Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 38

Kỳ Dương… tốc độ trộm đồ vật thực nhanh, lúc hắn phái người đem khối ngọc thạch xanh biếc trong suốt kia đưa đến trong tay Cảnh Hạ, Cảnh Hạ còn lăng lăng chưa kịp phản ứng. Rõ ràng Tô Duy Thượng vẫn luôn ngồi ở kia cơ hồ không hề động, Kỳ Dương cũng căn bản không có tiếp xúc đến hắn, như thế nào liền…

Trộm được rồi

Đại khái là bởi vì tốc độ Kỳ Dương quá nhanh, chờ vài trợ lý đem máy móc nghiên cứu nặng nề phức tạp nâng vào phòng, đã qua gần mười phút.Ở gian phòng bên hông vách tường, Kỳ Dương đã bắt đầu cùng Tô Duy Thượng giao lưu một ít tri thức phương diện dị năng, hắn nhìn như vô ý mà nói, Tô Duy Thượng lại nghiêm nghiêm túc túc mà lắng nghe.

Lúc nghe tới câu “Một người rất có thể sẽ có được song dị năng”, động tác Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình đều dừng lại, đồng thời trịnh trọng nghiêm túc mà xoay người ngưng mắt nhìn Tô Duy Thượng đối diện.

Đã thấy thiếu niên bộ dáng tinh xảo kinh ngạc mà hơi hơi trợn to mắt mèo xinh đẹp, đồng tử thiển sắc dưới ngọn đèn màu trắng mãnh liệt chiếu rọi xuống gương mặt phiếm sắc thái trong suốt là một tia tươi cười thiện lương thuần khiết,bộ dáng tựa hồ nhu thuận mười phần.

Hắn kinh ngạc che miệng lại, hỏi: “Cư nhiên còn có chuyện song dị năng này?”

Con ngươi hẹp dài của Kỳ Dương hơi hơi nhíu lại, sau đó tuấn nhã mà cười nói: “Đây là phương hướng nghiên cứu thứ nhất của tôi, đúng là rất có khả năng này, nhưng trên thực tế tôi cũng chưa nhìn thấy qua. Chờ về sau gặp được, tôi nhất định sẽ mang Duy Thượng đi xem một lần.”

Thanh âm Kỳ Dương dĩ vãng cà lơ phất phơ trong một hồi lâu nói chuyện với nhau, ngoài ý muốn lại có chút ôn nhu, tuy rằng Cảnh Hạ biết đây là làm cho Tô Duy Thượng thả lỏng cảnh giác, nhưng nghe được thanh âm Kỳ Dương cùng dĩ vãng rất bất đồng, cậu như thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị nói không nên lời.

Tô Duy Thượng cười gật đầu: “Tốt lắm, cư nhiên còn có loại chuyên này, tôi cũng rất ngạc nhiên nha. Đúng rồi Kỳ Dương, anh tới tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì? Chúng ta đã hàn huyên lâu như vậy, tựa hồ cũng không có việc gì là yêu cầu tôi đi làm đâu.” Tựa hồ bắt đầu nổi lên một chút lòng nghi ngờ, Tô Duy Thượng dò hỏi.

Kỳ Dương mặt không đổi sắc: “Ân, tôi đúng là có chút việc muốn kính nhờ cậu. Trên thực tế…”

Cách một vách tường nhìn như tầm thường, mắt hoa đào xinh đẹp của Cảnh Hạ hơi hơi nheo lại.

Không giống với khuôn mặt Tô Duy Thượng cực đủ tính lừa gạt, diện mạo Cảnh Hạ trương dương xinh đẹp nhìn qua liền khiến người ta cảm thấy có chút tính công kích. Đại khái là cùng từ tâm sinh (bề ngoài do tâm mà ra, lại trải qua cái loại đau đớn cùng với chứng kiến từng lần thảm trạng nhân loại thương vong lầm than ở đời trước, giống như châu ngọc bị long đong, chà lau tẩy sạch, cả Tần Sở cũng từng đề cập tới: Tiểu hỗn đản hìnhnhư ôn nhu nhiều hơn.

Nhưng là… Tô Duy Thượng cho tới bây giờ không biến hóa.

Cảnh Hạ nhìn thiếu niên chớp chớp mắt to, qua hồi lâu mới thở dài nói: “Tô Duy Thượng ắt là không có song dị năng.”

Tại phía sau Cảnh Hạ, là một cỗ máy móc màu đen cao cỡ một người ước chừng dài hai thước, chiếm non nửa cái phòng. Bề ngoài đơn giản sâu kín, lớp vỏ cứng rắn che trụ máy móc phức tạp bên trong, chỉ.

Kỷ Xuyên Trình đang cúi đầu đem khối ngọc thạch lục sắc kia trong tay để vào, chợt nghe Cảnh Hạ nói, y quay đầu hỏi: “Vì sao?”

Cảnh Hạ nhìn Tô Duy Thượng hồi lâu, rốt cục đem tầm mắt từ trên người của hắn ta dời đi. Bên môi lộ ra một tia cười chua xót, Cảnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Đại khái là trực giác đi. Tuy rằng tôi đối Tô Duy Thượng không có hảo cảm cũng không thân cận, nhưng là… Hắn ta dù sao cũng đã từng sinh hoạt cùng tôi một đoạn thời gian. Mấy chuyện nhỏ hắn sẽ nói dối, chính là, tôi cảm thấy hắn lần này thật là không biết chuyện song dị năng.”

Máy móc bắt đầu ong ong vận chuyển, tiếng ồn thực nhỏ, nhưng đã có tiếng bánh rang hoạt động rất nhỏ từ trung tâm máy móc hơi hơi vang lên. Không biết Kỷ Xuyên Trình đụng chạm cái gì, ngọc thạch kia biến mất ở trong cái rãnh màu đen, trên một máy tính nối liền cỗ máy bắt đầu nhanh chóng xuất ra số liệu liên tiếp.

Kỷ Xuyên Trình trầm mặc không lên tiếng nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Lúc cậu mười tuổi, đã từng phá hủy một cái bình thời Tống Thanh mà Cảnh lão gia tử khi còn sống yêu mến nhất rồi bị người đàm tiếu.” Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Là tại đại thọ sáu mươi của lão gia tử.”

Cảnh Hạ cả giận nói: “Đó là Tô Duy Thượng làm vỡ ”

Con ngươi thâm thúy tối tăm gắt gao nhìn bộ dáng thanh niên tức giận, phảng phất cuồn cuộn như là biển rộng. Thật lâu sau, Kỷ Xuyên Trình đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của thanh niên, thấp giọng nói: “Ân, tôi biết, tôi tin tưởng cậu.”

Động tác trên đầu khiến Cảnh Hạ cảm giác đến một tia xấu hổ, cậu không được tự nhiên mà rụt cổ, sau đó nói: “Điều này cũng không có biện pháp, tôi khi còn bé không lợi hại như Tô Duy Thượng. Hắn ta mặc dù là con riêng, hơn nữa mẹ của hắn còn làm quá chuyện này, nhưng là… Mỗi khi ngày lễ ngày Tết, trong nhà không có người lớn nào không thích hắn. Hắn… Thật sự rất được người thích.”

“Là dối trá.” Kỷ Xuyên Trình thản nhiên nói.

Cảnh Hạ: “?”

Than nhẹ một tiếng, Kỷ Xuyên Trình có chút lưu luyến không rời mà dời tay từ trên đầu thanh niên xuống, vừa xoay người điều khiển nút trên máy, vừa nói: “Cảnh lão gia tử cũng không có bị hắn lừa gạt, cho nên, lão gia tử trước lúc qua đời liền đuổi Tô Duy Thượng khỏi Cảnh gia.”

Cảnh Hạ nghĩ tới gia gia hồi mình nhỏ vẫn luôn yêu thương mình, trong cổ họng cảm thấy có chút nghẹn ngào. Phụ thân đối với cậu chỉ bồi thường vật chất, mà từ nhỏ, gia gia cùng Vương quản gia mới là người thương cậu thật lòng.

Mà hai người đó, cũng đã vĩnh viễn rời cậu mà đi không bao giờ trở lại.

Hít một hơi thật sâu, Cảnh Hạ nhếch môi quăng đi cảm giác bi thương trong đầu. Cậu nhìn động tác Kỷ Xuyên Trình không ngừng ấn nút, thành thạo tự nhiên, giống như đã làm qua vô số lần. Cậu nghi hoặc hỏi: “A Xuyên, cậu hình như đặc biệt quen thuộc loại máy móc này a? Cậu có dùng qua rồi?”

Kỷ Xuyên Trình nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Cảnh Hạ sửng sốt: “Vậy sao cậu dùng thuận tay như vậy?”

“Vừa mới xem qua bản hướng dẫn.”

“…”

——–

Chuyện Kỳ Dương muốn Tô Duy Thượng đi hỗ trợ cũng không khó, hơn nữa… lại đơn giản như trời vì Tô Duy Thượng mà tạo ra. Cái này đơn giản chỉ là đối với Tô Duy Thượng, còn đối với những người khác cũng có một chút khó khăn. Nếu không phải biết hai giờ trước Kỳ Dương căn bản không biết chuyện Tô Duy Thượng, Cảnh Hạ còn tưởng rằng hắn thật đang van cầu trợ giúp.

Làm cậu càng kinh ngạc chính là, mới vừa đưa Tô Duy Thượng đi phòng thí nghiệm trợ giúp thực nghiệm có năm phút đồng hồ, Kỳ Dương liền xuất hiện ở trong phòng.

“Đồ vật thế nào? Còn dư lại hai mươi lăm phút.”

Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc mà quét mắt nhìn hắn một cái: “Máy tính của cậu thiết trí bảo mật quyền hạn cao nhất căn cứ, tôi nhìn đoán không ra.”

Cảnh Hạ: “…”

Kỳ Dương cười nhẹ câu môi, sau đó nhấc chân liền đi tới trước máy tính ngồi xuống. Hắn múa ngón tay trên bàn phím, phảng phất như không cần trải qua tự hỏi trong đại não, thanh âm lách cách cực nhanh bên trong gian phòng an tĩnh vang lên, một chuỗi dài mật mã cũng hiện ra.

Sau khi nhập toàn bộ quyền hạn sở hữu, hắn nghiêm túc nhìn số liệu trên màn ảnh máy tính hồi lâu, sau đó đưa ra kết luận: “Đây là khối ngọc thạch tương đối ít tạp chất, màu sắc nhìn qualà xanh đậm, nhưng là từ phần tử tạo thành, kết cấu, mức độ tổn hại mà nói, đúng là khối khối ngọc thực ——phổ thông.”

Nghe vậy, Kỷ Xuyên Trình nhướng mày: “Cậu xác định?”

Kỳ Dương chân phải giẫm một cái lên mặt đất, ghế xoay chuyển, liền đối diện Kỷ Xuyên Trình. Hắn cười lạnh một tiếng: “Kỷ thiếu giáo đây là không tin trình độ chuyên nghiệp của tôi? Tôi vội vàng cầm máy phân tích cấu tạo nguyên tử tới chỉ để phân tích một khối ngọc, ngài còn cảm thấy không đủ?”

Con ngươi Kỷ Xuyên Trình tối tăm: “Không đủ.” Dừng một chút, y đương nhiên tiếp tục nói: “Thay biện pháp khác tiên tiến hơn.”

“…” Kỳ Dương ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Xuyên Trình, đã thấy ngườinào đó như trước, vẫn một bộ dáng lãnh tĩnh trấn định, thật lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Cũng không phải không được, nhưng tôi không cho là có thể kiểm tra đo lường ra kết quả khác.”

Kỷ Xuyên Trình khơi mào một mi: “Thử xem.”

Trong thời gian vội vàng chỉ còn lại có hai mươi phút, nhóm trợ lý lại vào phòng tháo dỡ thiết bị phân hình cực từ phân tử, khuân vác đi ra ngoài, chờ thêm năm phút đồng hồ, một cô gái nhỏ nhắn diện mạo thanh tú mới thở hồng hộc mà vào phòng.

Cô đẩy cửa liền dùng tay trái dựa khung cửa thở dốc không ngừng, dùng tay phải vỗ về bộ ngực bằng phẳng, cao thấp phập phồng, chỉ cột một chùm tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn, ngũ quan tuy không tinh xảo nhưng cũng làm người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Cô ngẩng đầu nhìn về phía mọi người bên trong gian phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Kỳ Dương: “Kỳ… Kỳ thiếu giáo, tôi… Tôi đã đến.” Nói chuyện đứt quãng, vừa nhìn liền biết là cấp tốc chạy tới.

Kỳ Dương gật gật đầu, nói: “Cô đã đến, việc này không nên chậm trễ, cô tới thử một lần.”

Cô gái trẻ tuổi kia gật gật đầu, sau đó liền tiến lên tiếp nhận ngọc thạch lục sắc trong tay Kỳ Dương. Cô cũng chẳng nhìn Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình bên cạnh nhiều, tựa hồ cũng sớm đã biết chuyện mình phải làm.

Cô gái hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, sau đó dùng tay phải gắt gao nắm lấy ngọc thạch lục sắc trong lòng bàn tay, rồi lấy tay trái đắp lên.

Cảnh Hạ nghi hoặc nhìn một màn này, liền nghe Kỳ Dương ở một bên giải thích: “Cô ấy gọi là Trương Tư Tĩnh, là dân chính gốc ở S thị, có được dị năng phát hiện nghiên cứu vật chất cấu thành vật thể. Giá trị dị năng cũng không cao lắm, nhưng cô ấy có thể phát hiện hạt cấp bậc vi lượng.”

Cảnh Hạ lập tức hiểu được. Cậu tò mò nhìn trên dưới cô gái xa lạ này, chỉ thấy bất quá vài giây, trong lòng tay cô liền tản ra ra một tia quang mang màu đỏ hồng, tuy rằng bị bàn tay chặn hơn phân nửa, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ lóe ra.

Đồng thời với động tác của cô, trên trán Trương Tư Tĩnh cũng lấm tấm mồ hôi. Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, môi đầy đặn cắn chặt, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ cực kỳ gian nan.

Bộ dáng này, Cảnh Hạ nhìn mà sửng sốt.

Kỳ Dương giải thích: “Dị năng Trương Tư Tĩnh rất kỳ lạ, xem như một loại dị năng đặc biệt. Cô ấy mỗi lần vận dụng dị năng đều có cảm giác thống khổ, tuy rằng mỗi lần đều yếu bớt, nhưng là rất gian nan. Bất quá, chỗ dị năng cô đặc biệt chính là —— chỉ có sử dụng dị năng, thừa nhận trừng phạt đến từ thượng đế, mới có thể đề cao trình độ dị năng.”

Cảnh Hạ kinh ngạc: “Thượng đế trừng phạt?”

Kỳ Dương buồn cười quay đầu nhìn về phía Cảnh Hạ, thanh niên mày nhăn chặt lại, tựa hồ không hiểu được lắm ý tứ câu nói vừa rồi kia. Gợi lên khóe môi, Kỳ Dương cười như không cười mà nói: “Hiện tại sinh vật cùng phi sinh vật toàn địa cầu đều không phải lúc nào cũng có được lực lượng đặc biệt, bọn chúng phải vượt qua hạn chế thời không mới có được được dị năng, đạt được biến dị, này chẳng lẽ không phải thượng đế ban ân?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Đã có ban ân, kia tất nhiên phải có trừng phạt. Cho nên, trừng phạt của cô ấy là thống khổ tương đương dị năng, thống khổ tương đương tiến hóa.”

Kỳ Dương nói thập phần thoải mái, nghe giống như là đang nói một việc nhỏ bé không đáng kể. Nhưng nghe vào trong tai Cảnh Hạ, lại làm cho cậu cảm thấy trong lòng có một thứ, phảng phất có cái gì ngạnh lại trong cổ họng, khó có thể quên.

Cái gọi là trừng phạt, chính là giống như Trương Tư Tĩnh.

Như vậy, sau khi toàn cầu tiến hóa, toàn bộ hoàn cảnh sinh vật cùng phi sinh vật, đều phải nhận trừng phạt…

Nhưng điều đó đâu có là gì?

Hơn một ngàn vạn người tiến hóa thất bại, nhiều ít người tiến hóa bị vứt bỏ tay không tấc sắt, cùng với dị năng giả trở thành tồn tại đáng sợ khó có thể được người khác chấp nhận.

Thú biến dị hung hãn thô bạo, biến dị thực vật tàn nhẫn giết chóc, thậm chí ngay cả sinh vật đơn bào dưới đáy tháp, bệnh độc, đều có khả năng tạo thành hậu quả tuyệt vọng khó có thể tưởng tượng.

Không thể nào cùng sinh vật vô pháp chung sống hoà bình, chém giết huyết tinh tàn bạo, một người rồi lại một người này ngã xuống, người sau tiến lên, máu tươi nhuộm đầy nơi thú triều đại chiến ——

Đó là trừng phạt lớn nhất thượng đế dành cho nhân loại.
Bình Luận (0)
Comment