Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 89

Từ lần đầu S1 cùng đám thú biến dị đột nhiên bạo phát sự kiện “Ngày đẫm máu”, nhân loại và thú biến dị đã đứng trên hai lập trường đối lập với nhau. Thậm chí có thể nói, nhân loại lúc này ở trước mặt một số thú biến dị đã ẩn ẩn rơi vào hoàn cảnh xấu.

Lúc trước mạt thế, vị trí địa lý gần biển đã giúp S thị có được ưu thế vô cùng tiện lợi về giao thông, đường sắt bốn phương thông suốt, đường cái giao thông, khiến nó sau mạt thế cũng trở thành địa điểm được lựa chọn đầu tiên của những con người may mắn sống sót. Nhưng, chính vì loại ưu thế về tài nguyên bến cảng phát đạt này, khiến nó phải đối mặt với thú biến dị hải dương dùng tới mấy ngàn vạn để tính.

Đám thú biến dị có thể lựa chọn rút lui, còn nhân loại chỉ có thể lựa chọn việc tăng cường phòng ngự một lần rồi lại một lần.

Thành lũy của chúng là đại dương mênh mông căn bản không có cách nào đột phá, còn nhân loại lại chỉ có thể cố sống chết để giữ lấy thành phố.

Không thể nhượng bộ, bởi vì một lần nhượng bộ… Chỉ sẽ giảm bớt lãnh thổ vốn đã thưa thớt của mình, mở rộng phạm vi chiếm lĩnh của kẻ địch.

Đi trên bờ cát nơi những ngọn gió biển đang gào thét quét qua, hơn trăm tiến hóa giả và nhân viên chữa bệnh đang đi khắp bốn phía thu thập thông tin người chết và thi thể thú biến dị, bọn họ trầm mặc ghi chép lại mỗi một thông tin của người chết, rồi tập trung thi thể lại, làm bước tiêu hủy cuối cùng.

Vu Giai phụ trách chỉnh lý một đống thi thể thú biến dị, an bài tiến hóa giả hệ sức mạnh đem thân thể tanh hôi cao lớn của chúng từ chỗ nứt đứt vỡ của đê đập kéo vào trong căn cứ, mang đến sở nghiên cứu để tiên hành bước giải phẫu nghiên cứu tiếp theo.

Lần này khu chữa bệnh đã không còn là một đống lều vải màu lục quân như trước, mà mượn một vùng phòng ốc thấp bé ở khu 80. Thỉnh thoảng có người mặc áo khoác trắng bận rộn đi ra đi vào, cũng có một ít tiến hóa giả bị trọng thương không cứu được bị che vải trắng qua đầu, đưa đi ra.

Cảnh Hạ cảm thấy thân thể mình ẩn ẩn có chút suy yếu, vì vị trí bị thương nằm ở giữa eo và bụng nên không dùng lực được. Nhưng cậu vẫn chống đỡ thân thể tự mình đi ra khỏi gian phòng bệnh sáu người, mới vừa lên tầng hai, liền đụng phải Kỷ Xuyên Trình đang từ trên lầu đi xuống.

Kỷ Xuyên Trình nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cảnh Hạ, mày liền cau lại, nhanh chóng tiến lên đỡ cậu, hỏi: “Sao lại đi ra đây? Em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Người bị thương lần này còn nhiều hơn so với lần trước, trong căn cứ chỉ có Tần Sở có hệ dị năng chửa trị, cô ấy tạm thời không thể tới trị liệu cho em được.”

Cảnh Hạ bị thương cũng không nhẹ, từ xương sườn thứ ba kéo tới sau lưng có một vết thương sâu khoảng 1 centimet, cả thịt cũng lòi ra ngoài. Nhưng loại tổn thương này so với việc bị gãy tay gãy chân, ngũ tạng bị tàn phá của những tiến hóa giả khác, quả thực chỉ là vết thương nhẹ.

Cảnh Hạ khẽ lắc đầu: “Em đã cảm thấy khá tốt rồi, bác sĩ cũng đã xử lý rất tốt, em cũng không nên làm lãng phí một chỗ giường nằm.” Dừng một chút, cậu lại kéo Kỷ Xuyên Trình, hỏi: “Hiện tại Tần Sở đang làm gì? Em vừa mới nhìn thấy có vài người bị trọng thương được các bác sĩ khác trị liệu, chị ấy lại không ở đó.”

Kỷ Xuyên Trình chợt trầm mặc.

Đôi mắt u trầm thâm thúy lặng yên ngưng mắt nhìn lên người Cảnh Hạ, khiến cho tâm trạng lo lắng và nôn nóng của Cảnh Hạ cũng dần dần giảm đi nhiều. Vừa rồi ở trên đường, cậu nhìn thấy không ít tiến hóa giả trọng thương được đẩy vào, còn có… một ít nhân viên đang xác nhận tử vong. Loại cảm giác chấn động này vô luận đã trải qua bao nhiêu lần, cũng không có cách nào tiêu tan.

Kỷ Xuyên Trình thở dài: “Cô ấy đang nối ghép cho Kỳ Dương.”

Cảnh Hạ sững ờ, vô thức lập lại: “Nối ghép? ”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một vẻ phức tạp không hiểu, Kỷ Xuyên Trình thấp giọng nói: “Lúc Kỳ Dương đi tới khu tị nạn khẩn cấp bị một con thú biến dị chém đứt tay phải, Tần Sở đã vì cậu ta nối năm sáu lần rồi.”

Cảnh Hạ nghe vậy liền kinh hãi, vội vàng nói: “Năm sáu lần? Điều này sao có thể Dị năng của Tần tỷ anh cũng biết mà, loại đứt tay đứt chân này coi như là lúc trước mạt thế, dưới tình huống không có dị năng, chỉ cần có thể ở trong một khoảng thời gian nhất định đến kịp bệnh viện cũng có thể bảo đảm hoạt động bình thường. Tần tỷ dưới tình huống nội tạng bị ăn mòn của anh vừa rồi cũng có thể cứu sống anh, không có để lại một chút di chứng nào cho anh, làm sao có chuyện nối ghép một cánh tay cũng khó như vậy? ”

Trên bậc thang thỉnh thoảng cũng có người lên xuống đi đi lại lại, Cảnh Hạ và Kỷ Xuyên Trình đương nhiên đã sớm đứng ở trong góc tường, không ảnh hưởng việc người khác ra vào. Mọi người cũng không quá chú ý tới hai người họ, dù sao hiện tại tất cả người không bị thương đều co các loại nhiệm vụ cần phải đi hoàn thành.

Kỷ Xuyên Trình sắc mặt thâm trầm: “Tần Sở không thất bại, nhưng cô ấy ghép năm sáu lần cũng không thành công.”

Cảnh Hạ giật mình: “Không thất bại… Cũng không thành công? Đây là ý gì?”

“Cánh tay phải được nhặt về của Kỳ Dương tuy tế bào đã bắt đầu hoại tử, nhưng nhờ dị năng trị hết của Tần Sở thì đã khôi phục công năng bình thường. Nhưng lúc cô ấy thử nối lại, lại phát hiện cánh tay này lại sinh ra phản ứng bài xích với thân thể của Kỳ Dương.” Nói tới đây, Kỷ Xuyên Trình bỗng nhiên dừng lại, y suy tư nủa ngày, mới giải thích: “Nói cách khác, tất cả dây thần kinh đều có thể gắn kết sử dụng bình thường, nhưng… thông tin phát ra từ thần kinh lại không hề nhận được.”

Vẻ mặt Cảnh Hạ cũng ngưng trọng: “Sao có thể xảy ra chuyện thế này? Trước kia chân của em bị chặt đứt cũng nối lại thành công, các tiến hóa giả khác cũng chưa từng phát sinh loại tình huống này, đây rốt cuộc là…”

“Tần Sở vừa rồi còn cố tình tiến hành trị liệu cho một tiến hóa giả bị đứt chân khác, kết quả rất thành công. Nhưng, tay phải của Kỳ Dương đã được trị liệu năm sáu lần, toàn bộ đều thất bại.”

Cảnh Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kỷ Xuyên Trình.

Bức tường ở góc thang lầu có một cái cửa sổ rất lớn, một tia sáng vàng rực rỡ lọt qua tầng mây đen, xuyên qua lớp thủy tinh lạnh băng chiếu vào khuôn mặt của Cảnh Hạ, ánh lên những sợi tóc của cậu hiện ra một màu vàng yếu ớt.

Cậu chần chờ hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Ý của anh là… Tay phải Kỳ Dương đã bị phế?”

Kỷ Xuyên Trình trầm mặc hạ mắt xuống, trên khuôn mặt sác nét tuấn lãng không có một chút biểu lộ nào, dùng sự im lặng để thừa nhận câu nói của Cảnh Hạ.

Sau khi nhận được đáp án, Cảnh Hạ cũng đàng tiếp nhận sự thật, vẻ mặt cậu ngưng trọng: “Cho dù tay phải của em bị phế, cũng không nghiêm trọng như vậy. Nhưng Kỳ Dương mỗi ngày đều phải tiến hành rất nhiều thí nghiệm, nghiên cứu, nếu tay phải của anh ta bị phế đi, như vậy đối với căn cứ hay với nhân loại đây tuyệt đối là một tổn thất lớn. Em đã hiểu vì sao chị Tần lại bỏ qua cho những người khác mà tập trung chữa trị cho anh ta rồi, chuyện này…”

Đám người bận rộn tựa hồ có một loại khoảng cách vô hình với hai người bọn họ, Cảnh Hạ dần dần im bặt, trầm mặc nhìn về phía những người bị thương được đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Bị thương, tử vong, những điều này khi ở trong đời sống bình thường là những chuyện vô cùng bi thương, nhưng ở thời điểm này ——

Lại có vẻ bình thường không quan trọng.

———–

Ngô Kế Thanh tỉnh lại trước Ngô Duy Thượng.

Bọn họ cùng được đưa vào khu chữa bệnh, được an bài ở chung một phòng bệnh.

Đã là bị thương, thì không có bất cứ phần cao quý nào. Cho dù Ngô Kế Thanh, người được công nhận là cường giả số một ở của căn cứ S thị, cũng giống những tiến hóa giả bị thương khác phải đi vào phòng bệnh sáu người. Không khéo, bên cạnh giường gã lại là Tô Duy Thượng.

Vết thương của bọn họ tương đối nghiêm trọng, cho nên liền do một vị bác sĩ tiến hóa giả có dị năng cùng loại với dị năng chữa trị tiến hành chữa trị cho gã và Tô Duy Thượng. Vì thế lúc Ngô Kế Thanh tỉnh lại, cách thời điểm gã được đưa vào phòng bệnh cũng không quá nửa canh giờ.

Vừa mới mở mắt ra, lúc Ngô Kế Thanh còn chưa cảm nhận được toàn thân đau đớn vì vết thương giũa bụng, thì đã thấy Tô Duy Thượng đang ngủ đối diện mình.

Bị một đạo kiếm băng của Cảnh Hạ đâm thủng ngực, sau đó lại bị Kỷ Xuyên Trình chạy đến đánh mạnh quăng trên mặt đá, Tô Duy Thượng nếu không phải mạng lớn, chỉ sợ đã chết trên đường đi cấp cứu.

Dù là bị như thế này, dù cho có bị tổn thương nghiêm trọng, đôi gò má tinh xảo xinh đẹp của Tô Duy Thượng nổi bật trên tấm ga giường màu trắng vẫn hết sức động lòng người. Khóe môi nhợt nhạt, sóng mũi thẳng tắp, lông mi thật dài tựa như một cây quạt nhỏ, Ngô Kế Thanh nhịn không được phải nuốt nước miếng một cái.

Một giây sau, gã bị kinh hãi bởi chính suy nghĩ cầm thú của mình.

Đã đến lúc này rồi… Gã vẫn cảm thấy người này rất đáng yêu?Vội vàng đem tâm tư xấu xa đó chôn dấu ở đáy lòng, trong đầu Ngô Kế Thanh bỗng nhiên toát ra những câu nói mà lúc trước Ngô Duy Thượng đã từng nói.

“Ngụy quân tử”, “Tiểu nhân”, “Giả nhân giả nghĩa”…

Những lời này một khi đã từ trong đầu xông ra, sẽ rất khó để gã quên hết đi.

Gã vô thức đem những lời này quy kết thành sự phản kích tuyệt vọng của Tô Duy Thượng: Ngô Kế Thanh – gã là công tử Ngô gia của B thị, vẫn luôn được tán dương là nho nhã lễ độ, thích giúp người, còn chuyện tổ chực từ thiện, lúc trước mạt thế gã cũng bỏ tiền không ít.

Một lời giả nhân giả nghĩa, căn bản là lời vô căn cứ

“Ha ha, thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của anh, tôi biết ngay là anh đang lại nghĩ tới mấy chuyện buồn nôn đó rồi.” Tiếng nói yêu ớt khàn khàn vang lên từ bên cạnh giường, đáng gãy suy nghĩ trong đầu Ngô Kế Thanh.

Ngô Kế Thanh lập tức quay đầu nhìn hướng đối phương.

Chỉ thấy Tô Duy Thượng đang miễn cưỡng chống đỡ thân thể gầy yếu, trào phúng nhìn gã, cười lạnh nói: “Ngô Kế Thanh, vì sao khi tôi vừa tỉnh lại lại thấy bộ mặt buồn nôn này của anh chứ? Cảnh Hạ đâu rồi? Kỷ Xuyên Trình ở đâu rồi? Bảo bọn họ mau chạy tới cho tôi chết mội cách thống khoái. Để tôi nằm đối diện với anh, còn không bằng để tôi chết đi cho rồi.”

Giọng điệu vô cùng châm chọc khiêu khích của cậu ta, làm sắc mặt của Ngô Kế Thanh chợt trắng chợt hồng, không nói được một tiếng nào.

Bốn người bị thương còn lại nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại hai người, ngay cả vị y tá đãng làm kiểm tra cho người bị thương cũng giả bộ lơ đãng dùng ánh mắt để đánh giá Ngô Kế Thanh và Tô Duy Thượng. Bọn họ lúc trước là tiến hóa giả có danh khí rất lớn ở trong căn cứ, sau đó là đối tượng trung tâm của tin đồn trong nửa nâm gần đây.

Sau khi bị vạch trần bộ mặt thật, Tô Duy Thượng dứt khoát cái gì cũng không thèm quan tâm, cậu ta bĩu môi: “Ngô Kế Thanh, tại sao anh không nói gì hết? Nếu anh cảm thấy xấu hổ, thì anh cứ tiếp tục giả bộ làm chính nhân quân tử của anh đi, nói tôi đang ngậm máu phun người là được rồi.”

Tô Duy Thượng cũng không đè thấp tiếng, ngược lại còn có một kiểu thái độ cố ý làm cao giọng lên, làm cho những người đi ngang phòng bệnh cũng nhịn không được mà phải lén lút trường mặt vào trong nhìn. Sau khi phát hiện người trong cuộc lại là hai vị danh nhân của căn cứ, càng là không chịu đi.

Không qua bao lâu, cửa ra vào đã vây tụ rất nhiều người. Ở trong một tầng, bên ngoài một tầng, vây chặt căn phòng như nêm cối.

Tô Duy Thượng vẫn nói không ngừng, lúc đã nói xong chuyện sau khi bọn họ rời khỏi B thị, cậu ta lại dường như đột nhiên nghĩ nhớ tới cái gì đó, tiếp tục nói: “À đúng rồi Ngô Kế Thanh, anh còn nhớ buổi tiệc sinh nhật năm trước của anh không? Tôi nhớ lúc đó người nhà anh muốn anh kết hôn với tiểu thư Lục gia. Rõ ràng một ngày trước vẫn còn nói những lời tâm tình buồn nôn với tôi, ngày hôm sau đã có thể trò chuyện vui vẻ với người ta rồi cơ đấy? Ngô Kế Thanh à Ngô Kế Thanh, anh nói thử xem anh có phải là quá giả…”

“Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi ”
Bình Luận (0)
Comment