Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 131

Đến lúc rời đi, vừa ra khỏi căn cứ kinh đô, tất cả mọi người tăng tốc đi về phía trước, chưa từng dừng lại.

Không phải không mệt, cứ việc tất cả mọi người đều ngồi ở trên xe, cứ việc bọn họ vật tư phong phú, bên trong xe bố trí rất thoải mái nhưng trong không gian nhỏ hẹp, nghẹn lâu như vậy thân thể sao lại không khó chịu, như thế nào không mỏi mệt, chỉ là cứ việc như thế cũng không áp chế được nội tâm rục rịch của mọi người, một loại thúc giục trước nay chưa từng có khiến mọi người bức thiết muốn đến địch, muốn nhìn ngôi nhà tương lai của bọn họ một chút.

Bạch Cảnh miêu tả Cảnh Táp thành quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta nhịn không được tâm sinh hướng tới, trong loạn thế này, có thể có một nơi chốn an thân thuộc về chính mình là loại chuyện may mắn cỡ nào, chẳng sợ nơi đó dụng cụ trong phòng không đầy đủ, song cũng là nhà a, bọn họ đã bao lâu không có nhà rồi, tất cả mọi người khẩn cấp, ngày đêm đều đi.

Chỉ có Lý Nhiên có chút suy sụp, kinh đô vẫn không có tin tức của anh trai, ngủ chùa ở chỗ công hội lính đánh thuê hơn hai tháng, tiền thưởng từ một trăm tinh hạch lên đến một ngàn cân lương thực, người đến lĩnh thưởng, các loại lừa bịp ùn ùn kéo tới, từ hy vọng đến thất vọng, chẳng sợ biết rõ hy vọng không lớn, nhưng khi biết kết quả, trong lòng nhịn không được mà khó chịu, mãi cho đến khi rời khỏi kinh đô, trên mặt cũng chưa từng cười qua.

Từ Phong nhìn đứa nhỏ này lớn lên như thế nào không biết tâm sự của đứa nhỏ, vỗ vỗ đầu vai lý Nhiên: “Đừng lo lắng, bên căn cứ kinh đô nếu có tin sẽ lập tức phát điện báo cho chúng ta, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, ít nhất ngươi còn có hy vọng.”

Lý Nhiên giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, kỳ thật bọn họ đều biết, có lẽ anh trai dữ nhiều lành ít, chỉ là hiện tại an ủi mình mới nói như vậy, có lẽ không có tin tức chính là tin tốt, trước đó chẳng phải cũng nói như vậy sao? Chỉ cần một ngày chưa nhận được tin chết của anh trai, hắn sẽ không tin anh trai đã rời đi nhân thế.

Từ Phong thở dài, không nói gì thêm, đứa nhỏ Lý nhiên này thích để tâm chuyện vụn vặt, nhưng có hy vọng chung quy tốt hơn là tuyệt vọng, hiện tại bất cứ lời an ủi nào đều là dư thừa, vẫn là hắn suy nghĩ thông suốt mới tốt.

“Từ đại ca ta không sao, ngươi đừng lo lắng, ta chỉ là có chút khó chịu, qua một lúc là tốt rồi, có thể gặp Táp ca và Cảnh thiếu kỳ thật ta đã rất may mắn, ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh trai, nhất định sẽ sống sót, ta tin tưởng anh trai cũng sẽ như vậy, anh ấy nhất định là đang ở một chỗ nào đó mà hiện tại ta chưa tìm được thôi” Lý Nhiên nhỏ nhẹ nói, đôi mắt đen bóng cố chấp kiên định, cái loại ánh mắt liếc một cái có thể nhìn thấy đáy này khiến người không nghi ngờ nổi, phảng phất như lời hắn nói liền là sự thật.

Chu Hoa nhợt nhạt cười cười, cầm tay Lý Nhiên, trong ánh mắt có mạt đau lòng: “Ta tin ngươi.”

Lý Nhiên ngẩng đầu, nở nị cười thật lòng đầu tiên từ lúc rời khỏi kinh đô đến giờ: “Cám ơn ngươi, Hoa ca.”

Vệ Bân Nghĩa vội vàng chen lại, tách tay bọn họ ra, trầm ổn ngày thường không biết vứt đâu, bát mãn kêu la: “Cám ơn liền cám ơn, động tay động chân làm gì.” Như sợ người khác cướp của hắn, vội vàng ôm Chu Hoa vào trong ngực.

Lý Nhiên nở nụ cười, tâm tình thả lỏng rất nhiều, trong lòng biết là Vệ ca chọc mình vui vẻ, nhìn hai người diễn trò ân ái hắn thật lòng vui mừng cho họ, Vệ ca và Chu ca luôn quấn quýt bên nhau, cho dù mạt thế gian nan cũng không chia lìa, cuối cùng cũng tu thành chính quả, nếu hai chân Chu ca có thể chữa khỏi, vậy anh trai nhất định còn có hy vọng, kỳ tích không phải tùy thời phát sinh sao? Tang thi có thể quan hệ tốt với con người, còn cái gì không có khả năng.

Ý nghĩ của Lý Nhiên phát triển theo phương hướng quỷ dị, có lẽ anh trai biến thành tang thi không chừng nhưng chỉ cần sống tốt, có lẽ anh trai cũng đang tìm mọi cách tìm hắn đó….

Chu Hoa bất đắc dĩ nhìn người yêu, từ sau khi chân hắn khỏi, người này cứ như vậy, có dọa người hay không a.

Vệ Bân nghĩa mới mặc kệ, đầu nhẹ nhàng cọ vành tai người yêu, hiện tại hắn mỗi ngày đều như nằm mơ, sợ hết mộng liền tỉnh, chỉ có ôm người yêu vào ngực mới yên tâm.

Lòng Chu Hoa hơi xoắn xuýt, có chút đau lòng, tùy ý người yêu lằng xằng làm bậy, hắn biết là người yêu bất an, từ khi hai chân hắn bị gãy, bên trên mặt tuy rằng không có biểu hiện gì nhưng đáy lòng cảm giác bản thân liên lụy a Nghĩa, ngăn cách tự dưng sinh ra, là a Nghĩa bao dung hắn mới có thể sống cho tới ngày hôm nay, nhân nhượng hơn nữa hắn cũng không ngại, không phải chỉ ôm một cái sao? Không phải bị người vây xem sao? Quen là được.

Lại không biết a Nghĩa của hắn lúc này mắt lóe tinh quang, khuôn mặt giả dối chôn bên tai hắn, một bộ dáng đạt được mưu kế, hai người bọn họ không biết là ai tính kế ai, bất quá, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đảo mắt đã qua mười ngày.

Dọc theo đường đi thực thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến người ta sinh nghi, liên tục hơn nửa thắng, trừ ngẫu nhiên gặp thực vật biến dị, bọn họ ngay cả bóng dáng tang thi cũng chưa thấy.

Nhanh chóng ép tâm tình xuống, tất cả mọi người càng thêm cẩn thận.

Lý Nhiên trong lòng nao nao, dứt bỏ nỗi nhớ anh trai, hắn vẫn luôn nhớ, hắn là con mắt của đoàn đội, làm tinh thần dị năng giả, tác dụng của hắn ngoại trừ dò đường, đối mặt với nguy hiểm trực giác của hắn rất mẫn cảm, từ năm ngày trước hắn liền thấy không thích hợp, phảng phất như có cái gì đó trà trộn vào.

Tiêu Táp và Bạch Cảnh cũng bắt đầu thận trọng, ngại cái hai người không phải tinh thần dị năng giả, chỉ có thể lờ mờ cảm giác được gì đó lại không tìm ra dấu vết gì.

Muốn hỏi người khác có phát hiện ra nơi kỳ quái không nhưng vài tinh thần dị năng giả trong đoàn đội tụ nhau lại cũng không tìm ra nguyên cớ, một số người cho rằng bọn hắn suy nghĩ nhiều cho nên mới nghi thần nghi quỷ, một số khác cho rằng khẳng định có chỗ nào đó không đúng, nên đề phòng, chỉ là khi hỏi nguyên nhân lại không thể nói rõ được.

Lý Nhiên rất uể oải, chỉ tội dị năng của mình cấp bậc không cao không thể giúp đỡ Táp ca, chuyện tạm thời bị bỏ qua. Mãi cho đến mấy ngày hôm sau, cảm giác quái dị thủy chung không biến mất, Tiêu Táp mới có chút đứng ngồi không yên, cũng không phải hắn không kiên nhẫn mà là không quen không nắm giữ được mọi chuyện trong tay, nếu đợi không được kết quả, vậy không bằng chủ động đứng ra.

Lúc chạng vạng, bọn họ tìm một khách sạn bỏ đi ở lại, nếu có cái gì không ổn đến thời điểm tự nhiên sẽ biết. Liền coi như hắn nghĩ nhiều, mấy ngày này mọi người liên đường gấp rút cũng mệt mỏi, ngày đêm đều đi cắt lượt lái xe cũng nghỉ ngơi một phen, mặc dù vội vàng muốn trở về cũng không thể nóng nảy nửa khắc.

Đoàn đội thu chỉnh hoàn tất sắc trời đã chập tối, Bạch Cảnh khẽ nhíu mày, hắn vẫn cảm giác bị theo dõi, cái loại như mũi nhọn dí vào người này xua thế nào cũng không tan.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người nên làm gì thì làm nấy, ngay ngắn có trật tự, trừ người gác đêm đều tự tìm phòng nghỉ ngơi.

Đêm này bình tĩnh vô ba, mọi người vượt qua trong an bình.

Ngày hôm sau, Tiêu Táp không có yên tâm lại, so với thấy gia đó, hắn càng tin tưởng trực giác chính mình, nếu trong lòng không có nghi hoặc, vài ngày kế tiếp hắn cũng không vội vã lên đường, buổi tối tìm nơi qua đêm, hắn cũng không tin sơ hở lớn như thế còn không câu ra được con cá ở phía sau.

Vào ngày thứ 4, tất cả mọi người dần thả lỏng cảnh giác, thời tiết cũng dần dần nóng lến, vào ban ngày ra một thân mồ hôi, đêm nay bọn họ tìm một làng du lịch nghỉ ngơi, dị năng giả hệ phong phụ trách quét tước, dị năng giả hệ thủy thao túng dị năng ở bên cạnh sông tụ thành một con rồng nước thô như cái thùng, lập tức rơi vào bể bơi, khiến mọi người tắm rửa một trận thư thư phục phục, mang theo tâm tình vui sướng vào giấc ngủ.

Nhân viên nghiên cứu có liên quan sợ hãi không thôi, bọn họ thề ở kinh đô cũng không thoải mái như vậy, đối với việc rời khỏi căn cứ kinh đô trong lòng càng thêm không hối hận, nói thật, bọn họ ở kinh đô cũng chỉ ở vị trí nửa vời, nay theo Bạch Cảnh ngược lại càng thêm thoải mái, trừ mấy ngày đầu vừa mới gấp rút lên đường có chút khó chịu ra, vô luận ăn dùng không soi ra chỗ nào không tốt, ngay cả nguy hiểm cũng chưa gặp qua, nếu không phải dọc đường đi chung quanh một mảnh hoang vắng, không thấy người ở, bọn họ nhịn không được hoài nghi, mạt thé có phải đã qua đi.

Ban đêm…..

“A—” Một tiếng thét thê lương cắt ngang qua bầu trời.

Bạch Cảnh lập tức bừng tỉnh, nhảy xuống giường.

Tiêu Táp mặc áo khoác vào, vội vàng lao ra ngoài cửa.

“Ba! Ba! Ba!” Chuẩn bị tốt đèn có thể dùng, chỉ qua một lát công phu, trong đại sảnh đã tụ tập không ít người.

“Là tiếng của Diêu Dao.” Tang Mẫn mặt đầy lo lắng, không phải không muốn vào xem, chỉ là sợ năng lực của mình thấp ngược lại làm hỏng chuyện, có thể không người nào biết mà lẻn vào, người tới khẳng định không phải tay mơ.

“Qua xem xem.” Tiêu Táp lạnh giọng, khuôn mặt xác xơ tiêu điều, đợi nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng đợi được, uy áp dị năng giả nháy mắt phát ra, sát khí nồng đậm khiến người ta nhịn không được e sợ, hắn rất muosn nhìn xem ai dám trước mặt hắn dương oai.



Bạch Cảnh tùy thời làm tốt chuẩn bị thuấn di, Tiêu Táp một cước đá văng cửa phòng Diêu Dao, một tang thi cấp 5 đối diện với Diêu Dao.

Chẳng qua……

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, này đến tột cùng là muốn chơi trò gì nha?

Tang thi cấp 5 “ngao ngao” vài tiếng, bộ dáng dường như không có địch ý, sau đó “sưu” một tiếng nhảy ra ngoài cửa sổ, nháy mắt biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại hoa rơi toán loạn và Diêu Dao bộ dáng sắp khóc.

Trải qua một màn ở xưởng quân sự, Tiêu Táp không có ác cảm quá lớn với tang thi, nhìn bộ dáng vặn vẹo của mọi người, trong lòng biết có ẩn tình: “Chuyện này là sao?”

“Tang thi này có chút quen mắt.” Từ Phong cau mày suy nghĩ.

“Ha ha ha” Dương Lâm thấy bộ dáng ngu ngốc của hắn, nhịn không được cười ha ha, cười đến thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi.

Nguyên bản mọi người nghiêm túc nhìn hắn cười liền đồng tình liếc Diêu Dao một cái, cũng đều vui vẻ, chỉ có Tiêu Táp và Bạch Cảnh cùng với mấy nhân viên nghiên cứu mới tới ngẩn ngơ.

“Không cho nói.” Diêu Dao nhe răng nghiến lợi, vừa xấu hổ,đôi mắt đẹp trừng lớn hơn chuông đồng.

“Ha ha, không nói, không nói.” Dương Lâm cười đến không thở nổi.

Bạch cảnh nghĩ nhanh, nhìn đông lại nhìn tây lại nhìn nhìn hoa tươi trong phòng, chần chừ nói: “Tang thi kia theo đuổi ngươi?”

“Ha ha…….” Lần này không chỉ Dương Lâm, tất cả mọi người đều cười.

Bạch Cảnh nhất thời thấy mình thật chân tướng, trong lòng hơi kinh ngạc, hiếu kỳ nhìn Diêu Dao, ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Từ Phong sờ sờ đầu, mắt thấy chuyện không giấu được, xin lỗi nhìn Diêu Dao một cái, ngay sau đó liền nói chuyện xưởng quân sự ra, lúc ấy bởi vì cố kỵ mặt mũi Diêu Dao, mọi người đều bảo nhau nói năng cẩn thận, nay xem ra…..ha ha…..Không nói, tang thi thế nhưng đuổi theo, đây mới là tình yêu đích thực của tang thi sao?

Khó trách mặt mọi người vặn vẹo như vậy, Bạch Cảnh thấy khó có thể thừa nhận, bất quá cuối cùng cũng yên lòng, mấy ngày nay trực giác của bọn họ không sai, nguyên lai quả thực có người….sai, là có tang thi theo dõi, chẳng qua, mục địch của tang thi không giống như đã nghĩ thôi.

Biết địch nhân là ai, chuyện còn lại đều tốt, Diêu Dao lập công không nhỏ, Bạch Cảnh rất hào phóng thưởng cho một đống đồ trang điểm, tỏ vẻ khiến nàng chịu nhiều áp lực, thực bình tĩnh cùng Tiêu Táp trở về phòng, nhiệm vụ hàng đầu trước mắt là biết rõ đối phương có mấy tang thi, bọn họ vì sao mà đến, có mục địch gì.

Đóng chặt cửa phòng, Bạch Cảnh mở cửa sổ ra, sau đó lấy một chai nước suối không gian đặt trên bàn.

“Muốn hay không, nói đi.” Hắn biết, tang thi khẳng định nghe được.

“Ngao ngô—-”

Qủa nhiên không bao lâu, một tang thi ghé vào cửa sổ ngó qua ngó lại.

“Sao ngươi lại tới đây?” Bạch Cảnh nhớ rõ nó, này chính là tang thi nhỏ cấp 6 đáng yêu kia nha.

“Ngao nhô, ngao ngô” Gà vịt nói chuyện. (ông nói gà bà nói vịt)

Bạch Cảnh hắc tuyến đầy mặt, một tang thi một người, Bạch Cảnh một bên suy đoán, tang thi một bên khoa chân múa tay, hai giờ qua đi cuối cùng cũng làm rõ ý tang thi, một cật hóa, một sắc quỷ, hai tang thi kết bạn đồng hành rời nhà ra ngoài.

Tang thi nhỏ thấy Bạch Cảnh không nổi giận, thân hình vừa động tiến vào phòng, một phen ôm nước suối trên bàn vào ngjwc, dương dương tự dắc mà nhảy nhót, còn ” ngao ngô, ngao ngô” kêu, khoe khong lấy lòng, đại ý nó có tác dụng cỡ nào, cưỡng chế dời đi bao nhiêu đồng bạn.

Bạch Cảnh không còn gì để nói, theo nguyên tác không lãng phí, tang thi nhỏ bị hắn dùng nước suối thu mua, về phần một tang thi khác, hắn tuyệt không lo lắng, tự nhiên có Diêu Dao đến thu phục. Ngày hôm sau lên đường, trong đoàn đội nhiều thêm hai kẻ đặc biệt.

Tang thi nhỏ rất thích sạch sẽ, nhìn bề ngoài cũng không khác mấy con người, Bạch Cảnh tỏ vẻ chỉ có thể nuôi làm sủng vật nhỏ, kỳ thật cũng không sai.

Đương nhiên, bọn họ không có tiếp tục gấp rút lên đường mà là đến một tòa thành thị phụ cận, thành thị sớm đã rách nát đến không nhìn ra bộ dạng ngày xưa, tang thi nhỏ một đường khsi phách, mọi người thông suốt không bị cản trở, thổi quét các thị trường lớn, tuy rằng sớm không thấy thực vật gì nhưng mục đích lần này chủ yếu là mĩ đồng(?), còn lại chỉ là thuận tiện, không có phiêu lưu, tự nhiên có cái gì cần đều lấy, Cảnh Táp thành xần xây dựng, tóm lại là có phòng không sai.

Mọi ngươi vật tư đến mềm tay, thu thật vui vẻ—

Diêu Dao bên kia rất khổ bức, gặp tang thi hoa si phá như thế nào?

Đáp: Dưỡng thành nữ vương!

Ngày thứ nhất, trong lòng Diêu Dao còn chút e ngại, tận lực cách xa tang thi một chút, thét chói ta bảo tang thi đứng tới đây.

Ngày hôm sau, nàng bắt đầu thật cẩn thận, sai tang thi làm chút việc không quan trọng.

Ngày thứ ba, Diêu Dao đúng tình hợp lý, thỉ triển phong phạm nữ vương, từng câu từng câu mệnh lệnh gọi đến họi đi, vì thế, khí diễm càng thêm kiêu ngạo.

Ngày thứ 4…..

Ngày thứ 5……..

Đến lúc đến Cảnh Táp thành, ánh mắt mọi người nhìn Diêu Dao đã không phải là đồng tình mà là hâm mộ, nuôi tang thi làm cu ly, rất tốt nha.



Tác giả có lời muốn nói: Bổ thượng phiên ngoại, mau quá niên , chúc đại gia tân niên khoái trá.

Bình Luận (0)
Comment