Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 90

Thẩm An lăng lăng nhìn Thẩm Duệ, tay không tự chủ được chậm rãi hướng về phía trước, hắn muốn … chạm vào Anh hai, nhưng khi tay Thẩm An sắp chạm vào Anh hai nhà mình ——

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi!

Trước mắt Thẩm An nhoáng lên một cái, chỉ thấy một mảnh tối đen.

Đúng vậy, tối đen, nhưng nếu là hoàn toàn tối đen, tại sao hắn còn có thể nhìn thấy tay của mình?

Thẩm An nhìn bàn tay của chính mình, có chút trong suốt, bốn phía còn có ánh sáng màu trắng, xảy ra chuyện gì? Thẩm An nhìn khắp nơi một chút, một mảnh tối đen, nhưng thân thể hắn lại giống như đang tản phát ra ánh sáng màu trắng, nơi này là chỗ nào? Mà hắn tại sao lại ở đây?

Anh hai đâu? Anh hai ở nơi nào?

Thẩm An thử bước về phía trước một bước, một mảnh đen tuyền này sẽ không đột nhiên liền xuất hiện cái hố, sau đó hắn liền rơi vào đi?

Mà ngay tại thời điểm Thẩm An vừa mới nâng chân lên muốn đạp xuống, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc trầm thấp ôn nhu: “An An…”

Thẩm An nhất thời kinh hỉ, thốt ra, “Anh! Em ở trong này!”

“An An, nhanh tỉnh lại đi!”

Thẩm An mơ hồ, “Anh, em đang tỉnh a. A, không đúng!” Thẩm An thu hồi chân, gãi gãi đầu, ký ức bắt đầu dần dần rõ ràng lên, anh Cảnh Khanh cùng Tiểu Dương Tử bị thương, rất nghiêm trọng, hắn liền liều mạng sử dụng năng lực chữa trị của mình, sau đó… Hôn mê?

Như vậy hiện tại, hắn là tinh thần thức tỉnh, thân thể ngủ say?

Thẩm An gãi đầu buồn rầu nghĩ, “Làm như thế nào a?”

Nên làm thế nào mới có thể tỉnh lại đây?

Mà ngay tại thời điểm Thẩm An nghĩ như vậy, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm thấp ôn nhu của Thẩm Duệ, “An An… Đừng ngủ nữa, trời sắp sáng rồi.”

Thẩm An buồn rười rượi, anh, em cũng muốn tỉnh lại a.

“Không được, không thể như vậy! Nhanh lên tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại…” Thẩm An liều mạng thấp giọng kêu, gấp đến mức cảm thấy cái trán bắt đầu đổ mồ hôi!

“Tỉnh lại a a!!!” Thẩm An cuối cùng gấp rõ ràng nhảy lên kêu to lên.

Mà ngay tại thời điểm Thẩm An gấp không làm gì được, trong hiện thực, dưới bầu trời đêm, nam tử cao gầy tuấn mỹ ngồi ở trên nóc nhà cao tầng, trước mặt đốt lửa trại, trong ngực ôm thanh niên tuấn tú hai mắt nhắm chặt nặng nề ngủ.

Nam tử ngưng mắt nhìn thanh niên trong ngực, ánh mắt ôn nhu mà si nhiên, thỉnh thoảng đưa tay nhẹ nhàng vỗ về tóc thanh niên, hai má, ngẫu nhiên còn ôn nhu cúi đầu hôn nhẹ, động tác thật cẩn thận giống như sợ hãi chạm phá hủy thanh niên.

Giọng nói nhỏ nhẹ quanh quẩn trong tại trời đêm an tĩnh có chút quỷ dị. “An An… Ngoan, tỉnh lại a, em đã ngủ thật lâu… An An…”

Mà ngay khi ánh mắt si nhiên của nam tử dần dần có xu thế điên cuồng, thanh niên trong ngực nam tử đột nhiên giật giật lông mi.

Nam tử đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức khó có thể tin thật cẩn thận thấp giọng gọi một câu, “An An?”

Đáp lại hắn chính là thanh niên lần thứ hai giật giật ngón tay, nam tử nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cuồng loạn, “An An!!”

“An An, mở to mắt, nhìn anh, anh là Anh hai!” Nam tử vội vàng kêu lên.

Cùng thời gian, trong thế giới tối đen, Thẩm An đột nhiên ôm lấy đầu, có chút thống khổ có chút mê mang.

Xảy ra chuyện gì? Ký ức trong đầu là xảy ra chuyện gì?!

Hình ảnh từng màn từng màn hiện lên kia là cái gì???

Anh hai vung kiếm? Núi tuyết? Hoa tung bay? Thành thị bị máu nhuộm dần?

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

Ngay tại thời điểm đầu Thẩm An đau muốn nứt ra, sắp chịu không nổi áp lực muốn kêu lên, đột nhiên phát hiện tay mình thế nhưng dần dần trong suốt, Thẩm An kinh hoàng trừng lớn mắt, còn chưa kịp làm ra bất luận phản ứng gì, trước mắt lần thứ hai tối sầm.

“An An… Tỉnh tỉnh! Mở to mắt nhìn anh! An An! An An!!”

Mơ mơ màng màng nghe được bên tai giọng nói trầm thấp quen thuộc, trong lời nói còn lộ ra kinh hỉ cùng thấp thỏm bất an.

Thẩm An cố gắng mở to mắt, liếc mắt một cái liền thấy được Anh hai nhà mình vẻ mặt ngơ ngác, Thẩm An theo bản năng mở miệng, “Anh …”

Này vừa mở miệng, Thẩm An mới phát hiện giọng của mình vô cùng khàn khàn.

Không đợi Thẩm An mở miệng lần nữa, lại đột nhiên bị ôm chặt lấy.

Trên cổ, giống như có thứ gì đó ẩm ướt rơi xuống…

“An An, thật tốt quá, thật tốt quá… Em đã tỉnh…”

Thẩm An dại ra, lúc này người đang ôm thật chặt hắn, Anh hai Thẩm Duệ của hắn đang run rẩy.

—— trong lúc hắn mơ màng ngủ say, Anh hai … Có bao nhiêu lo lắng có bao nhiêu khổ sở?

Thẩm An cố gắng giơ tay lên, tuy rằng cả người vô lực, nhưng vẫn cố gắng đặt lên lưng Thẩm Duệ còn đang run rẩy ôm hắn thật chặt hắn, giọng nói khàn khàn cố gắng nói xong, “Anh … em đã trở về…”

********

Ngồi trên đùi Thẩm Duệ, Thẩm An có chút không được tự nhiên gặm loại trái cây màu trắng tên là ngũ quả lấy từ trong không gian ra, hương vị rất ngọt.

Còn Thẩm Duệ một tay ôm lấy Thẩm An, một tay nhẹ nhàng chạm đến hai má Thẩm An, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đôi mắt tím ôn nhu không hề nháy mắt nhì Thẩm An.

“Anh hai, anh không ăn sao?” Thẩm An rốt cuộc có chút không chịu nổi, làm ơn, Anh hai sau khi bình tĩnh cảm xúc trở lại liền vẫn luôn nhìn hắn như vậy.

Thẩm Duệ lắc đầu, cười cười, “Anh không đói bụng. An An ăn đi, bất quá từ từ ăn, em đã hơn một tháng không ăn cơm.”

“A…” Thẩm An lên tiếng, nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ chính là ôn nhu mỉm cười.

Thẩm An nhấm nuốt nhũ quả trong miệng, nuốt xuống, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Duệ, nắm áo Thẩm Duệ, hung hăng hôn lên ——

Thẩm Duệ chấn động, lập tức chế trụ ót Thẩm An, hung mãnh phát ngoan hôn trở về, xâm nhập thật sâu, dây dưa nhiều lần, đoạt lấy toàn bộ hô hấp!

Là nụ hôn mang theo một chút điên cuồng, cũng là nụ hôn thật sâu tuyên thệ chiếm hữu.

—— sẽ không bao giờ, sẽ không bao giờ để cho An An rời khỏi anh nửa bước!

Cho đến khi Thẩm An không chịu nổi mềm cả người, đôi mắt vốn nhắm mê ly mở ra, sắp không thể hô hấp, Thẩm Duệ mới thoáng rời đi, nhưng môi vẫn cứ nhẹ nhàng từng chút từng chút. vuốt ve môi Thẩm An.

“Anh … em… chết cũng sẽ không rời khỏi anh …” Thẩm An thở dốc, tay xoa hai má Thẩm Duệ, khẽ nói, tuy rằng bởi vì kích hôn, lời nói còn mang theo thở dốc, nhưng ánh mắt Thẩm An lại cực kỳ nghiêm túc.

Thẩm Duệ ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng mỉm cười, ôn nhu ôm lấy Thẩm A, cằm để trên đỉnh đầu Thẩm An, ôn nhu nói, “Anh biết… An An, anh cũng sẽ không cho em rời khỏi anh, mặc kệ chỗ nào, anh đều sẽ bồi tại bên cạnh An An …”

—— cho dù là địa ngục.

*******

Lúc này đường cao tốc đậu lại ba chiếc xe thùng đựng hàng trải qua cải tạo, còn có hai chiếc xe hummer.

Lúc này, mặt trăng treo không trung. Ban đêm có gió lạnh nhè nhẹ, nhưng vẫn nóng không chịu nổi. Trên nóc xe thùng đựng hàng, mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng không có ngôn ngữ, lặng im.

Cho đến khi một người trong đó, cũng chính là Bạch Cảnh Khanh thấp giọng nói, “Bảy ngày a.”

“Chu đội có xem qua, Thẩm đại nhân vẫn ôm tiểu An ngồi trên đỉnh tháp đông phương …” Người nói chuyện mang theo kính mắt, chính là Lưu Khiết.

“Thẩm đại nhân nếu phải đợi An An tỉnh lại, cũng không nhất định phải đi cái thành phố quái vật đó a.” khẽ nói thầm chính là Dương Sở Thuần.

“Đó là bởi vì Thẩm đại nhân sợ sẽ lâm vào không khống chế được, tổn thương chúng ta.” Một người khác, cũng chính là Từ Trường Thiên giận dữ nói.

Từ Trường Thiên vừa nói ra, những người khác càng thêm trầm mặc. Đặc biệt là Bạch Cảnh Khanh, tay nắm thành quyền, ngón tay đều bấm vào trong thịt, nhưng thật nhanh, tay Bạch Cảnh Khanh đã bị Từ Trường Thiên nắm chặt, sau đó tách ra, ngón tay giao nhau cầm thật chặt.

Lúc này, phương xa đột nhiên có một người giống như quỷ mị thoáng hiện chạy tới.

Lưu Khiết cùng Dương Sở Thuần nhảy lên, mà đồng thời, một người rất nhanh hiện ra trước mặt Lưu Khiết cùng Dương Sở Thuần, nhìn chằm chằm người từ xa xa thoáng hiện chạy tới.

“Là ai?!” Chu Vũ lạnh giọng hỏi.

“Là Thẩm đại nhân?!” Từ Trường Thiên đột nhiên trừng lớn mắt.

Ngay sau đó Bạch Cảnh Khanh kinh hô một tiếng liền xông ra ngoài, “Tiểu An!!”

“Cái gì?!” Dương Sở Thuần trừng lớn mắt.

Giây tiếp theo, một trận gió nổi lên, Thẩm Duệ mỉm cười ôm người nào đó nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người.

Thẩm An đỏ mặt hai tay ôm cổ Thẩm Duệ, bị ôm công chúa thật mất mặt.

Thẩm An xấu hổ mỉm cười, “Mọi người đã lâu không gặp a.”

Mọi người trừng Thẩm An, mắt Bạch Cảnh Khanh đỏ lên, mắt Dương Sở Thuần cũng đỏ, Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên lại thở dài ra một hơi. Lưu Khiết đẩy kính mắt, nở nụ cười.

Sau đó, liền có giọng nói mang theo khóc nức nở vang lên, “An An…”

“Mẹ! Chị!” Thẩm An vội quay đầu, dùng sức giãy dụa muốn xuống dưới, Thẩm Duệ liền buông Thẩm An xuống, nhưng tay vẫn gắt gao nắm chặt thắt lưng Thẩm An thắt.

Thẩm An bó tay, đành phải gãi đầu xấu hổ cười ha ha với mẹ Thẩm và Thẩm Uyển đứng ở cách đó không xa, “Mẹ, chị, đừng khóc, con rất tốt, không có việc gì! Thật xin lỗi… làm mọi người lo lắng.”

Mẹ Thẩm vừa lau nước mắt vừa đi tới, đi đến trước mặt Thẩm An, hai tay mẹ Thẩm đột nhiên nắm lấy hai má Thẩm An hai má, vừa khóc vừa hung hãn mắng, “Con đứa nhỏ này sao cứ khiến cho người khác lo lắng như vậy chứ! A! Ba con đều thiếu chút nữa cao huyết áp con có biết không?!”

Thẩm An ngoan ngoãn bị mẹ Thẩm kéo hai má, không dám giãy dụa, hắn biết, trừ bỏ Anh hai, còn có mẹ, còn có ba, còn có chị, còn có Tiểu Dương Tử anh Chu Vũ bọn họ… Đều rất lo lắng cho hắn.

“Tốt rồi … An An mới vừa tỉnh lại, còn cần nghỉ ngơi nhiều.” Là giọng cha Thẩm thở dài bất đắc dĩ.

Mẹ Thẩm lúc này mới buông tay ra, nhưng vẫn hung hăng trừng Thẩm An, sau đó, quay đầu chống nạnh trừng Thẩm Duệ, “Con đứa nhỏ này cũng vậy! Một đứa hai đứa đều không bớt lo!”

Thẩm Duệ chỉ biết mỉm cười lấy lòng.

Còn Thẩm An gãi đầu, cười ngây ngô một chút, đối với bên cạnh không biết khi nào càng ngày càng nhiều người rất là nghiêm túc nói, “Tôi đã trở về! Đã để mọi người lo lắng.”

Tuy rằng mạt thế, nhưng bên người có nhiều người có thể tín nhiệm có thể lo lắng có thể liều mạng như vậy tồn tại …

Có thân nhân làm bạn bên cạnh, có người trong lòng sinh tử tương tùy, có đồng đội vào sinh ra tử.

—— tuy là mạt thế, nhưng lại giống như thịnh thế.
Bình Luận (0)
Comment