Bạch Cảnh và Tiêu Táp đi ngày lẫn đêm, truy tìm dấu vết chiến đấu, rốt cuộc sau ba ngày, vào ngày thứ tư đuổi kịp đội ngũ đi làm nhiệm vụ.
Đội ngũ hơn một ngàn người thực bắt mắt, hai người cũng không đến hội họp ngược lại che dấu thân mình, chọn một tòa nhà cao tầng cách đội ngũ khoảng 5 cây số, vừa có thể tùy thời quan sát tình huống đội ngũ lại có thể che dấu hành tung của mình, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cũng không có quên, bọn họ lúc này là người mất tích đó.
Sau khi vào đêm, hai người nhỏ giọng vô tức lẻn vào, không gian ngăn cách của Bạch Cảnh càng dùng càng thuận tay, tránh thoát lính đánh thuê gác đêm, Tiêu Táp chuẩn xác tìm ra gian nhà người một nhà ở.
Mới vừa đi vào liền có người tỉnh ngủ.
“Hư!” Bạch Cảnh vội vàng thiết kế một cái lá chắn, thật cẩn thận nhìn chung quanh, phát hiện không làm kinh động người khác, lúc này mới bắt đầu đánh giá.
Phòng này cũng không lớn, tổng cộng có tám người ở, ba người ở trên giường, năm người khác ngả ra đất nghỉ ngơi, trong đó ba người trên giường đều bị thương, vừa vào nhà liền có thể ngởi thấy một cỗ mùi máu tươi.
“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Bạch Cảnh rất khó coi, dựa theo đội ngũ và thực lực mấy người cùng hành trình, theo lý thuyết sẽ không thụ thượng nặng như vậy.
Ngô Quốc An vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhịn lại nhịn mới đè lại được cảm xúc kích động lúc này: “Táp ca.”
Tiêu Táp nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu, đè lại Tần Liệt đang muốn đứng dậy, thản nhiên nhìn ba người đang nằm trên giường: “Các ngươi đừng động, trước cứ nằm đã, nói xem có chuyện gì xảy ra?” Thực lực tất cả mọi người hắn đều biết, một đường hai trăm mấy người đi tới cho dù không có hắn và Bạch Cảnh hỗ trợ, tất cả mọi người cũng có thể bình an vô sự, không có đạo lý nào lần này đội ngũ hơn một ngàn người bọn họ ngược lại lại không bằng lúc trước.
“Có tang thi chuột.” Ngô Quốc An nhẹ giọng căm hận, may mắn không có người chết, nói cách khác, cho dù liều mạng không làm nhiệm vụ lần này, hắn cũng phải đem mấy người kia bắt vào tay.
Bạch Cảnh cười lạnh, không cần hỏi nhiều cũng biết lại là Chu gia giở trò quỷ, chuyện lớn như tang thi chuột căn cứ làm sao có thể không biết, bọn họ lại cố tình gặp phải, thật đúng là trùng hợp đến không ngờ.
“Ta phát hiện thứ đồ này rất hấp dẫn tang thi.” Ngô Quốc An nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Giác, Lâm Giác ngầm hiểu vội vàng lấy từ không gian ra một hòn đá màu đen: “Đây là tìm được dưới gầm xe.”
Trong lòng Tiêu Táp trầm lặng, nhanh chóng suy nghĩ tiền căn hậu quả, Chu gia thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn mà, hắn cho rằng Chu Viễn Tập ít nhất sẽ chờ đến xưởng công nghiệp quân sự mới hành động.
“Là vẫn thạch.” Bạch Cảnh nhíu nhíu mày, thực tự nhiên liên tưởng đến khối vẫn thạch trong không gian kia của hắn.
Lâm Giác vội vàng nói: “Cái mũi của tang thi rất thính, chỉ có đặt trong không gian mới an toàn.”
Bạch Cảnh đưa vẫn thạch cho hắn.” Ngươi cất kỹ.”
Lâm Giác sửng sốt, hắn cho rằng Cảnh thiếu sẽ thu lại.
Bạch Cảnh lấy ra một ít thuốc hạ nhiệt và thuốc cầm máu, còn dùng mấy chai nước khoáng chứa nước suối: “Mấy thứ này ngươi cũng cất kỹ, còn khiến ngươi khổ một chút băng bó cho người bị thương, mặc kệ gặp chuyện nguy hiểm gì, phải lấy an toàn làm đầu.”
Lâm Giác ngượng ngùng cười cười, có hưng phấn được trọng dụng, dị năng của hắn không tốt như Cảnh thiếu, vận dụng cũng không linh hoạt bằng nhưng có thể giúp được mọi người, hắn thật sự rất vui vẻ: “Đây đều là việc ta phải làm.”
Bạch Cảnh gật gật đầu, khối vẫn thạch màu đen kia, trực giác của hắn bài xích, không phải không muốn để vào không gian, chính là theo nguyên tắc cẩn thận, hắn cảm thấy vẫn cẩn thận là hơn, mạt thế bùng nổ hắn liền phát hiện, khu vực tang thi nguy hiểm đúng là nơi vẫn thạch rớt xuống, mà khối vẫn thạch trong không gian của hắn kia là màu đỏ, giữa hai thứ rốt cuộc là có gì khác nhau?
Ngô Quốc An nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Cảnh, trong lòng cả kinh: “Các ngươi không đi cùng chúng ta?”
Bạch Cảnh lắc đầu, từ trong không gian lấy ra một phần tư liệu, đây là trước lâm thời làm ra, bản đồ phân bố tỉ mỉ của xưởng công nghiệp quân sự.
Ngô Quốc An trợn mắt há mồm, đối với Bạch Cảnh bội phục muốn cúi đầu xuống đất, ngay cả thứ này cũng có thể kiếm ra, này là muốn đem xưởng công nghiệp quân sự nắm vào trong tay, vậy nhóm hắn….
Tiêu Táp rất nhanh đánh gãy mộng đẹp của hắn: “Xưởng công nghiệp quân sự ta và tiểu Cảnh đến làm, phần bản đồ này các người cầm để ngừa vạn nhất, nhớ kỹ mục tiêu của các ngươi là bảo toàn chính mình, mặt khác kéo Chu gia lui về phía sau, không lấy mục đích hoàn thành nhiệm vụ.”
“Này…” Này là có ý gì?
Có người trợn tròn mắt, đây không phải là quấy rối sao? Nguyên bản bọn họ còn muốn làm lớn một hồi.
Bạch Cảnh cho một cái xem thường, nhiệm vụ rõ ràng là một cái bẫy, còn làm cái rắm, giờ thì xem là ai chơi ai: “Ý trên mặt chữ, mục đích lần này của các ngươi là kéo tha về phía sau, thuận tiện cho ta và Tiêu Táp hành động.”
Ngô Quốc An run rẩy khóe môi, nói đúng tình hợp lý như vậy chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình Cảnh thiếu nói ra được thôi.
Không có người nghi ngờ, tất cả đã quen với việc Cảnh thiếu ra lệnh, có lẽ có lúc làm người ta không còn gì để nói nhưng kết quả lại chưa từng xấu, hoàn thành nhiệm vụ với bọn họ có thể khó khăn nhưng cản trở thì không cần nghĩ, đây không phải chỉ là chút trò vặt hay sao.
Trong lòng ẩn ẩn hưng phấn, trước kia chưa biết, nguyên lại tâm tình phụ nữ ở sau lưng lại thích như vậy, bọn họ càng thêm mong đợi hành trình lần này.
Mấy người lại bàn bạc trong chốc lát, mãi đến khi người gác đêm thay ca, Bạch Cảnh mới lôi kéo Tiêu Táp rời đi, lúc tới không kinh động kẻ nào, lúc đi cũng không chút tiếng động, không tìm ra chút dấu vết giống như bọn họ chưa từng xuất hiện qua.
Chính là ngày hôm sau, toàn bộ đội ngũ phát hiện, cái đoàn đội này khang khác, thả lỏng nhiều hơn, thiếu vài phần khẩn trương, mà ngay cả người bị thương đều rất kỳ lạ, trong chiến đấu không ngừng sai lầm, rồi lại không sai lầm, dọc đường đi không phải chỗ này có việc thì chính là chỗ kia có vấn đề, dù sao cũng là gây phiền toái không ngừng, mệnh lệnh không nghe, an bài cho cũng không tiếp thu, mà còn đưa ra một loạt đạo lý.
Người Tống gia nhìn mà tò mò, không động thanh sắc âm thầm quan sát, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho bọn họ qua một đêm liền thay đổi.
Người Tề gia tuy có bất mãn nhưng bọn hắn đều hiểu được thời thế, trừ bỏ có mấy người lâu lâu thăm dò khiêu khích vài câu, những thứ khác hết thảy đều tốt đẹp.
Chu Viễn Tập nhịn cơn tức, cho dù cái mũi đã bốc vô số hơi nước vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đương nhiên làm như không biết, từ khi vẫn thạch trên xe bị phát hiện, mà bọn họ lại thành công thoát thân, Chu Viễn Tập liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ tiếc không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Chu Vĩ thường xuyên tìm phiền toái, sau mấy lần ăn thiệt mới chịu nghe lời Chu Viễn Tập, cũng không biết hai người họ nói cái gì, sau đó Chu Vĩ nhìn bọn họ cười âm trầm, ánh mắt hung tợn như muốn ăn thịt người vậy, lại không tiếp tục khiêu khích như đang nhẫn nại chờ gì đó.
Đáp án trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đơn giản là muốn sau khi đến xưởng công nghiệp quân sự liền ra tay lần nữa, chẳng qua, Ngô Quốc An âm trầm nở nụ cười, đến lúc đó xem ai cao hơn một bậc.
Còn lại phần lớn là người dong binh đoàn, mấy thế lực lớn không có động tác, bọn họ tự nhiên cũng không lên tiếng, vì thế, toàn bộ đội ngũ phát triển thành loại hình tự do tùy tình hình, không kỷ luật, không tổ chức, không đầu lĩnh, dù sao là loạn thất bát ta, làm theo ý mình, thấy thế nào cũng không giống như muốn đi làm nhiệm vụ.
Ngô Quốc An nhìn tâm tình của đoàn người mà thấy thích, sau một đoạn đường tuy rằng có chiến đấu nhưng bọn hắn lại không có người bị thương, cũng không gặp phiền toái gì, quả nhiên là người thiện dễ bị người khi a, kính ngưỡng của hắn với Cảnh thiếu lại cao hơn một bậc, cảm giác làm người ác thật dễ nghiện mà.
Bạch Cảnh và Tiêu Táp rất nhanh đi vào xưởng công nghiệp quân sự- căn cứ nghiên cứu bí mật, đập vào mắt là tường vây cao ngất cùng với cánh cửa kim loại cao lớn như tường đồng vách sắt, còn có tòa nhà khoa học kỹ thuật cao tầng.
Một đường này bọn họ đi rát thuận lợi, càng tới gần mục tiêu gặp tang thi càng ít, xưởng công nghiệp quân sự rõ ràng thành lập ở trong một ngọn núi, trừ bỏ thực vật biến dị ra, bọn họ phát hiện ngay cả động vật cũng không thấy, thực rõ ràng chúng nó e ngại những thứ kia, trực giác của động vật thường thường sắc bén hơn so với nhân loại.
“Bên trong có tang thi cao cáp.” Tiêu Táp đứng ở ngoài tường thản nhiên nhìn mảnh tiêu điều phía trước.
Đôi mắt Bạch Cảnh nhíu lại: “Ngươi có mấy phần nắm chắc?’
Tiêu Táp tụ hợp thanh một cây cương đao, nắm trong tay vẽ lên một đạo lưu quang màu vàng: “Một mình đối chiến toàn thắng.”
Bạch Cảnh hiểu được ý của y, một mình đối chiến thì trên cơ nhưng khi bị vây công thì khác. Mở bản đồ ra, chân mày hơi nhíu lại, ngay cả hắn biết thuấn di nhưng ở nơi không có không khí lưu thông, thỉ triển cũng rất phiền toái, xưởng công nghiệp quân sự này là do tên chết tiệt nào thành lập: “Vật phẩm trọng yếu ở tầng hầm thứ ba trên mặt đất, kho hành ở tầng thứ hai, dưới tầng một là nhà xưởng, lầu một đến lầu hai là văn phòng, lầu ba đến lầu năm là sở nghiên cứu, lầu sáu lầu bảy là phòng thí nghiệm, tư liệu nghiên cứu ở lâu tám, lầu chính là…” Bạch Cảnh nhất nhất mô tả, trong lòng thầm chửi má nó.
Khó trách đến không ít người đều có đi không có về, từ xa xa thấy bộ dáng xưởng công nghiệp quân sự này cái cần hiểu hắn đều hiểu được.
Xưởng công nghiệp quân sự nhìn từ bên ngoài có vẻ rất lớn, trước đó còn có quân đội gác, bên trong không chỉ có tòa nhà khoa học kỹ thuật, đằng sau còn có ký túc xá, sân huấn luyện cùng với khu vực giải trú nghỉ ngơi cho nhân viên công tác, quả thực chính là một ngục giam biệt lập, cánh cửa kim loại to lớn thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi, sau khi mạt thế bùng nổ, người ở bên trong không phải không muốn chạy trốn mà là không ra được, vì thế nơi này liền thành khu đất chết.
Bạch Cảnh thử dùng tinh thần lực điều tra, kết quả một mảnh tối đen, trong lòng hơi uể oải, cười khổ một tiếng: “Tang thi bên trong rất mạnh.” Ít nhất cấp bậc cao hơn hắn, tuy rằng hắn không phải dị năng giả tinh thần nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không cảm ứng được, nơi đó giống như tất cả đều là một mảnh trống rỗng, tĩnh mịch.
Tiêu Táp nhíu mày, ở cùng đã Bạch Cảnh đã lâu cũng học được vài phần vô lại, thản nhiên: “Ngươi còn tính toán chính diện chống lại chúng nó?”
Bạch Cảnh sửng sốt, tiện đà nở nụ cười, đúng nha, bọn họ chính là hướng về vật tư mà tới, tang thi lợi hại thì như thế nào, đánh thắng được liền đánh, đánh không lại bỏ chạy, thằng ngốc mới biết rõ không thể làm mà cứ lao vào, hắn chính là lấy nhiều khi ít, tuyệt không lấy ít địch nhiều.
“Chúng ta đi chỗ nào trước?” Bạch Cảnh thật cẩn thận lật xem bản đồ, càng xem càng thấy dạ dày đau, đồ vật ở hầm ngầm hắn nhất định phải lấy, vì cái lông gì kho hàng đã có mười ba cái mà còn không tính nơi chứa đồ trên lầu, cùng với kho hàng đằng sau nhà xưởng, trừ phi buông tha một phần, nếu không cho dù hắn có thuấn di cũng không có khả năng không kinh động tang thi mà đem đồ vật đi.
=============================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: yên lặng ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-09 22:15:22
Yên lặng ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-10 16:46:25
Nguyệt trời khung ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-10 18:43:32
Càng thành yến ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-13 11:53:57
Cám ơn nha, mấy ngày hôm trước bị cảm không đổi mới, không nghĩ tới còn có địa lôi, kết thúc đảo thời trước , sẽ tiếp tục cố lên. . o(∩_∩)o