kia, đem kỷ kỷ xách lên.

“Kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ ”

Cảnh Hạ sửng sốt: “Làm sao vậy?”

“Tần Sở làm cho nó cái ổ. ” Dừng một chút, Kỷ Xuyên Trình tiếp tục nói rằng: “Từ hôm nay trở đi, nó sẽ ngủ ở cách vách.” (con nít ra nơi khác ngủ, để ngừi lớn … hi hi *che miệng cười gian* (+6969 like.:3

“…”

Cái đuôi nhỏ liều mạng mà loạng choạng, kỷ kỷ ra sức lắc đầu nhỏ, miệng không ngừng mà phát ra tiếng “Kỷ kỷ kỷ kỷ”, tựa hồ là kháng cự điều ước cưỡng chế này. Nhưng Kỷ Xuyên Trình lại không thèm để ý, y nhướng mày, một ngọn lửa sáng ngời liền đột nhiên bên cạnh đầu kỷ kỷ năm ly mét nhấp nhoáng.

“Kỷ kỷ ⊙﹏⊙”

Toàn bộ thân mình nho nhỏ sợ tới mức đều lui thành một đoàn, lần này không cần Kỷ Xuyên Trình bắt lại, kỷ kỷ lấy lòng mà ngoan ngoãn đứng trong lòng bàn tay rộng lớn của nam nhân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn phì phì dán trên bàn tay cọ cọ, phát ra thanh âm thoả mãn. ( Hamster đại gia Tiết – tháo Tiết tháo của ngài đâu? Chuột có thể tử, không thể không có tiết tháo a [⊙v⊙] (Tiết tháo là gì? Có ăn được hông?“…” Cảnh Hạ cả giận nói: “Mày cái đồ ăn mềm sợ cứng ”

“Kỷ kỷ “

Nhìn tiểu hắc tử theo mình hơn một tháng chạy lấy người, Cảnh Hạ khó hiểu mà cảm giác đến một tia tưởng niệm. Dù sao cũng là trên đỉnh đầu của mình ngồi xổm lâu như vậy, đột nhiên thiếu một cái áp lực thân thể to mọng, Cảnh Hạ dần dần cảm thấy cả người không được tự nhiên lên.

“Hôm nay nhiệm vụ dọn dẹp thế nào?” Giọng nam trầm thấp từ tính bỗng nhiên vang lên.

Cảnh Hạ theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mờ, Kỷ Xuyên Trình thùy mâu lẳng lặng mà nhìn mình. Ngọn đèn từ bên trái của y chiếu qua, mũi cao thẳng trên gương mặt bên phải lưu lại một bóng đen thản nhiên, ngũ quan lập thể, vẻ mặt lạnh lùng.

“Còn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Tận lực che giấu việc Tô Duy Thượng xuất hiện, Cảnh Hạ có chút không được tự nhiên mà quay đầu đi, không nhìn đối phương.

Nhìn tai thanh niên dần dần đỏ lên, con ngươi Kỷ Xuyên Trình thâm thúy hơi hơi nheo lại, môi mỏng khẽ nhếch: “Ngày mai cậu cùng tôi đi sở nghiên cứu.”

Cảnh Hạ nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn: “Vì cái gì?”

Tựa hồ là bị thanh niên đột nhiên trợn mắt lên chọc đến, Kỷ Xuyên Trình nhìn bộ dáng Cảnh Hạ nghi hoặc kinh ngạc, bên môi dần dần gợi lên ý cười khó phát giác: “Sẵn tiện huấn luyện, ít nhất… luyện cho cậu có một chút cơ bắp.”

Lời này triệt để làm Cảnh Hạ bị đánh đến ủ rũ xuống.

Cậu hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời muốn huấn luyện dã ngoại liền cởi áo khoác, đem ống tay áo hướng về phía trước lộ ra cánh tay nhỏ trắng nõn gầy gò, nói: “Nhìn thấy không, cơ bắp như thế này còn phải luyện sao? Cái này không phải sao?” Nói xong, còn cong lên cánh tay triển lãm cơ bắp ra.

Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc mà đưa tay nắm một khúc có thể xem như là thịt chắc, ngữ khí tùy tiện mà nói: “Đây là cơ bắp?”

Nói xong, ngón tay Kỷ Xuyên Trình dùng sức mới vừa ấn xuống một cái, Cảnh Hạ liền bị đau mà hừ một tiếng. Cậu dùng lực từ trong tay đối phương đem cơ bắp đáng thương của mình giải phóng, sau đó cười xấu xa mà câu môi: “Cậu đã nói tôi đây không phải cơ bắp, vậy… Tôi tới xem của cậu một chút ”

Vừa dứt lời, thanh niên đột nhiên đứng dậy vươn ra móng vuốt heo ( QT đấy, còn chưa đụng tới làn da người ta, thủ đoạn này liền bị người một phen chế trụ. Một khắc, xoay tròn, một lần, toàn bộ nửa người trên Cảnh Hạ đều bị đặt trên mặt bàn lạnh như băng, hai tay bị người kiềm chế.

“Đau đau đau đau… A Xuyên Cậu hỗn đản Còn không buông ra ”

Khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc dần dần buông lỏng, Kỷ Xuyên Trình cười nhẹ câu môi, ngón tay hướng về phía trước leo lên, chụp lên hai vai thanh niên gầy. Ngón tay hơi hơi dùng sức, đè xuống huyệt Kiên Tỉnh trên vai, nhẹ nhàng nhu động, Cảnh Hạ lập tức thư sướng than nhẹ một tiếng.

Ánh mắt dần dần tối xuống, Kỷ Xuyên Trình thấp giọng nói: “Cái này gọi là huyệt Kiên Tỉnh, giảm bớt mệt nhọc, thư hoãn khẩn trương.”

“Cái này gọi là huyệt Thận Du, giảm bớt đau nhức thắt lưng.”

“Cái này gọi là…”

Ngón tay nam nhân gầy yếu thon dài trên thắt lưng và bả vai Cảnh Hạ không ngừng xoa ấn, theo động tác của y, những cơ bắp buộc chặt chậm rãi thả lỏng, rõ ràng dịch mà, Cảnh Hạ cảm thấy mỹ mãn mà ghé vào trên giường, hưởng thụ mát xa sa hoa xa xỉ. (hầu hạ lão bà đại nhơn =]] (Nô, đây là dê xồm trắng trợn. =

Ánh trăng ảm đạm, xuyên thấu qua song cửa chiếu vào trong phòng. Ngọn đèn vựng hoàng, chỉ chiếu sáng một mảnh góc nhỏ.

Kỷ Xuyên Trình nghiêm túc trịnh trọng mà nhìn tấm lưng gầy gò của thanh niên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, xúc cảm tốt làm y không muốn rời tay. Động tác của y thập phần ôn nhu, mỗi một cái ấn đều là cân nhắc lực đạo thỏa đáng nhất, tựa hồ là đang đối đãi bảo vật trân quý nhất.

Qua hồi lâu, Cảnh Hạ trong cảm giác sảng khoái chậm rãi tiến vào mộng đẹp, cả người uốn vài cái, sau đó chậm rãi xoay người, tư thế ngủ cực kỳ kém cỏi mà ôm lấy một bó chăn lớn, chân dài đá một nơi, dừng ở trước mắt Kỷ Xuyên Trình.

Từ trong mũi phát ra một tiếng thở dài, Kỷ Xuyên Trình lay động tay nói: “Em a…”

Tựa hồ là trách cứ, lại tựa hồ là bất đắc dĩ.

Ngọn đèn bị người tắt đi, đêm còn dài.
Bình Luận (0)
Comment