Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 32

Thẩm Uyển khẽ lắc đầu xua tay, mơ hồ nói không rõ, “Cảm tạ cái gì.” Lại ngáp, hỏi, “Thế nào? Tiểu ngải cứu ngu ngốc còn sống không?”

Ngải Hiểu Trân thở dài, nghĩ đến sự việc vừa rồi, liền tức giận, oán hận nói, “Miễn bàn nó, thật là một đứa ngu! Nhìn thấy mỹ nhân liền đi không vững!”

Thẩm Uyển nhịn không được bật cười, tuy rằng không rõ lắm rốt cuộc là làm sao, nhưng nhìn bộ dáng Ngải Hiểu Trân nghiến răng nghiến lợi, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nhất định Ngải Hiểu Sơ chọc vào phiền toái cực lớn, bất quá nhìn hiện tại Ngải Hiểu Trân còn nghiến răng nghiến lợi được, vậy chắc là đã giải quyết xong?

Thẩm Uyển cười trấn an, “Không sao đâu, rồi sẽ có mỹ nhân nguyện ý tiếp thu tiểu ngải cứu, đến lúc đó cậu được giải thoát rồi.”

Có người nguyện ý tiếp thu em trai ngu ngốc? Ngải Hiểu Trân ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng sầu chết, trước mạt thế còn có thể, hiện tại thế giới này … Ai, chỉ sợ em trai ngu ngốc của nàng sẽ bị mỹ nhân gặm đến xương cốt cũng không còn!

******

Bên đống lửa, Thẩm An dựa vào vai Thẩm Duệ, nhìn chằm chằm di động trong tay Thẩm Duệ. Vẻ ngoài di động giống loại di động phổ thông bình thường, giờ phút này, trên điện thoại di động đang truyền phát hình ảnh Ngải Hiểu Sơ chiến đấu.

Thẩm An xem không chuyển mắt, Thẩm Duệ như có điều suy nghĩ.

Trong hình ảnh, Ngải Hiểu Sơ nhảy cao lên, bàn tay chém ra phong nhận (đao gió)——

Đối thủ của Ngải Hiểu Sơ là Lý Chấn Đông nghiêng người chợt lóe, Mã Đại Tráng phất tay một bức tường đất dựng thẳng lên, Lý Chấn Đông lập tức bắn một dòng điện quang về phía Ngải Hiểu Sơ!

Ngải Hiểu Sơ bổ nhào giữa không trung, tàng ngao Viên Thịt Bò uông uông sủa, tiếp đòn, cầu lửa bắn ra, mục tiêu là Mã Đại Tráng! Bởi vì lúc này tường đất đã đột nhiên tản ra!

“Ba mươi giây…” Thẩm An nói thật nhỏ.

Vừa rồi hắn tính toán qua, tường đất của Mã Đại Tráng chỉ có thể duy trì ba mươi giây!

Thẩm Duệ khẽ gật đầu. Không sai, ngược lại Lý Chấn Đông làm người khác ngạc nhiên, dị năng của hắn không phải không gian sao? Tại sao lại có thêm dị năng điện quang?

Chẳng lẽ là song dị năng?

Thẩm Duệ trong ánh mắt xẹt qua ánh sao, có ý tứ!

Đột nhiên Thẩm An cảm thấy có điều gì đó! Cảm giác bất an xẹt qua, rồi sau đó hắn nghe được rất nhiều thanh âm vội vàng la lên —— “Chạy mau! Chạy mau! Bọn chúng đến! Quái vật đến!”

Quái vật?!

Thẩm An đột nhiên nhảy lên, nhìn về phía Ngải Hiểu Sơ, không tốt!!

“Anh! Có quái vật!” Thẩm An vừa kêu sợ hãi, vừa vọt tới hướng Ngải Hiểu Sơ!

Thẩm An vừa nhảy dựng, Thẩm Duệ liền theo bản năng muốn giữ chặt, vừa rồi hắn cũng đột nhiên có cảm giác bất an, nhưng không có nhận thấy được gì. Nhưng hắn biết, Thẩm An luyện linh thủy bí quyết so với hắn dễ dàng phát hiện nguy hiểm hơn, đặc biệt linh thủy bí quyết của Thẩm An có thể lắng nghe vạn vật!

Nhưng Thẩm Duệ không ngờ khi hắn muốn giữ chặt Thẩm An lại, thì Thẩm An đã thẳng tắp vọt tới chỗ Ngải Hiểu Sơ!

Thẩm Duệ ngẩn ngơ, lập tức giận dữ, hắn không nên trông mong An An có tự giác! Hắn nên ngay tại ngày hôm qua An An chiến đấu anh dũng lập tức đem nhốt vào không gian!

Nhưng bây giờ, Thẩm Duệ bật người ấn nút đồng hồ trên tay, phát ra tín hiệu tập hợp khẩn cấp!

Chỉ vài giây sau khi Thẩm Duệ ấn vào đồng hồ, Chu Vũ, Lưu Khiết, Từ Trường Thiên, còn có Dương Sở Thuần liền chạy nhanh tới trước mặt Thẩm Duệ!

“Có tình huống khẩn cấp!” Thẩm Duệ bình tĩnh nói, “Lập tức tiến vào trạng thái tác chiến!”

Chu Vũ nghe xong lập tức ấn vào đồng hồ, triệu tập người của bộ tác chiến. Lưu Khiết cũng đồng thời ấn đồng hồ triệu tập bộ hậu cần, Từ Trường Thiên không nói hai lời lập tức cùng bốn anh em họ Lý đánh thức người của tổ nghiên cứu sinh vật.

Còn Thẩm Duệ sau khi nói xong lập tức di động đến hướng Thẩm An!

Thẩm An vừa chạy tới chỗ Ngải Hiểu Sơ, chợt nghe Viên Thịt Bò uông uông kêu: Quái thú! Quái thú đến! Ngao nha! Đánh quái thú! Ăn thịt bò!

Thẩm An đen mặt, hết chỗ nói rồi!

Thẩm An vung ngón tay lên, dòng nước bắn ra, mấy quái vật thân thể cứng còng liền bị ngăn trở. Cùng lúc đó, đao gió của Ngải Hiểu Sơ xẹt qua, đầu của đám quái vật đầu liền rơi rụng trên mặt đất, thân thể cũng ầm ầm ngã xuống, thật nhanh mục nát hóa thành chất lỏng bốc mùi tanh hôi ghê tởm, khiến cho Thẩm An và Ngải Hiểu Sơ khó chịu nhăn mũi!

Nhưng lập tức ——

“Thiệt nhiều quái thú! Thiệt nhiều quái thú đến!” Viên Thịt Bò uông uông vừa sủa vừa hưng phấn lắc lắc đuôi.

Thẩm An ngẩng đầu nhìn qua, biến sắc!

Cái đống rậm rạp đen thui như sâu đang xoay đến xoay đi là cái quái gì vậy?!

Ngải Hiểu Sơ thốt ra, “Bà nó! Đó là cái gì?!”

Mã Đại Tráng và Lý Chấn Đông đang định trốn đi cũng tái mặt, đó là cái gì?!

Mã Đại Tráng đột nhiên nắm áo Lý Chấn Đông, khàn giọng hét lớn, “Con mẹ nó, không phải nói ngươi chỉ đưa tới mấy con quái vật thôi sao?!”

Mã Đại Tráng vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm An và Ngải Hiểu Sơ liền trầm xuống, thì ra đám quái vật đó là bọn chúng đưa tới!?

Ngải Hiểu Sơ cười khinh bỉ, “Nha! Này thật đúng là quân nhân tốt thời đại mới của nước ta a! Cả thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng xuất ra!”

—— đầu tiên là điệu hổ ly sơn, bây giờ lại là kẻ dẫn tai hoạ tới!

Mẹ nó! Lợi hại! Ngải Hiểu Sơ phẫn nộ đến cực điểm, vung tay, đao gió bổ vào Lý Chấn Đông!

Lý Chấn Đông chật vật một phen đẩy tay Mã Đại Tráng ra, tay trái thuận thế đẩy, liền đẩy Mã Đại Tráng về phía Ngải Hiểu Sơ, mà đao gió của Ngải Hiểu Sơ đã hạ xuống, vì thế ——

Mã Đại Tráng khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Thẩm An và Ngải Hiểu Sơ đều ngẩn ngơ, bên kia, Lý Chấn Đông đã nhân cơ hội chạy vào trong nông gia nhạc!

Ngải Hiểu Sơ thật mau hồi thần, định đuổi theo Lý Chấn Đông. Nhưng Thẩm An khóe mắt thoáng nhìn, một phen giữ chặt, “Đừng đuổi theo! Trước xử lý đám quái thú này đã!”

Thẩm An vừa nói vừa nhìn một đám quái vật đã tiếp cận bọn họ. Không nhìn còn đỡ, vừa thấy, da đầu Thẩm An đã run lên, da mặt cứng luôn rồi!

—— Chết tiệt! Là quái vật chuột?!

Ngải Hiểu Sơ quét đao gió, đồng thời kéo Thẩm An lui về phía sau, “Thẩm An đệ đệ! Cậu phát ngốc gì đó!”

Thẩm An thầm hít một hơi, cố áp chế chán ghét ghê tởm trong lòng, đưa tay bắn một cột nước ra, bức lui đàn chuột!

Ngải Hiểu Sơ đồng thời bổ thêm đao gió, nhưng lúc này đao gió đã mất nhiều uy lực!

Sắc mặt Ngải Hiểu Sơ có chút trắng bệch, phiền toái không thôi, “Khỉ gió! Lý Chấn Đông chết tiệt!! Em gái mày! Ông đây phải đem mày bầm thây vạn đoạn!”

“Cậu quét sạch đám chuột trước rồi nói!” Giọng nói cà lơ phất phơ cười hắc hắc vang lên.

Thẩm An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Sở Thuần và Chu Vũ không biết đã đến từ khi nào. Chu Vũ mặt không đổi sắc ném từng quả cầu sấm sét, sấm sét vừa rơi xuống đất, liền bùm bùm nổ tung!

Dương Sở Thuần đồng thời dựng lên một bức tường không khí, đám quái vật chuột chỉ có thể điên cuồng kêu không ngừng vô ích hướng về phía trước! Rồi lại đụng phải tường trở về, mà sau tường không khí, từng cầu lửa liền chuẩn xác vô cùng nện lên đám chuột!

Là chiến sĩ có dị năng lửa của bộ tác chiến!

Mà lúc này, phía sau Thẩm An, một thân thể ấm áp đáp xuống.

“An An, lập tức trở lại Hummer số 1!” Thẩm Duệ trầm thấp bình tĩnh nói.

Thẩm An theo bản năng co rụt lại, ặc, hình như Anh hai giận rồi? Thẩm An không dám phản bác, nhu thuận trả lời, rồi lôi kéo Ngải Hiểu Sơ sắc mặt trắng bệch lui xuống!

Ngải Hiểu Sơ xem xét Thẩm Duệ bình tĩnh không nhận ra biểu tình, nhỏ giọng nói với Thẩm An, “Thẩm đại nhân tức giận?”

Thẩm An uể oải gật đầu, tiêu rồi, đã hứa với Anh hai là không cậy mạnh lao ra lần nữa …

Ngải Hiểu Sơ đồng tình vỗ vỗ vai Thẩm An, “Thẩm An đệ đệ, cậu tự giải quyết cho tốt đi.”

*****

Thẩm Duệ nhìn đám quái vật chuột đã bắt đầu giảm bớt, quay đầu nhìn Chu Vũ, “Ngăn trở thêm hai phút là có thể lập tức xuất phát!”

Chu Vũ gật đầu, “Không thành vấn đề.” Chu Vũ không nói nữa, nhìn vết máu trên tay áo Thẩm Duệ, hỏi, “Anh giết Lý Chấn Đông?”

Thẩm Duệ thản nhiên ừ một tiếng.

Dương Sở Thuần vừa nghe, xoay người hừ nói, “Tên tiểu nhân âm hiểm đó vốn nên một phát bắn nát óc! Tiểu ngải cứu tệ thật! Còn phiền Thẩm đại nhân tự thân xuất mã!”

Chu Vũ chụp đầu Dương Sở Thuần, lạnh lùng nói, “Câm miệng!”

Vì thế Dương Sở Thuần liền câm miệng, ngón tay làm động tác khóa miệng lại.

Chu Vũ quay đầu nhìn Thẩm Duệ, dời đề tài sang chỗ khác, “Mấy thứ này đều là Lý Chấn Đông dẫn tới?”

Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn lại đám quái vật chuột, khóe miệng nửa cười nửa không, “Hắn không có loại bản lĩnh này.”

Chu Vũ nhíu mày, như vậy, mấy thứ này làm sao tới đây?

“Theo Bạch Cảnh Khanh đoán, mấy thứ này là bị mùi hương mỹ vị trên người chúng ta tản mát ra hấp dẫn tới.” Thẩm Duệ cười nói, “Đối với bọn quái vật, chúng ta chính là món ăn cực kỳ mỹ vị.”

Dương Sở Thuần nghe, rụt lui, lẩm bẩm nói, “Ông đây ăn không ngon đâu a.”

Người trong bộ tác chiến nghe, nhất thời không nhịn được cười to.

Chu Vũ cũng không khỏi xoa xoa đầu Dương Sở Thuần, Thẩm Duệ cũng cười, vừa cười vừa ghét bỏ nhìn tay áo mình, sau đó liền xé bỏ ném vào đám chuột.

*****

Lúc này, mười mét bên ngoài vòng dây đỏ, một nam nhân hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không cam khó tin nằm trên đất.

Một nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh, vẻ mặt ngưng trọng suy nghĩ sâu xa. Hắn nhìn chằm chằm nam nhân đã không còn hô hấp một lúc lâu, mới chậm rãi xoay người, nhìn vòng dây cách đó không xa, trên mặt giống như đã hạ quyết tâm!

Vừa rồi, Cao Phỉ hắn thấy một màn ngược sát. (hành hạ tới chết)

Không sai, là ngược sát.

Lý Chấn Đông là song dị năng, Cao Phỉ không biết thời gian này song dị năng có nhiều hay không, có phải hay không rất hiếm, nhưng hắn biết Lý Chấn Đông rất lợi hại. Hắn cùng Mã Đại Tráng cũng không là đối thủ của Lý Chấn Đông. Cho nên ngay từ đầu, sau khi hắn nhận ra Lý Chấn Đông, hắn liền lựa chọn im lặng phục tùng. Cho đến khi những người này đến.

Hắn vừa nhìn thấy nam nhân kia xuống xe, liền lập tức nhận ra đó là Thẩm Duệ. Là Thẩm Duệ phụ thân từng đề cập qua, tán thưởng rất nhiều.

Nhưng đồng thời hắn cũng biết, nam nhân gọi là Thẩm Duệ này cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì thái độ phụ thân rất mâu thuẫn, phụ thân rất thưởng thức nam nhân kia, nhưng cũng rất cảnh giác, cũng từng bất đắc dĩ thở dài, nói nếu tâm tư Thẩm Duệ có thể đặt trong bộ đội thì tốt.

Hắn thật mâu thuẫn, có nên gia nhập đội ngũ của Thẩm Duệ hay không?

Hắn nhìn ra được, người trong đội ngũ này đều từng đi bộ đội, lúc dừng lại nghỉ ngơi còn rèn luyện, nữ nhân trong đó cũng đi theo luyện, so với hai nữ nhân nơi này chỉ biết phát run, còn khóc giả vờ yếu đuối mà nói muốn cường nhiều lắm, cũng thuận mắt hơn nhiều lắm. Nếu đi theo đội ngũ như vậy, hắn nhất định có thể an toàn tới chỗ phụ thân.

Nhưng, thật nhanh hắn phải quên đi.

Bởi vì nam nhân này căn bản không nghĩ thu lưu bọn họ, một khẩu súng còn phải dùng đồ vật để đổi!
Bình Luận (0)
Comment