Cả bọn Cung Lê Hân dời trận địa thập phần tự nhiên, không hề gây chú ý với Đàm Minh Viễn. Khi hắn thấy sắc trời dần hôn ám, rừng rậm cách đó không xa đa bị che phủ trong bóng tối khó nhìn rõ, liền giương giọng nhắc nhở,”Nghỉ thêm năm phút, muốn đi xả gì thì đi đi, đến lát lên xe lại gọi, lúc đó thì đi trong quần cho lão tử!”
Đám đội viên cười vang, lập tức có người đứng lên đi vào lùm cây giải quyết, hồn nhiên chưa hay biết nguy hiểm sắp đến.
Tay Cung Lê Hân đặt lên mỏm đá, cảm nhận được vật thể không xác định dưới đất đang di động, nheo mắt nhìn nam nhân đi vào bụi cây, ánh mắt chỉ có băng lãnh hờ hững.
Nam nhân huýt sáo, kéo khóa quần phóng thích, một chút cũng không hề chú ý bùn đất màu nâu đen dưới chân đang dần chuyển thành lớp cát vàng nhạt. Đợi đến khi gã kinh hãi phát hiện sự mềm xốp khác thường dưới chân, thì một đôi tay gầy trơ xươn, móng tay sắc bén đột nhiên bắt lấy mắt cá chân gã, mạnh mẽ kéo gã xuống lưu sa.
Nam nhân sợ hãi hét thảm một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ, lưu sa vàng nhạt lại chậm rãi khôi phục thành bùn đất, chỉ là một chỗ cỏ dại nguyên bản bao trùm mặt trên đã theo nam nhân kia cùng chìm xuống đất, khiến nó trụi lủi một mảng.
Nghe thấy tiếng đội viên kêu thảm thiết, mấy người Đàm Minh Viễn nhanh chóng chạy tới xem xét tình hình, nhưng đi một vòng lại không phát hiện một chút dị trạng, chỉ đành bất đắc dĩ quay lại chỗ cũ. Một người rõ ràng đứng đó bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một vũng nước tiểu âm ấm đầy mùi khai, loại tình huống này quá mức quỷ dị, sự sợ hãi mơ hồ bắt đầu lan tràn trong đáy lòng các tổ viên.
Đàm Minh Viễn quyết đoán, phất tay nói,”Mau, lập tức rời khỏi đây.”
Mấy người Cung Lê Hân vẫn ngồi trên mỏm đá không nhúc nhích, Đàm Minh Viễn vì trong lòng đang lo âu nên không phát hiện biểu tình khác thường của bọn họ, chỉ liên tục thúc giục bọn họ mau rút lui. Nhưng lúc này đã chậm, mặt cỏ rộng khoảng ba mươi feet* dưới chân mọi người chậm rãi biến thành cát, hơn nữa còn là đất lưu sa giết người không thấy máu. (1 feet = 0,3048 m )
Cả đám nhấc chân chạy về phía xe việt dã, đất phía dưới rào rào sụp xuống đưa ra một mảng đất cát cùng cỏ dại, người chạy không bao xa đã rơi vào trong cát, không nhổ ra được. Đám người kinh hãi không hiểu vì sao, dùng hết khí lực toàn thân mà giãy dụa, nhưng càng giãy thì lại càng hãm sâu, chỉ qua mấy phút, cát đã nuốt nguyên chân bọn họ rồi.
“Đừng cử động! Là lưu sa!” Đàm Minh Viễn lớn tiếng cảnh cáo, lại run giọng mở miệng,”Có thể chúng ta đã gặp phải tang thi thổ hệ cấp ba đê giai, tang thi thổ hệ cấp hai không có năng lực thay đổi chất của đất như vậy.”
Hắn vừa dứt lời, đám tổ viên đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi, nghẹn họng như có một đôi tay bóp chặt cổ. Tang thi cấp ba đê giai, với bọn họ mà nói chính là sự tồn tại như Tử Thần. Tháng trước, hai đội dị năng trên đảo khi ra ngoài làm nhiệm vụ đã gặp một tang thi hỏa hệ cấp ba đê giai, khi ấy đi hơn năm mươi người, nhưng trở về chỉ còn ba, hơn nữa, ba người kia thương tích đầy mình, không quá vài ngày cũng chết. Tám đội dị năng ban đầu chỉ còn lại sáu, thực lực lớn mạnh của căn cứ vì thế mà bị tổn thương. Nếu không do thế, Bào Long và Khang Chính Nguyên cũng sẽ không đồng ý cho thế lực Cung gia tiến vào.
Nghĩ đến Cung gia, Đàm Minh Viễn lúc này mới phát hiện một hàng Cung Lê Hân đang an toàn vô hiểm ngồi trên mỏm đá nhìn bọn họ, tư thái kia phải gọi là vô cùng nhàn nhã cùng thoải mái thích ý a.
“Cung thiếu gia, mau kéo bọn tôi ra!” Như một người sắp chết bắt được một cọng rơm cứu mạng, Đàm Minh Viễn nôn nóng la lên, nhất thời không phát hiện hành động của bọn họ có bao nhiêu khác thường. Các tổ viên khác thấy thế cũng vội vàng kêu cứu, tình cảnh loạn thành một đoàn.
Cung Lê Hân ngồi trên mỏm đá không nhúc nhích, đôi mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm bọn hắn, trên mặt vô hỉ vô bi, vô kinh vô hãi [không vui không buồn, không kinh hãi không sợ sệt], phong độ tư thái phi thường đạm mạc bễ nghễ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đây là khí tràng đầy áp bức chỉ cao thủ đứng đầu mới có, khiến người không tự chủ phải thần phục. Đồng tử Đàm Minh Viễn co rút kịch liệt rồi lại chớp một cái, lúc này mới thoáng nghĩ đến, Cung Lê Hân như vầy, tuyệt đối không phải là một người ăn chơi trác táng. Khí thế biến hóa vừa nãy hắn cảm nhận được cũng không phải là ảo giác.
Nhưng thế cục hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ thấu đáo nữa, tang thi thổ hệ núp dưới đất đã bắt đầu hành động. Nó đột nhiên từ dưới cát vươn móng, kéo một tổ viên xuống. Tổ viên kia bị dìm xuống đất cát phát ra một trận thanh âm cắn nuốt cùng tiếng tê rống khiến người mao cốt tủng nhiên, sau đó bên dưới đột nhiên phun ra vài hạt cát dính đầy máu tươi. Mùi máu tươi nồng đậm bốc ra từ dưới cát, kích thích thần kinh của những người bị giam giữ.
Bọn hắn đứng như muốn nhũn ra, hai chân run rẩy, lại càng thêm nôn nóng la lên kêu cứu. Thế nhưng, Cung Lê Hân vẫn không nhúc nhích như trước, tổ viên của cậu cũng yên lặng bàng quan, biểu tình đạm mạc như đang xem trò khôi hài. Đã thấy nhiều chuyện sống chết, tâm bọn họ đã sớm cứng như sắt, ngay cả tiểu Tôn Kiệt mới mười một tuổi, bên trong bề ngoài trẻ con từ lâu đã đổi thành tâm tình lạnh lùng hờ hững.
Đám tổ viên từng người từng người bị tang thi kéo xuống lưu sa ăn sống, không đến nửa giờ, hai mươi bảy người cũng chỉ còn lại bảy tám người. Đàm Minh Viễn lại mở miệng, ngữ khí run run đầy tuyệt vọng,”Cung thiếu, xin cậu hãy cứu tôi cùng anh em tôi. Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không báo cáo thực lực chân chính của mọi người.” Rốt cuộc Đàm Minh Viễn cũng có chút đầu óc, hiểu được những người này che dấu thực lực khẳng định là vì muốn phẫn trư ăn lão hổ*, lập tức liền biểu lộ rõ thái độ của mình. Dù sao cũng sắp chết đến nơi, hắn chẳng còn đường lui nào khác.(* : nghĩa tương tự sói đội lốt cừu)
“Cứu bọn họ đi, nếu bọn họ chết sạch mà chúng ta còn sống cũng khó ăn nói.” Lâm Văn Bác ôn thanh mở miệng, mắt đầy ý hỏi nhìn Cung Lê Hân.
“Ân, thế thì cứu vậy.” Cung Lê Hân gật đầu, phi thân ra, giữ chặt cánh tay Đàm Minh Viễn kéo hắn khỏi lưu sa, rồi nhảy lên thân cây đối diện.
Đàm Minh Viễn được Cung Lê Hân vứt lên một thân cây cao to, biểu tình đầy ngơ ngác. Mình thế này, là được cứu ra rồi? Nhanh chóng dễ dàng như thế? Hắn nhìn lưu sa dưới tàng cây hốt hoảng nghĩ.
Không đợi hắn hồi thần, Cung Lê Hân điểm nhẹ mũi chân, lại phi thân xuống, kéo một tổ viên khác lên mỏm đá đối diện. Cùng lúc đó, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác không tiếp tục áp chế dị năng nữa, một người phóng ra đạn lửa, bắn thủng một lỗ lên lợi trảo (móng tay sắc bén) vươn ra của tang thi từ dưới lưu sa, cứu ra một đội viên sắp bị túm xuống, người kia từ trong tay biến ra một dây thép, quấn lây eo một đội viên khác, nhanh chóng lôi gã khỏi lưu sa, kéo lên trên mỏm đá.
Tống Hạo Nhiên liên tục bắn đạn lửa yểm hộ, Cung Lê Hân cùng Lâm Văn Bác thì nhanh chóng cứu người. Dưới sự hợp tác ăn ý của ba người, bảy tám đội viên kia đều được cứu ra an toàn, an bày đứng trên các mỏm đá phụ cận hoặc trên cây. Đoàn người ngồi yên tại chỗ, đều là biểu tình kinh hồn chưa kịp định thần, cảm thán bản thân vừa sống sót qua tai nạn.
“Không ổn, mỏm đá này đang bị chìm xuống.” Không đợi bọn hắn lấy hơi, Cố Nam đã cao giọng hô.
Con mồi sắp tới trong tay bị cường ngạnh cướp đi, tang thi thổ hệ đã đói hồi lâu dĩ nhiên không chịu để yên, lập tức sa hóa[biến đất thành cát] phần bùn đất chung quanh mỏm đá bọn họ đang trụ, thề muốn một lưới bắt hết tất cả bọn họ. Mỏm đá chịu sức nặng của mười mấy người nên tốc độ chìm xuống rất nhanh, kế hoạch bây giờ, chỉ có giết con tang thi này mới có thể an toàn thoát thân.
Nhưng bùn đất đều bị biến thành lưu sa, không có chỗ đặt chân, tang thi lại trốn dưới đất không chịu ra, giết kiểu gì? Bảy tám người thấy mình vừa được cứu khỏi Địa Ngục lại rơi vào chỗ chết sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cung Lê Hân nhíu mày, nói với đám tổ viên,”Cấm lộn xộn, tôi đi giết nó.”
Đàm Minh Viễn nghe vậy mâu quang lóe lên, thầm suy nghĩ về cấp bậc thực lực Cung Lê Hân. Có thể trấn định tự nhiên đánh với tang thi cấp ba như vậy, lời nói ra khỏi miệng còn mang theo sự bình tĩnh phong đạm vân khinh cùng tự tin, chẳng lẽ cấp bậc của Cung thiếu đã hơn cấp ba đê giai? Nếu thật là thế, mình có nên đổi phe không? Trong lòng hắn thầm nghĩ, tầm mắt lại tập trung gắt gao trên người Cung Lê Hân.
Lời Cung Lê Hân còn chưa dứt, người đã từ trên đá nhảy xuống, giẫm lên lớp đất cát. Bảy tám người còn chưa quen thuộc với cậu nhất tề lộ ra biểu tình kinh hãi, sau đó lại trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy cậu vững vàng bước đi trên mặt cát, nơi đi qua ngay cả một dấu chân cũng không lưu lại, trông có vẻ sức nặng của cậu nhẹ như không khí vậy.
“Á đệt, đạp sa vô ngân* a! Thiếu chút nữa đã quên, Cung thiếu là phong hệ nha, cậu ấy có thể lợi dụng sức gió để trôi nổi trên không nha!” Mã Tuấn tự cho là đắc ý, lớn tiếng nói. Dứt lời, hắn vỗ vỗ bả vai Cố Nam, hảo kì nói,”Này, cậu có thể nổi như thế được không?” (* : bước lên cát không để lại vết tích)
Tầm mắt nóng rực của Cố Nam nhìn về phía dáng người mờ ảo như tiên của Cung thiếu, lắc đầu nói,”Còn chưa được, muốn ngự phong phi hành* tự nhiên như Cung thiếu ít nhất cũng phải cấp bốn đê giai. Trước mắt tớ chỉ có thể băng tường vượt nóc gì đó thôi.” (* : cưỡi gió bay lên không)
Mã Tuấn vỗ vỗ bả vai hắn tỏ ý cổ vũ. Đoạn đối thoại giữa hai người khiến nội tâm bảy tám tên vốn đang sống ở nhà ngục nổi lên sóng to gió lớn, đặc biệt là Đàm Minh Viễn, vết sẹo trên mũi hắn đã có chút vặn vẹo. Cấp bốn đê giai? Sao có thể? Thính lực của mình chắc chắn là có vấn đề. Vừa nghĩ, hắn vừa đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
Nhưng rất nhanh, Cung Lê Hân đã dùng sự thật chứng minh, không phải bọn hắn thính lực không tốt, mà chỉ là bọn hắn thiếu dũng khí đối diện sự thật mà thôi.
Lặng yên không tiếng động bước đi trên mặt cát, cảm nhận được chuyển động của tang thi ẩn núp dưới đất, Cung Lê Hân nâng tay đánh một chưởng xuống phía dưới chân. Lớp cát mềm mịn bị cậu đánh thành một cái hố nhỏ. Thấy dưới đất truyền đến rung động, tang thi đói khát khó nhịn lập tức lặn xuống đi về hướng đó, lợi trảo vươn ra khỏi cát, muốn kéo con mồi xuống, lại vồ vào hư không.
Cung Lê Hân đợi chính là thời khắc này, trở tay chộp lấy cổ tay tang thi kéo nó từ dưới đất. Chưa đợi nó kịp phản ứng, tay còn lại đã khép lại thành đao, hung hăng đâm vào mi tâm, xuyên qua sọ nó, sau khi lấy được tinh hạch liền lưu loát rút ra.
Vẫy vẫy phần óc não trắng trắng hồng trên tay, Cung Lê Hân thuận tay ném tang thi đã triệt để chết qua một bên như ném một đống rác rưởi. Đi theo sự tiêu tán sinh mệnh của nó, mặt đất từ mặt cát vàng nhạt từng tấc một dần khôi phục lại thành bùn đất nâu đen, chẳng qua tầng cỏ dại trên bề mặt đã bị dìm xuống đất làm nó trụi lủi một mảng.
Giết chết một tang thi thổ hệ cấp ba đê giai, thời gian chỉ tốn bất quá chừng nửa phút, ra tay lại sạch sẽ lưu loát, như bóp một con kiến không cần tốn bao nhiêu sức. Cái này ý là gì? Nghĩa là cấp bậc của Cung thiếu gia cùng con tang thi này sai lệch ít nhất một cấp! Nói như thế, Cung thiếu gia xác thực là dị năng giả cấp bốn đê giai! Đàm Minh Viễn từ trong rung động phục hồi tinh thần, trong lòng đã có tính toán.
Hắn nhanh chóng nhảy xuống cây, lấy ra hai tinh hạch phong hệ trước đó đã lấy từ chỗ Lý Đông Sinh, tất cung tất kính nói,”Cung thiếu, lúc trước là do tôi vô lễ, hai tinh hạch này xin trả lại cho cậu.” Dứt lời, tầm mắt hắn chuyển qua đồng tử dị sắc của Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, tim lại bắt đầu kinh hoàng.
Một cấp bốn đê giai, hai cấp ba đê giai, đừng nói giết sạch bảy tám người bọn họ, dù giết Bào Long cùng Khang Chính Nguyên cũng sẽ chỉ tốn có mấy phút, hắn hẳn là nên làm một anh hào thức thời mới có thể sống được thêm lâu chút. Nghĩ thế, hắn thầm vứt một ánh mắt cho đội viên của mình, không ngoài ý muốn, mọi người đều nhất tề gật đầu, lựa chọn đi theo Cung thiếu. Thế đạo trước mắt, cường giả vi tôn chính là chân lý được mọi người công nhận.
Cung Lê Hân cũng không từ chối, cầm lấy rồi ném cho Cố Nam và Tào Á Nam, lại đem tinh hạch thổ hệ cấp ba đê giai cho Tôn Điềm Điềm. Tôn Điềm Điềm tay chân luống cuống nhận lấy, kích động đến hai má đỏ cả lên. Có viên tinh hạch này, cô rất nhanh sẽ thăng tới cấp ba, bước vào hàng ngũ cường giả, nếu gặp lại tình huống như hôm nay, cô sẽ có thể thạch hóa mặt đất, bức cho tang thi hoạt động trì trệ, không cần Cung thiếu phải ra tay nữa.
“Đừng nhìn nữa, về sau tang thi cấp ba sẽ ngày càng nhiều, mọi người đều sẽ có tinh hạch cao cấp.” Lâm Văn Bác thấy Tôn Điềm Điềm bị đồng đội nhìn với ánh mắt hâm mộ tị hận đến mặt đỏ tai hồng, gắt gao giữ lấy tinh hạch trong túi sợ bị bọn họ cướp, đành buồn cười mở miệng.
Cung Lê Hân gật đầu thẳng thắn nói,”Ừ, lần này trùng hợp là thổ hệ, để xem lần sau vận khí ai tốt. Đi thôi.”
Mọi người nghe vậy lập tức hoan hô đứng dậy, tinh thần thập phần hứng khởi, nhảy xuống mỏm đá chạy về phía xe việt dã đậu ở ven đường. Đây là Cung thiếu bảo hộ bọn họ, chờ bọn họ cường đại rồi, thì có thể toàn tâm toàn ý thủ hộ Cung thiếu.
Thấy Cung thiếu khẳng khái hào phóng với tổ viên mình như thế, mấy người Đàm Minh Viễn trong lòng liền thả lỏng, thầm nghĩ mình quả nhiên không nhìn lầm người. Phong thái như vậy mới xứng làm cường giả, so với Cung thiếu, Bào Long xác thực là một tên cặn bã.