Bốn người thương nghị hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng quyết định để Cung phụ và Tống Hạo Nhiên phụ trách việc lũng đoạn lực lượng quân sự tỉnh A, cũng tận lực cố gắng sưu tập vũ khí đạn dược cùng vật tư, để đến lúc bùng nổ mạt thế có thể nhanh chóng chiếm lĩnh được một cứ điểm an toàn. Còn Cung Hương Di và Lâm Văn Bác phụ trách sưu tập thức ăn cùng đồ dùng sinh hoạt, làm tốt công tác hậu cần hỗ trợ cho quân đội Cung phụ.
Tại mạt thế, có dị năng chỉ đủ để tự bảo vệ mình, có quân đội lại có thể hoành hành tiêu diệt tang thi, an cư một phương. Kiếp trước, chính vì Cung phụ sau khi bùng nổ mạt thế đem lực lượng quân sự nắm chắc trong tay mới giúp cho người Cung gia an nhiên sống sót, cũng trở thành trụ cột kiên cố hậu thuẫn giúp Tống Hạo Nhiên cùng Lâm Văn Bác trở thành bá chủ một phương.
Sống lại lần nữa, Cung Hương Di chẳng những đi theo con đường cũ, còn muốn giúp Cung phụ tạo ra một lực lượng quân đội hùng mạnh tại C quốc, thành lập một lực lượng chỉ thuộc về Cung gia.
Bốn người xem xét bản đồ quân sự một lúc, liền quyết định chọn khu huấn luyện tân binh ở biên giới tỉnh A làm điểm quân đội đóng quân tạm thời sau khi bùng nổ mạt thế.
Khu huấn luyện và thủ phủ tỉnh A cách nhau chỉ một con sông, từ thủ phủ đi ra nhất định phải đi qua cây cầu bắc qua sông ngay cổng trước khu huấn luyện, chỉ cần gia cố chiều cao bức tường đối diện cầu, lắp thêm súng máy, xây thêm pháo đài, sẽ có thể ngăn được uy hiếp của đàn tang thi đến từ thủ phủ tỉnh A. Nếu như đến lúc đó không giữ được cây cầu nữa, vào thời khắc mấu chốt có thể cho nổ cầu, an toàn rút đi.
Bên cạnh khu huấn luyện còn có đường cao tốc nối liền biên giới bốn tỉnh, giao thông vô cùng thuận lợi, xung quanh cũng không có người ở, có thể tránh được tình trạng bị tang thi bao vây, chính là một cứ điểm quân sự chiến lược, dễ thủ khó công tốt nhất.
Nhiều lần xác định kế hoạch không còn sai sót, Cung phụ suy sụp ngã vào lưng ghế dựa, từ khóe miệng gắt gao mân thành một đường thẳng tắp cùng đôi mày nhíu lại kia có thể thấy được tâm trạng sầu lo của ông. Ông không hy vọng dự ngôn của con gái trở thành sự thật, nhưng mà, trực giác nói cho ông, tất cả những gì cô nói đều không sai.
Sau mạt thế, nhân loại cuối cùng sẽ đi về đâu? Bọn họ, những người đã leo lên được vương vị chúa tể địa cầu, tuyệt sẽ không tưởng tượng được, có một ngày, mình từ đỉnh cao chuỗi thức ăn sẽ rơi xuống, trở thành thức ăn của một đám xác sống. Cảnh tượng máu chảy thành sông, tang thi hoành hành khắp nơi kia, Cung phụ chỉ thoáng tưởng tượng đã không chịu nổi mà da đầu run lên.
Ba người còn lại cũng lâm vào mê mang, không khí trong phòng nhất thời thập phần ủ dột. Sau một lúc lâu, Cung phụ thở dài một tiếng, ra khỏi phòng Cung Hương Di, đem mình nhốt lại trong thư phòng trầm tư. Tống Hạo Nhiên thấy thế cũng không còn tâm ở lại, tạm biệt Hương Di rời đi.
Đi ngang qua phòng Cung Lê Hân, thấy ánh sáng phát ra từ phòng cậu, Tống Hạo Nhiên bỗng dưng dừng lại cước bộ, ma xui quỷ khiến đẩy cửa phòng, muốn xem cậu một lát.
Cung Lê Hân lúc này đang cuộn mình trên giường, tay ôm đầu gối, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình Notebook. Notebook đặt trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng nên Tống Hạo Nhiên không nhìn thấy hình ảnh, nhưng lại có thể nghe được từng đợt kêu thảm thiết cùng tiếng hống của dã thú truyền tới.
Hắn khẽ nhíu mày, đi đến bên giường cậu ngồi xuống, xoay màn hình máy tính về phía mình, nhẹ giọng hỏi,“Lê Hân, đang coi gì thế? Sao lại nghe thảm thiết vậy?”
“Nguy Cơ Sinh Hóa.” Tiểu thiếu chủ chỉ vào tên video nói, mà lúc này, trên màn hình hiện lên một đám tang thi mở ra cái mồm đầy máu, tay xé nát một nam nhân thành mảnh nhỏ nhai nuốt vào bụng, hình ảnh khủng bố máu me, vô cùng thê thảm.
Vừa được nghe tin tức về tận thế, Tống Hạo Nhiên đối với cảnh tượng này có chút mẫn cảm. Dù lá gan của hắn lớn, nhưng biết những tình tiết máu me thảm thiết chỉ có trong phim trở thành sự thật, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng bất an. Tiếng con người thê lương cầu cứu, tiếng gầm nhẹ của bầy tang thi không ngừng kích thích màng tai hắn, làm thái dương co rút đau đớn, đôi mày anh tuấn hung hăng nhăn lại.
Tiêu Lâm là ma đầu không có nhân tính, thích nhất giết người ngược thi (tra tấn xác chết =”=!) tìm niềm vui, tiểu thiếu chủ đã sớm nhìn quen những trường hợp huyết tinh thế này, mắt nhìn cũng không chớp, mi không cau, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, không chút gì là sợ hãi.
Cảm giác được Tống Hạo Nhiên bỗng nhiên buộc chặt thân thể, nhìn qua thấy khuôn mặt anh tuấn hơi tái nhợt của hắn, tiểu thiếu chủ mím môi, vươn hai tay đem Tống Hạo Nhiên ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng hắn, an ủi nói,“Đừng sợ, tất cả chỉ là giả.” Lần đầu lúc cậu cùng Cung phụ xem TV, vừa vặn gặp phải truyền hình chiếu phim kinh dị, cậu bị hình ảnh quỷ quái trên màn hình làm cho nhất thời thất kinh, Cung phụ lúc ấy đã an ủi cậu như thế, cậu nhớ rất rõ.
Một thiếu niên dáng người nhỏ nhỏ, lại đem một người cao lớn cường tráng như mình ôm vào ngực an ủi, Tống Hạo Nhiên cảm thụ được cái ôm ấm áp của cậu, trong lòng ấm lên, mặt có chút dở khóc dở cười.
“Lê Hân, nếu một ngày cảnh tượng này đều biến thành sự thật, em có sợ không?” Hắn thuận tay ôm lấy thân hình mềm mại thuận hoạt của cậu, thấp giọng hỏi, trong lòng cân nhắc có nên đem chân tướng ra nói cho đối phương hay không.
Nếu biết quá sớm sẽ khiến thiếu niên mang trên lưng sợ hãi cùng gánh nặng, với cậu mà nói là tốt hay xấu? Tống Hạo Nhiên có chút do dự.
“Không sợ.” Tiểu thiếu chủ không để ý ánh mắt giãy dụa do dự của Tống Hạo Nhiên, thản nhiên mở miệng,“Bất quá chỉ là một đám xác người sắp mục rữa thôi, giết một liền bớt một, sẽ có một ngày giết sạch hết bọn chúng, không có gì phải sợ. Đến lúc đó, thế giới sẽ khôi phục bộ dáng nguyên trạng của nó.”
Tống Hạo Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt ngửa lên của thiếu niên, đôi đồng tử thanh triệt tràn đầy bình tĩnh cùng lạnh nhạt, mi nhãn tinh xảo rút đi vẻ nhu hòa, mang theo tia sắc bén lợi hại, đem nội tâm cường đại của cậu hoàn toàn triển lộ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình đạm như thủy rạng rỡ sinh huy, lại nghe lời dự ngôn hàm ý kiên định của cậu, lo âu cùng bất an trong lòng Tống Hạo Nhiên từng chút nhạt dần, cuối cùng hóa thành một tiếng cười nhẹ sung sướng.
Đúng vậy, nhân loại có thể sinh sản không ngừng, tang thi lại chỉ có thể hư thối bốc mùi, chả phải là giết một bớt một sao? Tựa như cắt bỏ phần thối rữa trên miệng vết thương, thịt thối được loại trừ, miệng vết thương một ngày nào đó sẽ khép lại. Tuy rằng không biết lúc sinh thời có thể chờ đến ngày đó hay không, nhưng có phần tín niệm này, Tống Hạo Nhiên trong lòng liền run lên.
Hắn cúi đầu cười, phản ôm (ôm ngược lại) vòng eo gầy yếu của thiếu niên, đem cậu chôn vào ***g ngực rộng lớn của mình, cằm vuốt ve đỉnh đầu mềm mại, vẻ mặt an tường. Thiếu niên liền thuận theo rúc vào người hắn, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, cánh môi hồng nhạt mang nét cười nhợt nhạt, khiến người ta nhìn vô cùng thư thái.
Trong phòng hai người một lớn một nhỏ lẳng lặng ôm nhau, an ủi nhau, hình ảnh đẹp đẽ không nói nên lời.
Lâm Văn Bác không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu đem tầm mắt từ khe cửa khép hờ thu hồi, biếng nhác dựa vào vách tường, lấy ra một điếu thuốc châm lên. Sương khói theo miệng mũi lan ra phiêu tán vào không khí, khóe miệng hắn nhếch lên, vô thanh nở nụ cười.
Giờ phút này, hắn cảm thấy có chút hâm mộ bạn tốt đang ôm Cung Lê Hân trong phòng. Trên người đứa nhỏ kia tựa như phảng phất mị lực nào đó, chỉ nhìn biểu tình bình tĩnh thong dong của cậu từ xa đã khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác an ổn hạnh phúc. Cảm giác này đến nhè nhẹ từng đợt từng đợt, không nồng đậm khắc sâu, lại khiến gánh nặng trong lòng hắn chậm rãi buông xuống, dần cảm thấy an tâm.
Sau lưng có người an ủi thật tốt a ! Lâm Văn Bác vừa âm thầm cảm thán vừa thở ra một hơi thuốc lá, nhớ đến tình cảnh Cung Hương Di vội vã sửa sang vật tư trong không gian, đuổi hắn ra ngoài khi nãy, khóe miệng vừa mới giương lên lại mân thành một đường thẳng tắp.
Trong phòng, Cung Lê Hân dựa vào ***g ngực ấm áp của Tống Hạo Nhiên, miễn cưỡng ngáp một cái, khóe mắt liền chảy nước mắt, làm ướt hàng lông mi kiều diễm. Tống Hạo Nhiên thấy thế, mặc dù không muốn cũng không thể không buông ra thân thể mềm mại.
“Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi.” Hắn vừa nói vừa tắt video, đang định đứng lên, dường như nhớ đến cái gì, liền quay đầu hướng về phía thiếu niên còn đang buồn ngủ thận trọng dặn dò,“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày bốn tiếng, em theo anh đến quân đội huấn luyện đi. Đấu nhau, bắn súng, leo trèo, chạy việt dã, mọi thứ đều phải học. Bên trường học anh sẽ giúp em xin phép. Nhìn cánh tay em này, nhỏ xíu, gặp nguy hiểm thì thế nào !”
Tống Hạo Nhiên vừa nói vừa xoa bóp cánh tay Cung Lê Hân, cảm giác mềm mại láng mịn, đẹp đẽ không tin được, bất chợt hình ảnh đối phương lõa thể ở trước mặt hắn thủ *** ma xui quỷ khiến lóe lên trong đầu. Dưới bụng dâng lên một cỗ lửa nóng, Tống Hạo Nhiên biểu tình cứng đờ, lập tức đứng dậy rời khỏi giường thiếu niên.
Cung Lê Hân gật đầu đáp ứng từ từ nhắm hai mắt, một chút cũng không thấy thất thố của hắn, hai tay duỗi ra, vuốt đệm chăn mềm mại rồi lập tức ngủ.
Tống Hạo Nhiên đứng bên giường, kinh ngạc nhìn vẻ mặt điềm đạm của cậu khi ngủ mà sững sờ. Đợi đến khi nhiệt độ cơ thể biến mất, rung động quái dị trong lòng bình ổn, lúc này hắn mới nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi cửa. Về chuyện tận thế, hắn đã hạ quyết tâm không nói cho thiếu niên. Những ngày tốt đẹp không còn nhiều, cứ để cho cậu thêm thời gian tận hưởng hạnh phúc đi.
Ra khỏi phòng, thấy Lâm Văn Bác cầm thuốc lá dựa vào tường, cước bộ Tống Hạo Nhiên dừng một chút, biểu tình có chút mất tự nhiên. Nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại, thấp giọng nói,“Cậu hẳn đã nghe thấy? Bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng theo tôi tham gia huấn luyện đi, đến lúc tận thế có thể sống lâu một chút.”
Tuy Cung Hương Di nói bọn họ sẽ trở thành dị năng giả nhưng không thể yên tâm quá sớm, đề cao thể chất, học thêm kỹ năng phòng thân cũng càng thêm có lợi chứ không hại.
Lâm Văn Bác dụi tắt đầu thuốc lá, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiểu thiếu chủ một đêm vô mộng, hôm sau tỉnh lại, hoảng hốt nhớ đến chuyện tận thế hôm qua cậu nghe lén, hai mắt lập tức thanh triệt thấy đáy, không còn nửa điểm sương mù chưa tỉnh.
Lời Cung Hương Di nói kỳ thật có rất nhiều chỗ cậu nghe không hiểu, ví như dị năng, không gian, tiến hóa linh tinh gì đó. Cũng may khả năng thích ứng của cậu cường hãn, lại thông minh tuyệt đỉnh, chỉ hơn một tháng đã có thể thuần thục việc lên mạng, lên đó tìm kiếm đáp án.
Biết rõ tình huống, ấn tượng của Cung Lê Hân với mạt thế chỉ khái quát trong hai từ — đói khát, chém giết.
Cậu còn nghe được Cung Hương Di dự ngôn mình không có dị năng nhưng cũng không bị biến thành tang thi. Cái này thì không sao, không có dị năng, cậu còn có võ công, nếu có thể luyện đến tầng thứ ba ‘Nghịch Mạch Thần Công’, dù là tang thi tiến hóa cũng không làm gì được cậu, mà kiếp trước bị giam cầm tại nơi địa cung luyện ngục, nào có chưa từng giết người? Hơn nữa đối tượng bây giờ cũng chả phải “người”, cậu cần gì phải bận tâm.
Về phần đói khát, lúc trước cậu ở địa cung cũng chưa bao giờ chân chính được ăn cơm đàng hoàng, vì để tiết kiệm càng nhiều thời gian tu luyện, Tiêu Lâm chế rất nhiều Tích Cốc đan cho cậu, khi đói chỉ cần ăn một khỏa, nửa tháng sau không cần sợ đói. Tích Cốc đan tuy rằng hương vị chua xót, nhưng tại thời điểm mạt thế khan hiếm thức ăn thì vô cùng thực dụng, cần mua thêm dược liệu (nguyên liệu làm thuốc), luyện chế ra mấy bình mới được.
Nghĩ liền làm, tiểu thiếu chủ mở Notebook, nhớ rõ thành phần luyện chế Tích Cốc đan. Tên dược liệu ở thế giới này thì ra giống y như dược liệu ở thế giới đời trước, chỉ cần tìm kiếm trên mạng là thấy. Hơn nữa Tích Cốc đan cũng không phải dược đan gì quý báu, tất cả đều là tư liệu phổ thông, rất dễ tìm được.
Ghi nhớ phương thuốc làm Tích Cốc đan, tiểu thiếu chủ đại khái kiểm tra một lần, nhớ đến tang thi chỉ cắt qua da người cũng có thể lây virus, cái này rất giống với ‘Thi Khôi’ do Tiêu Lâm chế tác. Như thế, cũng nên luyện chế thêm ‘Bách độc đan’, sau khi ăn vào liền bách độc bất xâm. Tuy rằng cậu có thể dùng nội lực bức độc ra, nhưng luôn luôn đề phòng không gì là không tốt.
Mím môi, nhanh chóng ghi nhớ phương thuốc Bách độc đan, tiểu thiếu chủ lại có chút khó xử, là vì dược liệu làm Bách độc đan đều là độc vật trân quý, cho dù có thế lực, muốn tìm đủ toàn bộ trong thời gian ngắn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Ân, không bằng để người khác đi làm. Một người không được thì hai người. Tiểu thiếu chủ âm thầm gật đầu, yên tâm thoải mái sai sử bọn nhỏ thường ngày nịnh bợ cậu chạy quanh.